#6 Trích dẫn ngôn tình - Nguyễn Chính Đông (Hẹn đẹp như mơ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1. "Có lúc em thật sự rất dũng cảm, dũng cảm đến mức gần như ngu ngốc, anh luôn nói, em cô độc đến dũng cảm. Thực ra, anh chỉ hy vọng người con gái anh yêu, bình thường mà yếu đuối, không cần việc gì cũng tự mình gánh vác, khi có bất cứ việc gì xảy ra, đều có thể có người giúp cô ấy che chắn trước mưa bão, có người dùng hết sức mình bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy. Anh chỉ hy vọng em có thể an nhàn mà hạnh phúc, cùng với người em yêu, sống yên ổn hết nửa đời còn lại. Anh không cần em phải dũng cảm, anh chỉ muốn em hạnh phúc."

2. "Sao em lại quay lại? ... Hà tất phải quay lại, nhiều lúc thật ra vĩnh viễn cũng không thể đợi được."

3. "Hãy tha thứ cho sự ích kỷ này của anh, anh không muốn từ bỏ em nữa."

4. "Giai Kỳ, trước đây anh vẫn nghĩ, nghĩ rằng có thể ở bên cạnh em. Nhưng sau này anh mới hiểu được một số chuyện, có rất nhiều thứ, không phải là anh muốn mà có thể có được. Giai Kỳ, em thật sự rất tốt, nhưng anh không yêu em nữa."

5. "Hôm đó em ngủ hai tiếng đồng hồ, anh ngồi trong xe ôm em, em dựa vào lòng anh ngủ, trong lòng anh nghĩ, tại sao lại là em? Em không thông minh, cũng không xinh đẹp, thậm chí còn hơi ngốc, tại sao anh lại yêu em? Tại sao lại là em? Chẳng lẽ là vì em không coi trọng anh sao? Nhưng anh ôm em, chính vì không muốn em tỉnh dậy, bởi vì hễ em tỉnh dậy, anh sẽ không thể không buông tay.
Anh sống đã ba mươi ba năm, đã từng thích người khác, ly ly hợp hợp, cũng đã có lúc thật sự động lòng. Nhưng ngày hôm đó anh nghe tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc trên tay, trôi qua từng phút từng giây, trong lòng anh nghĩ, mỗi giây qua đi, thời gian anh có thể ôm em như vậy sẽ lại bớt đi một giây, khoảng thời gian anh ở bên cạnh em, lại bớt đi một giây. Anh quyết định gọi em dậy, sau này sẽ không gặp em nữa.
Cả đời này anh không hề biết cảm giác nhớ một người là như thế nào, nửa đêm tỉnh dậy, bỗng thấy nhớ em. Cho dù anh ở đâu, cho dù là anh ở nơi nào, anh cũng nhớ đến em. Cuối cùng anh gọi điện cho em, vừa nghe thấy giọng nói em anh lại yếu lòng, mỗi lần anh đều nghĩ, đây sẽ là lần cuối cùng, lần cuối cùng anh gặp em, lần sau anh sẽ không gọi điện cho em nữa, anh phải quên em..."
6. "Anh chỉ hối hận một điều, anh hối hận rằng sao không gặp em sớm hơn. Để em chịu bao nhiêu đau khổ, còn bản thân anh lại đi vào bao nhiêu con đường không đáng..."

7. "Đến cuối cùng em đã yêu anh, nhưng em vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho anh biết, bởi em sợ anh cảm thấy không kịp, sợ anh cảm thấy có lỗi, sợ anh sẽ áy náy với em, sợ anh sẽ cảm thấy không yên tâm. Anh luôn đợi em, còn em sẽ dùng cả đời này để nhớ đến anh."

8. "Kiếp này anh không thể, cho nên kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả những người khác, gặp em sớm hơn một chút..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro