Có lẽ đã kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hè rồi, nắng chói chang cứ rọi thẳng xuống dưới mặt đất, bốc lên những hơi nóng như muốn hấp chín con người. Giờ cũng là buổi học đầu tiên sau khoảng thời gian thi cuối năm học.

Sắp nghỉ hè rồi.

Tôi cũng chẳng còn gặp gỡ bạn sau buổi tan trường, cũng chẳng còn nhắn tin với nhau lấy một lần (đâu có gì để nói đâu.) cũng chẳng còn hi vọng gì nữa.

Tôi cũng chẳng còn muốn níu lại tình bạn này nữa.

Thật đấy, thời gian trôi đi, khoảng cách vô tình đã đẩy ta xa hơn rồi.

Mệt mỏi, cuộc sống vội vã chạy theo thời gian dài đằng đẵng, mà cũng thật nhanh. Thoắt một cái, đã chẳng còn hi vọng; thoắt cái đã chẳng còn những sẻ chia; thoắt cái cuộc sống của tôi đã không còn "một người bạn".

Hôm nay, 7.5.18.

Có lẽ đây là chương cuối cùng tôi viết, cũng có lẽ, đây là chương cuối cùng khép lại ngôi nhà Hoa Lệ.

Giờ chẳng còn một chút gì lưu luyến. Tôi thật tàn nhẫn phải không? Cũng thật là bạc bẽo nữa? Vì nhanh như vậy, đã chẳng còn lưu luyến, cũng chẳng còn muốn chúng ta làm bạn.

Cuộc sống của tôi rồi sẽ không còn bạn.

Tôi đã không còn những thói quen có chuyện gì vui cũng đều muốn kể cho bạn nghe, dù sao, tôi có nhắn đi nữa, bạn onl hay không, thời gian bạn trả lời tin nhắn này, thật lâu, nó làm tôi quên đi điều muốn nói.

Chương cuối cùng này, bạn đọc được hay không, tôi không còn quan tâm nữa, tôi cũng sẽ không coppy lại và gửi cho bạn như mọi lần nữa.

Đây là lần đầu tiên, cũng như lần cuối cùng, tôi sẽ thẳng thắn nói ra.

"Xin lỗi, chúng mình ngừng lại nhé! Tớ không muốn cảm thấy ràng buộc."

7.5.18, Mạc Lệ.

Cảm ơn rất nhiều vì đã đọc nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro