Tin đi nhé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó 17 tuổi.Sống cô đơn và tĩnh lặng như mặt hồ không gợn nước.Anh đến ,bước vào cuộc đời nó rất nhẹ nhàng.Anh là bạn của anh trai nó nhưng ân cần ,dịu dàng chăm sóc nó như em gái ruột.Anh giúp nó làm bài,đi chơi cùng nó,nấu ăn giúp nó và ở bên nó.Chỉ khi ở cùng anh nó mới thấy tự tin,bởi lúc ấy,trong thế giới của anh chỉ mình nó tồn tại.Nó cười nhiều hơn và chăm sóc mình hơn.Nó muốn mình thật đẹp trong mắt anh,lần nào đi chơi nó cũng chọn quần áo,chải tóc thật mượt.Đến sau này,khi đã rất thân thiết nó vẫncó thói quen đó.Dường như trong lòng nó có chút không tin tưởng...

Anh cùng trường với nó.Mỗi ngày đều đưa nó đi học,giảng lại bài cho nó,giúp nó ôn tập kiến thức.Mặc dù anh rất bận nhưng vẫn dành thời gian cho nó.Nó biết mình ích kỉ nhưng vẫn muốn ở cạnh anh,lúc làm bài chỉ khi có anh ổ đó nó mới có thể tập trung,khi đi chơi tuy biết anh rất mệt mỏi nhưng nó vẫn không nói anh đừng đi.Nó ích kỉ.Và nó vẫn cứ ích kỉ như thế.Dường như trong lòng nó không có sự tin tưởng...

Rồi một ngày,nó chợt nghĩ rằng tình cảm của anh không giống nó.Đối với nó anh là một phần không thể thiếu,còn với anh nó chỉ là một cô em gái của cậu bạn thân.Nó nhìn anh mỉm cười với cô bạn cùng lớp,trong lòng nhói buốt,bàng hoàng muốn đưa tay giữ anh lại.Nó vẫn muốn có anh.Nhưng nó bị giữ lại.

"Em đừng gặp Phong nữa." Anh trai nhìn nó nói.

"Tại sao?"Nó thẫn thờ nhưng vẫn cố hỏi.

"Phong còn có cuộc sống riêng của mình,không thể mãi chăm sóc cho em được.Với lại ...Phong có bạn gái rồi."

Nó không phản ứng gì.Anh trai khẽ bước ra khỏi phòng.Tim nó đau như có ai bóp chặt nhưng đầu nó lại trống rỗng.Nó cố giữ lại chút tự tin.Cũng may nó đã không tin tưởng...

Nó không giống như những cô gái khác.Nó không tránh mặt anh,vẫn ở bên anh lúc anh tìm nó nhưng nó không đi tìm anh nữa.Nó vốn dĩ không bị phụ thuộc vào anh nhưng nó lại bắt mình tin vào điều đó.Nó vẫn cười tươi khi gặp anh,nó cũng chào cả chị ấy,mặc dù chị có hơi nhút nhát nhưng có một nụ cười tuyệt đẹp.

Thời gian gặp anh ít dần.Nó nhớ anh đến phát điên . Nó vẫn không chịu tìm anh.Không phải nó muốn để anh đi mà nó chỉ sợ mình khóc.Cuộc sống của nó,chỉ cần có một giọt nước mắt là sẽ rơi xuống vực thẳm,vĩnh viễn không lên được.Nó nhất định phải kiên trì bởi ngay sự tin tưởng vào bản thân,cũng đã tắt lịm trong nó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro