Phần 1: Bạn thân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Ngọc Huyền! Chờ mình với. - Vy từ đâu chạy ra thở hổn hển nói với tôi.Tôi mỉm cười nhẹ nhàng nói với Vy:- Vy ơi, nhanh lên sắp vào lớp rồi!Tôi và Vy vốn là bạn thân từ nhỏ. Hai đứa lúc nào cũng quấn quýt với nhau như hình với bóng, dù là đi chơi hay đi học cho đến khi vào đại học, chúng tôi cũng cùng chọn chung một ngôi trường, Đại học y Hà Nội. Tuy là thân nhưng tính cách chúng tôi có đôi chút khác nhau. Tôi là người hơi trầm tính nhưng có suy nghĩ chín chắn còn Vy thì khác, Vy tính tình hòa đồng có đôi chút trẻ con và dễ khóc trước những khó khăn nên từ lâu tôi đã coi Vy như em gái. Vào một ngày nọ, một bạn nam du học sinh từ Pháp trở về học cùng lớp với tôi và Vy tên là Dương Khánh Huy. Anh tiến lại phía bàn của tôi và Vy nở một nụ cười tươi nói:- Chào hai bạn, cho mình làm quen được không?Vy cười tươi nói giọng vui vẻ:- Chào Huy, mình là Tường Vy rất vui khi được làm quen với bạn.Tôi nhẹ nhàng đặt quyển sách trên tay xuống nói:- Mình là Ngọc Huyền rất vui khi được làm quen với bạn.Anh cười nhẹ nói:- Từ nay chúng ta sẽ là bạn tốt nhé!Tôi nhìn anh vui vẻ đáp:- Ừ.Vy nói:- Rất mong sau này bạn sẽ giúp đỡ thêm cho tụi mình.Huy là một chàng trai có ngoại hình đẹp trai lại học giỏi và hòa đồng nên chẳng bao lâu anh đã trở thành hot boy của trường. Với tôi lúc ấy Huy cũng chỉ như một người bạn. Anh rất tốt, anh thường giảng giúp tôi và Vy những bài tập khó, những chỗ chưa hiểu hay những gì anh có thể làm. Thời gian cứ trôi dần, sự quan tâm của anh với tôi cũng lớn dần và nó cũng làm trái tim tôi rung động đôi lần. Tình cảm lớn dần, chúng tôi cùng nhau đi chơi, xem phim, học bài hay vào thư viện. Cái sự thân thiết của ba người chúng tôi một vài lần thì chẳng ai chú ý nhưng lâu dần mọi người rộ lên tin đồn rằng Khánh Huy bắt cá hai tay yêu cả hai hot girl Tường Vy và Ngọc Huyền. Mỗi lần gặp các học sinh khác lớp là họ lại chỉ trỏ, bình luận sau lưng đã khiến tôi rất khó chịu nhưng khó chịu hơn nữa là khi họ hỏi những câu hỏi dạng: " Cậu hay Vy là bạn gái của Huy vậy?" hay " Huyền là bạn gái Huy hả?"... Những rắc rối ấy theo tôi đã đành nhưng việc Vy có vẻ lảng tránh tôi mới là cái khổ tâm nhất. Từ nhỏ, tôi đã coi Vy như em gái, chúng tôi cùng nhau chơi, vui đùa, tâm sự và đôi khi là khóc chỉ do một bộ phim. Tôi nhớ những thứ đó quá, đã hai tuần rồi Vy lảng tránh tôi mà không rõ nguyên do. Vy không giận dỗi cũng không tâm sự vì sao nhỏ buồn nhưng cái sự thờ ơ, né tránh của nhỏ còn làm cho tôi khó xử hơn. Tôi thấy nhiều lần Vy ngồi khóc, ánh mắt thẫn thờ, khuôn mặt mệt mỏi ở trong phòng nhưng tôi cứ hỏi Vy lại không nói gì hay lại nói do thương cảm với nhân vật trong tiểu thuyết. Tôi đoán chắc rằng Vy có chuyện buồn nhưng nhỏ không nói cho tôi, nhỏ giữ một mình. Hình như khoảng cách của chúng tôi ngày càng xa, tôi sợ lắm, sợ đến một ngày không còn là bạn của Vy. Tôi không muốn ngày ấy đến. Tôi phải tìm hiểu tại sao Vy buồn, nhất định phải giúp được đứa em gái này. Tôi cầm giấy, đi ra bàn học ghi những dòng chứ ngay ngắn trên tờ giấy: "Vy à! Huyền không biết vì sao Vy buồn, Vy có thể nói với Huyền được không? Có lẽ việc này khó nói nhưng cứ nói với Huyền nhé vì hai chúng ta là bạn, bạn bè nên chia sẻ nỗi buồn với nhau như thế sẽ dễ giải quyết hơn. Huyền chờ một ngày không xa Vy nói. Huyền - bạn của Vy." Cầm tờ giấy trên tay vào phòng Vy tôi đặt ở bàn học rồi trở về phòng lấy cặp sách trong vẻ mệt mỏi đi nhanh đến thư viện trường.Thư viện:- Huyền, Huy ở đây. - Huy khuôn mặt vui vẻ gọi.Tôi mệt mỏi lê bước ra bàn Huy ngồi nói:- Hôm nay tớ mệt lắm, chỉ mượn sách rồi về luôn cậu ở lại một mình nhé!Nói rồi tôi cười nhẹ đi đến giá tìm sách. Nhìn nhìn, ngắm ngắm một lúc tôi cũng tia được quyển sách với tiêu đề khá hấp dẫn " Con người và những cảm xúc". Tôi với tay lấy nhưng không được vì nó ở cao quá mà tôi lại lùn, loay hoay một tý thì Huy hỏi rồi chỉ vào quyển sách trên tay:- Huyền cần quyển sách này à? Mình đọc xong rồi, Huyền cứ lấy mà đọc.Nói rồi anh cầm quyển sách đặt lên tay tôi rồi mỉn cười. Tôi vui vẻ đón lấy quyển sách từ tay anh nói:- Cảm ơn Huy nhé! Tôi cùng anh vừa đi vừa nói chuyện khiến tôi phần nào đỡ lo lắng hơn cho Vy. Lúc nói chuyện với anh tôi cảm giác như thời gian trôi qua quá nhanh và tôi chẳng còn biết buồn nữa, hình như tôi bắt đầu yêu anh rồi. Cái cảm giác ở bên anh khó diễn tả bằng lời nhưng tôi muốn mãi như vậy thôi, thật yên bình. Thoáng cái, tôi và anh đã về đến cửa nhà trọ. Tôi vui vẻ nói với anh:- Huy về nhé, hôm nay cảm ơn Huy rất nhiều nhờ Huy mà Huyền đỡ buồn hơn, tạm biệt.Anh cười tươi nói:- Tạm biệt, Huy về. Nói rồi anh quay xe đi. Tôi nhìn theo bóng anh mà miệng cứ mỉm cười, thật khó hiểu tôi cũng không hiểu vì sao mình cười chỉ biết rằng ở cùng anh, nhìn anh vui tôi cũng cảm thấy hạnh phúc trong lòng. Anh đi rồi cũng chỉ còn mình tôi trong ngôi nhà lạnh lẽo này. Nhìn khắp nơi rồi nhớ lại trước đây chúng tôi cũng vui lắm mà. Tháng trước còn rủ nhau đi xem phim, mua sắm, lúc ấy xem bộ phim nam chính chết mà hai đứa cứ ngồi khóc hu hu nước mắt nước mũi lau mãi không hết. Xa hơn một chút là cái ngày Vy phải về nhà có việc gấp không được gặp nhau mấy ngày thế mà nói chuyện điện thoại hết gần hai trăm nghìn. Còn nhớ lúc lâu hơn nữa là khi mới đến căn phòng này bụi mù, hai đứa phải lau rọn và trang trí lại cả một ngày trời nhưng tiếng cười nói cứ vang khắp phòng. Nhớ lại mà nước mắt cứ rơi, có phải tôi làm gì sai không? Tôi lau nước mắt đi vào phòng và nhớ lại lời hứa với mẹ rằng mình là đứa con gái mạnh mẽ, không phải đứa con gái cứ buồn là khóc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro