Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm trạng của Hứa An Nhược luôn rầu rĩ không vui, từ lúc tình cờ trông thấy họ cãi vã. Cô đã mấy ngày không gặp được Trì Văn Trạm, gọi điện chỉ là tiếng chuông ngân dài rồi tắt ngấm, cô ảo não nằm ườn trên giường. Kì thi qua chẳng có việc gì làm ngoài giờ lên lớp ít ỏi. Mùa hè rộn ràng sắp đến tuy chẳng nghe thấy tiếng ve nhưng sự náo động của kí túc xá cũng đủ hiểu lòng người háo hức như thể nào.

“An Nhược, lại đây nhờ chút coi” tiếng Tiêu Như gọi lớn từ phòng tắm

“Gì vậy?”

“Lấy dùm tớ khăn tắm”

Cô cầm khắn tắm đứng trước cửa vừa thấy mặt Tiêu Như ló ra liền càu nhàu

“Cậu đúng là, khăn tắm mà cùng quên”

“Cám ơn” Tiêu Như cười hì hì rồi đóng phanh cửa lại

Cô trở về giường , buồn bực mở màn hình di động, nhấn số một lần nữa

“Tút tút…..”     

Ngay lúc cô tuyệt vọng định cúp máy thì giọng nói trầm khàn rất đỗi quen thuộc vang bên tai

“An Nhược, em gọi cho anh có chuyện gì không?”

“A...em định hỏi bảng báo cáo em làm có vấn đề gì không?” cô bèn bịa ra đại một lí do

“À rất tốt may nhờ có em”

“Không có gì, giúp được anh là em vui rồi”

“Cám ơn em” Kèm theo tiếng ho khù khụ

“Anh không sao chứ?” cô áp chặt tai vào, lo lắng hỏi

“Không có gì”

“Anh nên ngủ đủ giấc nếu không cơ thể không chịu được”

"Ừ tạm biệt”

Bên kia đã gác máy từ lâu nhưng cô vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn, trong lòng dâng lên cảm giác bồn chồn không yên.

“Anh ấy lại bệnh nữa rồi”

Hứa An Nhược buồn bã suy nghĩ một lúc lâu rồi mới quyết định đi gặp anh, nếu không cô không thể yêu tâm được. Nói là làm, cô vơ đại cái áo khoác trên giá treo tường, gấp gáp chạy xuống dưới lầu.

Lần này cô không do dự đứng lan quyên, chạy một mạch lên phòng, nhẹ nhàng gõ cửa

Mãi chẳng thấy tăm hơi, hàng lang im ắm đến lạ thường, cô thở dài định quay đi thì tay đụng vào tay nắm cửa, cách cửa được bật mở.

Cô đánh bạo bước vào trong, vừa bước đi vừa khẽ gọi

“Anh Văn Trạm, anh có ở đây không?”

Tiếng của cô như muỗi kêu vo ve vào không trung chẳng có lời đáp trả, cô bèn lặp lại

“Có ai ở đây không?”

Đến trước một chiếc giường, thấy một người đang trùm chăn kín đầu, cô nhẹ lay, khẽ gọi

Chiếc giường chuyển động kêu cót két, giọng người uể oải phát ra từ trong chăn

“Ai vậy?”

“Là em” cô vội đáp

“An Nhược” Người trong chăn bật dậy, cái đầu rối tung, nét mặt tái nhợt.

“Sao em lại đến đây?” Trì Văn Trạm ngạc nhiên hỏi

“Em thấy giọng anh không ổn, nên đến xem thế nào” Cô nhìn anh mím môi khẽ nói

“Làm phiền em rồi, anh vẫn ổn” Anh cười nhẹ

Hứa An Nhược chẳng tin tưởng vào lời nói qua loa của anh nên đặt tay sờ lên trán anh kiểm tra, rồi thấy bản thân đã quá phận nên rụt tay lại, lúng túng:

“Anh…trán không nóng lắm!”

“Xem em kìa” Anh bật cười, bước xuống giường

“Anh đã ăn gì chưa?” cô ngượng ngùng đành lái sang chuyện khác

“Chưa, anh buồn ngủ”

“Không được, giờ này không ăn còn đến khi nào”

“Chúng ta cùng đi ăn, em cũng chưa ăn gì”

“Cho anh ngủ được không?” Anh che miệng ngáp

“Đi đi mà!” Giọng cô nài nỉ, níu lấy cô tay anh

“Vậy đợi anh một lát, anh phải đi tắm” Anh nhướn mày đáp

“Được ạ” cô vui vẻ gật đầu

Sau khi cửa phòng tắm đóng chặt, Hứa An Nhược mới thở phào nhẹ nhõm, cô như tìm được niềm vui đến bên kệ sách rút đại một quyển sách, toàn là từ ngữ chuyên ngành tin học bằng tiếng anh- đọc được mấy chữ đã hoa mắt chóng mặt bèn gấp lại trả về chỗ cũ, ngoan ngoãn ngồi đợi.

Một lúc sau, anh từ phòng tắm bước ra, trên người đã mặc một áo thun trắng, quần jean đen, mái tóc ướt sũng đang được dùng khăn lau qua loa. Cô si mê ngắm nhìn khoảnh khắc này, bây giờ anh mới thực sự tồn tại bình dị chứ không phải là hình tượng xa vời trong tưởng tượng của cô nhiều năm về trước.

“Đi thôi” Anh ngắt ngang dòng suy tư kéo cô về thực tại

Hứa An Nhược hoàn hồn vội bước theo sau anh, trên môi nở một nụ cười thỏa mãn. Bước vào thế giới cả một người mình thầm mến đã khó nay được giữ lại ở đó càng khó hơn, cô không cần anh phải biết đến tình cảm của mình, cô chỉ cần ở bên cạnh anh những lúc thế này.

"Đôi khi chúng ta yêu một người, dù là vì vẻ bề ngoài hay tính cách trong mắt chúng ta mãi là hình ảnh đẹp nhất. Anh ấy không phải tốt nhất thế giới, nhưng anh ấy chiếm vị trí quan trọng nhất trong thế giới của tôi, ánh mắt chỉ nhìn phía có anh, bước từng bước thật nhanh như sợ vuột mất, rồi tôi vấp ngã vì anh chẳng nhìn thấy, nên tôi phải cố đứng lên để thu hẹp khoảng cách của cả hai".

"Dù khoảng cách bao xa, dù là đại dương mênh mông tôi vẫn cố bơi qua, vì tôi biết phía trước nhất định là bờ bến hạnh phúc nhưng lại không biết dưới đáy sâu có muôn vàn hiểm trở, không có một ai đưa bàn tay đến, tôi ngụm lặn chao đảo giữa không trung, cuối cùng chết vì đuối sức".

Sẽ không như vậy chứ? Cô bật cười với chính mình, ngẫm nghĩ lại cuộc sống của cô trôi qua quá yên bình, không một gợn sóng lăng tăng. Hứa An Nhược là cô gái được bảo bọc trong vòng tay yêu thương của một gia đình ấm áp, có ba, có mẹ, có anh trai, cô chưa từng bị ủy khuất gì lớn lao, duy nhất có anh là bước ngoạch lớn nhất trong cuộc đời cô, thắng hay thua, thành hay bại, tương lai ra sao, yêu một người sao chỉ muốn được ở bên người đó cũng thật quá khó khăn.

Ngay cả việc ở bên cạnh anh, chỉ với tư cách một người bạn, một người em gái đã đủ khiến cô vui mừng cười mãn nguyện. Cô ước rằng khi ở bên cạnh, anh có thể nhìn cô lâu hơn, có thể cười với cô.

Trần Nhất Linh về đến phòng đã bắt gặp vẻ mặt mơ màng của Hứa An Nhược, không biết nghĩ gì mà hồn vía lên mây, cô thầm thở dài vỗ vai bạn.

“An Nhược, cậu không về hè hả?”

“Không đâu, anh Văn Trạm chưa về mà” Hứa An Nhược bừng tỉnh đáp tỉnh queo.

“Cậu đó có sắc quên bạn thì thôi, ngay cả nhà cũng không thèm về” Trần Nhất Linh không hài lòng mắng trách.

“Tớ có gọi về nhà mà!” Cô bẽn lẽn cười

“Ba mẹ đi du lịch hết rồi! hay cậu đến nhà tớ ở đi” Nhất Linh rủ rê

“Để tớ nghĩ xem…” Cô do dự vì từ nhà cậu ấy muốn đến trường khá xa, cô lắc đầu ngần ngại

“Xa quá, muốn đến trường cũng phải mấy tuyến xe”

“Thôi tùy cậu, tớ lấy đồ rồi đi luôn”

...

Trong khuôn viên trường đại học T có một cái hồ cạn, giữa hồ còn có tảng đá lớn, truyền thuyết mà mọi người hay truyền tai nhau kể lại rằng, ngày xưa có một đôi sinh viên yêu nhau say đắm, rồi ngày tốt nghiệp chàng trai lại bỗng dưng quay lưng, rời bỏ. Cô gái đau khổ vì bị phụ bạc, quyết định quyên sinh nhưng cũng may được phát hiện kịp lúc, từ đó cô trở nên điên điên dại dại, cứ ngồi nơi này than khóc nhớ nhung, ngày qua ngày người ta không còn thấy cô gái nữa, có người nói cô gái lâm bệnh qua đời, có người nói cô gái trở về quê nhưng rồi tâm nguyện cuối cùng của cô gái là được an táng ở bên cạnh tảng đá này nhưng không được cho phép, lời đồn về hồn ma cô gái ngồi bên tảng đá lan rộng, đến lúc cái hồ này được xây lên, ban đầu còn có nước nhưng bẵng đi một thời gian nước trong hồ cạn khô, nước đổ xuống cũng tự động bốc hơi.

Trai gái yêu nhau không dám đến gần nơi đó vì sợ bị nguyền rủa, cũng có kẻ hờ hợt không tin ngày hôm sau liền linh nghiệm.

Lời đồn được truyền miệng qua từng đời này sang năm khác, có rất nhiều phiên bản dị hợm, có nhiều phiên bản hài hước, cô chỉ thầm tiếc thương cho người con gái mệnh bạc kia, cô ấy xứng đáng với một người tốt hơn nhưng rồi không thoát ra khỏi quá khứ nên mãi vấn vươn không thể siêu thoát được.

Một chữ hận không thể diễn tả hết tâm tư, chắc hẳn là rất yêu nên hận mới hằn sâu đến vậy, Hứa An Nhược mang theo nỗi đồng cảm khi đi ngang qua nơi đây, dù sao ở đây cũng vắng vẻ người qua lại, là nơi lý tưởng cho một buổi chiều mát mẻ.

“Chào bạn, mình ngồi ở đây được không?” Giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái.

“Được chứ” Cô vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mời cô gái lạ.

“Cũng là sinh viên ở đây hả?”

“Mình mới học hết năm thứ nhất” Cô đáp

“Còn chị học năm thứ 3 rồi” Cô gái cười

“A, thiệt là ngại quá! Em phải gọi là chị rồi, mà chị tên là gì?”

“Chị tên là Phương Uyển, còn em?”

“Em tên là An Nhược”

“An Nhược, tên em rất hay”

“Cám ơn chị”

“Bình thường ít ai đi ngang qua đây, một mình em sao lại ngồi ở đây?”

“Ở đây không khí rất tốt”

“Ừ, chị cũng thấy vậy”

“Chị không sợ ma hả?”

“Mình đâu có làm gì đâu mà sợ” Chị ấy cười khẽ.

“Chị nói rất đúng, chắc chỉ có mấy cặp đôi sợ lời nguyền ở đây thôi”

“Còn chị thì thất tình nên đến đây tìm an ủi” Phương Uyên dí dỏm

“Khụ…chị ổn chứ?”

“Không sao rồi, đàn ông đều chẳng có ai tốt cả, chị đã nghĩ thông suốt nên thấy cuộc đời thanh thản hơn”

Cả hai cùng bật cười.

“Chúng ta làm bạn nhé, em học khoa nào?”

“Em học khoa văn”

“Chị ở khoa kế toán”

“Em không mang di động theo, chị có mang không?”

Phương Uyển đưa di động cho cô, Hứa An Nhược liền lưu số điện thoại của mình vào.

“Đây là số của em”

“Khi rảnh qua đây chơi nhé!”

“Thôi, trời muộn rồi, chị về đây”

“Em cũng về, tạm biệt chị”

Bước vào cửa đã bị tiếng lục đục làm cho giật thót tim, cô hét lên

“Tiêu Như, cậu đang làm gì vậy, sao không bắt đèn”

“Nhược, cậu có thấy cái hộp đựng đồng hồ của tớ đâu không?” Tiêu Như cuống lên hỏi

“Không thấy, sao thế?”

“Mất tiêu rồi, tớ nhớ là để ở đây mà” Tiêu Như đầu óc mộng mị, vò đầu bức trán

“Haizz cậu đừng có lục tung mọi thứ lên như thế” Cô ngăn lại

“Tìm giúp tớ đi”

“Trước tiên dọn dẹp cái đống bùi nhùi trên giường xem, coi có ở đó không” Hứa An Nhược thở dài ngao ngán.

“Tớ tìm khắp rồi, tiêu rồi! xong rồi” Tiêu Như khổ sở nhăn nhóm mặt mày

“Tại cậu lúc nào cũng để lung tung đó, lần trước không phải cũng mất một lần rồi sao”

“Lần này nghiêm trọng hơn, tìm không được thì tớ tiêu đời”

“Nghiêm trọng như vậy hả?"

“Anh ta trở về rồi”

“Bạn trai của cậu? Từ Mỹ trở về?”

“Ừ”

“Bộ thứ đó quan trọng lắm hả?”

“Là món quà anh ấy tặng”

“Nếu không tìm được nhất định tớ không toàn thây đâu”

Đêm đó, cô cùng Tiêu Như lục tung cả căn phòng, mỏi mệt rả rời cũng chẳng thấy tăm hơi chiếc hộp đâu, cô thì nằm rũ dưới nền gạch còn Tiêu Như khóc không ra nước mắt nằm vật vờ trên giường.

“Thôi không tìm nữa, cậu thử nhớ lại xem còn chỗ nào không” Hứa An Nhược đứng dậy lấy quần áo đi tắm, với tình hình này tới sáng cũng chẳng thấy được.

Sáng hôm sau, cô vừa mở mắt thì đã bị Tiêu Như dựng đầu dậy phát động đợt tìm kiếm tiếp theo. Cô thật muốn xông đến bóp cổ cậu ấy nhưng lại nhìn vẻ mặt tội nghiệp kia lại không đành lòng. Tìm không được, sẵn dành một buổi sáng dọn dẹp vệ sinh nguyên phòng, đến sàn gạch cũng sáng bóng, còn chiếc hộp kia nhất quyết không ló dạng, cô cũng đành bó tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro