....TÌNH LỠ....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

..Tình Lỡ...
Đã từ lâu vẫn hoài mong nhớ,
Nhưng mà người vô cớ cách xa.
Ngồi buồn thơ thẩn ngâm nga,
Đôi dòng tâm sự viết ra thành lời.
Đến hôm nay anh mới hiểu rằng,
YÊU...không thể chỉ bằng niềm tin.
Luôn phải vun vén giữ gìn,
Đừng mong níu kéo van xin mảnh tình.
Anh vẫn nhớ khi mình gặp gỡ,
Phút tình cờ bỡ ngỡ ta quen.
Giữa nơi đầy rãy rối ren,
Chốn tình ảo mộng bon chen lọc lừa.(Fb...)
Rồi sớm tối say sưa chat chít,
Hai đứa mình con nít quá đi.
Tâm sự chẳng thiếu chuyện chi,
Buồn vui rồi tới thị phi...tình đời.
Cái gì tới...ko mời cũng đến,
Men tình nồng,cảm mến vấn vương.
Thương em thân nữ dặm trường,
Thầm mong nguyện ước,uyên ương mai này.
Đã đôi lần tỏ bày...bối rối,
Mong em hiểu tiếp nối ước mơ.
Đành sao người chỉ thờ ơ,
Hoài nghi chồng chất,bất ngờ chia xa.
Ngày em đi bỏ ta ở lại,
Nhấp chén tình...quằn quại đớn đau.
Trách ai lỡ vội bước mau,
Để nay tình lỡ,nhuốm màu...bi ai.
Nuôi hy vọng,miệt mài chờ đợi...
Ngày em về cơ hội trao nhau.
Gạt đi tất cả khổ đau,
Thắp lên hy vọng tô màu yêu thương.
Tình xa cách khó lường lắm chứ...
Anh thấu hiểu quá khứ hai ta.
Vì sao chấp nhận F.A,
Niềm tin thiếu thốn,chẳng thà...cô đơn.
Anh biết em căm hờn gian dối,
Vì đôi lần nhức nhối khổ đau.
Giờ trông mong,người đến sau.
Sẽ hàn gắn lại,sẽ lau mắt buồn.
Tình yêu là khởi nguồn sự sống,
Bù lấp lại khoảng trống đau thương.
Mong em lý trí tỏ tường,
Sớm tìm lại được,thiên đường hằng mơ...!



............Tình Lỡ (2).............
Anh đã yêu từ lâu bóng dáng ấy,
Có phải em...người vẫn thấy đêm đêm?
Khẽ đưa anh vào giấc mộng êm đềm,
Tiếp niềm tin anh thêm yêu cuộc sống.
Trái tim này bấy lâu luôn dậy sóng,
Nhớ thương hoài một hình bóng...vấn vương.
Liệu mai sau ta có bước chung đường,
Hay chỉ hoài nhớ thương trong mộng mị.
Đã bao lần anh dày vò suy nghĩ,
Mình đang yêu bằng lý trí thật sao?
Mà dáng em mãi chẳng biết thế nào,
Con tim đã thét gào trong nhung nhớ.
Ko phải chỉ riêng em biết lo sợ,
Trót thương rồi sau mộng vỡ tình tan.
Nói tiếng yêu sợ gặp cảnh bẽ bàng,
Anh cũng lo duyên nhỡ nhàng lắm chứ.
Bấy lâu nay hai ta chưa tâm sự,
Biết em còn do dự thật nhiều điều.
Tìm niềm vui mong vơi bớt cô liêu,
Viết thơ tình những chiều buồn hiu quạnh.
Anh thấu hiểu...sao tim em giá lạnh,
Cũng bởi vì bao bất hạnh trải qua.
Một tuổi thơ chịu nhiều lắm phong ba,
Quá khứ buồn chưa nhòa trong tâm trí.
Hãy cho anh biết mình phải làm gì,
Để cõi lòng thôi sầu bi...trăn trở.
Vững niềm tin nơi mảnh tình dang dở,
Đợi ngày về em rộng mở cửa tim.
Bấy lâu rồi hai ta mãi lặng im,
Phải chăng em nay đã tìm duyên mới?
Quên chốn này anh vẫn hoài mong đợi,
Ngày em về ta kết sợi yêu thương...
Dù mai sau tình xa cách muôn phương,
Anh vẫn mơ về thiên đường hạnh phúc.
Nhớ mong em vơi nỗi sầu cơ cực,
Ấp...men tình lòng rạo rực niềm tin

Đừng bao giờ nói đến yêu
Tôi đây đã chịu rất nhiều khổ đau
Chỉ mong ngày tháng qua mau
Đời tàn hiu quạnh chôn sâu kiếp người
Chúc em luôn giữ nụ cười
Bên ai hạnh phúc rạng ngời tình yêu
Nỗi lòng hoang lạnh cô liêu
Tình là giả dối, Chắt chiu được gì
Thôi đành tiễn bước người đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro