Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



'' Cô nhóc, sao em có thể bướng bỉnh như vậy''

...

'' Thầy vẫn không thừa nhận yêu em? Sao thầy phải chịu đựng ''

...

'' Tôi chỉ là thằng tồi, không xứng với một cô gái như em ''

...

Thầy biết không? Mỗi khi màn đêm buông xuống bao trùm cảnh vật nhân gian... em lại khóc... em nhớ thầy !

...

''Thầy... aa... em đau....''

...

Xin lỗi cô trò nhỏ riêng em là ngoại lệ trong trí nhớ và cảm xúc của tôi. Em yêu kiều đơn thuần như một bông hoa tươi sáng khiến tôi chẳng nỡ vấy bẩn lên nó.

...

''Viễn Hàn...'' - Diệp Trình Trình cất tiếng, giọng dần vỡ oà trong không trung

'' Em nên nhớ... tôi là thầy của em ''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro