Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81: Ngoại truyện 2
"Nhóc con giỏi lắm, đã học được thuật đọc tâm luôn rồi, vậy thì đến đây đi, bói cho cậu một lần xem nào, để mợ con được yên tâm." Mạc Duy Khiêm ngồi bên cạnh La Duyệt Kỳ, vô cùng thoải mái đồng ý.

Văn Tiêu Tiêu nhanh chóng chạy tới, trong tay còn cầm theo một bộ bài kỳ quái, đặt trên bàn trà đùa nghịch, thái độ lại vô cùng khiêm tốn, "Con cũng mới học sơ qua thôi, nhưng bạn học con đều nói là đoán chuẩn lắm, tuy không thể nói là đạt tới 100% nhưng cũng không quá kém, cái cơ bản vẫn đoán được, còn cái cao thâm thì phải dùng quả cầu thủy tinh, đáng tiếc, quả cầu thủy tinh thiên nhiên rất đắt."

Mọi người thấy Văn Tiêu Tiêu lật tới lật lui bộ bài, thỉnh thoảng còn bảo Mạc Duy Khiêm rút một quân thì vừa cười vừa nói chuyện đồng thời xem trò hay.

"Được rồi, cuối cùng cũng xong việc, chuyện này thật sự rất là hao tổn tinh lực." Văn Tiêu Tiêu xoa xoa trán, lau đi những giọt mồ hôi không hề tồn tại.

"Vậy mau nói kết quả đi." Mạc Duy Hoa thúc giục con gái.

"Con nói đơn giản một chút nhé, kết quả biểu hiện ra cậu là một người rất may mắn về đường tiền tài, hơn nữa là một người vô cùng vô cùng nhiều tiền!"

Mọi người cười lớn, Mạc Duy Hoa trắng mắt liếc con một cái: "Chỉ có kết quả này mà con cũng phải bày ra lắm chuyện thế à? Cậu con chẳng phải đang có rất nhiều tiền ư, còn cần con giả thần giả quỷ đoán chắc, mẹ thấy cái quả cầu thủy tinh kia có hay không cũng vậy!"

"Con còn chưa nói xong mà, mẹ vội gì chứ, kết quả biểu hiện là cậu có rất nhiều tiền, nhưng còn một thứ khác cũng rất nhiều nữa, đó là có rất nhiều dì thích cậu, đều muốn gả cho cậu."

La Duyệt Kỳ vừa nghe đến điều này đã cảm thấy hứng thú: "Vậy con nói xem cậu con nghĩ thế nào, có tâm trạng gì?"

"Đúng vậy, chuyện này con phải phân tích rõ cho mợ con một chút, nếu không chuẩn cũng không sao, không phải con bảo có thể dùng quả cầu thủy tinh nữa sao? Nếu không cậu mua cho con quả cầu mấy vạn để con luyện tập trước nhé." Mạc Duy Khiêm tỏ vẻ vô tình nói.

"Anh đừng có nói nhiều thế chứ, đợi Tiêu Tiêu nói xong anh hãy nói." La Duyệt Kỳ cụt hứng khi bị Mạc Duy Khiêm cắt ngang, Mạc Duy Khiêm nghe xong cũng chỉ cười cười không nói nữa.

Văn Tiêu Tiêu nhanh chóng cười ngọt ngào với La Duyệt Kỳ: "Mợ, mợ yên tâm đi, kết quả bói lần này vô cùng tốt, lá bài biểu hiện tuy cậu có rất nhiều tiền cũng có rất nhiều người thích nhưng tiền của cậu đều để cho mợ và tiểu bảo bảo tiêu xài, cậu cũng chỉ đối tốt với hai người thôi, không thèm để ý tới mấy dì kia đâu."

Mặc kệ kết quả bói này là thật hay giả, có đúng hay không, chỉ cần nghe thôi đã đủ khiến người ta vui vẻ rồi, La Duyệt Kỳ cũng đặc biệt vui vẻ, ánh mắt cô nhìn Mạc Duy Khiêm cũng dịu dàng không ít, Mạc Duy Khiêm nắm tay La Duyệt Kỳ nhẹ nhàng vỗ về, toàn thân đều thả lỏng, sau đó quay sang nói với chị mình: "Trò bói toán này của Tiêu Tiêu có thể làm trò trợ hứng nha, thật khiến người ta mát tai mà."

Mạc Duy Hoa lại âm thầm hung hăng trừng mắt nhìn con gái một cái: Có năng lực, dám ở đây tính kế để cậu con mua quả cầu thủy tinh cho con chứ gì?

Văn Tiêu Tiêu cũng vô cùng hồn nhiên cười với Mạc Duy Hoa rồi ngồi xuống bên La Duyệt Kỳ.

Nửa tháng trước ngày sinh dự tính của La Duyệt Kỳ, người nhà họ Mạc đã sắp xếp để La Duyệt Kỳ nhập viện chờ sinh, Mạc Duy Khiêm còn cho người đưa La Đồng và Tề Nguyệt Tú tới ở chung với La Duyệt Kỳ để cô an tâm, không quá lo lắng sợ hãi nữa.

La Duyệt Kỳ kiên trì muốn sinh nở tự nhiên, người nhà họ Mạc sau khi nghe bác sĩ kiểm tra cẩn thận xác nhận chuyện này cũng không có vấn đề gì lớn thì cũng đồng ý với cô.

Kết quả là đã quá ngày dự tính hơn một tuần mà bụng cô vẫn không có động tĩnh gì, điều này khiến mọi người cảm thấy sốt ruột, bác sĩ cũng lo, lãnh đạo bệnh viện còn triệu tập mấy bác dĩ y tá lại họp để nghiên cứu, trải qua đánh giá cẩn thận cũng không có ai dám nói tiêm thuốc trợ sản cho La Duyệt Kỳ.

Mạc Duy Khiêm ngồi bên giường nhìn La Duyệt Kỳ ăn uống ngon lành thì buồn bực: "Vợ, em không sốt ruột sao?"

"Anh gấp gì chứ? Không phải bác sĩ nói muộn một hai tuần cũng là bình thường sao, giờ mới có sáu ngày." La Duyệt Kỳ bình tĩnh khoan thai nói.

"Duy Khiêm ngày đem mất ngủ vì lo lắng cho con mà con tỏ cái thái độ gì thế?" Tề Nguyệt Tú cũng lo lắng, nhưng nhìn con gái cứ ăn no ngủ kỹ không hề để ý đến cái bụng của mình, bà cũng cảm thấy tức giận.

"Chuyện nàng cũng không phải chỉ cần con lo lắng cố gắng là được, mẹ nói con cũng vô dụng thôi, chẳng lẽ con ăn không ngon ngủ không yên thì đứa bé sẽ chui ra chắc?"

"Mẹ, mẹ đừng trách Duyệt Kỳ, chỉ cần cô ấy không việc gì thì con ngủ ít một chút cũng không sao, cũng không còn sớm nữa, để con bảo người đưa mẹ về nghỉ ngơi trước." Mạc Duy Khiêm nhanh chóng mời mẹ vợ trở về, hai người này hắn không thể đắc tội với người nào được.

Tiễn Tề Nguyệt Tú xong, Mạc Duy Khiêm trở lại phòng bệnh đã thấy La Duyệt Kỳ buông hết đồ ăn trên tay xuống rồi.

"Duyệt Kỳ, em đừng nhịn ăn chứ, đều do anh lắm miệng, em đừng giận!"

La Duyệt Kỳ lắc đầu: "Em không giận, em chỉ cảm thấy bụng hơi đau, hình như eo cũng đau, không phải là sắp sinh đấy chứ?"

Mạc Duy Khiêm vừa nghe đầu liền vang lên một tiếng nổ, lập tức đứng lên, lúc xoay người ra cửa còn suýt nữa xoắn hai chân vào nhau mà ngã.

"A, anh đi đâu thế?" La Duyệt Kỳ kêu.

"Anh đi gọi người tìm bác sĩ tới." Mạc Duy Khiêm cũng không thèm quay đầu, cứ thế chạy ra khỏi phòng bệnh.

Người này chắc căng thẳng quá độ rồi, trực tiếp rung chuông có phải là xong rồi không? La Duyệt Kỳ buồn cười, tự giơ tay ấn cái nút ở đầu giường, đồng thời không ngừng hít sâu, cố gắng thả lỏng.

Không lâu sau bác sĩ và hộ sĩ đã tới, một đám người đều vây quanh La Duyệt Kỳ để xem xét.

Mạc Duy Khiêm cũng nhận ra vừa rồi hắn quá mức căng thẳng, nhưng hắn cũng chẳng thèm quan tâm người khác nghĩ sao, bây giờ hắn chỉ quan tâm tới tình trạng thân thể La Duyệt Kỳ thôi.

"Mạc bí thư, phu nhân của ngài còn phải chờ thêm một thời gian, ngài mau cho cô ấy ăn chút đồ ăn bổ sung thể lực, đi qua đi lại vận động thích hợp, tôi để lại mấy hộ lý để chăm sóc cô ấy, ngài đừng quá lo lắng, dĩ nhiên đau đớn là khó tránh khỏi."

Bác sĩ chủ trì nhìn dáng vẻ Mạc Duy Khiêm cũng chẳng biết hắn có nghe lọt tai chữ nào không đành nói với La Duyệt Kỳ: "Đừng nghĩ là sẽ càng lúc càng đau, cứ nghĩ là qua được một cửa này rồi có thể đón một sinh mệnh mới, gặp cục cưng của mình, như vậy mới có động lực."

La Duyệt Kỳ dùng sức gật đầu: "Tôi hiểu, nhưng vẫn hơi sợ hãi."

Bác sĩ lại an ủi mấy câu rồi mới rời đi, lúc gần đi lại dặn mấy y tá hộ lý ở lại nhất định phải cẩn thận, nói với La Duyệt Kỳ mỗi nửa tiếng bác sĩ sẽ đến kiểm tra một lần rồi mới rời đi.

Nhưng qua năm, sáu tiếng rồi mà La Duyệt Kỳ mới mở được hai cm, cảm giác mệt muốn chết rồi nhưng cô vẫn kiên trì, thêm ba tiếng nữa, càng lúc càng đau nhưng vẫn cố cắn răng nhịn, cũng không kêu đau, thỉnh thoảng không nhịn nổi mới hừ hừ hai tiếng, hộ lý bên người cũng phải khen cô rất kiên cường.

Mặc Mạc Duy Khiêm đã trắng nhợt, bàn tay nắm lấy tay La Duyệt Kỳ đã run lên nhưng hắn cũng kiên trì tự mình chăm sóc La Duyệt Kỳ.

Đổng Nguyên nhìn Mạc Duy Khiêm có vẻ còn suy yếu hơn La Duyệt Kỳ nói: "Thôi vẫn nên thông báo cho người trong nhà một tiếng thôi."

"Không cần, em chưa sinh cũng không có chuyện gì, còn chưa đến giờ rời giường mà, đừng làm phiền mọi người, em không sao đâu." La Duyệt Kỳ đã mồ hôi đầy đầu, cô không đồng ý làm kinh động những người khác.

Mãi đến gần 8 giờ sáng, Mạc Duy Hoa mới đến bệnh viện, thấy tình cảnh này chị lại càng thương La Duyệt Kỳ hơn: "Duyệt Kỳ, em đau lắm đúng không, lúc ấy vì sợ đau nên chị chọn sinh mổ, em không nên chịu tội thế này, hay là cứ chọn mổ đi?"

"Đừng mà chị, đã chịu đựng đến tận lúc này, giờ mà mổ chẳng phải là chịu tội những hai lần sao? Em không sao, vẫn còn chịu đựng được." La Duyệt Kỳ vô cùng kiên định, từ chối mổ đẻ.

Cuối cùng đợi đến khi mọi điều kiện đã hội tụ đầy đủ, La Duyệt Kỳ đã đau đến mức không thể cử động nổi, bác sĩ mau chóng gọi người đưa cô vào phòng sinh, Mạc Duy Khiêm vốn định ôm La Duyệt Kỳ lên giường bệnh, kết quả là chân tay hắn đã mềm nhũn, còn suýt nữa ngã sấp xuống, Đổng Nguyên phải đỡ lấy Mạc Duy Khiêm không cho hắn nhúng tay vào nữa.

"Duyệt Kỳ! Duyệt Kỳ! Em đừng sợ, anh đứng chờ em ở ngay bên ngoài!"

Lúc này La Duyệt Kỳ thật sự sợ hãi, thân thể vô cùng đau đớn, bầu không khí này càng khiến cô không thể không suy nghĩ được, vì thế cô cố chịu đau đớn, nghẹn ngào cầm tay Mạc Duy Khiêm nói: "Nếu em thật sự có việc gì, dù anh có cưới ai đi nữa em cũng không trách anh, nhưng kẻ đó nhất định phải đối xử tốt với con em!"

Mạc Duy Khiêm suýt nữa bật khóc: "Duyệt Kỳ, em đừng nói những lời này được không? Chắc chắn em sẽ không sao đâu."

Mạc Duy Hoa nhìn hành động của hai người, thật sự là vừa buồn cười vừa tức giận: "Duy Khiêm, em đừng làm không khí thêm căng thẳng, mau đưa Duyệt Kỳ vào phòng sinh."

Nói xong Mạc Duy Hoa bảo hai hộ lý mau chóng đưa La Duyệt Kỳ đi, cuối cùng chị còn giữ chặt tay chủ nhiệm nói: "Chủ nhiệm, tôi nói trước với ngài, tuy em dâu tôi sinh nở tự nhiên nhưng tôi cần phải đưa ra một yêu cầu, mong các ngài cố gắng không cần rạch tầng sinh môn, cũng hy vọng kỹ thuật chuyên môn của các ông có thể chịu nổi thử thách lần này."

Chủ nhiệm vội vàng gật đầu: "Chúng tôi đã làm chuẩn bị vô cùng chu đáo, ngài cứ yên tâm."

Mạc Duy Hoa hài lòng, vừa buông bác sĩ ra chị lập tức gọi điện cho người trong nhà, đợi đến khi trưởng bối hai nhà tới thì La Duyệt Kỳ đã sinh xong rồi.

"Chúc mừng gia đình, là con trai, 7 cân 82, các chỉ số đều vô cùng tốt, mẹ của đứa bé cũng rất khỏe" bác sĩ chủ nhiệm cười ha hả bước ra.

( theo cân TQ thì: 1 cân = 1/2 kg => 7 cân 82= 3,91 kg)

Mọi người lập tức vây quanh, nhìn chằm chằm vào đứa bé hộ lý bế ra, Kỳ Ngọc Châu cảm động rơi lệ: "Duyệt Kỳ đúng là một cô bé có phúc khí, đã sinh cho nhà họ Mạc chúng ta một đứa cháu khỏe mạnh to béo như vậy."

Lúc này La Duyệt Kỳ cũng được đẩy ra, mọi người vội vàng chạy tới nhìn cô.

Mạc Duy Khiêm là ngươi đầu tiên bổ nhào tới trước mặt cô: "Duyệt Kỳ, em còn đau không?"

Tuy La Duyệt Kỳ đang vô cùng suy yếu nhưng vẫn cười: "Bác dĩ nói đứa bé rất khỏe mạnh, em yên tâm rồi."

Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ, hắn đột nhiên kéo tay cô áp lên mặt mình khóc ô ô.

Chuyện này khiến mọi người đứng đây đều sợ đến ngẩn ra, nước mắt La Duyệt Kỳ cũng trào ra: "Nhìn anh cái dáng vẻ không tiền đồ của anh này, ở trước bao nhiêu người thế này mà lại khóc, anh còn muốn thể diện nữa hay thôi?"

"Cái gì mà thể diện với không thể diện chứ, vợ anh phải chịu tội như thế sao anh không đau lòng được? Anh cứ khóc, ai muốn chê cười cứ kệ người ta chê cười đi!" Mạc Duy Khiêm ngẩng đầu lau mặt, sau đó lại cùng La Duyệt Kỳ trở về phòng bệnh, những người còn lại chỉ biết nhìn nhau.

"Thằng ranh thối tha, không thèm liếc mắt nhìn con mình thì đã đành, thế mà còn không cho ai xem Duyệt Kỳ một chút đã đẩy nó đi rồi, chẳng lẽ nó còn thương Duyệt Kỳ hơn cha mẹ con bé chắc?" Kỳ Ngọc Châu vừa nói thế, mọi người liền nở nụ cười.

Tuy La Đồng và Tề Nguyệt Tú không được nói gì với con nhưng biết con rể thương con gái mình như thế là đủ rồi, xem ra con gái ông bà ở đây cũng không khó sống.

"Duyệt Kỳ, em còn đau không?" Đợi bác sĩ và hộ lý kiểm tra xong rời đi hết, Mạc Duy Khiêm mới khẽ hỏi La Duyệt Kỳ.

"Đau, chỗ nào cũng đau, vừa đau lại vừa mệt nữa nhưng mà em không ngủ được, chỉ cần nghĩ đến cục cưng là trong lòng em cảm thấy vừa hạnh phúc vừa cảm động, lại nhớ đến phát khóc."

Mạc Duy Khiêm dán sát vào mặt La Duyệt Kỳ cười nói: "Anh cũng thế, nếu em không ngủ được thì anh trò chuyện với em vậy."

Sau đó, La Duyệt Kỳ bắt đầu tán gẫu với La Duyệt Kỳ, bàn bạc xem nên đặt tên đứa bé là gì, sau này cần chuẩn bị những gì, mấy tuổi thì nên học cái gì? La Duyệt Kỳ nhắm mắt lại nghe Mạc Duy Khiêm lải nhải, dần dần cô chìm vào giấc ngủ, khóe môi vẫn cong lên tạo thành ý cười dịu dàng.

Ánh mắt Mạc Duy Khiêm đỏ bừng, vì thức đêm và cũng vì vừa khóc, tuy cảm thấy chua xót lại khô rát nhưng hắn không muốn ngủ, một lát sau hộ lý bế đứa bé vào.

"Mạc bí thư, bác sĩ nói dáng vẻ đứa bé này thật dễ thương, bảo tôi đưa tới đây để mọi người gần gũi một chút, lát nữa mới đưa về cho nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc." Hộ lý rón rén ôm đứa nhỏ đặt xuống cạnh La Duyệt Kỳ rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Mạc Duy Khiêm nhìn hai người một lớn một nhỏ trên giường, lòng vô cùng ấm áp lại không tìm ra được từ ngữ để hình dung loại cảm giác này, chỉ biết hắn vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.

Hắn tựa vào tủ đầu giường, cười ngây ngốc, một lát sau cũng ngủ thiếp đi mất.

(Ngây ngốc = tổ hợp ngây thơ + ngốc nghếch)

Chương 82: Ngoại truyện 3
La Duyệt Kỳ dỗ dành con, muốn tách nó khỏi màn hình TV để đi ngủ, nhưng thằng nhóc kia không chịu nghe, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào màn hình TV, chỉ cần có người chạm vào nó một cái là nó lập tức khóc ré lên.

"Mạc Mạc, nghe ma ma nói, đi ngủ, được không?" Người nhà họ Mạc mời người đặt tên cho đứa bé, gọi là Mạc Hồng Văn, nhũ danh trực tiếp gọi là Mạc Mạc, đỡ phải suy nghĩ.

(Nhũ danh: tên gọi thân mật ngày bé, ví dụ như: Cún, Bống, Min..., theo dân gian thì đặt những cái tên xấu khiến đứa bé dễ nuôi, ít đau ốm quấy khóc hơn nhưng ngày nay mọi người thường đặt kiểu thuận mồm dễ thương.)

Kết quả là Mạc Hồng Văn béo lùn chắc nịch đứng trong chiếc xe học đi không thèm đếm xỉa tới lời dụ dỗ của La Duyệt Kỳ và bảo mẫu, còn thỉnh thoảng dịch chuyển hai bàn chân bé xíu.

Sau vài lần dụ dỗ, ánh mắt La Duyệt Kỳ đã híp lại, thằng ranh hư hỏng này luôn cố ý chọc giận cô, không ra tay là không giải quyết được vấn đề mà.

Dựa theo tính tình của cô thì cô không thèm dỗ nữa mà gập eo xuống giơ tay bế con ra khỏi xe tập đi, Mạc Văn Hồng lập tức vung tay kêu a a, vừa định khóc thì đã thấy ma ma nhìn mình chằm chằm, hai bên má bầu bĩnh non nớt của cậu lập tức đỏ bừng, tuy không dám khóc nhưng vẫn la to, thân thể uốn éo muốn La Duyệt Kỳ buông mình ra.

"Sao hả, mẹ còn không nói được con sao? Không được kêu nữa, ngủ đi!" La Duyệt Kỳ lặp lại những câu ngủ đi mãi, không thể để thằng ranh này không nghe lời mãi được!

"Ôi ôi, chuyện này là sao đây? Con trai, mẹ lại mắng con rồi phải không?" Mạc Duy Khiêm đẩy cửa đi vào, vừa nhìn tư thế của hai người hắn đã biết lại hai mẹ con lại bắt đầu quậy rồi.

Mạc Hồng Văn vừa nhìn thấy ba ba trở về, biết là có chỗ dựa liên "oa" một tiếng, khóc ầm lên, vừa khóc vừa giơ tay về phía Mạc Duy Khiêm.

Lòng Mạc Duy Khiêm nhũn ra, nhận lấy con từ tay La Duyệt Kỳ thơm liền mấy cái: "Con trai, con chịu khổ rồi, ba ba ôm nha, không khóc, không khóc nào."

La Duyệt Kỳ tức giận nói: "Anh cứ chiều nó đi, không cho động vào nó, bé mà không dạy lớn lên sẽ không chịu nghe lời. Mạc Hồng Văn, con cứ chờ đến thời điểm ba con đi làm ngày mai đi!"

Cậu nhóc mập mạp hình như nghe hiểu được lời La Duyệt Kỳ nói, tiếng khóc lập tức nhỏ đi rất nhiều, còn liên tục rúc vào lòng Mạc Duy Khiêm nữa chứ.

"Vợ, con còn nhỏ mà, em phải kiên nhẫn dạy con chứ, đừng dọa hắn, mẹ anh mà nhìn em thế này khéo sẽ nghi ngờ em ngược đãi con anh mất." Mạc Duy Khiêm hôn mặt con trai, đau lòng nói.

"Anh xem giờ đã mấy giờ rồi mà nó vẫn ở đây nhìn chằm chằm vào màn hình TV mà xem, xem cái khác em cũng không có ý kiến gì nhưng vừa mới thấy hình người mẫu lộ đùi đi ra thì nó liền chảy nước miếng, lôi cũng không rứt nó ra được, anh nói em có thể không giận sao? Nó mới mấy tuổi? Chưa đến một tuổi! Em thấy nó đúng là có gen di truyền rồi, thấy người đẹp liền ngẩn người.

Mạc Duy Khiêm không nhịn được, suýt nữa bật cười; "Vợ, em quản anh cũng đành nhưng con anh từ nhỏ đã có thẩm mỹ tốt như thế, em đừng uốn thẳng thành cong tạo thành ám ảnh cho nó, tương lai khéo nó lại cưới về một nàng dâu xấu xí thì hỏng. Nhưng mà anh phải thanh minh một chút, phụ nữ khác dù có đẹp hơn nữa anh cũng không thèm liếc mắt nhìn thêm một lần, chẳng biết đứa bé này giống ai nữa, hay là giống ông nội nó nhỉ?"

La Duyệt Kỳ nghe thế cũng không nhịn được, bật cười: "Anh cứ nói bậy bạ đi, đợi khi nào có dịp em sẽ nói mấy câu bậy bạ này cho ba anh nghe."

"Nói thì nói, anh không sợ, khéo cha anh vì cháu mà lại thừa nhận đấy! Con à, ba ba ôm con về ngủ nha, nếu không mẹ con sẽ giận thật mất, đến khi đó thì hai chúng ta đều không được sống yên đâu." Mạc Duy Khiêm cười ha hả ôm con về phòng.

Sau khi Mạc Duy Khiêm bế con về phòng dỗ nó ngủ xong hắn liền để bảo mẫu trông coi, bản thân thì trở về phòng, vừa mở cửa phòng thấy La Duyệt Kỳ vẫn chưa về phòng hắn liền quay trở lại phòng khách nhỏ tìm cô, kết quả là vừa mới mở cửa phòng ra đã thấy vợ mình đang tập trung tinh thần xem TV, trên màn hình TV chính là một người mẫu nam đang biểu diễn trên sàn Catwalk, mà thứ người mẫu này biểu diễn chính là quần nót nam!

Nhìn ánh mắt tỏa sáng, gương mặt gần như dán vào màn hình kia của La Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm cau mày lắc đầu: Giờ thì đã biết con trai giống ai rồi nhé

Chương 83: Ngoại truyện 4
Gần đây La Duyệt Kỳ phát hiện ra một việc đó là Mạc Duy Khiêm bắt đầu về nhà không đúng giờ, theo lý thuyết thì công việc của hắn có tăng ca cũng là bình thường, nhưng La Duyệt Kỳ phát hiện ra cho dù hắn có thể tan tầm đúng giờ hắn cũng không về nhà ngay, chẳng biết hắn đi nơi nào nữa, hơn nữa cô có thể nhận ra mỗi lần về nhà Mạc Duy Khiêm đều đã tắm qua rồi, trên người hắn còn tỏa ra mùi sữa tắm nữa.

"Sao anh không nghe điện thoại mà cứ để nó kêu mãi thế?" suy nghĩ của La Duyệt Kỳ bị tiếng chuông điện thoại của Mạc Duy Khiêm cắt ngang.

Mạc Duy Khiêm liếc mắt nhìn di động nói: "Không có gì quan trọng, không cần nghe."

Nói là nói thế nhưng cô lại thấy Mạc Duy Khiêm lập tức cầm điện thoại ra ngoài, không cần nghĩ La Duyệt Kỳ cũng biết chắc chắn hắn đi gửi tin nhắn hoặc gọi điện lại rồi.

Đôi khi ở nhà, Mạc Duy Khiêm không mang theo điện thoại trên người, La Duyệt Kỳ cũng từng thấy cái tên hiện lên màn hình điện thoại của hắn, chỉ viết mỗi danh hiệu "01" vô cùng thần bí, vì lễ phép và tôn trọng Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ cũng không nghe máy nhưng lòng cô vẫn tò mò muốn biết số điện thoại của người này là bao nhiêu, kết quả là điện thoại của Mạc Duy Khiêm có cài mật mã, cô không thể mở ra được.

Cứ thế hơn một tháng, La Duyệt Kỳ cũng mất hết nhẫn nại.

Sáng thứ bảy, La Duyệt Kỳ đang ngủ say thì lại bị di động của Mạc Duy Khiêm đánh thức.

"Cuối cùng thì anh có nghe máy hay không? Nếu không nghe máy thì chọn tắt tiếng đi, có cho người khác nghỉ ngơi không?" La Duyệt Kỳ vô cùng tức giận, mặc dù có bảo mẫu nhưng cô vẫn kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ nên nửa đêm cũng phải dậy cho con bú, căn bản đã không ngủ đủ giấc một thời gian dài đã mệt rồi, lại còn có tâm lý phòng bị với kẻ thần bí gọi cho Mạc Duy Khiêm cho nên cơn tức càng bùng nổ mãnh liệt.

"Thật xin lỗi, làm phiền giấc ngủ của vợ anh rồi, anh ra ngoài, sau này nhất định sẽ chú ý." Mạc Duy Khiêm cầm lấy di động, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.

Làm sao mà La Duyệt Kỳ ngủ được nữa chứ, cô xoay người ngồi dậy nhìn chằm chằm cửa phòng nửa ngày.

Gần trưa, Mạc Duy Khiêm đi ra ngoài, mãi đến gần 10 giờ đêm mới về, La Duyệt Kỳ nằm trên giường, ngửi hương vị tươi mát của sữa tắm trên người hắn cũng không nói gì.

Không lâu sau cô đã cảm giác được Mạc Duy Khiêm nằm xuống cạnh mình, tiếp theo có một bàn tay lén lút bò lên trước ngực cô.

"Vợ, em ngủ rồi sao?" Mạc Duy Khiêm thổi khí vào tai La Duyệt Kỳ.

"Đang định ngủ đây, anh bỏ tay ra đi."

"Đừng mà, lúc trước anh thương em, sinh con xong không dám chạm vào em hơn một tháng rưỡi, giờ em cũng phải thương anh chứ, gần đây em chỉ để ý đến đứa nhỏ, cũng chẳng thèm quan tâm anh gì cả." Bàn tay Mạc Duy Khiêm sờ soạng vào trong váy ngủ của La Duyệt Kỳ, cảm giác mềm mại ấm áp, trơn dính trong lòng bàn tay khiến hắn yêu thích không rời tay nổi.

La Duyệt Kỳ mặc kệ tất cả, tính ương bước nổi lên rồi thì đến con cô cũng không thèm để ý, sao có thể nghĩ tới chuyện này chứ, vì thế cô lập tức cấu mạnh một cái lên bàn tay không thành thật của Mạc Duy Khiêm, Mạc Duy Khiêm đau quá lập tức rụt tay về.

"Em sao vậy bé con, sao lại tức giận thế?" Mạc Duy Khiêm đã cảm giác được sự khác thường của La Duyệt Kỳ.

La Duyệt Kỳ vẫn đưa lưng về phía Mạc Duy Khiêm như cũ, cũng không thèm mở mắt nói: "Tinh lực của anh đúng là dư thừa, ra ngoài ăn vụng lâu như thế mà vẫn không thấy mệt?"

"Sao em lại nói lời này chứ? Anh chỉ nhất thời có việc phải đi ra ngoài một chút mà em đã nói mấy lời linh tinh đó rồi."

La Duyệt Kỳ không đợi Mạc Duy Khiêm nói xong đã ngồi bật dậy, Mạc Duy Khiêm hoảng sợ: "Vợ, em chậm một chút, đừng nhanh quá kẻo trật eo."

"Thối lắm, anh đừng có trù em, anh mới gập eo gặm chân ấy! Nhất thời có việc? Cái sự nhất thời có việc của anh đã diễn ra bao lâu rồi? Em đã từng hỏi đến chưa? Anh tan tầm không về nhà đúng giờ, lúc nghỉ ngơi cũng chạy ra ngoài, anh đã từng giải thích một câu nào chưa? Còn nữa, anh cài mật mã cho di động là để đề phòng ai hả? Mạc Duy Khiêm, nếu anh nghĩ cưới được em rồi, em ở nhà chăm sóc đứa nhỏ cả ngày còn anh thích làm gì anh cứ làm làm, vậy em nói cho anh biết, anh đừng có mơ! Nếu hôm nay anh không nói thẳng ra "01" kia là ai thì anh đừng nghĩ xong chuyện, em sẽ trực tiếp bế con tới chỗ mẹ! Dù sao bây giờ con chưa dứt sữa, anh có muốn cũng không cướp được đâu, tòa án cũng sẽ không chia nó cho anh!"

Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ phát tác cũng hơi ngây dại, đợi đến lúc hắn phản ứng lại được lại cảm thấy hơi buồn cười: "Vợ, anh thấy dạo này sức nhẫn nại của em tăng lên nhiều rồi, nếu không sao có thể nhịn lâu như thế chứ?"

"Nói nhảm ít thôi, đừng cố ý đánh trống lảnh, bình thường những chuyện râu ria em mặc anh lôi kéo, nhưng chuyện hôm nay không cho phép anh dấu giếm dù chỉ một chút!"

Mạc Duy Khiêm cười nói: "Em là lãnh đạo cao nhất nhà ta mà. Báo cáo thủ trưởng, tôi nhất định sẽ báo cáo rõ ràng vấn đề."

La Duyệt Kỳ nhìn dáng vẻ cợt nhả của Mạc Duy Khiêm, lòng hơi do dự, chẳng lẽ cô thật sự đã hiểu lầm hắn?

Lúc này Mạc Duy Khiem cũng ngồi dậy, ôm La Duyệt Kỳ nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu giường: "Em còn nhớ lần em nổi giận nói con anh háo sắc là do gen di truyền không? Sau đó anh dỗ con ngủ xong về phòng không thấy em nên lại quay ra tìm, kết quả là thấy cô bé nào đó nhìn chằm chằm vào màn quảng cáo nội y nam, xem đến là chăm chú, nhìn qua giống như chỉ hận bản thân không thể chui luôn vào TV vật, lúc đó anh cảm thấy con thật sự là giống em."

Mặt La Duyệt Kỳ đỏ bừng: "Ai mà không thích xem cái đẹp chứ, em không tin anh thấy mỹ nữ xinh đẹp sẽ không liếc thêm vì lần, em cũng vậy thôi, mà thế thì so? Anh mau nói chuyện đứng đắn đi."

"Đây là chuyện đứng đắn mà, anh là vì biết em thích dáng người của người mẫu nam cho nên đã bảo Đổng Nguyên giới thiệu cho một trung tâm thể hình khá tốt, anh không nói cho em biết là vì sợ em chê cười, cũng muốn đợi đến khi có chút hiệu quả thì tạo cho em chút bất ngờ. Ai ngờ huấn luyện viên kia cũng là kẻ nhiệt tình, anh chỉ tiện thể giới thiệu cho trung tâm thêm mấy vị khách hàng mà ông ta vừa muốn mời anh ăn cơm lại còn tặng quà cho anh, anh nể ông ta là bạn của Đổng Nguyên nên cũng không thể từ chối quá thẳng thừng được.

"Ý anh là buổi tối hàng ngày và thời gian nghỉ anh đều đi tập thể hình?" La Duyệt Kỳ trừng mắt nhìn, hơi không chấp nhận nổi sự thật, chẳng lẽ chỉ vì cô nhìn chăm chú mấy nam người mẫu kia mà Mạc Duy Khiêm cũng rèn luyện thân thể thành dáng vẻ như thế sao?

"Dĩ nhien, không cho phép cười, anh là toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì lãnh đạo nhà ta, hơn một tháng tập luyện cũng có chút hiệu quả đấy, em sờ sờ thử mà xem."

La Duyệt Kỳ để Mạc Duy Khiêm lôi kéo bàn tay mình sờ lên bụng hắn, cảm giác rất rắn chắc.

"Mạc Duy Khiêm, anh thật khờ, nếu cứ theo suy nghĩ của anh thì chẳng lẽ ngày nào đó anh nhìn phụ nữ khác em cũng phải đi phẫu thuật thẩm mỹ chắc?"

Mạc Duy Khiêm cười nói: "Không cần, anh có thể làm bất cứ điều gì vì em, em chỉ cần biết anh đối xử tốt với em mà yên tâm sống cùng anh là được, mật mã di động thẻ ngân hàng hay bất cứ mật mã gì của anh cũng dều sửa thành ngày sinh của con, tháng sinh của em và năm sinh của anh, anh quên mất chưa nói với em, anh sai rồi."

"Em chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường, anh nghĩ ai cũng coi em là bảo bối như anh chắc?" La Duyệt Kỳ lại bị cảm động, không còn chút oán hận nào.

"Đó là họ không có mắt nhìn người, nhưng ngoài anh ra vẫn còn một người cơ mà, anh luôn luôn cảm thấy có nguy cơ!"

"Anh đang tự hành hạ mình đấy, em yêu anh mà, Mạc Duy Khiêm, anh đừng làm những việc ngu ngốc nữa được không?"

Mạc Duy Khiêm hôn La Duyệt Kỳ, bàn tay lại bắt đầu không thành thật "Ngốc mới khiến người ta thương chứ. Vợ, con anh chưa bao giờ phải uống một ngụm sữa ngoài, mọi người đều nói con anh có phúc khí, ôm theo bát cơm mà sinh ra, em xem nếu chúng ta đã có nhiều lương thực như thế, hay là em cũng thưởng cho ông xã một ngụm đi."

Mặt La Duyệt Kỳ đỏ ửng: "Anh có biết xấu hổ là gì nữa không hả? Lời này mà cũng dám nói ra mồm, còn cướp đồ ăn với con nữa chứ."

Mạc Duy Khiêm lột hai sợi dây váy ngủ của La Duyệt Kỳ xuống, nhìn hai trái cầu thịt trắng nõn, vểnh cao run rẩy trước mắt thì nuốt nuốt nước miếng, cổ họng cũng nghẹn lại: "Hai bảo bối này vốn là của anh, thằng nhóc thối tha kia được hưởng ké mà, anh thấy từ ngày mai cho nó uống sữa bột đi, nếu không nó sẽ muốn tranh với anh hoài!"

La Duyệt Kỳ cũng cười: "Sao lúc này không che chở đứa con bảo bối của anh nữa đi?"

Nửa thân người Mạc Duy Khiêm đã đổ xuống trước ngực La Duyệt Kỳ, ngửi ngửi mùi sữa thơm, cuối cùng cũng không nhịn được: "Tranh vợ với anh mà anh còn phải che chở nó nữa sao? Bảo bối, hai chú thỏ của em thật mê người, còn thơm như vậy nữa, có căng không hả? Ông xã giúp em bớt căng nhé."

Tay La Duyệt Kỳ khẽ đấm vai Mạc Duy Khiêm một chút nói: "Sau này không cho phép anh gạt em bất cứ chuyện gì nữa."

"Không gạt nữa, sau này dù tập thể hình cũng sẽ đặt ra thời gian cố định, không đi tập hàng ngày như bây giờ nữa, anh còn phải canh bảo bối này của anh nữa mà, đúng không nào?" Đôi mắt và bàn tay Mạc Duy Khiêm căn bản không rời khỏi cảnh đẹp trước mắt được, vừa đáp xong hắn lập tức cũng dán miệng lên ngoạm lấy một bên đầy đặn.

La Duyệt Kỳ thuận theo, phối hợp với tiết tấu của Mạc Duy Khiêm, biết rằng thứ đang chờ cô phía trước chính là một trận giao hoan triền miên dữ dội khiến người ta không thể thở nổi...

Chương 84: Ngoại truyện 5
"Duy Khiêm, có chuyện không hay rồi." Đổng Nguyên vội vàng đi vào văn phòng Mạc Duy Khiêm, giọng điệu vô cùng gấp gáp nói.

Mạc Duy Khiêm nâng tay, ý bảo Đổng Nguyên đợi hắn bàn việc với trợ lý xong rồi tính, tuy Đổng Nguyên sốt ruột nhưng cũng chỉ có thể chờ Mạc Duy Khiêm xử lý xong công việc rồi mới nói.

Hơn 20 phút sau Mạc Duy Khiêm mới sắp xếp xong mọi việc, đợi trợ lý ra khỏi phòng hắn mới không nhanh không chậm hỏi Đổng Nguyên: "Có chuyện gì, nói đi. Sau này anh nên học bình tĩnh một chút, đừng có vội vàng hấp tấp mãi thế."

Đổng Nguyên không thèm để ý đến lời Mạc Duy Khiêm, nói thẳng: "Tôi có thể không vội sao, vốn dĩ Kim Đào đã đặt lịch tháng sau về nước, thế mà bên kia mới truyền tin về cậu ta không nói không rằng đã lên máy bay trở về rồi, chắc là máy bay hạ cánh đêm qua.

"Đi chỗ nào? Thành phố Danh Tĩnh?" Mạc Duy Khiêm lại hỏi.

"Không phải, cậu ta xuống máy bay chỉ về qua nhà một chút rồi chạy đến chỗ chúng ta luôn."

Lúc này thì Mạc Duy Khiêm không ngồi yên nổi rồi, không thèm nói thêm gì, lập tức gọi điện thoại cho La Duyệt Kỳ, kết quả là không gọi được, lại gọi cho Hàn Giang Vương Bằng, cũng không gọi được, hỏi bảo mẫu ở nhà thì cũng chỉ nhận được câu trả lời: La Duyệt Kỳ ra ngoài, còn đi đâu thì họ cũng không biết.

"Chắc chắn là cô bé kia đi gặp Kim Đào." Mạc Duy Khiêm ném điện thoại lên bàn, sắc mặt bắt đầu trở nên âm trầm.

Giây phút La Duyệt Kỳ nhìn thấy Kim Đào, cô hơi kích động, cảm thấy người trước mặt vừa quen thuộc lại xa lạ.

"Anh mập lên không ít." Đây là lời duy nhất mà La Duyệt Kỳ có thể nói, cũng mới nói được thế cô đã nghẹn ngào.

"Vốn dĩ vận động viên mà nghỉ ngơi đã dễ béo rồi mà trong lúc chưa bệnh anh còn ăn ngon ngủ kỹ, muốn không mập cũng khó. Nhưng mà Duyệt Kỳ, em đẹp lên nha, khí chất cũng khác nữa. Mạc Duy Khiêm đối xử với em tốt lắm đúng không, đứa bé thế nào?" Trong lòng Kim Đào cũng cảm thán, vốn dĩ hắn định tháng sau mới về nhưng có vài chuyện không thể đợi được.

La Duyệt Kỳ dần dần bình tĩnh trở lại, cười nói: "Anh ấy đối xử với em vô cùng tốt, anh đừng lo lắng cho em, đứa bé cũng rất khỏe, đợi hôm nào em bế tới cho anh xem."

"Đứa bé này đúng là biết chọn nơi mà đầu thai, chắc chắn là cái gì cũng tốt rồi, đáng tiếc chiều tối nay anh sẽ bay về Danh Tĩnh, nếu không nhất định phải gặp nó một lần, đây là bộ trang sức cầu bình an mà anh đặt làm cho đứa bé, em nhận lấy đi, tương lai còn có cơ hội chúng ta lại gặp nhau." Kim Đào lấy một chiếc hộp tinh xảo xinh đẹp ra đưa cho La Duyệt Kỳ.

La Duyệt Kỳ cũng không khách khí vơi Kim Đào, đưa tay nhận lấy sau đó mới do dự hỏi: "Sao anh phải gấp vậy? Cao Tử Ninh sao rồi, quan hệ của hai người tốt chứ? Vừa rồi em vẫn chưa kịp hỏi, chân anh đã khỏe hẳn chưa?"

Kim Đào lắc đầu: "Tử Ninh và anh không hợp, nhưng cô ấy chăm sóc anh rất tốt, không chút sơ sẩy nào, bây giờ anh có thể tự đi chầm chậm nhưng nếu đi quá lâu thì phải dùng gậy chống, qua vài ba năm nữa sẽ khá hơn.

"Không thích hợp? Ý anh là hai người không đến với nhau?"

"Không đến với nhau, sau khi sang kia cô ấy vẫn chăm sóc anh, cổ vũ anh, dù có khổ có mệt cũng không oán hận một câu, tuy rằng vì tiền nhưng Tử Ninh thật sự đã trả giá rất nhiều. Nhưng mà, cô ấy có mục tiêu rất cao để theo đuổi, còn anh thì dù có Mạc Duy Khiêm đỡ cho gánh nặng chữa bệnh nhưng dù sao không gian phát triển cũng có hạn. Giờ Tử Ninh đang ở bên một nhân viên của công ty kỹ thuật bên Mỹ, cuộc sống không tồi, nhưng cũng không thấy cô ấy nhắc chuyện kết hôn."

La Duyệt Kỳ nghĩ lại thấy cũng đúng, quả thật Cao Tử Ninh có suy nghĩ riêng của mình.

"Vậy còn anh, nếu đã về thì sao không ở chơi thêm vài ngày? Anh còn định sang Mĩ nữa sao?"

Kim Đào cười nói: "Dĩ nhiên là phải sang rồi, lần này anh về là về trộm đấy, chưa nói gì với bác sĩ đây, chắc bên đó cũng biết rồi. Duyệt Kỳ, lần này anh về một là muốn thăm em, xem em sống tốt không, em sống tốt anh cũng thấy yên lòng; hai là anh cũng đã tìm được bạn gái, cô ấy cũng là người Hoa, bên đó có mở một nhà hàng, anh quen khi cô ấy tới đưa cơm, nói ra thật xấu hổ, anh làm cô ấy mang thai rồi nên muốn về đón ba mẹ anh qua đó một thời gian, cũng để tham gia hôn lễ của anh luôn; một việc nữa là muốn nhờ em giúp anh một chút."

"Thật sao? Vậy thì tốt quá, chúc mừng anh sắp được làm ba ba, đã định ngày cưới chưa? Em nhất định sẽ gửi cho anh một phần quà thật lớn, anh muốn em giúp gì cứ nói đi." La Duyệt Kỳ cảm thấy thoải mái không ít, tâm nguyện lớn nhất của cô chính là Kim Đào có thể tìm được người tâm đầu ý hợp.

"Chỉ là muốn hỏi em có thể nhờ Mạc Duy Khiêm giúp cha mẹ anh làm visa không, anh chỉ mang theo chứng minh thư và sổ hộ khẩu của họ, cảm thấy họ có đến cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng bên kia lại sốt ruột chuyện hôn sự..."

"Được, để em về nói với anh ấy, chắc không có vấn đề gì luôn." La Duyệt Kỳ không đợi Kim Đào nói xong đã đồng ý, cô nhất định phải giúp Kim Đào chuyện này.

Sau đó hai người lại trò chuyện hỏi han những việc vặt vãnh trong cuộc sống của nhau, sau đó La Duyệt Kỳ sốt ruột đứa bé ở nhà đành phải luyến tiếc nói hẹn gặp lại với Kim Đào, lại đưa hắn về khách sạn rồi mới lên xe rời đi."

Hàn Giang và Vương Bằng nhăn nhó mặt mày nhận lấy di động La Duyệt Kỳ trả lại, không phải họ không muốn thông báo cho Mạc lão đại, nhưng mà Mạc phu nhân lại xuất kỳ chiêu - tịch thu di động của họ, còn không cho họ rời khỏi quán cà phê một bước, họ thật sự không có cách nào.

Đến nhà, La Duyệt Kỳ cho con ăn xong đang định về phòng nghỉ ngơi một lát, không ngờ Mạc Duy Khiêm đã trở về.

"Sao hôm nay anh về sớm thế?" La Duyệt Kỳ hỏi lại.

"Em đi đâu về thế?" Mạc Duy Khiêm hỏi lại.

La Duyệt Kỳ nghe Mạc Duy Khiêm hỏi thế thì hiểu hắn đã biết chuyện Kim Đào rồi, cũng chẳng giấu diếm: "Em đi gặp Kim Đào, sao thế?"

"Gặp Kim Đào thì gặp Kim Đào, sao lại lén lút như thế? Còn tịch thu điện thoại của Hàn Giang, Vương Bằng không cho họ gọi cho anh là có ý gì? Còn nữa, không phải tháng sau Kim Đào mới về hay sao, sao đột nhiên lại lén lút quay về tìm em, các người có chuyện gì không thể nói một cách quang minh chính đại mà phải lén la lén lút không dám để ai biết như thế?" Mạc Duy Khiêm vô cùng tức giận.

Nhưng La Duyệt Kỳ cũng không thể chịu đựng cơn giận của hắn.

"Thái độ này của anh là sao? Trước đó em cũng đâu có biết Kim Đào sẽ tới đây chứ, nếu đã biết thì sao có thể không gặp được chứ? Không nói với anh là do không muốn phiền phức, chỉ bằng thái độ anh biểu hiện bây giờ thì anh có khả năng cho em gặp anh ấy sao? Vốn là chuyện quang minh chính đại, nếu không phải vì anh thì em phải lén lút chắc? Anh làm việc quang minh chính đại thì sao lại biết Kim Đào dự tính khi nào về, còn không phải là vì luôn hỏi thăm tin tức của anh ấy hay sao? Anh có ý gì? Cảm thấy em là loại phụ nữ thay đổi thất thường không đáng tin sao?"

"Nếu em biết anh suy nghĩ thế nào thì càng không nên đi gặp cậu ta mới đúng. Hôm nay anh nói thẳng luôn, đúng là anh vẫn bảo nhân viên y tế bên Mỹ định kỳ thông báo tình trạng của Kim Đào cho anh, chẳng lẽ anh chi tiền mà cũng không được biết hiệu quả sao? Sau này không cho phép em gặp lại cậu ta, có chuyện gì cũng phải đượ sự đồng ý của anh, gặp nhau khi có mặt anh, hơn nữa nếu không phải việc lớn liên quan đến sinh lão bệnh tử thì không cho phép em nhắc lại chuyện có liên quan đến cậu ta!" Mạc Duy Khiêm vừa nghĩ đến chuyện La Duyệt Kỳ vì Kim Đào mà tranh cãi với mình thì trực tiếp nổi điên, trực tiếp hạ lệnh cho La Duyệt Kỳ.

Nhưng hắn đã quên rằng La Duyệt Kỳ căn bản là người không bao giờ chịu nhẫn nhục.

La Duyệt Kỳ cũng tức đến đỏ bừng cả mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Duy Khiêm: "Anh dựa vào cái gì mà ra lệnh cho em? Đúng là anh chi tiền chữa bệnh, em vì anh ấy nên mới thiếu món nợ này, nếu anh nghĩ rằng vì thế mà em phải nghe lời anh, mặc anh sắp xếp thì anh sai rồi! Kim Đào giống như người thân của em, cũng là ân nhân cứu mạng em, ai cũng không thể ngăn chặn liên hệ giữa chúng em được, anh thích nghĩ sao thì nghĩ, dù sao em cũng chẳng làm chuyện gì đuối lý!"

Lúc này Mạc Duy Khiêm thật sự nóng nảy, cười lạnh nói với La Duyệt Kỳ: "Không phải tôi cũng đã cứu mạng em hay sao? Hay là cứ hễ ai cứu em em đều muốn gả cho người ta, inh con cho người ta? Nói cho em biết, bất kỳ I cũng không thể phản bác lời tôi, càng không thể nói ra chữ "Không", đặc biệc là về chuyện Kim Đào, không có gì mà bàn bạc hết! Không tin em cứ nhìn tôi có làm được không! Từ giờ trở đi, em hãy thành thật ở nhà cho tôi, đợi tôi tiễn hắn đi rồi em thích đi chỗ nào thì đi!"

La Duyệt Kỳ suýt nữa bị Mạc Duy Khiêm chọc tức đến phát điên, đưa tay chỉ vào mặt hắn không nói nổi một câu, lại nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của hắn thì ngay cả suy nghĩ muốn đâm hắn một nhát cũng có, cuối cùng cô không thèm để ý tới hắn nữa mà trực tiếp chạy đi, bế đứa bé liền đi ra ngoài.

Bảo mẫu vệ sĩ đều khuyên bảo nhưng một câu La Duyệt Kỳ cũng không nghe, nhưng cô không đi được đành kêu lên: "Tôi đến nhà bác thằng bé cũng không được sao?"

Mọi người còn định khuyên nhủ, thấy Mạc Duy Khiêm cũng ra nhìn La Duyệt Kỳ, giọng điệu bình tĩnh nói: "Em đến đó ở vài ngày cũng tốt, để chị anh khuyên bảo em cho tốt, em cũng tự ngẫm nghĩ xem mình đã sai ở đâu đi."

Mọi người vừa nghe lãnh đạo nói thế, đành phải đưa La Duyệt Kỳ đến nhà Mạc Duy Hoa.

Mạc Duy Hoa vừa nghe lí do La Duyệt Kỳ đến đây thì không ngừng cười: "Hai người các em chỉ vì chuyện này mà gây nhau sao? Duy Khiêm cũng thật là, đã mấy tuổi rồi mà còn ăn dấm chua như thế chứ, đúng là chẳng có chút tiền đồ nào cả, đến con cũng có rồi mà còn quản lý như thế. Duyệt Kỳ, em đừng giận, em cứ ở nhà chị đi, thích ở bao lâu thì cứ ở, để chị xem thằng ranh kia làm sao để xoa dịu chuyện này, chẳng lẽ nó coi lời mình là thánh chỉ thật chắc?"

"Chị, chuyện này chị đừng nói với ba mẹ nha, họ mà biết thì lại nóng nảy."

"Chị hiểu, em cứ yên tâm. Nhà chị rất sẵn phòng, chỉ cần thu dọn qua một chút là được, để chị cho người đi mua đồ dùng cho em và Mạc Mạc."

La Duyệt Kỳ thấy Mạc Duy Hoa bảo vệ mình như thế thì tâm trạng cũng tốt lên không ít, cũng yên tâm ở lại.

Kết quả là vừa ở đã qua một tuần, trong thời gian này cô còn nhờ Mạc Duy Hoa làm visa giúp cha mẹ Kim Đào, Mạc Duy Hoa cũng nhiệt tình giúp đỡ, dùng danh nghĩa cá nhân để đảm bảo làm visa, còn bảo người đưa Kim Đào ra sân bay, mọi việc đều được là vô cùng thỏa đáng khiến La Duyệt Kỳ rất cảm kích.

Nhưng cô tự tại ở nhà Mạc Duy Hoa, Mạc Duy Khiêm lại chịu không nổi, mỗi ngày về nhà đều chỉ đối diện với căn nhà lạnh lùng, vợ con đều không ở, bản thân nằm một mình trên giường không khỏi chua xót.

Đến cuối tuần, Mạc Duy Khiêm ăn sáng thật sớm rồi chạy đến nhà chị gái, Mạc Duy Hoa ngồi ở sô pha phòng khách trắng mắt liếc em trai: "Đại nam nhân như em sao lại làm vợ tức đến thế hả? Để người ta phải mang theo con chạy đi, lại còn không thèm quan tâm bao nhiêu ngày nữa chứ, giờ em đến chỗ chị làm gì, có năng lực thì cả đời đừng có tới nữa."

"Chị, chị không hiểu chuyện này đâu, em là muốn cô ấy hiểu được làm gì cũng phải có giới hạn thôi, bình thường em quá chiều chuộng cô ấy khiến cô ấy không biết trời đất gì nữa, nếu không sao có thể không thèm quan tâm tất cả mà chạy tới đây chứ?" Mạc Duy Khiêm vừa nói liền xả giận.

Mạc Duy Hoa tò mò hỏi: "Nghe giọng điệu này của em thì không phải tới để đón vợ về sao?"

"Dĩ em là em tới để đón cô ấy và con em về, thời gian dài như thế, em nghĩ cô ấy đã hiểu mình sai ở đâu rồi, đợi em kiên nhẫn dạy dỗ sẽ tốt thôi. Chị, em nói với chị này, Duyệt Kỳ đúng là không nên được nuông chiều, cô ấy dám vì người đàn ông khác mà tranh cãi với em, chuyện này là sao chứ? Em nên dựa vào chuyện lần này mà lập ra gia quy, sao có thể để cô ấy không hài lòng lại bỏ nhà đi được chứ, đây là chuyện một người vợ nên làm sao, cô ấy không nghe lời như thế, phải cho cô ấy một bài học khắc sâu mới được."

"Khụ khụ!" Mạc Duy Hoa cắt ngang lời than thở của Mạc Duy Khiêm, đánh mắt với hắn một cái.

Mạc Duy Khiêm lập tức hiểu ý chị mình, vội vàng xoay người lại, quả nhiên đã thấy La Duyệt Kỳ đứng sau trợn mắt nhìn mình rồi.

Mạc Duy Hoa sợ sự việc lại lớn thêm, đứng lên muốn khuyên La Duyệt Kỳ đừng nóng giận, nhưng chị còn chưa kịp nói gì đã thấy Mạc Duy Khiêm chạy tới trước mặt La Duyệt Kỳ, gương mặt tươi cười thở dài: "Vợ, em còn giận sao? Anh biết anh sai rồi, em đừng để bụng nhé, anh xin lỗi em, anh không nên hô to gọi nhỏ với em, lại càng không nên nói mấy lời vô liêm sỉ đó, lần tranh cãi này đều là lỗi ở anh, em tha thứ cho anh đi mà."

Mạc Duy Hoa thật sự không thể tin được những gì mình nghe thấy, nếu không tận mắt chứng kiến, có đánh chết chị cũng không dám tin em trai mình lại không biết xấu hổ đến thế! Vừa rồi ngồi đây cao đàm khoát luận, nói phải dạy dỗ La Duyệt Kỳ thế nòa, kết quả là vừa nhìn thấy La Duyệt Kỳ, người ta còn chưa nói câu nào hắn đã khúm nún nhận sau, tự giơ tay tát vào mặt mình, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, quá mất mặt rồi!

(Cao: cao siêu; đàm: nói chuyện; khoát: rộng rãi; luận: bàn bạc, tranh luận.Bàn luận những vấn đề cao siêu, rộng lớn, hệ trọng nhưng ít gắn với thực tế.)

"Vừa rồi anh đâu có nói thế? Không phải anh muốn dạy dỗ em sao, không phải muốn cho em một bài học khắc sâu sao, thế nào giờ lại thay đổi ý định thế? Gia quy gì đó, nói em nghe một chút xem nào, nếu không tuân thủ gia quy anh định làm thế nào?" La Duyệt Kỳ không để ý tới dáng vẻ chân chó của Mạc Duy Khiêm, trực tiếp ngồi xuống sô pha.

Mạc Duy Khiêm theo sát phía sau La Duyệt Kỳ, đợi cô ngồi xuống hắn liền ngồi xổm trước mặt cô, tươi cười lấy lòng: "Duyệt Kỳ, những lời anh vừa nói em cứ coi như chưa từng nghe thấy đi, anh chỉ tỏ ra chút uy phong trước mặt chị gái anh thôi, cũng chỉ là muốn cho mình chút mặt mũi trước mặt chị ấy, nhưng từ trước đến nay anh chưa bao giờ có ý định đó cả, cho dù nhà ta có gia quy đi nữa thì cũng là gia quy La thị, chỉ có em bắt anh làm theo quy củ chứ không có chỗ để anh nhiều lời. Anh sai rồi, anh không nên hẹp hòi như thế, sau này anh đưa em đi gặp cậu ấy được không?"

"Còn gặp gì nữa, người ta đã đi từ lâu rồi! Kim Đào tới là để nhờ em giúp cha mẹ anh ây làm Visa, bạn gái ở Mĩ của anh ấy đã mang thai, vội vã muốn kết hôn, anh ấy còn cố ý mang quà tặng về cho cục cưng, kết quả anh xem đó, thái độ của anh như thế nào? Không giúp đã đành, ngay cả gặp mặt cũng không cho phép gặp, lúc trước anh nói thì hay lắm, bây giờ anh hành động thế nào? Đưa người tới nước Mĩ rồi muốn phủi sạch quan hệ, cả đời không qua lại với nhau nữa phải không? Mạc Duy Khiêm, anh chính là kẻ vong ân phụ nghĩa, chưa nói chuyện Kim Đào đã cứu mạng em, nếu khi đó anh ấy không khuyên nhủ rằng anh vì em nên mới dùng khổ nhục kế thì anh nghĩ em sẽ cho anh bậc thang mà hòa giải sao? Anh nghĩ chỉ mình anh biết tính kế còn người khác là kẻ ngu hết, chút quỷ kế của anh em biết hết từ lâu rồi, thế mà anh đối xử với Kim Đào ra sao? Anh là một kẻ tàn nhẫn!" La Duyệt Kỳ nói xong liền không nhịn được mà khóc nấc lên, khóc vì mình và cũng vì sự ấm ức của Kim Đào.

Mạc Duy Khiêm hoảng: "Vợ, anh thật sự không biết Kim Đào đến vì chuyện này, nếu anh biết chắc chắn anh đã làm chuyện này cho cậu ấy rồi. Người đâu, để anh đi tìm cậu ấy, anh sẽ cho chuyên cơ đưa cả nhà họ đi nước Mĩ, em thấy được không? Đừng khóc mà, anh thề, nếu sau này anh còn có dù chỉ một chút ngỗ nghịch thì sẽ cho em tùy ý xử lý được không? Anh nhất định sẽ tỉnh táo, nhớ kỹ mà!"

Đổng Nguyên vốn đi theo Mạc Duy Khiêm đến đứng một bên lắc đầu, cảm thấy mình sắp đổi nghề làm thầy bói được rồi, chẳng phải hai chân Mạc Duy Khiêm đều quỳ xuống thật rồi sao, đúng là kiếp số, kiếp số mà, một lãnh đạo vô cùng hăng hái ở bên ngoài nhưng về nhà lại là một nô tài không chút quyền lực, đúng là khiến người ta vừa tiếc hận vừa buồn cười.

La Duyệt Kỳ cũng bị Mạc Duy Khiêm làm cho hoảng sợ, vội vàng kéo hắn đứng lên nhưng miệng vẫn oán giận: "Anh ở nhà chị diễn trò cho ai xem hả? Kim Đào đã bay đi từ lâu rồi, may mà có chị giúp đỡ nếu không em đúng là muối mặt!"

(Editor: Cứ cảm giác chỗ này thiếu thiếu, bên trên tác giả nói MDK ngồi xổm mà, có nhắc đến quỳ đâu nhỉ?)

"Vậy à, vậy cũng không sao, anh có thể giúp cả nhà họ di dân, nếu không muốn di dân thì anh giúp cậu tha nuôi cha mẹ đến già, cửa hàng gấp hai lần diện tích khách sạn cũ ở khu phố kinh doanh cũng có thể đưa cho họ. Theo anh thấy thì tốt nhất là cứ di dân đi, đợi đến ngày cậu ấy kết hôn anh lại tặng một số tiền lớn làm quà, vợ, em thấy thế được không?" Mạc Duy Khiêm chỉ ước có thể nhân cơ hội này đóng gói tất cả nhà Kim Đào sang Mĩ không bao giờ trở lại nữa cho xong, dù tốn bao nhiêu tiền hắn cũng cam tâm tình nguyện.

"Thật sao, vậy em thay mặt Kim Đào cảm ơn anh." Cuối cùng La Duyệt Kỳ cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.

"Đừng đừng, em không thay mặt người ta được đâu, đây là quà tạ ơn của anh, cảm ơn cậu ấy đã cứu em, cảm ơn cậu ấy đã thay anh chăm sóc em thật tốt những năm qua."

La Duyệt kỳ tức giận chọc chọc bả vai Mạc Duy Khiêm: "Anh đừng có tự đại như thế được không hả, lúc em và Kim Đào quen nhau căn bản là không biết có một người như anh, anh cảm ơn cám gì chứ?"

"Được rồi được rồi, chúng ta không đề cập tới vấn đề này nữa, cuộc sống sau này của Kim Đào cứ giao cho anh đi, anh sẽ cho người tùy thời chăm sóc, em không cần phải lo lắng chút nào hết. Duyệt Kỳ, em xem em đưa con đi không về nhà khiến anh trở thành người có nhà mà cũng như không, trong lòng cực kỳ khó chịu, em đại nhân đại lượng, hôm nay cho một nhà ba người chúng ta được đoàn viên đi nhé."

Lời này vừa nói ra, không chỉ La Duyệt Kỳ mà cả Mạc Duy Hoa và Đổng Nguyên cũng phải phì cười.

"Duy Khiêm, em ghen tị tranh cãi với Duyệt Kỳ chị đã cảm thấy em không có tiền đồ rồi nhưng sao đợi hai em hòa thuận trở lại chị càng cảm thấy em không có tiền đồ thế?" Mạc Duy Hoa trêu chọc em trai mình.

Mạc Duy Khiêm cũng không để ý, chỉ liên tục giục La Duyệt Kỳ mang đứa nhỏ mau chóng cùng mình về nhà còn nói: "Mấy thứ mua cho em và con dùng thời gian này, để ở nhà họ cũng không dùng được, dù sao cũng là mua cho con anh, để bọn Hàn Giang mang về là được."

"Em cái thằng ranh thối tha này, tiền nhà chị thì không là tiền chắc, được tiện nghi mà không thèm cảm ơn một câu, còn tỏ vẻ làm đây là chuyện hiển nhiên nữa chứ." Mạc Duy Hoa nhìn dáng vẻ như có lửa đốt sau mông của em trai mình thì tức giận nói,

"Chị, đây chẳng phải là do chị thương cháu nên mua sao, em còn khách khí làm gì chứ?"

Bận rộn một hồi, cuối cùng người cũng ngồi lên xe, vừa về nhà, Mạc Duy Khiêm cho người đưa con về phòng, bản thân lại ôm La Duyệt Kỳ hôn hít: "Haz, vẫn là ôm vợ mình thoải mái, mấy ngày nay anh cô đơn đến là khổ."

"Còn không phải do anh tự tìm chắc, anh có biết anh nói những lời đó là vô ơn thế nào không?"

"Đã nói là không nhắc tới nữa mà, dù sao chuyện cũng qua rồi, em đừng so đo với anh nữa." Mạc Duy Khiêm mĩ mãn trở về phòng với La Duyệt Kỳ.

Vừa vào phòng liền không thèm nói năng gì mà trực tiếp hôn cô khiến La Duyệt Kỳ suýt nữa thì tắt thở.

Hai người coi như tiểu biệt thắng tân hôn, củi khô bén lửa, xé rách quần áo liền lăn lên giường, đúng lúc kích tình thì Mạc Duy Khiêm đột nhiên nhớ tới một vấn đề, vì thế ngẩng lên khỏi ngực La Duyệt Kỳ, cau mày hỏi: "Vợ, lúc ở nhà chị em nói anh tính toán gì em đều biết hết, nói thế thì lúc trước có phải em đã xác nhận anh có thể giải quyết xong vấn đề rồi nên mới cố tình xem anh làm trò cười, mang thai cũng không thèm nói để đùa anh đúng không?"

La Duyệt Kỳ nửa ngồi trên giường, ôm mặt Mạc Duy Khiêm dùng sức hôn một cái, sau đó cô cười ha hả: "Còn không phải sao, giờ anh mới nhận ra ư, thật ngốc! Ai bảo anh hại em lo lắng như thế chứ, dĩ nhiên em cũng phải cho anh nếm thử cảm giác đó rồi, anh cứ cảm thấy Kim Đào không thông minh nhưng âm mưu của anh hoàn toàn là do anh ấy phát hiện ra đấy, anh có phục không hả?"

Mạc Duy Khiêm cắn môi La Duyệt Kỳ một cái, nhỏ giọng nói: "Nhóc con hư hỏng, dám cấu kết với người khác bắt nạt ông xã, để xem anh trừng trị em thế nào, hôm nay là cuối tuần, đến cuối tuần sau mới cho em xuống giường!"

La Duyệt Kỳ cười đến không thở nổi, ôm Mạc Duy Khiêm cầu xin tha thứ: "Ông xã, em yêu anh, anh đừng bắt nạt em, em còn chưa ăn sáng đâu, vẫn đang đói bụng đây, chúng ta ăn sáng trước được không?"

Mạc Duy Khiêm vui đến sắp phát điên rồi: "Bà xã, anh cũng yêu em. Anh cũng đang đói bụng cho nên thịt đã đưa tới miệng sao có thể không ăn chứ, cũng tiện thể kiểm tra xem em học bảo điển kia tới đâu rồi, thế này đi, cứ thử 5,6 tư thé trước, sau đó sẽ cho em nửa giờ để ăn cơm."

Ánh mắt La Duyệt Kỳ đảo quanh hốc mắt: "Cũng được, em thì không thành vấn đề, chỉ sợ anh không đủ sức thôi."

Mạc Duy Khiêm nghe xong híp mắt cười quái dị: "Vợ tốt của anh, ông xã cho em ăn bảo bối lớn cho đỡ thèm trước nhé.

Toàn văn hoàn



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro