Chương 22: Đậu Đại Học.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Đậu Đại Học.

"A!!!! Anh Thần, đậu đại học rồi, 737 điểm, anh là thủ khoa của thành phố!!!"

Lương Trì Ý nhào tới, nhảy chồm lên người Hạ Thần. Hạ Thần phối hợp dùng một tay quấn lấy eo cô, dễ dàng bế cô lên, dùng tay còn lại ngắt nhẹ lên mũi cô:

"Em chỉ coi cho anh thôi hả? Còn em đạt bao nhiêu điểm?"

Lương Trì Ý trong lòng anh cười ngượng ngùng:

"Em quên xem mất rồi! Giờ em sẽ xem."

Hạ Thần cười dịu dàng, anh ôn nhu nói với cô:

"Ngốc, anh đã xem rồi, 715 điểm. Chúng ta cùng đậu Bắc Đại."

Lương Trì Ý vui vẻ hôn anh.  Cả hai cùng làm tổ trên sofa cả một ngày. Tối hôm đó, Hạ Thần quyết định dẫn Lương Trì Ý ra ngoài. Anh quyết định cùng cô ăn một bữa kỷ niệm thịnh soạn.

Trong vài ngày trước Hạ Thần đã mua một chiếc xem mới. Anh dùng chiếc xe đó chở Lương Trì Ý tới một khách sạn cao cấp. Ở nơi đó anh đã đặt sẵn một bữa tối dưới ánh nến.

Cả hai vui vẻ cùng ăn tối, lại cùng nhau dạo phố một lúc.

Trở về nhà, Lương Trì Ý ăn no bị con sói Hạ Thần dụ dỗ tập thể dục.  Tuy miệng nói không đồng ý nhưng cơ thể lại rất thành thật. Lương Trì Ý bị Hạ Thần đè xuống giường lớn.  Anh mạnh mẽ áp lên đôi môi cô, từng nụ hôn như mưa rơi xuống thân thể trắng nõn của Lương Trì Ý, để lại vài dấu vết đẹp mắt.

Hạ Thần đem Lương Trì Ý giày vò lăn lộn qua một lần. Khi đã hơn một tiếng sau, Hạ Thần mới thở dài thỏa mãn nằm sang bên cạnh.  Anh nhìn Lương Trì Ý mệt mỏi nằm híp mắt bên cạnh, anh khẽ cười.  Anh nhỏm dậy, đưa môi hôn xuống tấm lưng trần của cô, lại bế cô mạnh mẽ sải bước vào phòng tắm.

Hai tiếng sau, Hạ Thần tinh thần đầy sảng khoái ôm Lương Trì Ý mềm nhũn trong lòng bước ra, anh khẽ đặt cô xuống giường, dùng chăn mềm mại mà bao bọc lấy cô. Lương Trì Ý rên một tiếng nhỏ lại vùi đầu ngủ thật say.

Hạ Thần cũng đặt mông nằm bên cạnh. Anh vươn tay ôm Lương Trì Ý vào lòng.

Một đêm trải qua rất nhanh, khi trời đã sáng, bọn họ lại nhiệt tình như lửa quấn quýt với nhau. Từ việc đi siêu thị, đi đổ rác đến cả việc đánh răng rửa mặt.

Quấn quýt nhau vài ngày, thì thư trúng tuyển của bọn họ cũng được đưa tới. Thời gian nhập học là một tuần sau.

Hạ Thần và Lương Trì Ý như ý nguyện đỗ khoa mà mình muốn.

Hạ Thần còn có công ty, anh không ở kí túc xá, đương nhiên anh cũng không để Lương Trì Ý ở đó. Anh đặt biệt gọi điện thoại cho Hiệu Trưởng nói rõ nguyên nhân của anh, lại quyên góp cho trường một cái tòa nhà thực hành để "xin" cho Lương Trì Ý ra ngoài ở cùng. Hiệu Trưởng đương nhiên cười híp mắt đồng ý, dù sao Hạ Thần cũng là thủ khoa, điểm số đứng đầu thành phố, lại đẹp trai, gầy dựng được công ty riêng đang phát triển.

Lão Hiệu Trưởng hận không thể đẻ con gái để gả cho anh. Nghĩ tới thôi, Lão tiếc hùi hụi. Bởi Hạ Thần đã nói rõ, là "xin" cho bạn gái anh ta ra ngoài ở cùng. Hơn nữa bạn gái người ta điểm số còn đứng thứ 3 toàn thành phố.

Năm nay, không ai ngờ tới, ba vị trí đầu của toàn thành phố đều là bạn cùng trường,cùng lớp, hơn nữa lại cùng đỗ vào Bắc Đại. Hai nam, một nữ.

Bắc Đại cuối cùng cũng có vẻ đè bẹp được Thanh Hoa rồi!  Lão Hiệu Trưởng  nghĩ tới vẻ tức tối của Thanh Hoa, Lão nằm mơ cũng muốn cười.

Hạ Thần trước khi vào học vài ngày đã chuẩn bị xong, anh chuẩn bị một ngôi nhà nhỏ gần trường, mướn người dọn dẹp. Lại đích thân mình đem đồ đạc qua đó sắp xếp.  Tuy hơi xa công ty một chút, nhưng vẫn là thu xếp được.

Ba ngày trước khi nhập học, Hạ Thần và Lương Trì Ý dọn tới nhà mới gần trường.

Họ trải qua ba ngày đó ở nhà mới.  Đến sáng hôm thứ tư, cả hai cùng đi vào trường.

Hôm nay, Hạ Thần diện áo sơ mi trắng quần tây phẳng phiu, giày thể thao trắng.Tóc anh đen mượt, vài cọng rủ trên vầng trán cao. Đôi mắt sâu hun hút như mặt hồ, lông mày cương nghị, sống mũi cao, môi bạc đẹp đẽ. Bên cạnh anh là Lương Trì Ý bận một chiếc váy Trắng dài tay, tóc đen hơi rủ xuống, cổ trắng nõn dáng người nhỏ nhắn nhưng cực kỳ xinh xắn.

Cả Hai vừa bước vào trường đã thấy Diêm Khánh, áo sơ mi đỏ mở phanh hai cúc lộ xương quai xanh, quần Jeans rách gối, giày thể thao phiên bản giới hạn, tai bấm khuyên kim cương Cartier xa hoa, trên tay là nhẫn kim cương chói lóa.

Cả ba cùng bước vào trường. Học sinh liền có rất nhiều người đưa mắt nhìn cả ba. Còn có một vài học tỷ muốn tiến lên xin wechat Hạ Thần lẫn Diêm Khánh nhưng ngại ngùng chưa dám.

Cả ba đi báo danh, xong lại kéo nhau ra quán cà phê cạnh trường.

Lúc này Diêm Khánh mới thu lại vẻ mặt thoải mái sáng giờ của hắn. Hắn móc trong túi ra hộp thuốc lá, bật lửa, châm thuốc. Một loạt thao tác thành thục diễn ra, hắn đưa thuốc kéo một hơi.

Hạ Thần uống cà phê của mình, hỏi hắn:

"Làm sao hôm nay lại ăn mặc chói mắt như vậy?"

Hạ Thần biết, cho dù cấp ba hắn quậy phá nhưng vẫn chưa đến mức đem tiền ra để hết trên người mình. Hôm nay hắn diện toàn đồ hiệu, có cả đồng hồ nạm kim cương trên cổ tay, vô cùng xa hoa chói mắt.

Diêm Khánh kéo thuốc, nhưng lại nhìn thấy đối diện còn có Lương Trì Ý, hắn chỉ kéo một hơi, lại dí tay dập đầu thuốc. Giọng Hắn uể oải:

"Phó Thiên bỏ đi rồi! Tao cũng không biết cô ấy đã đi đâu. Thời gian quan tao đã tìm cô ấy nhưng vẫn không thấy..."

Lương Trì Ý nhìn Diêm Khánh, an ủi:

"Có duyên sẽ gặp lại, cậu tìm cũng chẳng được, chi bằng cố gắng để bản thân nổi bật một chút, để cô ấy thấy được cậu... "

Diêm Khánh gật đầu:

"Cảm ơn, tôi sẽ làm như vậy. Mẹ tôi cũng chuyển công ty cho ba tôi rồi, nhưng ba tôi hiện tại đang làm bên cảnh sát, ông ấy sẽ không quản lý trực tiếp, tôi sẽ vừa học vừa làm ở công ty."

Hạ Thần gật đầu, cổ vũ:

"Cậu cố lên đi. Có khi công việc sẽ giúp cậu quên đi cô ấy... "

Diêm Khánh không nói gì, cậu không biết có quên được hay không, nhưng cậu sẽ thử. Cô gái xấu xa, đã hứa thi xong nếu sẽ quen nhau nhưng lại để cậu ở công viên đợi cả một đêm....

"Phó Thiên, liệu anh có thể quên em hay không..."

---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro