Gió Đông Ôm Trọn Lấy Áng Mây
Mưa rả rít, đâu đó còn kéo theo từng cơn gió heo may lạnh thấu xương. Tôi ngồi yên vị trên chiếc ghế sofa mềm mại, cuộn mình trong chiếc chăn len màu xám tro. Hà Nội vào đông khiến người ta không tài nào muốn ra ngoài nổi, thế mà trong bầu trời mưa trắng xoá, bóng dáng người con trai nào đấy vẫn mãi khắc sâu trong tâm trí tôi.[ Mây nghe điện thoại tao đi! ][ Mày điên à? Đi về đi, mưa lạnh thấy mồ ]Bực mình là thế, tôi vẫn cố lết tấm thân nhỏ bé cùng chiếc áo len cổ lọ xuống. Hải Khang đứng trước sảnh chung cư nơi tôi sống, đầu tóc ướt đẫm và chiếc áo dài tay mỏng dính như thể vừa ra khỏi nhà rất vội. "Tao xin lỗi Mây mà! Đừng giận nữa..." Nó ôm chầm lấy tôi, thân hình to lớn khẽ rùng mình vì lạnh. Rồi giật mình lui ra xa khi nhận ra bản thân vẫn còn ướt sũng vì nước mưa."Tao có giận đâu! Cái thằng điên này!"Từ khoảnh khắc nhìn thấy có người chỉ vì một câu tha thứ của tôi mà sẵn sàng chạy giữa trời mưa lớn. Tôi biết, Đinh Ngọc Thảo Anh tôi sẽ chẳng thể nào ngó lơ đến sự hiện diện của người ấy được._____________________________Truyện nằm trong chuỗi "Gom Nhặt Những Mảnh Thanh Xuân Còn Sót Lại"…