Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thập thò mãi ở ngoài cửa phòng Diệp Lâm Anh, Trang Pháp nhớ là mình đã đứng ở đây từ rất lâu rồi nhưng không sao gõ cửa. Trong lòng nàng bồn chồn còn tay chân thì vô lực. Chẳng qua là gõ 1 cánh cửa mà thôi, Trang Pháp tự hỏi bản thân mình vì sao hành xử kỳ cục như vậy. Mãi cho đến khi tiếng cửa phòng bật mở khiến cả hai người đều phải giật mình.

Diệp Lâm Anh thấp thoáng biểu hiện sự bất ngờ trên khuôn mặt, còn Trang Pháp lại ngượng ngùng thấy rõ. Hai người nhìn nhau, đôi mắt đều ánh lên những tia kì lạ.

- Ừm...đến giờ phải đi rồi.

- Ừ

Diệp Lâm Anh quay lại đóng nhẹ cánh cửa, hôm nay chị mặc một chiếc áo sơ mi trắng dáng rộng được vin lại trong chiếc quần bò xanh trông rất gọn gàng. Duy chỉ có mái tóc đen dài kia vẫn tùy ý rối tung phảng phất hương dầu gội. Chị không chờ Trang Pháp mà đi thẳng, thậm chí còn chẳng biết đích đến của hai người ở nơi đâu. Nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh, Trang Pháp không chút do dự nhấc giày cao gót đuổi theo, lấy tốc độ bình thường của nàng để đuổi kịp Diệp Lâm Anh quả thật có chút mệt.

- Hôm qua chị ngủ có ngon không?

- Ừ, tốt.

Vốn dĩ trong đầu Trang Pháp có rất nhiều điều muốn nói, nhưng chỉ bằng một câu đáp lại lạnh lùng mà Diệp Lâm Anh đã thổi bay tất cả đi. Xung quanh Diệp Lâm Anh giờ như có một bức tường bao bọc khiến cho nàng không thể nói bất cứ điều gì. Cảm giác giống như hai người trước kia chưa từng quen biết qua càng không có bất cứ ký ức sâu sắc nào.

Tối qua khi trở về khách sạn, nàng đã thức suốt đêm để nghĩ về những chuyện đã qua, những gì mình có thể nói và nhìn xem. Ngay cả một suy nghĩ nhỏ trong đầu nàng cũng không thể cất lên thành lời.

- Giám đốc Nguyễn, mời cô lên xe. - Một tài xế nam ăn mặc lịch sự đã chờ sẵn đế mở cửa xe. Mắt thấy cánh cửa đã được mở ra nhưng Trang Pháp không trực tiếp bước lên mà xoay người nhường cho người đằng sau lên trước. Diệp Lâm Anh vẫn giữ nguyên thái độ không lạnh không nóng của mình một đường bước lên xe rất tự nhiên. Không khí trong xe sau đó liền rơi vào yên tĩnh, tiếng cần gạt nước vang lên tích tích liên hồi như một vòng lặp thôi miên tâm trí hai người. Trang Pháp len lén nhìn về phía Diệp Lâm Anh đang chăm chú hướng mắt ra ngoài cửa kính mà lòng lại thả trôi về phương trời xa xôi nào đó.

Đã 10 năm không gặp, 10 năm sau gặp lại nhau những tưởng cả hai đều phải mừng đến rơi nước mắt vậy mà Diệp Lâm Anh biểu hiện gì cũng không có. Chẳng lẽ chị ấy đã không còn để tâm chuyện này sao? Hay là chị ấy giận vì nàng không quay lại giải thích sau nhiều năm trời ròng rã? Rốt cuộc là vì cái gì Trang Pháp cũng không mong muốn mọi chuyện đi theo hướng này. Nàng chính là mong bản thân có thể nói hết với Diệp Lâm Anh, nói rằng nàng đã biết ơn chị ấy như thế nào và giải thích rõ tại sao năm đó mình không thể quay lại. Chỉ có điều hiện tại cả hai đều đã không còn là những đứa trẻ năm nào, Diệp Lâm Anh đã thay đổi và nàng cũng vậy. Lúc này, việc mở lời trở thành một điều vô cùng khó khăn.

Bước xuống xe, Trang Pháp đi theo tài xế dẫn vào một căn nhà nhỏ được sơn màu xanh nước nhạt rộng tầm 20 mét vuông. Đây chính là trụ sở của công ty mà ngư dân vẫn thường gọi là những hộp thông tin di động. Sở dĩ Nguyễn thị cất công xây dựng những "cái hộp" này ở khắp nơi cũng nhằm mục đích nâng cao được dịch vụ chăm sóc khách hàng. Đây cũng chính là ưu thế rất lớn của công ty so với các đối thủ cạnh tranh khác trên thị trường.

- Giám đốc Nguyễn. - Trang Pháp vừa đi đến cổng đã có hai người đàn ông đứng tuổi chạy ra đon đả đón tiếp. Đối diện với ánh mắt lấy lòng cùng xu nịnh, nàng chỉ giữ một khuôn mặt lạnh tiếp tục đi thẳng vào trong khiến hai người đàn ông nọ nhìn nhau sợ hãi.

Hai người nhân viên ý thức rất rõ ràng chuyện người dân hủy hợp đồng hàng loạt tuy không phải lỗi của họ nhưng mà họ cũng không tránh khỏi liên quan. Trang Pháp bước vào văn phòng hiên ngang ngồi lên ghế của viên quản lý, trực tiếp lược bỏ màn chào hỏi mà nói thăng vào vấn đề như đốt nóng không khí lên.

- Hai người có 5 phút trình bày lý do vì sao người dân trên đảo hủy hợp đồng. - Lời này nói ra, không nhanh không chậm lại giống như đang phả khí lạnh khiến Diệp Lâm Anh khẽ rùng mình. Không ngờ, Trang Pháp đối với công việc lại phi thường đáng sợ đến vậy.

- Chúng tôi...

- Chúng tôi cũng chưa nắm rõ nguyên do thưa giám đốc...

Âm thanh cứ nhỏ dần rồi lặn mất tăm trong sự im lặng. Hai người nhân viên thậm chí còn không thể ngẩng đầu lên nói chuyện đàng hoàng. Thân thể họ run lên, mồ hôi cũng tuôn ra khi Trang Pháp bắt đầu đọc 2 cái tên được ghi trên tấm thẻ nhỏ cài trước ngực họ. Ngữ điệu không trầm cũng không cao, thánh thót ở lưng chừng vô cùng khó đoán khiến nội tâm người khác lạnh thấu. Diệp Lâm Anh hít một ngụm khí lạnh, bỗng nhiên nhớ ra vị giám đốc của chị chính là khắc nghiệt như vậy.

- Hai người làm ở đây được bao lâu rồi?

- Khoảng 5,6 năm thưa giám đốc.

- Công việc tốt chứ? Hai người có cảm thấy vất vả không?

- Không vất vả thưa giám đốc!

- Vậy là nhàn hạ đến nỗi ăn không ngồi không rồi. - Mùi thuốc súng đã bắt đầu phảng phất, gương mặt không gợn sóng nhưng bàn tay vốn đang gõ nhịp nhịp xuống bàn đã dừng lại. Trang Pháp đảo mắt nhìn giống như đang chờ đợi điều gì đó, giống như là đợi cá mắc câu. Quả nhiên khi một trong hai người đàn ông kia mấp máy môi định giải thích, giọng nàng lại tiếp tục cất lên.

- Tại sao một chuyện nghiêm trọng như vậy lại có thể không truy tìm nguyên nhân? Hai người làm việc kiểu gì đây?

- Chúng tôi...

- Nguyễn thị không phải là nơi vỗ béo những kẻ lười biếng. Các người đừng nghĩ ở nơi xa xôi này sẽ không ai để mắt tới.

- Giám đốc, chúng tôi sai rồi. - Khuôn mặt nhân viên đều nhăn nhó như muốn khóc, tuy là nam nhân nhưng bọn họ lại rất khúm núm trước vị giám đốc nữ đầy quyền uy trước mặt. Diệp Lâm Anh nhìn vào đôi chân run rẩy thầm cong khóe môi một cái. Qua vài phút cơn giận của Trang Pháp cũng không có dầu hiệu nguôi ngoai. Nàng ấy đập mạnh sổ sách xuống dưới bàn sau khi xem chúng, mái tóc mềm cũng giống như bốc hỏa đến nơi.

- Tôi muốn họp khẩn với tất cả khách hàng ở trên đảo.

- Chuyện này...

- Sao nào? - Ánh mắt Trang Pháp sắc lạnh phóng về phía nhân viên của mình. Chỉ có Diệp Lâm Anh mới biết việc tập hợp được ngư dân ở đây không hề dễ, họ nếu là không bám biển cả ngày thì cũng là phơi mặt ngoài chợ hết sức bận rộn. Việc này chắc chắn không phải ai cũng làm được rồi

- Tìm bà Thu Phương đi, bà ấy sẽ có cách. - Diệp Lâm Anh bỗng lên tiếng

- Bà Thu Phương là ai? - Diệp Lâm Anh khó hiểu nhìn tên nhân viên vừa hỏi ngược lại mình. Rõ ràng là ở đây được 5,6 năm rồi lại không biết đến bà ấy.

- Bà ấy là ngư dân lớn tuổi nhất ở đây. Cả hòn đảo này ai cũng rất kính trọng bà ấy. Nếu nhờ bà Phương tập hợp mọi người có lẽ không quá khó. - Diệp Lâm Anh nói xong thì thấy mọi ánh mắt đều tần ngần hướng đến mình. Chị định nói gì đó để giải thích rõ hơn một vài vấn đề nhưng Trang Pháp đã xen vào ngay từ câu đầu tiên.

- Các người còn đứng đó? Hay là chờ tôi đi tìm hộ?

- Không phải đâu giám đốc! Chỉ là chúng tôi không biết bà ấy đang ở đâu. Có thế nào... để cô ấy đi cùng chúng tôi không?

Giờ thì đến lượt Trang Pháp quay sang nhìn Diệp Lâm Anh. Ánh mắt không giống như cấp trên đang nhìn cấp dưới mà chứa đựng một loại cảm giác thăm dò ý kiến. Diệp Lâm Anh hiển nhiên là không có phản kháng gì, chị coi đây chính là bổn phận của mình vì công ty mà làm việc. Tiếc là Trang Pháp từ khi nhận ra Diệp Lâm Anh đã không thể đối xử với chị như bình thường nữa, nàng ấy chẳng thể sai chị đi làm này làm nọ như những cấp dưới khác được.

- Diệp Lâm Anh, chị có thể đi cùng không?

- Tất nhiên rồi, tôi sẽ dẫn họ tới đó. - Diệp Lâm Anh đồng thuận gật đầu, tuy không cười nhưng thái độ cũng rất thoải mái. Mà ở Trang Pháp suy nghĩ chính là bức tường vô hình giữa hai người vừa chọc thủng được một lỗ, không giấu được vui mừng nói

- Vậy em đi cùng chị.

Nói rồi Trang Pháp cầm túi xách đứng lên, không khí căng thẳng bỗng dưng êm dịu đi lạ thường. Theo chân Diệp Lâm Anh ra xe mà hai người đàn ông không cảm thấy bớt sợ hãi. Có lẽ họ nên gọi cô gái này là ân nhân nếu như sau này vẫn giữ được công việc hiện tại. Ngay cả người ngoài như họ cũng còn cảm thấy giám đốc Nguyễn đang dành sự ưu ái đặc biệt cho cô gái cao ráo có làn da trắng kia. Đây rõ ràng là một nhân vật không nên tiếc lời nịnh nọt.

———————————

Chiếc xe ô tô kiểu cũ với đường nét vuông vắn chạy dần lên một ngọn núi thấp trên hòn đảo. Vốn đã ở giữa biển nên khi lên cao không khí lại càng trong lành hơn. Các cây nhiệt đới cao vút, xanh rì đua nhau xòe tán lá cho lũ chim đậu trên cành hót ríu rít. Những tia nắng chật vật xuyên qua tán lá vẽ nên một cảnh tượng thật ảo mộng.

- Đi thêm một đoạn nữa đến cây dừa kia thì dừng lại. Từ chỗ đó xe không đi vào được nữa đâu. - Diệp Lâm Anh hơi nhổm người dậy chỉ trỏ. Chiếc xe vốn đã nhỏ hơn bình thường nay lại có thêm hai người nữa càng thêm ngột ngạt. Diệp Lâm Anh rất không tự nhiên khi bị ép ngồi lại gần Trang Pháp. Chị sợ mình sẽ làm nhàu mất bộ tây âu màu hồng mịn màng kia lại càng lo lắng hơn bản thân sẽ để lộ ra điểm sơ hở gì. Kết cục là chị ngồi sát người đàn ông bên cạnh đến mức cả hai cánh tay đã dán vào nhau hoàn toàn không thoải mái .

- Giám đốc, tôi thấy cô nên ở lại trong xe thì hơn. -  Diệp Lâm Anh ái ngại nhìn xuống đôi giày cao gót 7 phân kia. Đoạn đường từ đây vào chỗ bà Phương không phải ngắn, thêm nữa với địa hình rừng núi thế này thì việc Trang Pháp đi bộ vào trong hoàn toàn không khả thi

Trang Pháp suy nghĩ một lúc, cô nhìn xuống đôi chân mình sau đó lại nhìn chiếc xe. Cảnh vật ở đây công nhận là đẹp thật nhưng nếu ngồi một mình ở nơi rừng núi này thiết nghĩ còn không khả thi hơn.

- Không sao, em đi cao gót quen rồi. - Câu nói khiến Trang Pháp hối hận nhất cuối cùng cũng xuất hiện. Vượt qua được đoạn rừng núi để đến với ngôi nhà xây theo kiến trúc Pháp cổ ngỡ như là 9 tầng địa ngục. Nàng có thể cảm nhận được mắt cá chân mình đang sưng lên, mười đầu ngón chân đều đỏ ửng.

- Bà ơi! - Tiếng gọi vang lên trong trẻo như đứa trẻ khiến Trang Pháp chợt giật mình. Âm thanh này tưởng chừng đã từ rất lâu về trước nàng mới có thể nghe thấy. Diệp Lâm Anh cười đuôi mắt vểnh lên vô cùng cuống quýt và hạnh phúc, tựa như một con nai vàng được trở về suối cũ. Đã quá lâu rồi, đủ lâu để khiến nàng quên mất nụ cười của Diệp Lâm Anh trước kia trông như thế nào. Thì ra nụ cười ấy đem so với ánh mặt trời còn muốn rạng rỡ và chói lòa hơn muôn phần.

- Cún của bà đến rồi. - Bà lão với mái tóc pha màu sương khói, bàn tay nhăn nheo với những đốm nám chi chít lên sờ đầu của Diệp Lâm Anh. Ngay cả da thịt bà cũng mang hương vị của biển cả, đôi mắt cũ kỹ gợi lên niềm xa xăm như đứng giữa đại dương bao la. Nhìn Diệp Lâm Anh nằm yên trong lòng bà như đắm chìm vào thế giới riêng của mình.

Trang Pháp chủ động lên tiếng chào hỏi.
- Chào bà! Xin lỗi vì bọn cháu đến quá đường đột. - Bà nhìn cô rồi cười hiền, đôi mắt nheo lại rồi hỏi Diệp Lâm Anh

- Là con bé đây sao?

- Dạ?- Diệp Lâm Anh bất ngờ bị hỏi ngẩng đầu lên.

- Con bé mà cháu vẫn đi tìm đó.

- Bà à! Đây là giám đốc của cháu thôi.

- Haha, con xem bà đúng là già rồi. - Diệp Lâm Anh nhìn bà Phương cười sang sảng mà trong lòng méo mó, chị không biết Trang Pháp có nghe được không. Diệp Lâm Anh chưa bao giờ muốn ai đó biết được bản chất yếu đuối của chị.

- Cháu hôm nay đến có chuyện gì thế? - Những ngư dân có thể nhìn trời biển đoán được thời tiết thì cũng chẳng có lý do gì nhìn biểu hiện của con người mà không biết họ muốn gì. Bà Phương hiểu sẽ chẳng đơn giản gì khi Diệp Lâm Anh bỏ thành phố, gác lại chuyện tìm kiếm một cô gái nào đó để về đây bên bà.

- Bà đúng là hiểu cháu nhất! - Diệp Lâm Anh cười gượng, cô lại vòng đôi tay nhỏ bé của mình qua người bà để nhận được cái xoa đầu. Từ nãy đến giờ, Trang Pháp và những người khác hoàn toàn thấy mình lạc lõng trong căn nhà này.

Nàng đưa mắt tới lui, nhìn hết một lượt căn nhà nhưng cuối cùng vẫn phải dừng lại nơi Diệp Lâm Anh và bà đang trò chuyện. Không thể phủ nhận lúc này Diệp Lâm Anh giống như biến thành một người khác. Ngoan ngoãn mà ôm lấy bà cùng nụ cười nhu thuận luôn thường trực trên môi. Nhìn bàn tay bà không ngừng làm rối mái tóc đen dài óng ả dưới nắng, Trang Pháp thầm mong muốn được thử một lần chạm lên mái tóc đen huyền kia mà xoa nhẹ.

Thật ra trình bày câu truyện cũng chẳng có gì, chẳng qua là Diệp Lâm Anh có thêm chút gia vị vào để công ty có vẻ như là bên bị hại rồi cứ hai ba câu lại chen một ít chuyện riêng. Cứ như vậy phải mất đến hơn một giờ đồng hồ mọi người mới nhận được cái gật đầu đồng ý của bà Phương. Mọi người ai nấy đều vui mừng ra mặt, thậm chí ra đến cửa, miệng của Trang Pháp vẫn không ngừng cong lên.

- Lên đây đi, tôi cõng cô. - Để nói được câu này,
Diệp Lâm Anh đã phải đấu tranh rất lâu. Chị không muốn có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với Trang Pháp nhưng lại chẳng thể dương mắt nhìn nàng ấy tự xoay xở với đôi cao gót kia. Con mắt nhìn ba tên đàn ông bên cạnh đúng là chẳng thể nào yên tâm nhờ được một ai.

- Không cần, em có thể tự đi.

- Đi từ đây ra xe khá xa đấy, khẳng định là cô không đi nổi đâu.

- Em ổn mà.

Trang Pháp chỉ nhẹ nhàng từ chối, đem mười đầu ngón chân đã đỏ tấy lùi lại phía sau. Nàng thà cố chịu đựng cơn đau ở chân còn hơn là để Diệp Lâm Anh cõng mình đi đường rừng núi thế này. Ở đây có ba người đàn ông, nếu nàng thật sự không đi nổi thì cũng không nên để chị ấy cõng mình mới phải.

Diệp Lâm Anh không gượng ép chỉ đơn giản nhìn xuống đôi cao gót kia một lần nữa rồi thản nhiên bước đi. Dưới ánh nắng khi mặt trời đã lên đỉnh bốn người đi xuống đoạn đường dốc có vẻ khá thoải mái chỉ trừ Trang Pháp. Nhìn nàng chật vật nhích từng bước một, ba tên nhân viên thay nhau đưa ra đề nghị cõng nữ giám đốc nhưng Trang Pháp kiên quyết từ chối. Chỉ đến khi Diệp Lâm Anh đặt vấn đề một lần nữa nàng mới dừng lại để suy nghĩ.

- Tôi sẽ không lại đề nghị một lần nữa đâu. - Diệp Lâm Anh ngoái đầu nhìn lại người ở phía sau lưng mình đang bặm môi suy nghĩ. Nhìn người kia không muốn để chị cõng, không biết từ đâu kéo tới một loại cảm giác ê âm vô cùng khó chịu. Người ta đã có một vị phu quân hoàn mỹ ở nhà, sao lại có thể yêu thích người khác đụng chạm vào mình được đây. Chị vẫn nên là tập đối mặt với sự thật thì hơn, chuyện giữa hai người thật sự đã như con hẻm cụt đường không thể có lối đi nào nữa.

- Vậy phiền chị nhé. - Âm thanh đi trước sức nặng cũng rất nhanh theo sau đè tới. Theo phản xạ, Diệp Lâm Anh dùng sức sốc cả người nàng lên nhưng trong lòng không giấu được kinh ngạc. Người ta vẫn là leo lên để chị cõng sao?

Bốn người tiếp tục di chuyển xuống núi, đoạn đường vừa dốc vừa sỏi đá khiến Diệp Lâm Anh thở hắt không ít lần. May mắn bình sinh chị vốn khỏe mạnh, nếu không đối với người nặng xương như thế này sẽ rất khó để cõng đi xuống nữa. Chị thở hổn hển khi bắt đầu gần tới nơi, từng giọt mồ hôi cứ lăn đều từ trán cho đến cổ, cả lưng áo cũng ướt đẫm. Chật vật là vậy nhưng đến khi lấy lại tinh thần chị có thể cảm nhận được người trên lưng mình đã ngủ. Không hiểu vì sao người nọ lại có thể ngủ nhanh đến như vậy, còn gục đầu vào hõm cổ nhễ nhại mồ hôi của chị mà hít thở nhẹ nhàng.

Diệp Lâm Anh đâu hay biết rằng suốt cả dọc đường Trang Pháp đã phải đấu tranh với cơn buồn ngủ của mình dữ dội thế nào. Chỉ là nàng không sao ngăn được suy nghĩ "Đây chính là Diệp Lâm Anh" trong đầu mình rồi sinh ra cảm giác an tâm đến lạ kỳ. Những giọt mồ hôi không những không gây cảm giác khó chịu mà thậm chí nó càng làm cho mùi hương đặc trưng của người ấy thêm nồng. Buồng phổi phù đầy một mùi hương quen thuộc kéo Trang Pháp từ hiện thực vào tới những giấc mơ đầy mộng mị.

- Oái!

Diệp Lâm Anh kêu lên khi chị lỡ tay thả giám đốc của mình xuống thật mạnh làm nàng tỉnh giấc. Những giọt mồ hôi nóng hồi tiếp xúc với khí điều hòa phả ra tạo nên sự ớn lạnh. Chị đưa tay quệt trán gỡ phần áo sơ mi ướt đang dính chặt với lưng của mình ra. Trang Pháp trông mảnh khảnh vậy mà thật là nặng.

- Chị đi đâu thế? - Thấy Diệp Lâm Anh đóng cửa xe lại, Trang Pháp ngạc nhiên ngó đầu qua cửa kính hỏi ngữ điệu còn hết sức thân thiết.

- Đi thông báo cho khách hàng về cuộc họp tại nhà bà Phương vào sáng mai chứ còn đi đâu.

- Thông báo cho hơn 200 khách hàng?

- Giờ này chỉ cần đến biển thì sẽ gặp được tất cả mọi người.

- Chị không lên xe sao? Làm sao có thể đi bộ được.

- Từ đây đi đường núi còn ra biển nhanh hơn là đi xe. - Nói rồi Diệp Lâm Anh chủ động bước mặc cho những người còn lại shock đến cỡ nào. Dáng người cao ráo hoạt bát cứ thể luồn lách qua những thân cây to lớn. Trong con mắt của Trang Pháp, hiện giờ Diệp Lâm Anh thật sự gây ấn tượng khác đè bẹp đi hình ảnh lười nhác, mệt mỏi trước đây. Ngay cả đến chính Diệp Lâm Anh cũng không thể hiểu được một người vốn lười biếng như mình tại sao lại nhọc lòng với việc của công ty đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro