Tìm yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba giờ sáng, gã đưa nó về sau một buối tối dằn vặt yêu thương. Những giờ tiếp sau đó với nó hoàn toàn là màu trắng. Đầu óc nó là một đoạn phim trắng. Trên giá vẽ, tấm voan vẫn trắng bạch một màu. Cọ vẽ, bột màu loang lổ trên sàn nhà lát gạch men sáng bóng. Nó trống rỗng, không màu sắc ngồi đợi đêm sáng ra theo từng tiếng thời gian nhỏ giọt.

Tý tách! Nhỏ hết xuống đi cho cạn, cho khô.

Nó tình cờ gặp gã trong một buổi tối café với nhóm bạn quen mà mãi tới sau này nó mới biết đó hoàn toàn là sự sắp đặt của hội bạn. Gã bước vào quán, tự tin, phong độ như một nam diễn viên trước con mắt các fan hâm mộ. Nó điên! Đẹp trai chẳng phải, ăn mặc chẳng nổi bật, mỗi cái dáng cao và vẻ nam tính. Chấm hết! Chỉ thế thôi cũng kiêu được sao? Điên hơn là khi nhập hội, trước lời ríu rít hỏi han của đám bạn, trước cả hình ảnh chói sáng của nó, gã bình thường như không.

Cái vẻ thờ ơ và lạnh lùng ấy ở gã ban đầu làm nó điên tiết, giờ thì làm nó đau nơi ngực trái. Con người có trái tim để biết đập loạn nhịp, tại sao trái tim gã cứ đập theo một nhịp đã được lập trình bởi bộ óc? Chỉ một câu là xong ư? Không, kể cả là yêu cầu chia tay từ phía nó. Đằng này gã chấp nhận không điều kiện với duy nhất một câu: “Điều gì làm em vui, anh sẵn sàng làm”.

Nhưng điều gì làm nó vui? Gã không biết hay cố tình không hiểu?

Nó ham muốn được làm mọi điều để chống lại gã, để tiêu diệt sự kiêu hãnh nơi gã. Trong cuộc gặp gỡ với bạn bè, nó ríu rít với tất cả mọi người, trừ gã. Nó hào phóng ban phát những ánh mắt mượt mà tình cảm cho bất cứ người con trai nào khác khi có gã ở đó, trừ gã. Nó khen nức nở tất thảy những gì đồng nghiệp của gã làm ra, trừ những thứ được làm ra từ bàn ta và khối óc thông minh của gã. Nhưng trong thâm tâm, nó nghĩ điều ngược lại. Gã cũng khác gì nó đâu. Gã cười nói tự nhiên và đưa mọi câu chuyện đến không điểm dừng với tất cả mọi người. Riêng với nó, gã chẳng chịu mở lời, có chăng thì nhát gừng nhát tỏi vài câu là hết. Gã công khai nhìn và tán thưởng những người con gái khác trước mặt nó, không thèm biết nó đang sôi lên ở độ nào. Gã góp ý mọi sản phẩm của nó: Bức tranh thiếu một gam màu nào đó để làm cho tự nhiên, thiếu một điểm nhìn logic để có vẻ là tranh họa cảnh, truyện ngắn này thiếu muối… Ngôi nhà nó khen đẹp, gã đóng sầm lại bằng cái tậc lưỡi: “bình thường”. Nhưng trong thâm tâm gã là gì? Nó không thể hiểu.

Nhưng những cuộc gặp riêng của gã và nó lại là điều mà không chỉ có nó là người duy nhất không lý giải nổi. Những cuộc gặp như nam châm hút nhau cực mạnh mà ngay sau khi chia tay cả hai đều trở thành người lạ. Lần đầu tiên đi chơi, gã đã bất ngờ ôm nó. Nó run rẩy. Nó thề rằng nó đã có cảm giác bị bắt nạt, thề rằng sẽ không bao giờ có lần sau gặp lại gã.

Rồi lại thành người dưng. Gã và nó, lại trở về như trước, luôn hằm hè để sút bóng vào khung thành của nhau, như chưa từng biết rằng giữa hai người đã từng có cái ôm rất thân thiết.

Bẵng đi rất lâu rồi gặp lại, gã và nó lao vào nhau như những người tình thiên thu xa cách nay được hội ngộ. Nó gục đầu vào bờ vai rộng của gã như người vừa đi từ Bắc Cực được gục đầu bên chiếc gối sưởi. Nó dấu mình trong cánh tay của gã mà ngỡ mình bé bỏng như trẻ thơ. Còn gã ôm siết lấy nó như người giữ đồ ngủ quên nơi nhà ga, trong tiềm thức cũng biết rằng phải giữ cho thật chặt món đồ đó. Gã và nó lại nói chuyện với nhau như chưa bao giờ xa cách. Những câu chuyện tầm phào chẳng cần nghĩa lý, chẳng cần đầu cuối, những chuyện về giới tính, tình dục cũng chẳng cần biết đến ngượng ngùng. Dường như những lời nói chỉ đơn giản thoát ra từ môi, thành lời rồi biến mất như chấm dứt một kiếp sống. Điều còn lại sau cùng chỉ là gã và nó – biết rằng không cần một lời nói nào để hai tâm hồn có thể hiểu nhau.

Bạn bè kêu – Tưởng hai người đó hợp nhau, ai ngờ lại ghét nhau đến mức ấy. Trong mắt bạn bè, nó vẫn là nó – đầy cá tính. Gã vãn là gã – bất trị và vượt ngưỡng. Gã và nó chưa bao giờ biết đến sự hòa thuận. Số điện thoại của gã, nó xóa từ lâu trong danh bạ - vì không bao giờ để bất cứ số nào bất động lâu quá trong máy. Mà gã, chả bao giờ nhắn tin hay gọi điện cho nó, chỉ thỉnh thoảng bỏ bom bằng một tin cụt lủn: “Đi café với anh, em nhé!”. Dường như câu này đã trở thành tin mẫu trong máy gã. Bao giờ cũng vậy, nó đáp lại bằng một tin cụt hết tả: “ok” – thao tác nhanh hơn gấp nhiều lần gửi đi một tin mẫu nhưng cảm xúc thì không tin nhắn nào diễn tả hết.

Qua những lần gặp ít ỏi, nó đã mang gã nhập vào cuộc sống của nó, những chuyến đi đến bất cứ nơi nào nó muốn, không định hướng. Gã cũng kéo nó vào cuộc sống của gã, những cuộc chơi đêm, những sàn nhảy, những làn xe đua bạt mạng và kết thúc mọi cuộc gặp bao giờ cũng là những cái ôm xiết mạnh như muốn tan chảy vào nhau. Trừ nụ hôn. Hình như cả hai đều tránh để giữa hai người có đủ tất cả cảm xúc tình yêu: đủ đam mê, đủ cuồng liệt, đủ thói quen, đủ cả xúc cảm giới tính nhưng không phải tình yêu.

Nó thấy mình bất ổn, vì đã biết nhớ. Nó đã khóc vì nhớ gã. Gã làm nó mất tập trung vào mọi việc, kể cả vẽ tranh – thứ mà nó luôn tìm đến với sự tập trung gần như mê muội. Còn gã? Gã thấy mình đổ vỡ. Vì gã cũng như nó, điên cuồng vì nỗi nhớ. Gã đã làm mọi cách để đến gần hơn với tâm hồn và cuộc sống của nó. Gã đã thèm được trông thấy nó, thèm được nghe tiếng nó. Gã đã lập ra vô vàn những cái nick ảo để chat với nó. Gã quá thông minh và tâm lý, quá từng trải và đã tiếp xúc với quá nhiều loại người khác nhau nên gần như thuộc cả tâm lý và cách nói chuyện của họ. Mỗi cái nick, gã chỉ dùng để chat với nó một lần. Mỗi tên nick hắn là một con người hoàn toàn khác khiến nó không bao giờ biết được là ai. Gã muốn nhìn thấu tâm hồn nó, muốn soi chiếu mọi ánh sáng vào tâm hồn nó, muốn nó không biết được rằng gã đang làm tất cả những điều đó vì gã đang nhớ. Gã và nó lại biến mất khỏi cuộc sống của nhau như không hề có những điều trước đó.

Rồi... lại gặp nhau. Những câu chuyện giữa hai người vẫn tự nhiên như đang nói dở từ hôm qua, những cái ôm vẫn dữ dội như con thú bị bỏ đói hàng thế kỷ.

Rồi lại chia tay.

Nó thề với mình sẽ chấm dứt, sẽ xóa mọi kỷ niệm về gã.

Nó hẹn hò với những gã trai khác.

Nó có vài ba mối tình, cũng lâm ly thê thiết nhưng kết thúc nhanh chóng mà không để lại cảm xúc gì đáng kể.

Rồi một ngày nó gửi cho gã dòng tin tự soạn bằng tất cả thời gian trống trong ngày, bằng tất cả sự kiêu hãnh bị đầu hàng, bằng sự chân thành nhất của tình cảm: “Em nhớ anh!”. Dòng tin chơi vơi tận đâu mà mãi không mang về lời đáp?

Trái tim bé bỏng của nó vỡ oà.

- Thời gian là liều thuốc, nếu dùng đúng liều và hợp với tạng người thì sẽ chữa lành vết đau, ngược lại sẽ huỷ hoại thêm. Tâm hồn nó vốn thánh thiện và tinh tế, nó yêu sự giản dị của cuộc sống, yêu những thanh âm hỗn tạp xô bồ và yêu cả những sắc màu lam lũ của cuộc sống xung quanh. Bởi đó, nó quên gã nhanh chóng với sự khoả lấp rằng: Gã đã không biết trân trọng những hạnh phúc giản dị xung quanh, gã chỉ biết yêu những nốt nhạc thăng mà không biết rằng những nốt trầm cũng có điều hay riêng của nó. Nó dặn với lòng mình không nên để phí nỗi nhớ cho những kẻ không biết trân trọng nó.

Nó mang hết thời gian của mình vào việc tìm hiểu về thiết kế - là sở thích của nó từ thuở nhỏ. Nó quan sát những công trình xây dựng ở bất kỳ nơi nào, bất kể lúc nào nó thấy. Nó đâm ra thích những chuyến đi xa, những chuyến đi hứa hẹn biết bao cảm nhận mới lạ cho đôi mắt, đôi tai, cho cảm xúc. Nó chọn điểm đến đầu tiên trong kế hoạch ăn chơi của năm mới là Điện Biên với lý do: Tháng ba, Điện Biên ngập trắng trong hoa mận, tranh của nó sẽ là một giấc mơ hoa bất tận. Thêm một nhỏ bạn đồng hành, nó quần ngố áo cộc đi đến mọi nơi trên mảnh đất này.

Rồi một ngày mưa. Mưa kìm chân nó trong khách sạn. Nó lãng đãng nhìn thành phố ở phía xa dưới tầm mắt và chợt như bị thôi miên khi bắt gặp một công trình đang xây dựng. Một toà nhà cao tầng, trung tâm thương mại kiêu hãnh vươn lên trời giữa những nóc nhà bé nhỏ ở xung quanh. Toà nhà đó thua xa những toà cao ốc khác về độ cao. Độ bóng bẩy và trang trí cầu kỳ cũng thua xa những công trình thuộc lĩnh vực nghệ thuật như bảo tàng, câu lạc bộ, nhà văn hoá… Tuy nhiên với nó công trình này không bất động như khối sắt thép đồ sộ mà sinh động như một một cơ thể sống. Nó mang đậm cá tính như cá tính của một con người. Cả toà nhà được thiết kế hình trụ đứng với hai khối trụ gắn liền nhau như con tàu gắn liền với cột buồm. Toà nhà toát lên sức mạnh ẩn tàng từ bên trong, chỉ trực tràn ra nhưng vì phải chịu một sự kìm giữ mạnh mẽ nào đó mà trở nên u uất.

Nó tự hỏi: Ai đã vẽ nên toà nhà đó? Toà nhà phải chăng chính là tâm hồn của người thiết kế? Mạnh mẽ, cá tính nhưng u uẩn làm sao!

Nó đã dằn vặt nhỏ bạn bằng rất nhiều câu hỏi trừu tượng và những suy luận khó hiểu. Nó đã tự để mình đi lạc vào tâm hồn của toà nhà. Nó đã nhìn toà nhà từ mọi hướng, từ mọi độ cao có thể và mọi lúc có thể, nó không thể ngăn mình không nhìn toà nhà mỗi lần đi qua đó. Nó gần như yêu toà nhà mất rồi.

Trở về sau chuyến đi Điện Biên, thay vì những giấc mơ hoa, tranh của nó tràn đầy hình ảnh của toà nhà với những biến thể khác nhau. Những lúc vui, toà nhà trong bức vẽ của nó trở nên lộng lẫy bên con phố tháng ba với những ngả đường rát vàng óng ả. Lúc nó buồn, chiếc cọ vẽ bực bội quết lên đó gam màu xám ngoét, toà nhà cô đơn và trơ trụi như con mắt đục ngầu tâm trạng của cả bầu trời đang vần vũ phía trên. Lúc yêu đời, tranh của nó mở ra khung cảnh yên bình với chú bé thả diều trên nền cảnh một đô thị ồn ào náo nhiệt, có tòa nhà thấp thoáng ở đó.

Nó quyết định tìm gặp người thiết kế của toà nhà ấy để nói với họ rằng: Tôi rất thích tòa nhà của anh. Quyết định không chút lăn tăn nhưng lại làm nó ngỡ ngàng khi được biết, người kiến trúc sư của tòa nhà ấy không ai khác, là chính gã!

Nó lặng người đi khi anh bạn trong ngành xây dựng cho nó biết những thông tin về người kiến trúc tòa nhà ấy. Những câu nói như in hằn trên từng nếp nhăn của não, không cách gì có thể tẩy xoá: “Con người đó có cá tính mạnh, đời sống tự do, vượt ngưỡng. Anh ta nổi tiếng trong giới kiến trúc vì không bao giờ chịu làm theo sự sắp đặt hay yêu cầu của bất kỳ khách hàng nào khi anh ta tin rằng điều đó không tốt”. Nó cứ mãi suy tư về sự trùng hợp vừa kỳ thú vừa tai quái này. Nó đã cảm nhận về tòa nhà như cảm nhận về một con người. Nó đã yêu tòa nhà qua cái tinh thần của nó như yêu chính người đã vẽ ra tòa nhà ấy. Dẫu biết trước gã là một người kiến trúc sư được đánh giá cao trong ngành, nó vẫn không thể lường trước được cái kết quả này. Nó có cảm giác rất rõ mình như một người tù càng cố trốn chạy càng bị truy lùng dáo diết, như một chú nhện non càng cố vẫy vùng càng không thể thoát khỏi lưới tình. Nó phải làm gì?

Nó đã yêu mất rồi. Tình cảm của nó đã bị tri phối và phụ thuộc vào gã mất rồi. Nhưng sự kiêu hãnh không bao giờ cho phép nó lộ ra điều đó khi gã vẫn cứ trơ trơ sống và ổn thỏa như chưa bao giờ từng biết có nó trong cuộc đời. Nó trừng phạt gã bằng cách giết bỏ dần dần sự nhớ nhung, mong chờ, khát khao nơi nó để trái tim nó dù có đau buốt cũng vẫn thắm đỏ nụ cười. Còn gã, gã biết về nó nhiều hơn nó nghĩ…

Mỗi câu status trên yahoo message của nó có thể dày vò lòng yêu thương của gã ghê gớm. Gã biết được rằng khi nó treo status: “Biển lại một lần nổi sóng, còn lửa có cồn cào” là nó đang nhớ. Nó mang mệnh thủy còn gã mang mệnh hỏa, đã có lần gã nói với nó gã ghét nhất trời mưa và bất cứ thứ gì liên quan đến nước, nó đã buồn lắm. Với nó đó là một sự từ chối, một cái chốt cửa buông lơi mà bất khả xâm phạm. Khi nó nói đến sự phiêu lưu của bàn chân trên những dây đàn sắc mỏng, có nghĩa rằng nó đang nói đến gã, đến sự đam mê lôi cuốn giữa hai người.  Nó không cần biết gã đã qua bao nhiêu chuyến phiêu lưu cùng người khác, trong mắt nó, đó là lần đầu tiên gã rung động, tựa như cây đàn lần đầu tiên biết hát.

Qua những lần chat trên net, khi là người này khi là người khác, gã đã vỗ về, yêu thương nó, lắng nghe nó trút điều tâm sự, trêu đùa cho nó cười và chăm chút nó từng giờ ăn, giờ nghỉ. Gã biết rằng nó chính là nguồn sống của gã nhưng gã không thể ích kỷ ôm trọn nguồn sống đó suốt đời khi biết rằng gã không thể đồng hành cùng nó suốt chặng đường dài. Gã biết căn bệnh tai quái đang ăn mòn cuộc sống của gã. Nó thôi thúc gã làm việc như điên, nó không cho phép gã để mất một giây thời gian nào vì những tranh luận và giải trình cho người khác hiểu – bởi vậy trong con mắt đồng nghiệp gã là kẻ cực đoan và khó hiểu. Cũng vì đó, gã không cho phép mình giàng buộc nó. Trăm mũi tên bắn vào cơ thể gã còn cảm thấy dễ chịu hơn là phải nhìn nỗi buồn đằm sâu trong mắt nó, càng không chịu được khi thấy đôi mắt đó rơi lệ vì gã. Gã đã chọn cách im lặng, để dần dần mất tích trong cuộc sống của nó.

Tối qua gã và nó tình cờ gặp nhau trong đám tiệc sinh nhật một người đồng nghiệp của nó. Như con thú rừng mang vết thương bỗng gặp chiều gió lạ, vết thương nhói lên đau đớn, không còn cách nào khác là phải xoa dịu. Gã đã xoa dịu lớp sóng cuồng nơi nó bằng cái ôm ghì xiết, bằng nụ hôn đam mê nhưng không dám cháy hết mình. Nó đáp lại tự nhiên như chưa bao giờ từng đặt ra ước lệ rằng nụ hôn là con đường ngắn nhất nối đến trái tim. Yêu thương càng mãnh liệt khi có sự dằn vặt, ăn năn và sự kìm chế của lý trí. Nó đã nói với gã rằng, gã là điệu buồn trong đời sống của nó, nó muốn trốn tránh gã như một cách từ chối tiếp nhận điều bất hạnh trong cuộc sống này. Gã hiểu nhưng không nói gì. Gã biết rằng đã đến lúc phải dừng lại.

Ngày mới đã lên mà tâm hồn nó như màn sương đặc quánh. Gã ở đâu trong thế giới bao la này? Đã đánh cắp trái tim của nó sao đi mãi không về? Trả lại đi để nó còn tìm yêu ở nơi khác chứ!

Nó miết những nét vẽ trừu tượng lên voan. Tranh của nó đầy gương mặt đàn ông. Gương mặt gồ ghề, méo mó với sự mất cân đối đến lệch lạc, chỉ duy nhất đôi mắt hiền hòa với yêu thương trọn vẹn. Đôi mắt dõi theo. Đôi mắt che chở. Đôi mắt giờ ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro