10. đồng hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói ra chắc cậu cũng không tin. Năm đó khi gặp cậu, mình đã có suy nghĩ rằng. Nếu như cậu ấy muốn đi. Có lẽ mình sẽ không ngại dốc hết tiền túi, mua vé xe lửa, im lặng theo cậu. Cậu muốn phiêu bạt nơi nào, mình liền đi nơi ấy. Chúng mình cùng ngắm hoa nở bên vách núi. Biển rộng sâu thẳm, bầu trời biếc xanh. Tại nơi cao nhất không một bóng người, quàng cho cậu chiếc khăn năm mười bảy tuổi. Trên đó có vệt nước mắt đã khô cùng với hơi ấm của thời gian. Tuổi trẻ đã trôi qua, nhưng tâm tình vẫn dễ dàng rung động. Hồn nhiên như thế.

Mình đã có suy nghĩ, hay là cứ như vậy theo cậu. Chẳng cần đắn đo hậu quả. Luôn cảm thấy không an tâm. Cậu tự tin xốc nổi, chẳng kiêng nể ai, dễ kéo thiệt về mình. Chỉ muốn đi cùng cậu, bảo vệ cậu. Nếu như trời lạnh, đưa cho cậu một tấm chăn. Nếu như cãi vã, lại đưa tay ra cho cậu nắm. Hết thảy đẹp đẽ của thế gian, để cho cậu ngắm nhìn. Còn khi giông bão kéo tới, lại thay cậu chống đỡ.

Mình của năm mười bảy, thích cậu một cách trượng nghĩa như thế đấy. Vậy mà cuối cùng, lại chẳng như mong muốn. Hoa nở nơi sơn dã. Núi cao băng tuyết phủ đầy, lung linh như gương. Cuối cùng chúng ta ai cũng được nhìn ngắm. Chỉ tiếc, đã bị tách biệt. Tại hai khoảng không gian và thời gian.

Lúc này cậu vui vẻ, mình đang ngẩn ngơ cô đơn.

Lúc này cậu buồn bã, mình đang hạnh phúc tràn đầy.

Nơi cậu mùa xuân hoa nở, nơi mình đông tới lá tàn.

Cậu tại núi cao xa xôi, mình lại vùi dưới biển sâu ba nghìn mét.

Phiêu bạt. Bản thân từ này, đã định sẵn là vô định bước đi. Có lẽ, cũng không thể có bạn đồng hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro