Chap 1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapur biến mất trước mắt chúng tôi, mang theo Bộ luật Hammurabi bên mình. Tôi chớp mắt nhiều lần vì kinh ngạc.

Tôi: Đừng nói với tôi rằng Chapur đã mang Bộ luật Hammurabi trở lại Vương quốc Trăng Tròn?

Gabrielle: Không, Chapur không thể rời Louvre. Ít nhất là chưa.

Tôi: Ý cậu là sao?

Gabrielle: Cậu có biết về Kim tự tháp Louvre?

Tôi: Tất nhiên rồi. Nó nằm ngay giữa sân của bảo tàng Louvre.

Gabrielle: Tớ đã nghe bạn bè của mình ở đây kể rằng kim tự tháp có chức năng như một hàng rào bảo vệ. Mặc dù các hiện vật trong Louvre có thể di chuyển tự do vào các ngày thứ ba khi bảo tàng đóng cửa, nhưng chúng không thể rời đi.

Xie Cheng: Điều đó có nghĩa là Chapur vẫn ở đâu đó tại đây . Ông ấy đang đợi bảo tàng Louvre mở cửa vào ngày mai để có thể rời đi với Bộ luật Hammurabi.

Light: Rồi, chúng ta đang đợi gì thế ? Bây giờ ta cùng đi tìm Chapur thôi!

Tôi: Ồ? Thần đèn vĩ đại vẫn muốn chiến đấu Chapur à?

Light: Tôi chỉ mới bắt đầu. Khi chúng ta tìm thấy lão ta một lần nữa, tôi sẽ cho lão thấy ai mới thực sự là pháp sư quyền năng nhất trong Vương quốc Trăng Tròn !

Tôi:(Louvre là cung điện hoàng gia Pháp trước khi được chuyển đổi thành bảo tàng. Nó rất rộng và có nhiều phòng. Có hàng chục nghìn đồ tạo tác và tác phẩm nghệ thuật xung quanh. Sẽ không dễ dàng để tìm Chapur.)

Tôi có nên tìm Chapur và lấy lại Bộ luật Hammurabi không? Hay tôi chỉ nên thư giãn và tận hưởng sự đồng hành của bạn bè?
1. Tìm Bộ luật Hammurabi
2. Nghỉ ngơi
——————————
* chọn 1:tìm bộ luật Hammurabi

Tôi: Bộ luật Hammurabi là một vật rất có giá trị trong bộ sưu tập của Louvre. Nếu nó được phát hiện là đã biến mất vào ngày mai, sẽ có một cuộc náo động.

Xie Cheng: Chapur bị ám ảnh bởi việc có được sức mạnh của Thần Mặt trời. Dù kế hoạch của ông ta là làm gì với Bộ luật Hammurabi, thì tổn thất đối với toàn thể nhân loại sẽ là khôn lường.

Light tự tin búng tay.

Light:Đó là điều tôi muốn nói. Chúng ta phải đi tìm Chapur ngay bây giờ! Theo tôi!

Tôi: Anh có chắc chắn rằng anh có thể dẫn đường không, Light?Tại sao chúng ta không giao việc này cho Xie Cheng?

Light: Mặt ngựa? Không đời nào! Tất cả chúng ta sẽ đi cùng nhau. Có vẻ như quần áo của cô đã bị rách khi chúng ta chiến đấu với Chapur. Thay đồ đi. Chúng ta sẽ đi sau khi cô quay lại.

Đúng như dự đoán, Light tự tin vượt lên dẫn đầu.

Tôi: Này, Light, chúng ta đã đi qua phòng trưng bày lớn này bao nhiêu lần rồi?

Light: Uh ... Chà, không phải cô đã nói rằng đây là một bảo tàng nổi tiếng thế giới sao? Tôi nghĩ chúng ta nên đi qua nó một vài lần nữa như một lời tri ân.

Một số phụ nữ ăn trái cây trong bức tranh đang chỉ vào chúng tôi và thì thầm với nhau.

Quý bà trong tranh A :Họ đã trở lại một lần nữa.

Quý bà trong tranh B: Đây có phải là lần thứ hai họ đi ngang qua đây không?

Quý bà trong tranh A: Lần thứ 3.

Tôi: Là lần thứ tư! Cảm ơn anh ta đã dẫn đường!

Light xoa đầu xấu hổ.

Light: Được rồi, có lẽ chúng ta hơi lạc lối.

Xie Cheng: Chúng ta cần đưa ra một chiến lược để tìm Chapur. Nên ngồi xuống và suy nghĩ thấu đáo mọi thứ.

Tôi: Tại sao chúng ta không quay trở lại những nơi trước đó đến điểm ta xuất phát. Từ đó, chúng ta có thể tìm kiếm từng phòng một.

Xie Cheng: Đó là một gợi ý tốt.

Xie Cheng cười tự mãn với Light.

Xie Cheng: Khả năng lãnh đạo của Pei Jin luôn truyền cảm hứng.

Light: Này! Sự lãnh đạo của tôi cũng truyền cảm hứng mà.

Xie Cheng: Khả năng lãnh đạo của anh chắc là ...sáng tạo.

Tôi:  (Có phải Xie Cheng có khiếu hài hước hơn kể từ lần cuối mình gặp anh ấy không nhỉ ?!)

Light: Gina, anh ta đang khen tôi à?

Tôi:Nó không phải rõ ràng rồi sao?

Light: Ý tôi là, tất nhiên là tôi chẳng đáng được gì ngoài những lời khen ngợi, nhưng có gì đó hơi lạ về cách anh ta nói ...

Gabrielle và tôi tay trong tay cười khúc khích đi phía sau Xie Cheng.

Trí nhớ của Xie Cheng rất tuyệt vời, anh ấy tự động lập bản đồ các con đường mà chúng tôi đã đi trong tâm trí của mình. Với sự dẫn đường của anh ấy, chúng tôi sớm trở lại điểm xuất phát.

Tôi: Xie Cheng có một cảm giác tốt về phương hướng. Anh là một chiếc la bàn biết đi.

Xie Cheng: La bàn là gì?

Tôi: Một thiết bị hướng về phía bắc để hỗ trợ dẫn đường.

Xie Cheng: Tôi hiểu rồi. Nếu tôi có thể giúp bằng cách chỉ đường , thì tôi rất vui được trở thành chiếc la bàn của cô.

Light không thể chịu được nếu không trở thành trung tâm của sự chú ý.

Light: Ahem-hem!  Chúng ta có thể đi được chưa?

Tôi:Không cần phải quá nhiệt tình đâu.

Light: Chúng ta đang tìm Chapur, phải không? Theo tôi!

Tôi: Anh chỉ cần cẩn thận với cây đèn thần!

Light: Ha! Hãy xem này!

Light nâng cây đèn thần lên, nhắm mắt lại và bắt đầu niệm một câu thần chú. Tuy nhiên, giữa chừng, anh ấy đột nhiên phá lên cười.

Light: Này! Ai đang cù tôi? Có phải anh không, mặt ngựa?

Tôi nhìn lướt qua Xie Cheng đang khoác tay vắt chéo trước ngực.

Tôi: Anh đang nói về cái gì vậy, Light?

Light mở mắt ra một cách bối rối.  Bốn chúng tôi đồng thời nhìn xuống. Một con mèo đen đang dùng đuôi cọ vào Light. 

???: Meo..

Light: Con mèo đang làm gì ở đây?

Cây đèn thần trượt khỏi vòng tay của Light và đáp xuống với một tiếng thình thịch, suýt rơi vào đầu con mèo đen.

???: Thật tuyệt!

Con mèo kêu và cúi xuống phía sau Gabrielle. Gabrielle cúi xuống và ôm con mèo vào lòng. Cô ấy nhẹ nhàng vuốt trán con mèo đen.

Con mèo đen thư giãn và bắt đầu kêu lên một cách hài lòng.

Gabrielle: Aww ... Đây, đó.

Con mèo đen vươn vai và nhảy từ vòng tay của Gabrielle xuống đất. Tôi quỳ xuống và cưng nựng nó.

Tôi:  Xin lỗi vì Light suýt đánh rơi cây đèn thần lên đầu bạn.

???: Hừm! Xin lỗi thôi là đủ sao?

Con mèo đen hất tay tôi ra bằng móng vuốt của nó.

Gabrielle: Bạn có thể nói? Xin chào, mèo con!

??? :Đừng gọi ta như vậy. Ta là Nakht the Sphinx. Ta đã sống hơn một nghìn năm rồi. Trong mắt ta, các ngươi chỉ là những chú mèo con.

Gabrielle: Một con mèo ngàn tuổi!

Nakht: Chính xác là 1.890 năm. Tuy nhiên, nó chỉ là một con số. Mọi năm đều không khác so với tất cả những năm còn lại. Cuộc sống vĩnh cửu là sự buồn chán vĩnh viễn.

Tôi: 1.890 năm ... Và bạn đã thức toàn bộ thời gian?

Nakht :Không hẳn vậy. Ta dành một nửa thời gian của mình để ngủ.

Tôi:Chà, lần cuối cùng bạn tỉnh táo, bạn có tình cờ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng tím?

Nakht :Người có mang theo một cây trượng rắn đúng không?

Tôi: Chính người đó!

Nakht Chắc chắn là ta đã nhìn thấy hắn. Hắn đã đánh cắp Bộ luật Hammurabi và đi trốn. Hắn....

Tôi: Ông ta ở đâu?

Nakht lười biếng liếm bàn chân của mình.

Nakht: Ta không nhớ.

Light: Tốt hơn hết ngươi nên bắt đầu nhớ lại! Nếu ngươi không cho chúng ta biết Chapur đang ở đâu ngay bây giờ, ta sẽ giam giữ ngươi trong cây đèn thần!

Nakht khinh bỉ liếc nhìn Light.

Nakht: Có lẽ ta sẽ không quên nếu tên hậu đậu này không đụng vào bộ não của ta...

Tôi: Chúng tôi rất xin lỗi, Nakht. Light không cố ý đâu.

Light: Đúng rồi. Tôi nên cẩn thận hơn. Nếu nó khiến bạn cảm thấy tốt hơn, tôi sẽ cho bạn lấy cây đèn thần đánh vào đầu tôi!

Nakht: Ta không trẻ con như ngươi.

Tôi: Nakht, chúng tôi cần lấy lại Bộ luật Hammurabi trước khi bảo tàng Louvre mở cửa vào buổi sáng. Phải làm gì để bạn cho chúng tôi biết Chapur đang ở đâu?

Nakht :Trả lời câu đố của ta.

Tôi:Được rồi! Câu đố của bạn là gì?

Nakht: Thứ gì buổi sáng đi bằng 4 chân, buổi trưa đi bằng 2 chân, buổi tối đi bằng 3 chân?.... Có chuyện gì vậy? Mèo có thể cắt lưỡi của ngươi?

Tôi: (Đây không phải là Câu đố nổi tiếng về Nhân sư sao? Câu trả lời phải là ...)
1. Con người
2. Mèo
———
* Chọn 1.1: con người

Tôi: Câu trả lời tất nhiên là con người.  Con người bò bằng tay và đầu gối khi còn nhỏ, có nghĩa là họ đi bằng bốn chân. Khi lớn lên, chúng ta học cách đi bằng hai chân. Khi chúng già ... Light! Đừng chạm vào bức tranh đó!... Xin lỗi, tôi đã nói đến đâu rồi?

Nakht : Xin chúc mừng, nhưng rất tiếc, ngươi chỉ đúng 2/3 đáp án. "Khi chúng già Light đừng chạm vào bức tranh đó" chắc chắn không phải là câu trả lời đúng.

Tôi:Này đợi đã! Tôi chỉ định nói ...

Xie Cheng: Một con người. Tại vì... Em bé bò bằng bốn chân, người lớn đi bằng hai chân, người già đi bằng gậy.

Nakht :Anh ấy hiểu rồi. Tuy nhiên, câu trả lời thứ hai không được tính!
———
*Chọn 1.2: con mèo

Tôi: Bạn sẽ không đặt ra một câu đố với một câu trả lời hiển nhiên. Tôi nghĩ câu trả lời là...con mèo?

Nakht: Xin chúc mừng! Ngươi sai rồi!

Tôi:Đừng nói với tôi câu trả lời thực sự là...

Xie Cheng: Một con người. Tại vì... Em bé bò bằng bốn chân, người lớn đi bằng hai chân, người già đi bằng gậy.

Nakht :Anh ấy hiểu rồi. Tuy nhiên, câu trả lời thứ hai không được tính!
———

Gabrielle: Hãy cho chúng tôi một cơ hội nữa! Chúng ta phải đặt lại Bộ luật Hammurabi trước khi về nhà. Rất nhiều thứ đang bị đe dọa!

Nakht :Đó không phải là vấn đề của ta.

Tôi: (Nakht nói rằng cuộc sống trường tồn là sự buồn chán vĩnh viễn ... Nhưng rõ ràng anh ấy đang rất thích thú khi đưa cho bọn mình câu đố đó.Anh ấy giống như một ông già trẻ con! Nhưng có lẽ nếu chúng ta tiếp tục chơi trò chơi với anh ấy, anh ấy sẽ cho chúng tôi biết Chapur đang ở đâu!)

Gabrielle :Chúng ta nên làm gì?

Tôi:Nacht, tôi sẽ thừa nhận điều đó, bạn rất tuyệt cho tôi câu đố đó. Nhưng nếu bạn hỏi tôi một cái khác, tôi cá là tôi sẽ có thể trả lời nó.

Nakht thích thú hất đuôi lên.

Nakht: Nguwoi muốn đặt cược với ta? Tốt. Dù sao ta cũng thích các câu đố.

Tôi:Vì vậy, hãy cho chúng tôi một cái khác!

Nakht :Ta biết. Ta sẽ viết một câu đố mới trên một mảnh giấy da và chia nó thành ba phần. Ngươi sẽ phải tìm chúng trước. Đáp án cho câu đố sẽ cho ngươi biết nơi ở của thầy phù thủy áo tím.

Tôi: Bảo tàng Louvre quá lớn. Làm thế nào chúng tôi  tìm thấy ba mảnh giấy da?

Nakht :Có ba nhân vật vĩ đại trong bảo tàng Louvre. Nếu ngươi có thể vượt qua bài kiểm tra của họ, ngươi sẽ nhận được những mảnh giấy da.

Tôi: Ba nhân vật vĩ đại là ai?

Nakht:  Trò chơi sẽ không vui nếu ta chỉ nói cho ngươi biết tất cả các câu trả lời.Đây là một gợi ý. Nhân cách tuyệt vời đầu tiên rất đẹp, mặc dù cô ấy là vẻ đẹp của sự không hoàn hảo.

Có một tiếng nổ lớn, và Nakht đã biến mất. Ba nhân vật vĩ đại mà Nakht nhắc đến là ai?

<continue...>
——————————
*Chọn 2: nghỉ ngơi

Tôi: Quên về Bộ luật Hammurabi và Chapur đi. Hãy chỉ tận hưởng bên nhau một lần nữa!

Tôi ngồi xuống với Xie Cheng, Light và Gabrielle, chúng tôi nói chuyện cả đêm về những gì chúng tôi đã làm kể từ lần cuối cùng gặp nhau. Ngày hôm sau, tin tức về vụ trộm Bộ luật Hammurabi lan rộng khắp thế giới. Việc mất đi hiện vật vô giá này đã để lại hậu quả sâu sắc mà người ta vẫn cảm nhận được trong nhiều năm tới. Có lẽ tôi đã bỏ lỡ một cơ hội quan trọng vào đêm đó ở Louvre ....

End: Chỉ cần vươn lên đúng lúc gặp khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro