Tin nhắn không có hồi đáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tittle: Tin nhắn không có hồi đáp
Author: Moon
Rating: G
Disclaimer: Họ không thuộc về tôi nhưng trong fic, số phận của họ thuộc về tôi. Tôi viết fic với mục đích hoàn toàn phi lợi nhuận.
Pairings: XiuChen
Genre: Romance, school life, HE

[Dựa theo một câu chuyện có sẵn]

--------------------
Trời mưa. MinSeok ghét trời mưa. Ghét cảm giác chạm vào cái gì cũng thấy ẩm ướt khó chịu. Ghét cả những lúc phải ra đường, ống quần kiểu gì cũng ướt, thậm chí cả vai, rồi tóc, dù có mang áo mưa hay ô. Anh nằm sấp trên giường, trùm chăn kín đầu, mải miết tìm những từ ngữ hợp lý để gửi một tin nhắn đến tài khoản facebook có tên "JongDae Kim". Phải, là cậu nhóc JongDae thích chơi piano, thích trồng hoa, miệng lúc nào cũng trông như đang cười. JongDae có nụ cười rất dịu dàng. Ngoài sở thích trồng cây và tình yêu dành cho cappuccino của cậu thì nụ cười ấy là điểm làm MinSeok nhớ đến nhiều nhất.

Từ khi đi du học, thói quen chat với JongDae mỗi buổi tối dần dần trở thành một thói quen mà MinSeok cho là một công việc nhất định phải làm. Anh thích kể những việc xảy ra trong ngày và tưởng tượng xem người mình thích sẽ có phản ứng gì khi đọc chúng.

LuHan gõ cửa vài cái cho có lệ rồi mở cửa, thò đầu vào:

- Đi nhà thờ chơi không?

- Không! - Chàng trai đang cắm mặt vào laptop kia trả lời ngay lập tức.

- Suy nghĩ rồi mới quyết định chứ!

- Tớ bảo không là không!

LuHan thở dài, trước khi đóng cửa còn càu nhàu:

- Cậu đúng là cái đồ khó ưa!

"Két" Tiếng cọt kẹt khô khốc của cái cửa gỗ lại vang lên. MinSeok ngồi thừ ra, nhìn chăm chăm vào màn hình laptop. Rồi anh viết câu cuối cùng vào ô nhập tin nhắn, nhấp chuột gửi đi.

"Trời mưa. Tôi vẫn khỏe. Em nhớ tưới nước cho mấy chậu hoa cúc của tôi nhé. Nhớ phải giữ gìn sức khỏe. LuHan - thằng bạn cùng phòng của tôi phiền phức lắm.
...
JongDae, em có nghĩ tôi khó ưa không?"

JongDae không trả lời tin nhắn. Rõ ràng dòng chữ "Đã xem" vẫn hiện lên cơ mà? Kỳ lạ thật. Thường thì chỉ chậm nhất là năm phút, MinSeok sẽ nhận được tin nhắn hồi đáp.

Mỗi ngày ít nhất JongDae cũng gửi ít nhất hai chục cái tin nhắn huyên thuyên đủ thứ chuyện vặt vãnh không đầu không cuối, chẳng liên quan gì đến nhau. Nào là con cún Vivi mới có bốn chú cún con, hay chuyện cậu vẫn ghé thăm một bà cụ nào đấy bị trầm cảm nhưng giờ đã có vẻ vui lên, rồi cả việc cậu dầm mưa nên ốm mấy ngày, chuyện hai cậu bạn ChanYeol và BaekHyun công khai hẹn hò, rồi còn giục anh về Hàn Quốc sớm. Bất kể là gì, bao giờ JongDae cũng gửi kèm theo ảnh. Anh đã bảo chỉ chụp ảnh hoa cúc thôi, nhưng có khi cậu gửi cả ảnh cún con, ảnh selfie của cậu, ảnh chụp đám bạn cùng lớp...

Một tuần, rồi hai tuần, vẫn không thấy tin nhắn nào của JongDae. MinSeok bắt đầu cảm thấy khó chịu, ngay trưa hôm nay còn giận dữ giật lấy cốc trà sữa của LuHan mà tu sạch cho bõ ghét, mặc cho cậu ta la ó, đập bàn đập ghế ầm ầm. Buổi chiều, anh lững thững đi qua hành lang phòng nhạc rồi ghé vào đàn một bài. Missing You. Được một đoạn, chắc gần nửa bài, MinSeok không đàn nữa. Không có chút cảm xúc nào khiến cho những nốt nhạc khô khốc, vô cảm đến lạ lùng.

Anh lại quay về phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm "Em dám không trả lời tin nhắn của tôi à?" Lúc đi qua hành lang ký túc xá, MinSeok bỗng nhìn lên trời. Không còn dấu vết gì của trận mưa dai dẳng hôm qua. Mặt Trời hiện ra, tỏa sáng rực rỡ như một đóa hướng dương khổng lồ.
...
Hơn một tháng, chính xác là một tháng mười hai ngày, vẫn không thấy tin nhắn nào của JongDae. Từ bực bội, cảm giác của MinSeok có thêm lo lắng. Có khi nào JongDae bị ốm? Ốm gì mà những hơn một tháng? Hay cậu thấy anh khó ưa nên không thèm liên lạc nữa? Nghĩ đến hai từ "khó ưa", MinSeok lại thấy bực bội. Buổi tối hôm đó, anh giật luon cốc trà sữa cuối cùng mà LuHan vừa mang từ rủ lạnh ra. Lần này, LuHan nhất quyết đòi lại dù đã bị anh uống gần hết, còn cằn nhằn:

- Trà sữa SeHun mua cho tớ cơ mà, sao cứ giật của tớ mãi thế?

- Dám gọi người ta là khó ưa. - MinSeok làu bàu.

- Gì cơ?
-------
Tối đó, anh thấy buồn buồn, trống trải nên không ngủ được. MinSeok bật dậy, cắm tai nghe, mở bài hát Just be friends. Anh nghĩ về JongDae. Mối quan hệ của hai người phải chăng chỉ là bạn? Có phải tự anh ảo tưởng rằng nó đặc biệt?

MinSeok lại nằm vật ra giường, nhắm mắt lại hồi tưởng mọi chuyện từ khi hai người bắt đầu đến bây giờ. Đối với anh mà nói, cậu là người đặc biệt không cách nào thay thế được. Từ lần đầu tiên anh gặp cậu khi vào cấp ba, đã âm thầm dõi theo cậu không ngừng. Khoảng cách giữa Seoul và Băc Kinh là không hề nhỏ, nhưng anh vẫn luôn nhờ ChanYeol cùng BaekHyun quan tâm cậu, thường xuyên gọi điện, nhắn tin cho cậu. Mỗi lần gặp mặt anh đều đối xử với cậu khác hẳn so với mọi người, cũng chỉ để đền bù cho cậu việc hai người xa nhau. Vậy mà đến cuối cùng cậu vẫn không chịu hiểu anh sao? Nhưng vì sao anh đối với cậu càng cưng chiều, quan tâm thì cậu lại càng hờ hững với anh? Chẳng lẽ cậu không có tình cảm với anh sao? Chẳng lẽ từ đầu đến cuối đều là anh tự mình ảo mộng?

"Kim JongDae, thật ra em đối với anh là gì? Có phải đều là anh đơn phương em không?"

MinSeok với lấy cái điện thoại để cạnh giường, lại gửi một tin nhắn khác:

"Trả lời tin nhắn của anh đi chứ!"

...

Mẹ MinSeok gọi điện. Bà có vẻ rất buồn từ ngày chấp nhận cho anh đi du học. Nhưng hôm nay mẹ anh lại hỏi thăm sức khỏe, rồi việc học hành của MinSeok. Toàn những câu hỏi bình thường, nhưng MinSeok hiểu bà đã vui vẻ trở lại. Và anh thấy vui.

- Mấy bông hoa cúc đẹp lắm con ạ. Bạn con có trồng cho mẹ một bụi ở bạn công đấy. Khi nào con về mà xem.

- Hoa cúc ạ?

- Ừ, màu trắng. Mẹ thích màu đấy nhất mà. Cậu bé kia bảo con cũng thích màu đấy.

- Cậu bé? - Trong đầu MinSeok lúc này chợt hiện lên một bóng dáng quen thuộc.

- À, cậu bé miệng mèo rõ đáng yêu, bạn cũ của con ở trường cấp ba đấy. JongDae, tên đẹp, con nhỉ? Chiều nào thằng bé cũng đến chơi, mẹ đỡ buồn hơn hẳn.

Mẹ anh nói chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.

"Ruguo ni keyi kendìng wo de yipian xinyi
Ruguo ni keyi huiying wo de yige wenti..."

LuHan tự nhiên hát tướng lên lúc hai đứa đang ngồi trong quán đồ ăn nhanh gần trường.

- Cậu biết tớ đang hát bài gì không?

- Tớ không quan tâm.

- Là I Love U của Lạc Thiên Y đấy. Hay không? Ruguo...

MinSeok uống một hơi cạn cốc cappuccino rồi đứng lên,

- Tớ đi trước.

- Ơ này này, tớ còn chưa hát xong cơ mà!

LuHan lại thở dài, phán thêm một câu quen thuộc: "Khó ưa!", nhìn MinSeok sắp đi mất dạng, rồi bỗng như nghĩ ra cái gì, lại gào tướng lên:

- Hay lắm, cậu thử gửi cho cái đứa nhóc nào mà tên là.. ừm... JongDae mà hôm nào cậu cũng nói đến thử xem!

Đúng như dự đoán, MinSeok đứng khựng lại vài giây rồi chạy như bay về phòng nhạc.

LuHan che miệng cười khúc khích, cúi xuống vừa chat với cậu bạn Oh SeHun, vừa nghĩ thầm trong đầu: "Ngốc thế, cứ tỏ ra lạnh lùng khó ưa đi. Cuối cùng lý trí vẫn thua tình cảm thôi. Chắc lại nhớ đến cậu nhóc miệng mèo JongDae rồi..."

...

Buổi chiều, khi tiết học piano kết thúc, anh ở lại. Lớp học chẳng còn ai. MinSeok ngồi thừ trước cây đàn piano, vô thức lẩm bẩm: " Nếu tôi có thể trả lời mọi câu hỏi của em..." Ngón tay anh chạm vào phím đàn, những nốt nhạc vang lên.

MinSeok mất hai tiếng để tìm piano sheet của bài hát mà cậu bạn cùng phòng giới thiệu, rồi lại mất hơn một tiếng để dàn sao cho thật cảm xúc. Những giai điệu da diết, ưu tư, lại có một chút ngập ngừng.

"Nếu tôi có thể thừa nhận cảm xúc của chính mình
Nếu tôi có thể trả lời mọi câu hỏi của em...
Nếu em có thể lắng nghe điều bí mật của trái tim tôi...
Tình cảm của tôi, em có thể đón nhận không?

Ánh nắng chiều chiếu rồi bóng hình em
Ánh sáng ấy cũng đẹp như nụ cười giản dị của em
Thật tuyệt biết bao khi em ở bên tôi..."

MinSeok định thu âm bài hát ấy, nhưng rồi lại thôi. Anh định nhờ LuHan hát nhưng rồi lại thôi. Anh chỉ đàn, rồi gửi qua hộp thư của JongDae, kèm theo lời nhắn: "Tặng em đấy."

...

Trời lại mưa. Đã hai tháng, JongDae vẫn chưa gửi tin nhắn nào cho MinSeok, chỉ có dòng chữ "Đã xem" lạnh lùng đập vào mắt anh. Anh cũng không cảm thấy bực bội nữa. Chỉ còn một khoảng trống vô hình. Buồn.

Chuông điện thoại bỗng reo. Giọng JongDae ở ngay đầu dây bên kia, rất hào hứng và có phần gấp gáp.

- Anh MinSeok, em đây. Em đang đứng trước trường đại học của anh, ngay chỗ ký túc xá nè. Anh đang ở đâu thế? Em tìm mãi chưa thấy anh...

Anh cứ tưởng mình nghe nhầm.

- Ở yên đấy cho anh.

MinSeok chỉ kịp nói vậy trước khi lao thẳng ra cửa. LuHan đang đi từ phía đối diện, hai tay cầm hai cốc trà sữa, bảo:

- Lần này đừng có tranh của tớ nữa đấy! Ơ, đi đâu thế? Này!

Đáp lại chỉ là nụ cười rạng rỡ của anh, làm cậu bạn im bặt, sững sờ. Nhìn theo hướng đi của MinSeok, LuHan "à" lên một tiếng ra vẻ ta-đây-hiểu-rồi.

JongDae đứng đấy, trước mặt anh, với hai cái vali. Thấy MinSeok, cậu vẫy tay, cười thật tươi. Tóc JongDae dài hơn, đã nhuộm nâu thay vì mái tóc đen ngắn ngủn ngày trước, nhưng nụ cười vẫn dịu dàng, tươi sáng như thế. Giờ MinSeok mới để ý đến bó cúc trắng trên tay JongDae.

- Nè, tặng anh. Em làm bằng vải đấy, trời thế này không kiếm nổi hoa cúc thật mà. Từ giờ em sẽ học chung trường với anh đấy. Em mới kiếm được được học bổng, thích không? Phải học cũng khổ lắm.

Rõ ràng có một niềm vui lạ lùng tràn lên trong tim. MinSeok phải cố kìm chế lắm để không hét tướng lên, ôm chặt lấy JongDae hay một thứ gì đó điên rồ tương tự. Nhưng rốt cục, điều điên rồ nhất là câu nói cáu kỉnh:

- Sao tôi gửi tin nhắn mà em không trả lời? Ai bảo em mang vác nặng thế kia hả?

JongDae chẳng có vẻ gì bất ngờ trước thái độ của anh. Cậu lại cười:

- Em...em phải học cơ mà... Đổi hai tháng khổ sở lấy mấy năm học cùng người mình thích có phải tốt hơn không?

MinSeok sững người. JongDae vừa nói gì? Cậu ấy thích anh sao? Thế là không phải anh đơn phương cậu à? Anh bối rối, cầm lấy đóa cúc, và như "vô tình" cầm luôn tay JongDae. Mặt cậu đỏ bừng lên. Bầu không khí như lặng đi, nghe rõ cả tiếng vỗ tay của LuHan. Nhìn ra phía sau, cậu bạn cùng phòng khó ưa đang cười thật tươi và hét rõ to:

- Chào nhóc! Tên khó ưa kia cứ lẩm bẩm tên nhóc trong mơ suốt đấy!

Một tay vẫn nắm tay JongDae thật chặt, một tay giơ nắm đấm dọa LuHan, MinSeok ám sát môi vào tai cậu, thì thầm:

- Nó nói linh tinh đấy... Tôi nhắc tên em suốt, đâu chỉ trong mơ...

END



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro