[P1]_THIẾU SOÁI! VỢ NGÀI LẠI BỎ TRỐN [Truyện chữ edit]

[P1]_THIẾU SOÁI! VỢ NGÀI LẠI BỎ TRỐN [Truyện chữ edit]

1,763,221 34,435 200

Mình rất thích bộ truyện này nhưng đợi truyện tranh ra lâu quá nên mình edit lại. Ai có cùng sở thích với mình thì vào đọc cho vui ^^Lần đầu edit còn nhiều thiếu sót mong các bạn thông cảm :7Mỗi ngày mình sẽ edit 2 chương do công việc mình bạn rộn hơn trước rồi :((GIỚI THIỆUTiếng Việt: Thiếu soái lão bà ngươi lại chạyHán Việt: Thiếu soái nhĩ lão bà hựu bào liễuTác giả: Minh DượcTình trạng bản gốc: Còn tiếp, Độ dài 1 chương ngắnThể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cận đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Hào môn thế gia , Dân quốc , Hoan hỉ oan gia , Nhẹ nhàng , Hài hước , Ấm ápEditor: Pu(Link đăng chính thức ở Wattpad: https://my.w.tt/j9IfUaOVjM)XIN VUI LÒNG ĐỪNG LẤY TRUYỆN ĐĂNG Ở NHỮNG TRANG KHÁCTRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD--------------VĂN ÁNThiếu soái nói: "Phu nhân nhà ta là nữ tử ở nông thôn, không hiểu thời thượng, các ngươi không cần khi dễ nàng!"Những đồ đẹp nhất đều bị thiếu soái phu nhân đoạt hết, các quý phụ danh viện khóc không ra nước mắt: Rốt cuộc là ai khi dễ ai a?-Thiếu soái lại nói: "Phu nhân nhà ta nhã nhặn lịch sự ôn nhu, cái gì mà trung y, thương pháp, nàng đều không biết!"Những người được thiếu soái phu nhân chữa khỏi bệnh hoạn, những kẻ thù bị thiếu soái phu nhân bắn chết giận nói: Thiếu soái ngài bị mù sao?-"Phu nhân nhà ta hiểu tình đạt lý, lấy trượng phu làm trời, ta nói một nàng chưa bao giờ dám nói hai!" Thiếu soái quỳ gối trên ván giặt đồ, vẻ mặt hào khí ngất trời nói.Chúng quân sĩ, phụ tá Đốc quân phủ: Mặt là thứ quan trọng, thiếu soái ngài làm ơn muốn một chút đi!…

[TiếnDũngxĐứcChinh] Yêu nhau từ kiếp nào

[TiếnDũngxĐứcChinh] Yêu nhau từ kiếp nào

677 38 8

_ " To gan sao ngươi dám bắt nạt hoàng tử hả ? Có tin là đầu của ngươi sẽ lìa khỏi cổ không ? " _ " Ậy ậy giỡn hoài , Đức Chinh à , anh và em đột nhiên trở về thời xa xưa lạ hoắc lạ huơ . Điều cần thiết bây giờ là phải tìm cách trở về . Cớ sao lại nói năng xàm xí thế "_ " Ta là thập hoàng tử của Việt Quốc . Đức Chinh là ai , ngươi là ai, ta không biết ngươi đi ra đi "_ " Trời ạ chẳnh lẽ đã mất trí nhớ rồi sao . Ta phải làm sao đây ?"_ "Ta đói quá ! Bắt con chồn này làm thịt cho bổn hoàng tử ăn đi"_ "Hức.... nó là Merci , bảo bối của chúng ta, em quên luôn sao , nó là chó chứ không phải chồn "_ "Mặc kệ chó hay chồn , nhìn cái mặt nhăn nhó của nó là không ưa nổi rồi.Ngươi bảo nó tên gì ? _" Merci ....."_"Ahahaha cái tên nghe thơm tho quá ha..... MAO Xí"_ "Là Merci ... Mơoooo... Siiiiii"_" M.. M... Mao xí... ahahah"Bùi Tiến Dũng lắc đầu bó tay ,cậu ôm Si thút tha thút thít. Không biết về sau cuộc sống của hai ba con sẽ đi về đâu . Truyện thuộc thể loại hiện đại ,xuyên không ,hài hước , ngược nặng , sinh tử.Nhân vật : Bùi Tiến Dũng ( Dương Quá Đáng )X Hà Đức Chinh ( Việt Kỳ Thập Ân) Tác giả : Hắc Gia Lão Tử…

Chờ Ngày Hạ Sang

Chờ Ngày Hạ Sang

0 0 1

Câu chuyện này là có thật dựa trên chính những gì mà mình đã trải qua , sẽ có thêm những tình tiết không có thật , nhưng dù sao cũng là những gì mà mình muốn viết ra và lưu lại ! Các bạn hãy đọc và đón nhận nó thật cởi mở nhé ! Lời cảm ơn chân thành từ tác giả ^^…

Chi Tử Đinh Hương liệu còn nở ?

Chi Tử Đinh Hương liệu còn nở ?

48 2 1

Chuyện có phần giống Harry Potter, mình viết vì mình là Potterhead, tuy không hay nhưng là sở thích. Nếu không thích có thể không xem vì mình không xúc phạm cái gì, xin tiếp thu ý kiến tử tế, không khiếm nhã, cảm ơn!~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Một chữ " yêu " mất cả một đời để chờ đợi...Một chữ " bạn " lại nguyện trọn kiếp không phai...Lilac, giữa tình bạn và tình yêu , một mất một còn là điều tất yếu...Tôi tỉnh dậy giữa khu rừng mùa tuyết tinh thể kết tinh. Mái lòa xòa trên khuôn mặt đẫm nước mắt.Tôi nên kiên cường hơn chứ. Mọi thứ đã qua rồi mà.Phải, cảnh vẫn như xưa mà người đã mất. Vẫn như năm đó, 7 năm trôi qua tựa như một cái chớp mắt... Chớp một cái, tuổi thanh xuân đã phải trải qua cả một cuộc chiến...Cả nghĩa đen và nghĩa bóng.Cây đũa phép gỗ thông gai trong tay tôi đã gẫy vụn. Mọi thứ giờ chỉ còn là cát bụi giữa đống đổ vỡ và máy thịt.Tôi thật sự không hiểu, lý do vì sao mình được chọn.Chính vì tôi là người được chọn nên phải chịu được cái giá của một người được chọn.Tôi muốn thoát ra khỏi trách nhiệm nhưng rồi sống chung với nó có lẽ là một sự quen thuộc ...Để rồi cuối cùng mọi thứ đều có cái giá phải trả, dù sớm hay muộn đều phải trả...Giữa thiện và ác, tốt và xấu, ánh sáng và bóng đêm, thời gian và không gian, tình bạn và tình yêu,... Rốt cuộc cái gì mới là đúng ? Nhưng đôi khi đúng sai không quan trọng, đôi khi thời điểm và con người mới là thứ quyết định tất cả...…