Chương 3: Giấc mơ quái dị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào giấc mộng, kì lạ thay hôm nay cậu không còn trở về cái giấc mơ mà cô Lam gọi là " Quá Khứ " nữa, hiện ra trước mặt cậu là một khu rừng với khoảng không gian rộng lớn. Tiếng chim hót, suối chảy, tiếng nước chảy róc rách trong hang đá tạo thành một bản hòa ca.
* Ngày này của 3 năm trước cậu cũng đã từng nhìn thấy khoảng không gian y hệt vậy, cũng là bản hòa ca ấy.
Trong khi cậu đang du dương tận hưởng một cảm giác mà đã rất lâu rồi mới cảm nhận lại thì bỗng thấy một người đàn ông khoác một bộ y phục màu trắng thời nhà Trần đi qua đi lại chậm rãi bên kia sông phất quạt ngâm vài câu thơ.
" Nhân tại mộng vô trí huệ
Mộng tại nhân hồn hoàn thị phi ?
Mộng lai, mộng khứ tức rơi lệ
Hồi quy vạn kiếp mộng chẳng tan "
Vừa dứt câu, anh ta quay mặt lại cầm chiếc quạt trắng chỉ vào cậu ngâm tiếp 4 câu thơ
" Nhân kia thiên tử nghe ta phán
Nay tại thế nhân duyên đứt đoạn
Lạc vào mộng cảnh chớ hão huyền
Nghịch thiên cải mệnh nối lương duyên "
Cậu vẫn thật sự không hiểu những lời người đàn ông ấy nói, liền đánh bạo bước qua hỏi:
- Xin được phép làm phiền, ta đây ở phía bên kia con sông ( chỉ vào vị trí nãy cậu đứng ) có nghe được những câu thơ của vị sư huynh đây có chút hứng thú. Xin hãy cho ta biết quý danh để dễ bề xưng hộ.
Anh ta nở nụ cười rồi đáp lại:
- Ta họ Trần tên Nhâm, cứ gọi ta là Trần Nhâm được rồi .
Cậu tiếp tục nói:
- Vậy Nhâm sư huynh có thể nào giải thích cho ta những câu thơ vừa rồi được không, ta đây ngu xuẩn không hiểu được ẩn ý của sư huynh.
Anh ta đáp:
- Được thôi nhưng ta sẽ không cho ngươi biết miễn phí đâu.
Cậu chưa chắc chắn ý của anh ta nên hỏi lại:
- Ý huynh là...
Anh ta gật đầu đáp:
- Đúng vậy, là một cuộc trao đổi. Ta sẽ lấy một thứ của cậu rồi sẽ cho cậu biết ý nghĩa của từng câu thơ đó
Cậu tò mò:
- Huynh muốn lấy gì ở ta ? Ta đến đây không mang theo bất cứ thứ gì cả.
Anh ta tiếp tục trả lời cậu:
- Thứ ta cần không phải vậy chất mà chỉ là một mảng kí ức nhỏ của cậu. Chỉ đúng một ngày thôi và đó là ngày ## tháng ## năm 201#
Nghe vậy cậu lập tức đồng ý mà không cần do dự vì đó là ngày chẳng có gì đặc biệt đối với cậu.
Sau khi nghe anh ta giải thích ý nghĩa ở 8 câu thơ đầu, cậu cảm thấy thật lãng phí một ngày kí ức của bản thân, ý nghĩa thì có đấy nhưng đối với cậu chỉ là vài câu thơ đạo lý tầm phào.
Cậu và anh ta tiếp tục nói với nhau những chuyện đời thường như hai người bạn, có đôi lúc anh ta lại nói vài câu khiến cậu thấy khó hiểu. Cuộc nói chuyện kết thúc cũng là lúc tiếng chuông báo thức kéo cậu ra khỏi mộng cảnh.

Ngày 25, tháng 4, năm 2023

Cậu lại một lần nữa đến gặp cô Lam để kể về giấc mơ của mình ngày hôm trước. Cô cười khà khà và bảo:
- Con may mắn đấy Trần Nhân chính là vị nam nhân năm xưa viết quyển sách " Không gian, thời gian ta đây làm chủ ", câu ông nói lại đúng vào chương 15 tại hoàn cảnh nhân vật chính lạc vào ảo mộng của lũ tà đạo sư. Có vẻ cậu đã may mắn gặp được ông ta rồi đấy, sau một thời gian tìm hiểu ta đã có cách giúp cậu biến " lời nguyền " ấy trở thành một khả năng đặc biệt mà người người hằng ao ước.
Cậu hớn hở ra mặt, hỏi cô một cách dồn dập:
- Là như nào vậy thưa cô ?
- Con có thể làm được gì từ cái thứ " lời nguyền " ấy ?
- Mong cô giúp con !
Cô hạ giọng nói một cách nghiêm túc với cậu:
Đúng với tên của chương 15  " Thiên mộng cải mệnh ", khả năng của cậu là được trời ban và nó dùng để thay đổi vận mệnh của cậu. Khổ 4 chương 15 có viết " Ta đây chỉ cần nghĩ đến việc mình cần mơ, thời gian, địa điểm chính xác chỉ cần khi đặt lưng xuống giường lập tức ta sẽ trở về đúng không gian mà ta nghĩ ". Lại ở khổ 12 chương 15 viết " Ta phát hiện ra rằng khi ta nghĩ một việc khác với việc trong quá khứ ta sẽ làm thì lập tức quyền điều khiển cơ thể sẽ là của ta và ta được phép thay đổi hoàn toàn sự việc của ngày hôm ấy, tất nhiên mọi điều trong tương lai sẽ ảnh hưởng với sự thay đổi của ta " . Nói đến đây ta nghĩ cậu cũng đã hiểu được đôi chút rồi chứ nhỉ ?
Cậu mãn nguyện với câu trả lời của cô Lam, sau đó cảm ơn cô và vui vẻ ra về.
Tiếng xe cậu khuất dần cũng là lúc nụ cười quỷ dị trên gương mặt cô Lam xuất hiện, một giọng nói phía sau cánh cửa phòng:
- Làm tốt lắm Hoàng Thi, tên ngốc đó sẽ mãi chả hiểu được những lời nói của lão già Trần Nhâm đó đâu. Một kẻ cả ngàn năm tuổi biến trở về hình dạng một thiếu niên để chỉ điểm cho đứa cháu của mình, đúng là một suy nghĩ ấu trĩ. Muahahah

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro