TIN NHẮN CUỐI CÙNG CỦA VỢ TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án:

 Tôi bật khóc nức nở đọc đi đọc lại tin nhắn của em .Trong đêm mưa gió ấy tôi đã mất đi cả thế giới của mình...

Chính văn:

Tôi và vợ kết hôn sau một thời gian yêu say đắm.Một ngày nọ tôi đưa vợ đi mua nhẫn cưới.Khi bước vào một trung tâm thương mại,nhìn thấy những đồ trang sức rực rỡ muôn màu cô ấy đã do dự rất lâu,ngập ngừng nói:"em không mua nhẫn,anh mua cho em một cái máy nhắn tin nhé".Lúc bấy giờ máy nhắn tin vẫn còn là một thứ rất mới mẻ và giá của nó cũng không rẻ hơn nhân là bao.

Tôi có chút ngạc nhiên vì vợ tôi không có thói quen chạy theo mốt.Cuối cùng tôi cũng dùng số tiền mua nhẫn cưới để mua cho cô ấy một cái máy nhắn tin xinh xinh vì cô ấy nhất quyết phải mua nó.Sau khi trở về căn nhà mới của hai vợ chồng,cô ấy liền đem cái máy nhắn tin mới mua đeo lên hông tôi.Tôi ngạc nhiên hỏi:"Đây là đồ anh tặng em mà ,sao em lại đeo cho anh!?".

Cô ấy mỉm cười và vui vẻ nói :"Như thế em có thể tìm thấy anh bất cứ lúc nào.Anh phải hứa với em bất kể lúc nào,bất kể thời gian nào,dù anh có bận đến đâu chăng nữa nhưng khi thấy em nhắn tin anh nhất định phải gọi lại cho em đấy nhé!".

Cả đêm hôm ấy hai vợ chồng tôi chui vào trong chăn nằm khám phá công dụng và nghe tiếng chuông báo của máy nhắn tin.Cả hai chúng tôi cảm thấy rằng cuộc đời này cũng giống như tiếng chuông ấy âm vang và vui tai,tràn đầy những ước mơ và hi vọng.Kể từ ngày hôm đó mấy nhắn tin của tôi lúc nào cũng có tin nhắn đến:"Ông xã à!tan làm về mua cho em ít rau nhé!", "ông xã à ,em nhớ và rất yêu anh!", "anh ơi ,tối nay về ăn cơm với mẹ nhé!". Mỗi lần đọc những tin  hắn như thế ,tôi cảm thấy tim tôi thật ấm áp. Dù không nhất thiết phải thế nhưng tôi muốn gọi về để nghe giọng nói của cô ấy.

Một lần vì phải đưa sếp đi cơ sở nên tôi đã quên gọi điện thoại về cho vợ.Hôm ấy phải tiếp khách với sếp tới nửa đêm mới về tới nhà.Khi mở cửa bước vào tôi thấy vợ đang ngồi đó đôi mắt đã đỏ hoe tự bao giờ.Thì ra khi tôi tan làm cứ 15 phút cô ấy lại nhắn tin một lần.Càng không thấy tôi gọi lại cô ấy càng lo lắng hơn và nghĩ rằng đã có chuyện gì không hay xảy ra với tôi,sau đó cứ 10 phút cô ấy lại nhắn một lần cho tới khi tôi mở cửa bước vào nhà thì cô ấy cũng vừa đặt điện thoại xuống.Tôi có chút không bằng lòng chuyện bé xé ra to của vợ:"Anh có phải trẻ con nữa đâu,em như thế anh còn làm được việc gì nữa!"

Vợ chỉ nói cô ấy có linh cảm tôi không gọi điện lại cho cô ấy thì sẽ không bao giờ trở về nữa.Cốc nhẹ lên đầu cô ấy tôi cười:"Ngốc ạ!".Kể từ lần sau đó tôi không bao giờ quên mang theo máy nhắn tin trong túi.Sau này khi được thăng chức rồi tôi cũng mua điện thoại thay cho máy nhắn tin.Bỗng một hôm tôi nhớ lại lần đó đi mua nhẫn cho vợ liền hào hứng rủ vợ tới trung tâm thương mại.Tới đó nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương mà trên ti vi hàng ngày vẫn hay phát đi phát lại để quảng cáo cô ấy bỗng nhiên do dự:"Anh mua cho em một chiếc di động nhé!".

-"Ở nhà có điện thoại rồi em cũng không hay ra ngoài thì cần điện thoại di động để làm gì?

Cô ấy nói:"Nhẫn kim cương đắt thể đeo lên tay rùi có làm gì đâu mình???Em vẫn thích mua di động hơn.Hơn nữa sau này em muốn tìm mình thì kể cả đang trong nhà vệ sinh em cũng vẫn có thể gọi được". Nói đến đây cô ấy cười trông thật hạnh phúc.Hôm ấy có tin nhắn dịch vụ đầu tiên đọc gửi đến di động của vợ.Hai vợ chồng một người nằm trong phòng ngủ một người ở ngoài phòng khách vẫn nhắn tin cho nhau thật hạnh phúc.

 Buổi tối tôi lấy hết sức để có dáng vẻ nghiêm chỉnh và cười với cô ấy: “ Sau này em đừng lúc nào cũng gọi và nhắn tin cho anh nữa nhé, anh thường xuyên phải đi họp, phải làm việc nghiêm túc, không thể lúc nào cũng nói chuyện riêng với em được”. Cô ấy nghe thấy thế có vẻ không được vui: “Vậy lúc em muốn tìm mình thì phải làm thế nào?”

-          Em muốn làm thế nào thì làm.

Tôi mất kiên nhẫn nói tiếp: “ Anh cũng chẳng phải trẻ con, em suốt ngày tìm anh làm gì?”

Có một lần sau khi mua điện thoại cho vợ không lâu tôi cùng mấy người ở công ty đến nhà một người bạn chơi bài. Ban đầu cũng chỉ là chơi thắng được 5 đồng 10 đồng rồi càng đánh càng cược lớn. Đang dở cuộc vui thì vợ gọi tới:

-         Mình đang ở đâu thế, sao giờ này vẫn chưa về nhà?

-         Anh đang ở nhà bạn chơi bài

-         Bao giờ mình về thế?

-         Một lát nữa anh về nhé

Tôi chơi mãi thắng thua thua thắng, điện thoại của vợ thì lại cứ gọi hết lần này đến lần khác. Ngoài trời bỗng đổ cơn mưa to nên mọi người đề nghị ở lại đó chơi đến hết đêm, đúng lúc đó chuông điện thoại lại reo:

-         Rốt cuộc mình đang ở đâu, đang làm gì thế? Mình mau về nhà đi.

-         Không phải anh đã nói với em rồi sao anh đang chơi ở nhà bạn. Trời mưa to thế này thì anh về sao được.

-         Thế mình cho em biết mình đang ở chỗ nào em tới đón mình.

-         Không cần đâu.

Nói xong rồi tôi vội tắt máy. Những người bạn chơi cùng thấy thế đều trêu chọc tôi “ vợ quản chặt thế” khiến tôi bực mình và tắt nguồn điện thoại luôn.

Trời sáng sau khi tôi đã thua trắng tay thì các bạn tôi lấy xe đưa tôi về. Bất ngờ cửa nhà tôi lại đang khóa chặt, mở cửa bước vào vợ không có ở nhà nữa. Đúng lúc này có điện thoại của mẹ vợ tôi gọi tới, bà vừa khóc vừa nói: “ nó bất chấp trời đang mưa gió, đội ô đạp xe đạp tới nhà từng người bạn của anh để tìm rồi gặp tai nạn trên đường, nó không thể tỉnh lại được nữa rồi”.

Bấy giờ tôi mới thảng thốt xem điện thoại, chỉ có một tin  nhắn đến vẫn chưa được mở: “ Hôm nay là ngày kỉ niệm tròn một năm chúng mình kết hôn mình quên rồi sao? Em đang đi tìm mình đây, mình cứ ở yên đó nhé, em mang ô cho mình rồi”. Cô ấy lang thang tìm tôi trên đường nhưng giờ đây em không bao giờ tỉnh lại được nữa rồi. Tôi bật khóc nức nở đọc đi đọc lại tin nhắn của em. Trong đêm mưa gió ấy tôi đã mất đi cả thế giới của mình. Giờ đây tôi hối hận dày vò bản thân nhưng người con gái tốt của tôi không thể nào quay về bên tôi được nữa…

……………………………………………………..

P/S:truyện này mình đọc trên facebook.tuy không nhớ tác giả là ai.nhưng mình thấy truyện rất hay nên chia sẻ để mọi người cùng đọc!!!!!!!!!!!cảm ơn vì đã quan tâm đến truyện này!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro