Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

....Nhỏ giọt.

....Nhỏ giọt

....Nhỏ giọt

...Nhỏ giọt..

Những hạt mưa mặn chát đánh vào mặt Tsuna khi một người nào đó sụt sịt một cách thảm hại bên cạnh. Tsuna rùng mình khi đôi bàn tay dịu dàng cởi bỏ những bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi trên người, để không khí lạnh xâm nhập vào cơ thể đang nóng như lửa đốt của mình.

"G-Giotto."

Đôi bàn tay run rẩy, giống như thể chúng cũng yếu đuối như cơ thể ốm yếu của Tsuna, tầm mắt của Tsuna mơ hồ. Và giọng nói của G cũng run rẩy như vậy 

... Giọng nói của G?

...Nhỏ giọt...

Nhỏ giọt.

Một tiếng khóc nức nở vang lên."Giotto. Anh sẽ xảy ra chuyện gì đâu." Một bàn tay nhỏ bé, mát lạnh gạt đi mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán của Tsuna, Tsuna cảm thấy hạnh phúc khi bàn tay mát lạnh đặt trên chiếc trán nóng bỏng. Lại một tiếng nấc khác vang lên khi bàn tay kia rời đi

...."Tôi sẽ không để anh chết."

...........o0o...........

Khi Tsuna thức dậy, cậu bé tóc đỏ đang nằm gục bên cạnh chiếc giường. Tsuna chớp mắt trong sự ngạc trong nhiên khi kìm nén sự khó chịu được gây ra bởi cơn đau đầu đang hành hạ. Cơ thể Tsuna đau đớn dữ dội và cổ họng Tsuna khô khốc, nhưng đó chẳng là gì so với cơn đau gần như khiến vai trái tê liệt. Kí ức vẫn còn mơ hồ, tim đập thình thịch, bất ngờ thay, trong tâm trí Tsuna không hề nghĩ điều đầu tiên bản thân nhìn thấy sau khi tỉnh lại sẽ là G. Tsuna nhớ rõ rằng G đã cố gắng để giết chính mình trước bản thân chìm vào bóng đêm. 

Bỏ qua những cơn ác mộng ám ảnh từ khi Tsuna đến nơi này, Tsuna có thể chắc chắn ràng sự việc đó không phải là ảo giác hay một cơn ác mộng sống động. Tsuna giật mình khi đầu óc của mình đã chải chuốt xong mọi thứ, thật bất ngờ thứ khiến Tsuna bất ngờ nhất vào lúc này chính là bản thân mình vẫn còn sống, sốt cao nhưng vẫn sống. Tsuna nhớ rõ những gì đã xảy ra, cậu đã bị trúng một số mảnh vỡ...? hay thứ gì đó từ khẩu súng phát nổ và phó mặc mọi thứ cho G, người mà trước đó muốn giết chết chính mình.

 Điều đó còn khiến cho mọi thứ khó hiểu hơn. Tsuna khá chắc chắn rằng giết một người bị thương và bất tỉnh sẽ dễ như việc ăn một miếng bánh cho G. . . một người bạn của mình...?  Kẻ thù...? Không, G là một người bạn. Tsuna biết rõ hơn ai hết cho dù G cố gắng giết chính mình Tsuna vẫn sẽ coi G là một người bạn của mình, là Gia đình của mình. . . 

Tsuna khẽ thở dài, thành thật mà nói Tsuna thậm chí cảm giác chính mình đã quen với chuyện này. Về cơ bản, những người bạn của mình đề đã cố để giết Tsuna trong một thời điểm nào đó trong cuộc sống của họ.

 Hayato là người đầu tiên làm điều đó, mặc dù toàn bộ vấn đề đều là một phần kế hoạch của Reborn, lần gặp đầu tiên của Tsuna với số bom của Hayato đã khiến bản thân Tsuna gần như nhìn thấy ánh sáng dịu dàng nơi xa.

 Takeshi đã từng ném một quả bóng chày vào Tsuna trước đây, và với tài năng tuyệt vời của mình điều đó không mang lại một cảm giác tốt và dừng quên lần mà hai người họ cùng nhau nhảy lầu. Đó là một tai nạn nhưng nó vẫn khiến Tsuna run rẩy khi nhớ lại. 

Lambo, mặc dù độ tuổi của mình nhưng với mái tóc xù có thể xem như kho vũ khí di động với những quả bom màu hồng là thứ mà Tsuna gần như phải đối mặt hằng ngày đặc biệt với sự có mặt của Reborn người mà Lambo tự nhận là đối thủ truyền kiếp.

Ryohei vô cùng sung sức và tràn đầy sức sống với tinh thần "HẾT MÌNH" cùng những trận boxing rực lửa với thể chất của Tsuna thời kì đầu, đó không phải là một trải nghiện thú vị theo nhiều nghĩa. 

.Kyouya chưa nói đến việc Kyouya là trưởng ban tác phong ủy ban và những điều luật khắt khe đặt ra đặc biệt là liên quan đến chủ đề quần tụ mà Tsuna luôn mắc phải khi đi chung với Hayato và Takeshi. Cái giá để được Kyouya thừa nhận như một loài mới không phải động vật ăn cỏ hay động vật ăn thịt đó là bị Kyouya lôi đi bồi đánh mọi lúc mà đám may cảm thấy hợp lí.

 Mukuro trái thơm quỷ dị thậm chí đã tấn công chính mình vì muốn kiểm xoát vongola bằng cách nhập vào thân xác của mình để có thể hủy diệt những thứ mà sương mù gọi chung là tà ác mafia. thứ mà Tsuna khá chắc là bản thân Mukuro cũng nên được tính chung vào.

 Byakuran, cái con người mà thực đã giết chính mình hoặc nên nói là tương lai chính mình và hơn tám trăm triệu bản thể xong khác trong quá chơi "game" của của hắn mặc dù chính Byakuran cũng đi đầu và tuyên bố rằng bản thân không liên quan đến những gì Bạch cặn bã đã là và vô cùng vui sướng khi Tsuna xử lý hắn.

Enma người bạn vô cùng thân thiết và tri kỉ của mình, và trận chiến kế thừa rắc rối đã diễn ra vẫn luôn khiến Enma buồn bã khi nhớ đến.  

Và chúng ta có Reborn, sát thủ mạnh nhất thế giới, mặc dù Tsuna tin tưởng vô cánh thiên sứ với toàn bộ cuộc sống của mình không thể không thừa nhận rằng Reborn bắn chính mình chỉ để thỏa mãn sự vui thú tàn ác của mình. Tên khốn tàn bạo đó.

Tsuna phải thừa nhân rằng chính mình đáng lẽ nên nhìn thấy chuyện này sẽ xảy ra. Nó gần như trở thành một công thức quái dị. Ai đó đến giết chính mình và bam, họ trở thành bạn tốt.

Và ngay cả khi tỉnh táo lại sau khi những sự kiện kì quái đó chạy qua trong não, G vẫn đang nằm gục cạnh giường. Tsuna cũng rĩ ràng không hề cảm nhận được bất cứ sự tồn tại nào của ngọn lửa sương mù đang hoạt động nên chắc chắn G không phải là một ảo ảnh. G thật sự đang ở đây, và vì lí do nào đó trái tim của Tsuna đang nhảy nhót. Có lẽ đây là thật sự, là G? Một G tốt bụng đã băng bó cho vết thương gây ra bởi khẩu súng, một G dịu dàng đã cùng Tsuna đùa giỡn trong bữa ăn và nhìn cậu bằng đôi mắt trìu mến. Tsuna có thể tin rằng G đó đã trở lại không? Nhưng, Tsuna vẫn sợ hãi, G đã rất tức giận và Tsuna sợ rằng chính mình sẽ mất G, giống như cách Tsuna đã mất đi Hayato―― đôi mắt xanh và sau đó là máu máu máu máu máu,.....―

"G-Giotto?"

Tầm nhìn của Tsuna mơ hồ trong một khắc và sau đó chàng trai đầu bạc với cơ thể đầy máu dần được thay thế bởi cậu bé tóc đỏ sống động. Tsuna ngẩn ra một chút. Đúng rồi, hiện giờ chính mình là Gioto.

."Gotto!"

 G nhảy bật lên từ bên cạnh giường, khuôn mặt uể oải trước đó tan rã và để lại sự nhẹ nhàng khi G đặt tay lên trán của Tsuna. Tsuna giật mình rụt về phía sau bởi phản xạ tự nhiên thuần túy trước khi suy nghĩ bắt kịp. G sẽ không làm tổn thương chính mình đặc biệt là khi G đã cứu và chăm sóc cho chính mình. Nếu G muốn giết Tsuna, G đã làm điều đó từ khi Tsuna đang ngủ sâu vì cơn sốt. May nắm G đã không nhận ra sự bất thường của Tsuna, G quá bận tâm về nhiệt độ cơ thể và sự hồi phục sau cơn sốt cao của Tsuna để có thể nhận ra sự khác thường. Tsuna cảm thấy mãn nguyện khi bàn tay dễ chịu và mát lạnh của G đặt lên trên khuôn mặt nóng bừng của mình.

  " Merđa !"

 G vừa chửi thề vừa bay ra khỏi phòng với một cái bát trên tay và theo đúng nghĩa đen. Tsuna chớp mắt một cách ngạc nhiên (và có chút thương tiếc: không, bàn tay lạnh làm ơn hãy quay lại!) và khi G quay lại ngay sau đó, chiếc bát đã chứa đầy nước. Và chỉ trong năm giây (tốc độ nhanh chóng sánh ngang với Hayato.... ) G đã lấy một chiếc khăn làm mát nó và đặt nó lên trán của Tsuna. Ngay khi cái trán của Tsuna được tiếp xúc với chiếc khăn lạnh cơ thể của Tsuna đã dịu đi trong một cảm xúc hạnh phúc thuần túy. Trái lại với sự thỏa mãn của Tsuna, G vẫn trầm mặc. Cậu bé tóc đỏ ngồi phịch xuống ghế và nhìn chằm chằm vào Tsuna với đôi mắt đỏ hoe như thể Tsuna sắp tan biến. Tsuna nhìn lại G với một ánh mắt bối rối. Đôi mắt lo lắng, chăm chú và đáng thương đó hoàn toàn khác biệt rất so với đôi mắt lạnh lùng mà Tsuna đã nhìn thấy.

". . .G. . .?" 

Tsuna tập trung một chút sức lực để gọi tên người bạn đồng hành của mình, cố gắng giúp G bình tĩnh lại. Thật không may, giọng nói của Tsuna vang lên một cách mềm mại nhưng đồng thời cũng khàn khàn và mỏng manh, yếu ớt như một cơn gió nhẹ lướt qua và tan biến trong không khí. Và cả Tsuna cũng nhận ra rằng chính mình đã làm một hành động sai lầm khi G bắt đầu lo lắng và bôn chồn hơn. Có thể nhận ra từ giọng nói của Tsuna rằng tình trạng hiện tại của Tsuna nặng hơn những mà cả Tsuna và G đã nghĩ nó sẽ.

G cúi đầu, mái tóc rũ xuống che khuất khuôn mặt. Một cảm giác quen thuộc đánh úp vào, Tsuna thực sự nhăn mặt khi nhìn thấy biểu cảm đó từ G và kí ức bắt đầu trồi lên khiến cho Tsuna run rẩy. Đó là cái nhìn mà Hayato sẽ thể hiện ra, cái nhìn có thể thành công khiến cả Mukuro và Kyouya phải im lặng. Và đương nhiên người đã khiến cho Hayato có biểu cảm đó, nói chính xác hơn, bản thân Sawada Tsunayoshi sẽ cảm thấy vô cùng tội lỗi khi đối mặt với cơn bão của mình.

"Giotto... Ngươi gần như đã chết mất."

Tsuna chớp mắt khi bộ não uể oải cố gắng xử lý những gì G vừa nói. Từ từ, chỉ vậy thôi? Có lẽ ý nghĩa khi G thể hiện biểu cảm đó khác hẳn với Hayato

"Tôi biết" 

Tsuna nhẹ nhàng nói, hơi nhăn mặt vì cơn đau nhói trong cổ họng. Tuy nhiên, ngay cả Siêu trực giác cũng không không nhận ra khi G vụt lên khổi chỗ ngồi và tóm lấy Tsuna với cơn giận dữ.

"Ngươi biết?"

 G nghiến răng, đôi mắt đỏ rực giận dữ.

 "Ngươi biết? Ngươi suýt chết ! Ngươi sẽ chết nếu mảnh kim loại bắn dịch về phía bên trái vài cm nữa! Ngươi sẽ chết nếu ta bỏ đi và để ngươi chảy máu! Ngươi sẽ chết nếu ta bắn ngươi !"

. . . À, thôi bỏ đi, có lẽ nhận định ban đầu mói là nhận định chính xác. Tsuna ngẩng đầu lên để nhìn thẳng vào hai viên đá quý đỏ rực. Với một giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, Tsuna lặp lại những lời nói trước đó. 

"Tôi biết."

Ngay lập tức, cơn giận của G tan biến như một quả bóng bị xì hơi, G cằn nhằn cái gì đó trong miệng và ngồi phịch xuống ghế. Tsuna có thể cảm thấy trái tim đập nhanh hơn khi những hình ảnh quen thuộc bắt đầu xuất hiện

"Tại sao"

 G khẽ thì thầm khi nhìn lên với đôi mắt bối rối và bối rối.

 "Tại sao cậu lại cứu tôi? Tôi... tôi đối với bạn chỉ là một người lạ!"

Ý nghĩa trong câu nói của G khiến cho Tsuna cảm thấy lạnh lẽo và lần này Tsuna mới là người nổi giận

"Một người lạ?! Chúng ta đã sống cùng được nhau vài tuần rồi! Chẳng lẽ tất cả những điều đó thực sự không có ý nghĩa gì với cậu sao, G?! Bởi vì đối với tôi, tôi coi cậu như anh trai của mình, như gia đình của mình!"

Và cũng nhanh như khi nó đến, cơn giận của Tsuna biến mất. Tsuna nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang đặt trên đùi mình, hoàn toàn bỏ lơ ánh nhìn kinh ngạc và hoài nghi của G. Tsuna đã tự nhủ với bản thân rằng có lẽ G đã không dành cho chính mình tình cảm tương đương. Tsuna biết điều đó, bởi vì một sự thật rõ ràng, G đã sẵn sàng bắn chính mình bằng một khẩu súng không lâu trước đây.

 Tsuna biết rõ rành những gì đang xảy ra . . . tuy nhiên, chỉ cần nghĩ rằng chính miệng G nói ra điều đó khiến cho Tsuna cảm thấy đau đớn. Và thật khó chịu khi Tsuna không thể làm bất cứ thứ gì để thay đổi điều đó. Tsuna bắt đầu bồn chồn, sợ rằng G sẽ ghét chính mình, sợ rằng G sẽ khinh bỉ chính mình... Tsuna hoàn toàn không có chút cảm giác ăn toàn nào, bạn sẽ mong chờ điều gì từ một người vừa mất đi gia đình cơ chứ. Gia đình của Tsuna, niềm kiêu hãnh của Tsuna tất cả đều bị nhấn chìm trong biển lửa vô tận đó, màu đỏ khắp mọi nơi........

Cơn ám ảnh lại xuất hiện, hình ảnh mờ ảo từ cơn ác mộng bắt đầu thay thế thực tại, Tsuna cảm thấy có gì đó bóp nghẹt hơi thở của mình, cướp lấy hơi thở của Tsuna. Bất chợt, một thứ gì đó kéo Tsuna ra khỏi cơn mê một thứ gì đó ấm áp bắt lấy cánh tay của Tsuna lôi cậu trở lại thực tại. Và theo bản năng, Tsuna ngẩng đầu lên chỉ để nhìn thấy một đôi mắt với sắc đỏ xinh đẹp. Một đôi mắt sống động

"Giotto"

 G nhẹ nhàng nói, nhẹ nhàng siết chặt tay của Tsuna như thể đang cố an ủi.

 "Cảm ơn. Và... tôi xin lỗi."

Vì tất cả những gì tôi đã làm, đôi mắt màu đỏ của anh ấy dường như cố nói. Vì gần như làm tổn thương bạn. Vì đã thực sự làm tổn thương bạn. Và Tsuna đáp lại G bằng một nụ cười, một nụ cười ngượng ngạo nhưng chân thành

"Tôi biết."

...........o0o...........

Tsuna phải thừa nhận, chính mình có một chút lo lắng. Nó giống như khi Tsuna phải đối mặt với hậu quả mỗi khi bản thân làm một thứ gì đó được cho là không an toàn trong mắt những người bảo vệ của mình. Suy cho cùng, khi bạn có những Người bảo vệ điên cuồng và bùng nổ như của Tsuna, việc lo lắng bản thân mình sẽ chết vì kiệt sức (khụ, giấy tờ, khụ...) . Vâng, những kí ức đau khổ. Vậy nên Tsuna cảm giác chính mình không hề cảm thấy bất ngờ khi mà G người biểu hiện như thể chính mình không hề quan tâm người đang nằm trên nằm trên giường bất ngờ chất vấn Tsuna như thể Tsuna đang cố gắng để giết chính mình.

"À, tôi đã nấu xong súp rồi đấy Gio- Giotto ! Cậu đang làm gì mà xuống khỏi giường thế?!"

"Cậu có cần thêm chăn không? Cậu đang run rẩy ... không phải tôi đang quan tâm cậu ..."

"Cậu nên ăn xong bữa trưa đi, Giotto. Cơ thể yếu ớt của cậu cần năng lượng để chống lại cơn sốt."

.... Không thể không nói so sánh với Hayato, thái độ hộ con của G chỉ có hơn chứ không kém.

"Đừng nghĩ đến việc đi loanh quanh, Giotto. Điều gì sẽ xảy ra khi ngươi lại sốt cao lần nữa bởi vì gió lạnh? Hay ngươi kiệt sức và ngã ở chỗ nào đó? Chăm sóc cho ngươi không phải nhiệm vụ hay trách nhiệm của tôi, tôi nghĩ anh biết điều đó?!"

Mặc dù Tsuna không nghĩ cánh tay phải của mình sẽ biểu hiện mạnh miệng như G.

...........o0o...........

Khí lạnh ùa vào và Tsuna cố gắng xoa tay để giảm thiểu cái lạnh. Cơn sốt cao đã biến mất và vết thương đã bắt đầu dịu lại (rất may là vết thương đó khá nông và cảm sự chăm sóc của G, nó đã không bị nhiễm trùng), nhưng đôi khi viết thương đó vẫn tìm được cách để khiến cho Tsuna khó chịu mỗi khi nó nhói lên, có lẽ một phần là do thời tiết.

Tsuna đi vào bếp để lấy một ít đồ ăn nhẹ, và có lẽ có thể giúp G làm bữa tối, và đột nhiên vết thương của Tsuna lại bắt đầu đau nhói cảm giác nó mang lại đánh úp vào cơ thể cửa Tsuna khiến đầu óc Tsuna trống rỗng. Tsuna gần như ngã xuống, cơn đau đến dột nhiên đi kèm với cái lạnh khiến cho Tsuna cả người khó. Có lẽ Tsuna không nên xuống khỏi giường khi không có sự giám sát của G, nhưng nói qua cũng phải nói lại, ở suốt trên giường như vậy thật sự rất nhàm chán. Tsuna thất thần nghĩ đột nhiên một tiếng càu nhàu mang lên và Tsuna được bao trùm trong một chiếc chăn mỏng.

Tsuna chớp mắt ngạc nhiên mà quay đầu lại phía sau nhìn. G đang đứng đó, lườm mắt nhìn Tsuna mặc dù nhìn kĩ có thể thấy G lại đang lo lắng. Khẽ mỉm cười, Tsuna rúc người vào hơi ấm trước khi nghiêng đầu sang một bên để nhìn bạn mình một cách thắc mắc. Cậu bé tóc đỏ biểu hiện lo lắng, đó là điều mà Tsuna có thể rõ ràng nhận ra. Với đôi vai cứng đờ và một biểu tình mang chút giận dữ, G đút tay vào túi trước khi ngồi phịch xuống bên cạnh Tsuna. Có lẽ cơn bão có chuyện gì đó muốn nói.

"... Cậu không nên bất cẩn như vậy" 

G cộc cằn nói trong khi cẩn thận quan sát biểu cảm của Tsuna. Tsuna chỉ đơn giản là gật đầu. Tsuna đã học được một sự thật vô cùng đau lòng qua những ngày vừa rồi đó là việc cãi lại G sẽ chỉ khiến cho Tsuna sẽ phải chịu một bài thuyết trình về lí do tại sao phải biết cách tự chăm sóc chính bản thân mình. G khịt mũi khi chuyển ánh mắt tiếp tục nhìn về phía Tsuna lơ đãng đưa tay lên để kéo tấm chăn lên quấn quanh cơ thể gầy gò của Tsuna.

"Cả bố và mẹ tôi đều là thành viên của Mafia."

Tsuna đông cứng khi tâm trí anh xử lý những gì G vừa nói. Tsuna ngẩng đầu lên và thấy G đang nhìn đi chỗ khác, đôi mắt đỏ không tập trung mà nhìn khắp nơi như thể trong không khí có một thứ gì đó đang cố gắng thu hút sự chú ý của G.

"Họ có địa vị khá cao trong Gia tộc" 

G tiếp tục kể bằng một giọng trống rỗng cùng với một chút ngập ngùng cẩn thận. 

"Trên thực tế, tôi được cho là Người thừa kế."

Tsuna vươn tay nắm lấy tay cậu bé lớn hơn, siết nhẹ. Có lẽ không nên so sánh G với Hayato nữa, thay vào đó có vẻ như G có rất nhiều điểm chung với chính bản thân Tsuna.

"Và sau đó, chuyện gì đã xảy ra?"

 Tsuna lặng lẽ hỏi, nhưng trong giọng nói lại không hề mang theo sự tò mò chỉ đơn giản là một câu hỏi từ một người nghe. Nếu G đã sẵn để nói về những điều đó, thì Tsuna sẽ ở đây để nghe G nói. Chỉ cần là G muốn, Tsuna sẽ luôn ở đó. Như thể nghe được suy nghĩ của Tsuna, cậu bé tóc đỏ nở một nụ cười nhẹ nhàng, tổn thương. Tsuna ngay lập tức chán ghét nụ cười đó.

"Và sau đó họ đã bị giết."

Im lặng tràn ngập không . Tsuna siết chặt tay G hơn.

"Không sao đâu"

 G nói khi cũng siết chặt tay Tsuna.

 "Tôi không quan tâm đến họ. Trên thực tế, tôi ghét họ. Họ chưa bao giờ xem tôi là con trai của họ, chỉ là một Người thừa kế. Ngay cả sau khi họ chết, vị trí Người thừa kế của tôi vẫn không thay đổi."

Mắt Tsuna mở một cách ngạc nhiên khi nghe câu chuyện của G. Bây giờ Tsuna có thể đoán được chuyện này sẽ tiếp tục như thế nào.

"Vì vậy, tôi bỏ chạy," 

G thở dài. 

"Nhưng ngay cả vào lúc này, đôi khi vẫn sẽ có người nhận ra tôi. Đưa tôi sống sót trở về... Nhà của tôi, sẽ nhận được một phần thưởng lớn, bạn có thể đoán được lí do đúng không? Vậy nên, đó là lý do tại sao..."

À, thì ra là vậy, Tsuna đã không nhận ra đây mới là lí do khiến G chủ động chia sẻ về cuộc sống của mình trước đây của mình. Trong nháy mắt, G vươn tay và ôm lấy Tsuna.Cậu bé tóc vàng chỉ có thể ngây ra vì sự kiện bất ngờ. Tsuna biết G ghét việc phải tiếp xúc với người khác và để G tự mình đi đầu tiếp xúc người khác...

"Giotto, tôi xin lỗi. Lúc đó tôi đã không sũy nghĩ kĩ càng. Lẽ ra tôi phải biết rằng cậu... rằng cậu sẽ không bao giờ làm những thứ như vậy. Tôi xin lỗi mio fratellino."

Đôi mắt của Tsuna mở to trong sự bất ngờ khi nghe thấy n hững lời mà G đã nói. Mio fratellino. Em trai tôi. G. . . cũng coi chính mình như một người em trai? Cậu trai lớn hơn căng thẳng, cúi đầu, như thể cậu ấy sợ phải nhìn vào khuôn mặt của Tsuna. Tsuna. . . Tsuna cảm thấy chính mình chìm trong hạnh phúc. Cậu bé cười toe toét và sau đó bắt đầu cười lớn, đôi mắt của Tsuna mờ đi bởi những giọt nước mắt đọng lại trên khóa mắt. G cũng xem Tsuna như một người em trai của mình.

" Fratello ngớ ngẩn, không cần phải xin lỗi. Tôi chưa bao giờ hận cậu G"

...........o0o...........

"Giotto? Cậu lại đang làm gì vậy?"

Tsuna nhảy dựng lên vì sợ hãi khi một giọng nói vang lên ngay sau lưng cậu. May mắn thay, cậu bé đã cố gắng giữ vững tay khi đổ phần xi-rô phong còn lại vào nồi.

"G!"

 Cậu bé tóc vàng rên rỉ một cách trẻ con. 

"Cậu vừa mới làm tôi sợ!"

G đảo mắt khi nghe Tsuna nói

"Thật là một người nhát gan. Nhưng cậu đang làm cái gì ?"

Tsuna bĩu môi. Tsuna thật sự đang muốn làm cho G ngạc nhiên. Mặc dù Tsuna nên nhận ra rằng việc mình muốn làm sẽ không giấu được G. Dù sao thì, G đã luôn giữ một con mắt để trông coi Tsuna ngay cả khi Tsuna đã hoàn toàn hồi phục sau cơn sốt.

"Tôi tìm thấy một ít xi-rô lá phong trong tủ"

 Tsuna giải thích.

 "Vì vậy, tôi quyết định làm một ít tráng miệng!"

G thận trọng nhìn xi-rô đang sôi trong nồi. 

"Tráng miệng?"

Tsuna cười rạng rỡ khi xi-rô  phong cuối cũng đã sẵn sàng.

 "Kẹo lá phong"

Tsuna dùng găng tay để cầm lấy tai nồi, mang chiếc nồi ra ngoài nơi Tsuna đã chuẩn bị sẵn một khay tuyết. G tò mò đi theo Tsuna, đuôi lông mày anh nhướng lên khi nhìn thấy khay tuyết. Một cách cẩn thận, Tsuna đổ một dòng xi-rô lên tuyết. Sau khi làm xong, Tsuna nhẹ nhàng đặt cái nồi xuống và chộp lấy những que gỗ mỏng như que kem mà Tsuna để ở bên cạnh cái khay. Nhanh chóng và chính xác, Tsuna đặt đầu que vào phần cuối của xi-rô, trước khi lăn que về phía trước. Không lâu sau, Tsuna nhận được một que kem dẻo. Mỉm cười một cách vui, cậu bé tóc vàng mỉm cười đưa cây kẹo cho người bạn mình.

G chớp mắt khi nhìn chằm chằm vào que kẹo. Tsuna biết G không thích đồ ngọt, nhưng trong nháy mắt, Tsuna đã sử dụng kĩ thuật có thể nói là trăm thí bất linh, nhìn chằm chằm G với đối đôi mắt to tròn, lấp lánh. Khẽ thở dài, G cầm lấy cái kẹo, thổi thổi vào cái trước khi bỏ vào miệng.

"Hương vị thế nào?" 

Tsuna háo hức hỏi. Tất cả gia đình Tsuna đều từng được chiêu đãi món ăn phong cách dễ làm khi họ đến thăm Canada vào mùa đông. Tsuna rất muốn ăn thử món này  một lần, do chính tay mình làm ra, nhưng trước hết Tsuna muốn xem thử biểu cảm từ người bạn của mình đã. G nhìn đôi mắt lấp lánh cửa Tsuna sau đó nở một nụ cười nhẹ.

"Hơi ngọt, nhưng khá ngon."

Tsuna hoan hô sau đó bắt đầu tiêu diệt món kẹo.

...........o0o...........

"Đau!"

G cười khẩy. Tsuna dành ra một khoảng thời gian chỉ để nhìn chằm chằm vào G trước khi ngậm lấy ngón tay đang nhói đâu của mình. Nhẹ nhàng mút vết thương, Tsuna nhìn xuống tấm vải trên đùi và bắt đầu lườm nó. Lấy Vongola Decimo chi danh , không, lấy Neo Vongola Primo chi danh. Tsuna tuyệt đối sẽ không thua một mảnh vải. Tsuna đã nảy ra ý tưởng này khi Tsuna lại một lần nữa nhìn thấy G xắn tay áo quá rộng của mình lên. Tsuna có thể nhớ rằng mẹ của mình, mẹ ruột của mình, Nana đã từng khâu và chỉnh sửa một số quần áo của mình như thế nào để làm cho chúng vừa vặn hơn.

Đây chính là lý do tại sao Tsuna hiện đang cố gắng để học cách may vá. Nếu Tsuna có thể học được kỹ năng này, cả cậu và G sẽ không phải lo lắng về vấn đề quần áo trong một thời gian dài. Xét cho cùng, mẹ của Tsu... Giotto có rất nhiều các loại váy áo chất lượng tốt. Nói một cách khác, vải của chúng đều có chất lượng tốt. Điều đó có nghĩa là nếu Tsuna có thể học được cách để may vá, Tsuna có thể tự may quần áo cho mình và G. Tsuna nhăn mặt lại khi kim khâu lại chọc thêm một vết thương nữa vào ngón tay. Làm sao mẹ có thể làm được một công việc khó khăn như thế này? Và tại sao trong danh sách những kĩ năng cần học của Reborn lại không tồn tại một kĩ năng cần thiết như thế này? ...Thành thật mà nói, Tsuna cũng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này trước đây. Với tư cách là một Mafia Don, tất cả những gì Tsuna cần làm là vẫy tay và sau đó thợ may sẽ lo toàn bộ các vấn đề còn lại.

"Ngươi thật sự không giỏi cái này" 

G đưa ra lời nhận xét khi rời mắt khỏi cuốn sách đang đọc. Tsuna đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra G là một người yêu thích đọc sách. G thực sự là một thiên tài, giống như Hayato của Tsuna.

"Hmph," 

Tsuna lẩm bẩm, đau buồn khi nhìn những ngón tay tội nghiệp của mình. 

"Vậy tại sao cậu không làm việc này? Dù sao thì, G, cậu không phải là một quý tộc sao? Họ không dạy cậu cách làm những việc như thế này sao?"

G giật mình trước sự mỉa mai đến từ Tsuna, ánh mắt G trầm xuống khi nghe hai chữ "quý tộc" sau đó lại giãn ra khi nghe thấy phần còn lại của cấu nói. Ngay lập tức, G ngồi thẳng dậy với vẻ mặt khó chịu.

"Tôi đã nói tôi là Người thừa kế của gia tộc Mafia, không phải con trai của một thợ may! Chúng tôi có người giúp việc để làm những việc như thế."

Đương nhiên Tsuna rõ điều đó. Tsuna khẽ thở dài sau đó tiếp tục ngồi xuống và chiến đấu với kim chỉ. Tsuna gần như có thể nghe thấy giọng nói ma quỷ của Reborn trong đầu, cùng với tiếng súng lên nòng. . .' Sao vây, Baka-Tsuna? Mafia boss không được bỏ cuộc. Chỉ cần ―'

"―Liều chết mà làm, đúng không?"

 Tsuna lẩm bẩm không thành tiếng với chính mình.

...........o0o...........

Tsuna đã tự may được chiếc áo sơ mi đầu tiên sau rất nhiều kiên nhẫn, kim đâm và G người luôn nhìn những gì những gì Tsuna làm với biểu cảm thích . Rất may, Tsuna đã có dự cảm trước và chọn một mảnh vải màu đen nếu không chiếc áo này sẽ có rất nhiều các đốm đỏ làm trang trí. Tsuna trao vui vẻ trao chiếc áo đầu tiên cho người bạn của . G cười khẽ khi cởi chiếc áo lớn qua khổ đang mặc và bắt đầu mặc chiếc áo mà Tsuna đã tạo ra. Tsuna quan sát G với một ánh mắt mong chờ khi cậu bé tóc đỏ mặc chiếc áo sơ mi vào―

"Gah! Giotto, ngươi quên để lại một cái lỗ trên đầu!"

―Tsuna vùi đầu vào cánh tay khi cố gắng không cười.

...........o0o...........

"Nhanh lên nào, G!"

 Tsuna hét lên khi nhảy qua những cái cây. G thở dài chịu đựng khi theo sát phía sau. Tsuna đang biểu hiện ra sự phấn khích. Mùa đông cuối cùng cũng bắt đầu nhường chỗ cho mùa xuân. Tsuna đã nhận thấy rằng gần đây G dường như bị phân tâm và cảm thấy không vui. Do đó, khi độ ấm bắt đầu tăng lên, Tsuna cho rằng đã đến lúc quay trở lại Thị trấn. Và lần này, Tsuna có lẽ có thể dạy G cách để ăn trộm. Đương nhiên trước đo cần phải nhuộm tóc cho G, chỉ sau vài phút, mái tóc đỏ của G đã đổi thành màu nâu.

"Chúng ta đến nơi rồi"

 Tsuna nói khi ẩn người sau gốc cây gần thị trấn. Thị trấn cuối cùng đã ở trong tầm nhìn. Với tốc độ đi bộ của họ, Tsuna không nghĩ rằng họ có thể đến khu chợ trong vòng mười phút.

"Ừ" 

G khẽ lẩm bẩm khi đi đến bên cạnh Tsuna. Tsuna khẽ đảo mắt. G trông có vẻ khá thiếu kiên nhẫn, mặc dù vẻ ngoài bình tĩnh của anh ta

"G ..." 

Tsuna khẽ rên rỉ.

 "Chúng tôi đến đây để tôi có thể dạy cậu cách để ăn cắp, nhớ không?"

Thật bất ngờ, cậu bé tóc đỏ cả người hơi căng thẳng trước khi thả lỏng sau đó cho Tsuna một cái nhướng mày. Tsuna nhanh chóng nhận ra sự bất thường của G, thầm nghĩ có phải hay không chính mình đã khiến G nhớ lại kí ức nào đó không tốt?

"Gioto, tôi cũng biết cách để ăn trộm"

 G nói bằng một giọng nhẹ nhàng khi nhìn những ngôi nhà dọc hai bên đường. Lần này đến lượt Tsuna bắt đầu cười khúc khích và hỏi lại bằng một giọng nghi ngờ.

"Để bị mọi người đuổi theo không thể nói là cậu có kĩ năng tốt"

 Tsuna nói khi kiểm soát được tiếng khúc khích cười của mình. Bước vào chợ, Tsuna bắt đầu hướng dẫn bạn mình bằng giọng điệu nhẹ nhàng.

"Hãy tỏ ra như thể cậu là một phần của đám đông, nhưng không quá mức khiến cho mọi người chú ý đến cậu. Chỉ vừa đủ để cậu không bị lạc lõng trong đám đông."

Tsuna đi về phía trước, điều chỉnh tốc độ của mình cho phù hợp với tốc độ của một gia đình đang đi cách họ vài mét. G tăng tốc đuổi theo.

"Hãy cố gắng giữ cho chình mình ẩn trong bóng tối. Tốt nhất là đừng khiến cho mọi người đừng chú ý đến cậu ngay từ đầu."

Tsuna cúi xuống dưới một gờ đá và để bóng tối bao trùm lấy mình. Tsuna nhìn bánh mì và sô cô la trên một trong những chiếc bàn bán đồ dễ hỏng.

"Và cuối cùng, hãy tự tin vào những gì cậu đang làm."

Mang theo túi mua sắm của mình, Tsuna bước chậm rãi đến gần cửa hàng. Khi đi ngang qua chiếc bàn, vào đúng thời điểm khi người chủ đối diện với một khách hàng khác, tay của Tsuna đưa ra để quẹt cả ổ bánh mì và thanh sô cô la vào túi. Khi người chủ quay lại bàn, Tsuna đã ở cách đó vài mét và ngồi bên cạnh G người hiện tại đang há hốc mồm. Nhìn thoáng qua người bạn đang bị sốc của mình, Tsuna nhếch mép cườ, đó là cách hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mĩ.

...........o0o...........

Tsuna đang cảm thấy rất khó chịu. Trái ngược với những gì Tsuna đã nghĩ, G ngày càng trở nên mất tập trung hơn sau khi họ trở về từ Thị trấn, thậm chí có đôi khi còn mất tập trung hơn trước đây. G bắt đầu trở nên khá bồn chồn và lo lắng, và không lâu sau đó, cậu bé tóc đỏ bắt đầu chiều theo mọi hành động của Tsuna một cách tinh vi. Hành vi của G đang trở nên cành ngày càng giống Hayato một cách đáng sợ. Một người sẽ một, mù hoặc hai, ngây thơ (giống như Nana) để không nhận ra hành động kì lạ của G. Do đó, nỗ lực che giấu những hành động kì lạ của Cơn bão  không hề có khả năng che dấu khỏi Siêu trực cảm đáng sợ của Tsuna. Vì vậy, Tsuna nhận ra G đang cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng đó là tất cả những gì Tsuna có thể tìm ra vì cậu bé tóc đỏ sẽ không nói cho Tsuna biết tại sao. Và đó chính là vấn đề lớn nhất hiện nay.

Tsuna khá giỏi trong việc phân biệt suy nghĩ đang có trong đầu của Cơn bão, nhưng thật đáng tiếc Siêu trực giác cũng không thể giúp Tsuna có được khả năng đọc suy nghĩ của người khác giống vị gia sư tàn bạo của mình. Mặc dù Siệu trực cảm là một kĩ năng tuyệt vời, nó cũng không thể giúp Tsuna trở thành một người Tâm linh sư. Tsuna vô cùng muốn giúp G xóa đi vẻ mặt đau khổ trên mặt cậu bé tóc đỏ mỗi khi G nghĩ rằng Tsuna không để ý. Nhưng Tsuna không thể giúp nếu không biết chuyện gì đang xảy ra, thậm chí Tsuna không dám trực tiếp hỏi thẳng người bạn của mình.

Thật không may, chính vì Tsuna biết rõ G cho nên Tsuna có thể ghép các mảnh ghép với nhau và cho ra một đáp án mà Tsuna cho là phù hợp nhất trong trường hợp hiện tại. G không thích bị trói buộc, bị kiểm soát. Cậu ấy sẽ không thích nếu Tsuna cố gắng giúp đỡ và thay vào đó sẽ coi những nỗ lực của Tsuna như là một hạn chế. Nhưng Tsuna sẽ không thể chịu đựng được việc chính mình để mặc G để đối phó với vấn đề mà Cơn bão gặp phải? Và đó chính xác là lý do tại sao Tsuna đã ở lại quá lâu trong tình trạng bế tắc này. 

Bởi vì Tsuna đã quá mâu thuẫn với những gì chính mình nên làm, và kết quả chính là Tsuna đã không làm gì trong một tuần. Cậu bé tóc vàng trẻ tuổi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đột nhiên, cánh cửa đóng sầm lại, cắt đứt phần còn lại của suy nghĩ của Tsuna. Bị tiếng động lớn kéo khỏi trạng thái thất thần, Tsuna vội vàng quay đầu lại, tay chân luống cuống nhìn lên chỉ để nhìn thấy...

"G?" 

Cậu bé tóc vàng ngạc nhiên hỏi khi cậu bé tóc đỏ đang thở hổn hển, có lẽ là do G đã chạy hồng hộc đến chỗ này. Ngay lập tức Tsuna cảm thấy cảm giác tội lỗi dâng lên tràn lan trong lồng ngực. Tại sao G lại là người bắt dầu vấn đề khi có điều gì đó không ổn? Có hay không là do chính mình là một kẻ hèn nhát? Tsuna nhút nhát nhìn G và G nhìn lại Tsuna với một đôi mắt đỏ hoe.

 "Gotto."

Một khoảnh khắc im lặng, Tsuna rời mắt nhìn đi nơi khác, hai tay bất an mà xoa vào nhau, tránh khỏi cái nhìn chằm chằm của G. Bất chấp mọi nỗ lực điên cuồng của Reborn, Tsuna không bao giờ có thể quen thuộc với việc có ai đó nhìn chằm chằm vào chính mình. Nó khiến Tsuna cảm thấy như bị mắc kẹt. Đó cũng là nguyên nhân khiến các Người hộ vệ của Tsuna đau đầu không biết phải làm sao để xoa dịu boss của họ mỗi khi Tsuna lên cơn hoảng loạn vì phải phát biểu trước mặt những người khác, những người mà đương nhiên sẽ nhìn chằm chằm vào biểu hiện của giáo phụ. Tuy nhiên, vào lúc này, việc Tsuna cuối cùng có thể hiểu được lý do tại sao G lại bồn chồn suốt thời gian qua khiến cho Tsuna cắm rễ tại chỗ.

"Giotto," 

G lặp lại lần nữa khi bước tới trước mặt Tsuna, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cậu bé tóc vàng. Tsuna khẽ thở dài sau khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, quyết tầm nhìn lại vào đôi mắt của G.

"G, có chuyện gì vậy?" 

Rốt cuộc, sau nhiều tuần trì hoãn, Tsuna cuối cùng cũng có thể nói ra vấn đề khiến chính mình lo lắng suốt mấy tuần qua. Tsuna cảm thấy như trút được gánh nặng khi cuối cùng cũng có thể nói ra lời nói đóng kén ở trong lòng suốt thời gian qua. Tsuna đã lo lắng rằng G sẽ phớt lờ chính mình, hoặc phát điên lên khi Tsuna cố gắng tọc mạch vào mọi công việc của cậu bé tóc đỏ. Nếu G không nói với chính mình, Tsuna tin rằng đó có lẽ không phải điều gì quan trọng. Tuy nhiên, trước sự kinh hoàng của Tsuna, G ngay lập tức nao núng khi nghe thấy câu hỏi. Và bây giờ Tsuna mới là người cảm thấy sợ hãi do biểu hiện của G. Chuyện gì có thể khiến cho G nao núng như vậy? Chẳng lẽ có vị sát thủ nào đó đã tìm được dấu vết của G? Có phải G đang bị đe dọa? Bị tống tiền? Bị thương?

"G, có chuyện gì vậy?"

Tsuna lập lại câu hỏi, sự lo lắng của Tsuna hòa tan vào trong giọng nói. Tsuna chăm chú quan sát thân hình của G, cố gắng tìm xem có vết thương nào ở những vị trí có thể nhìn thấy được không. Một tín hiệu đáng báo động khi người bạn tóc đỏ của anh chỉ im lặng. Nỗi lo lắng giờ đây đang tràn ra khỏi từng sợi lông của Tsuna, Tsuna bước đến gần bạn mình hơn để cố gắng xác định vị trí bất cứ vết thương nào trên người cậu bé tóc đỏ. Trước khi Tsuna có thể nhận ra bất cứ thứ gì bằng đôi mắt của mình. Cậu bé tóc đỏ ngẩng mặt lên khiến Tsuna ngay lập tức đối mặt với đôi mắt đỏ rực của G. G vươn tay nắm lấy một tay của Tsuna, giữ chặt khi hít một hơi thật sâu.

"Giotto," 

G bắt đầu nói bằng một giọng nói mạnh mẽ và kiên cường mặc dù hơi run rẩy.

 "Tôi sẽ không rời cậu."

.... . . Hả? Không, khoan đã? Có phải chính mình đã bị thiếu mất cái gì đó ở giữa hai sự việc? Mất trí nhớ tạm thời? Hoặc có lẽ Byakuran đã tìm ra một cách mới để trêu trọc chính mình bằng cách thả chính mình xuống một thế giới xong xong vào sang nay? Lo lắng trước sự im lặng kì dị của Tsuna, G lại bắt đầu bồn chồn trước khi lại bắt đầu lảm nhảm.

"Tất nhiên, tôi sẽ tự kiếm tiền. Tôi sẽ tự ăn cắp phần thức ăn của mình, tôi cũng có thể tìm nơi trú ẩn của riêng mình trong rừng. Tôi chỉ muốn có thể thỉnh thoảng đến gặp cậu, và có lẽ đôi khi chúng ta cũng có thể cãi nhau giống như lúc trước...."

Tsuna cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại sau khi nghe thấy lời nói chấn động của G, Tsuna trợn tròn mắt, hỏi lại G

"Tại sao cậu lại rời đi?"

 Tsuna hỏi với một giọng hoài nghi mang theo chút cảm xúc tổn thương. Có phải chính mính đã làm sai cái gì đó không? Hay chính mình đã làm gì đó để xúc phạm đến G? Nhưng lần này đến lượt G tỏ vẻ bối rối.

 "Cái gì? Không phải cậu đã từng nói sẽ để tôi ở lại cho đến khi mùa đông kết thúc sao? Bây giờ đã là mùa xuân."

. . .Tsuna chớp mắt đôi mắt nhìn G trước khi phá lên cười khúc khích trong khi ôm lấy bụng mình đang hơi đau do cười quá sức. G đứng nhìn một cách bối rối khi nhìn Tsuna cố gắng kiểm soát tiếng cười của mình. Đó là lí do khiến cho G lo lắng bồn chồn suốt thời gian qua sao? Tsuna chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề khiến cả G và Tsuna bối rối lại là một vấn đề ngu ngốc như vậy. Tsuna thậm chí còn ngạc nhiên khi G thậm chí còn nhớ những lời của chính mình lúc đó.

"G," 

Tsuna nói khi tiếng cười khúc khích cuối cùng cũng biến mất. 

"Tôi không muốn cậu đi. Tôi tại sao lại có thể đuổi đi chính mình anh trai, chính mình gia đình ra khỏi nhà?"

Sự lạc lõng trong ánh mắt của G khiến cho Tsuna ngay lập tức trở nên nghiêm túc. Chẳng lẽ G thật sự nghĩ rằng chính mình sẽ đuổi đi G khi mùa xuân đến không?

"Tôi đã nghĩ . . ." 

G bắt đầu nói, trông cậu bé yếu ớt và dễ bị tổn thương hơn là một đứa trẻ côn đồ mạnh mẽ.

 "Khi chúng ta đến Thị trấn, và cậu dạy tôi cách để ăn cắp giống cậu, tôi nghĩ cậu chỉ đang chuẩn bị cho tôi..."

....Để đuổi tôi ra. Những từ đó không được nói ra nhưng Tsuna vẫn có thể nghe thấy những lời đó. Nhận ra những suy nghĩ đã giày vò G suốt thời gian qua, những cảm xúc vui vẻ khi nghe thấy lí do kì lạ của G biến mất thay vào đó Tsuna cảm giác cổ họng nghẹn lại, nước mắt bắt đầu làm mờ tầm nhìn của chính mình. Bước lên ôm chặt lấy chính mình, Tsuna cảm thấy áy náy bởi vì chính mình đã không hỏi ra vấn đề của G sớm hơn. Chính mình đã vô tình khiến cho G đau khổ trong thời gian qua.

"Cậu sẽ không rời đi, tôi sẽ không để cậu rời đi" 

Tsuna nói bằng một giọng nghẹt ngào khi chính mình áp mặt vào cơ thể cứng đờ của G. Hít vào mùi thuốc súng độc đáo trên người của G, Tsuna lặng lẽ lặp lại những lời chính mình đã nói trước đó.

"Tôi tại sao lại có thể đuổi đi chính mình anh trai, chính mình gia đình ra khỏi nhà đây?"

...........o0o...........

"Hì hì!"

Tsuna hơi khuỵu xuống khi vấp phải một cành cây đặc biệt lớn. Đâm vào một đống nhàu nát, Tsuna nhăn mặt khi ngậm một miếng lá khô. Tiếng cười khúc khích của G lấp đầy tai anh khi Tsuna đẩy người dậy, cẩn thận xoa bóp vết bầm tím trên đầu.

" G, " 

Tsuna khẽ rên rỉ.

"Đừng cười ta, không buồn cười đâu!"

Xuân nhường Hạ, nhường Thu. Tsuna đã trải qua những ngày thơ ấu lười biếng (này! Cậu ấy mới sáu tuổi, bạn biết đấy!) với người bạn lớn tuổi của mình khi họ nhìn các mùa trôi qua. Dần dần mà chắc chắn, cả hai chàng trai ngày càng trở nên hòa hợp với những thói quen và thói quen của nhau.Mặc dù bị ném vào một cơ thể không phải của mình, Tsuna có thể thành thật nói rằng cậu hạnh phúc hết mức có thể.

"Giotto, tôi luôn thích thú khi chứng kiến ​​cậu vấp ngã," 

G cười khẩy khi cúi xuống để giúp bạn mình đứng dậy.Tsuna bĩu môi khi đứng dậy, giấu đi ánh mắt thích thú của mình khi G bắt đầu vò quần áo để loại bỏ bụi bẩn. Người tóc đỏ thực sự là một người mẹ như vậy.Cả hai đang trên đường đến Thị trấn một lần nữa để ăn trộm/mua sắm hai tuần một lần. Mặc dù lúc đầu Tsuna luôn đề nghị được đi một mình, nhưng không có lần nào G không đi cùng cậu. Chẳng mấy chốc, nó đã trở thành một chuyến đi mà cả hai chàng trai đều mong đợi.Tsuna đung đưa trên gót chân khi anh mỉm cười. 

"Cuối cùng thì chúng ta cũng gần đến nơi rồi."

 G khịt mũi.

"Thật nhẹ nhõm vì sẽ không còn thứ gì vấp phải nữa?"

 Người lớn hơn véo một lọn tóc vàng của Tsuna trước khi giật nó một cách trêu chọc.Tsuna bĩu môi một lần nữa ngay cả khi cậu nhảy đến cái cây ở cuối con đường rừng. Cúi xuống dưới nó, Tsuna nắm chặt một cách tốt bụng. 

"Không phải là tôi muốn vấp phải đồ vật đâu! Họ ra ngoài để bắt tôi, tôi thề―"

Những từ ngữ nghẹn lại trong cổ họng, Tsuna dừng lại đột ngột.

"...Giotto?" 

Cảm thấy có điều gì đó không ổn, người bạn đồng hành lớn tuổi của anh ta ngay lập tức tự mình bước ra khỏi con đường, đôi mắt đỏ hoe cảnh giác trước khi đột nhiên mở to kinh hãi.Cùng nhau, cả hai chàng trai đã dành một chút thời gian để ngắm nhìn.Khung cảnh có một Thị trấn hoang vắng, cháy thành than.

Hết chương 3.

Ehm...... Tác giả trỗi dậy từ cái chết. Cảm giác bộ này viết lan man quá >﹏<

Hiện trạng chương 3

Hơi lâu mới viết lại, với cảm giác đọc đồng nhân hơi nhiều nên viết cứ thấy hơi kì kì? Hơn nữa bản thân cũng rất hay viết sai chính tả(/ω\*).

Thật ra rất bất ngờ mà qua lâu như vậy, xem qua nhiều anime, manga cũng như cũ rất thích rất thích rất thích 27 như xưa hơn nữa trong máy vẫn còn bản nháp nên viết tiết. ლ(╹◡╹ლ)

Chủ yếu là viết tiêu khiển (●'◡). Hết cái đọc nên tròi lên, maybe lòi ra hố mới (~ ̄▽ ̄)~, hố cũ thì cái nào còn hợp gu chắc maybe cũng sẽ cập nhập? Hên xui (*^-^*)

Bonus tình trạng chương 4, G sẽ còn được ở một mình với Tsuna một thời gian nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro