[Tình cảm, hôn nhân giấy] [14+]Tình yêu trong tiểu thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên tác phẩm: TÌNH YÊU TRONG TIỂU THUYẾT

* Author (tác giả): P.O.U

* Category (thể loại): Tình cảm, lãng mạn, hôn nhân giấy


* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): 14+

* Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): on-going

* Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): Không có gì để warn

* Casting ( giới thiệu nhân vật ) : 
- Hoàng Đông Vũ: Chủ tịch tập đoàn Đại Thiên, là một người điềm tĩnh, thông minh, tài giỏi, có chỉ số EQ tình cảm siêu thấp.
- Dương Lam Ngọc: Là một người bình thường cung Ma Kết, có đầy đủ các tính chất của một Kết Kết. Vì mảnh đất của dòng họ nên buộc phải làm hợp đồng tình nhân. Lần đầu tiên nhận ra có người hiểu mình, lần đầu tiên biết yêu nhưng lại yêu trúng người không thể yêu.
- Hoàng Đông Hải: em trai Đông Vũ, là một chàng trai lãng tử cung nhân mã. Cũng là lần đầu tiên biết yêu nhưng lại yêu trúng một cô gái quá bảo thủ và chung thủy

1. Giữa khung cảnh hỗn loạn trên đường lớn, một thân ảnh chạy vội qua đám đông, len nhanh vào trong. Cô hoảng hốt quỳ sụp xuống khi nhận ra người đang nằm trong vũng máu chính là cha mình. Cô ôm chầm lấy thân thể bất động, muốn khóc nhưng không hiểu sao nước mắt mãi không chảy ra. Có ai đó đã gọi xe cứu thương… Cô lặng lẽ nhìn cha bị chuyển lên băng ca đến bệnh viện. Giọng nói hảo tâm của một người qua đường:
- Đừng lo cô gái, chỉ là tai nạn nhỏ, cha cô nhất định sẽ không sao!
Thật đau lòng, nhưng ngay khi cô chạm vào cha, cô đã biết rõ là ông sẽ không bao giờ qua khỏi.
Đám tang diễn ra một cách lặng lẽ, đơn giản vì chẳng có ai đến dự ngoài mấy người khen và bạn thân của cô- Mai Ly. Mẹ cô mất từ khi cô mới sinh, gia đình họ hàng hai bên đều chẳng còn ai, người thân duy nhất là cha bây giờ cũng đã vĩnh viễn rời xa cô. Cô gục đầu vào ngực Mai Ly, khóc thảm thiết. Cô nói: 
- Mình phải làm sao để quên đi nỗi đau này hả Ly?
- Đừng lo, thời gian sẽ giúp Ngọc quên đi tất cả. Đừng quên Ngọc còn chuyện để làm. 
Lam Ngọc đột nhiên nhớ đến di nguyện của cha. Từ xưa, gia tộc nhà cô có một mảnh đất hết sức đáng giá và thiêng liêng. Bao đời nay các thế hệ cha ông đều gìn giữ nó kĩ lưỡng, nhưng cha cô vì một chút bất cẩn đã để nó lọt vào tay tập đoàn Hưng Thịnh. Cha đã nhiều lần tìm cách cũng như trả giá nhưng chủ tịch Từ vẫn không chịu giao trả miếng đất. Ông ta nói đã tự định ra lời hứa là sẽ chỉ bán miếng đất cho tập đoàn Đại Thiên. Vì lý do đó, cha nhiều lần đề nghị Lam Ngọc nộp đơn xin vào Đại Thiên. Nhưng công việc hiện tại quá tốt khiến Ngọc chưa bao giờ có ý định đó. Nay cha đã mất, Lam Ngọc quyết định phải thực hiện di ngôn, để cha an lòng dưới nơi chín suối. Hai tuần sau, Lam Ngọc xin nghỉ trong sự tiếc nuối của ban giám đốc và nộp đơn xin việc vào công ty quảng cáo của tập đoàn Đại Thiên. 
Với tấm bằng cao học, kinh nghiệm 3 năm và học bạ sáng chói, Lam Ngọc nghiễm nhiên được nhận vào phòng kế hoạch. Các đồng nghiệp chào đón cô trong bầu không khí vô cùng thân thiện, chỉ trừ một người - Hoàng Đông Vũ, trưởng phòng. Khi cô bước vào, con người này chỉ khẽ ngước đầu, nhìn cô bằng cặp mắt tĩnh lặng đến đáng sợ rồi vội cúi xuống làm việc. 
Sau hơn 3 tuần làm việc, Lam Ngọc nhận ra rằng tuy cái tên Đông Vũ gì đó có vẻ ngoài vô cùng tầm thường, cư xử lại vô cùng lãnh đạm, (dù hắn luôn cười nhưng ánh mắt chưa bao giờ xao động), nhân viên nữ trong công ty lại vô cùng ngưỡng mộ hắn. Phải công nhận là hiệu suất làm việc của hăn quá tốt, lại rất thông minh. Mọi việc lớn nhỏ mà vứt vào tay hắn là đều nhanh chóng xong xuôi. Coi bộ việc Lam Ngọc muốn đạp đổ tên này để lên ghế trưởng phòng hơi bị khó nha! 
Dù đồng nghiệp khá thân thiện nhưng tình trạng “ma cũ bắt nạt ma mới” ắt hẳn phải xảy ra. Cô tuy bằng cấp cao vời vợi, trình độ cũng cao vời vợi lại bị bắt đi photo với đánh máy, thật sự là quá sỉ nhục. Kì thực tình trạng này Lam Ngọc đã liệu từ trước nhưng vẫn cảm thấy chút khó chịu và bất mãn. Dự án đầu tiên được tên Đông Vũ ném cho cô sau khoảng 1 tuần. Mọi người trong văn phòng đều nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu rồi xì xầm to nhỏ. Cô không hiểu gì, chỉ cảm thấy lần bắt nạt này hơi nhanh nhưng đâu cần cả phòng phải ngạc niên như vậy. Đỗ Linh ngồi bên cạnh ghé tai cô nói:
- Chị thật lợi hại nha! Trưởng phòng Hoàng chưa bao giờ giao dự án cho nhân viên mới chỉ sau 1 tuần đâu. Bình thường anh ấy khảo nghiệm cả tháng, thậm chí có người trong phòng này vào làm được 4 tháng mà chả có dự án nào. Mọi người đang xì xào là chị có người chống lưng.
- Làm gì có?-Lam Ngọc phẫn nộ. –À, gọi tên được rồi, không cần xưng chị.
- Ừ, …. Linh cũng nghĩ … Ngọc không phải loại người đó. Nhưng từ giờ chắc sẽ có lắm người ghét chúng ta nha.
- Chúng ta?
Đỗ Linh cười:
- Ừ, vì Linh được nhận dự án sau 3 tuần nên cũng bị ghét.
Cái dự án cỏn con thế này không thể làm khó Lam Ngọc. Cô hoàn thành xuất sắc nó chỉ trong một thời gian ngắn nên được đích thân giám đốc khen ngợi. Còn cả phòng thì nhìn cô bằng trầm trồ, theo như lời Đỗ Linh, là vì mắt nhìn người quá kinh của tên Đông Vũ. Lam Ngọc không tin điều đó nhưng vẫn vô cùng tò mò nên một hôm, trong lúc cả hai đang đi cùng thang máy, cô đã buộc miệng hỏi:
- Tại sao…..anh…lại giao dự án đó cho tôi.
Hắn hơi nhíu mày, rồi đáp nhanh:
- Chỉ đơn giản là thấy cô có khả năng! – Giọng nói hắn trầm ấm và rất lôi cuốn.
Lam Ngọc định hỏi thêm nhưng thang máy đã mở. Hắn khẽ cười rồi chào cô. Hắn tuyệt nhiên không phải loại nói nhiều vô bổ, cũng không phải loại lạnh lùng giả câm điếc. Hắn vẫn cười, vẫn xã giao, vẫn nói chuyện bình thường nhưng ánh mắt vô hồn của hắn khiến cô có cảm giác như chẳng thứ gì có thể chạm vào trái tim hắn. Lòng cô đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc rất lạ. Từ nhỏ đến giờ 22 năm, chưa có người đàn ông nào khiến cố chú ý nhiều như hắn.
Đỗ Linh là một cô gái thân thiện và đáng tin cậy. Mai Ly dạo này bận bịu, cả hai không nói chuyện nhiều nên người bạn tốt của Lam Ngọc chính là Đỗ Linh. Lam Ngọc kể cho Linh nghe rất nhiều chuyện, kể cả chuyện cô muốn được lên ghế trưởng phòng để dành lại miếng đát cho gia tộc. Nhưng trớ trêu thay, tên Đông Vũ đó đã nghe hết toàn bộ câu chuyện. Hắn đột ngột xuất hiện và nở một nụ cười ấm áp:
- Cô sẽ chẳng bao giờ thắng được tôi đâu!- Lam Ngọc ghét nhất cái kiểu kiêu ngạo này. Cô nói thẳng:
- Tôi vì chuyện gia đình nên bất đắc dĩ phải làm vậy.
- Đang cầu xin tôi? Vậy chỉ cần giúp tôi một việc, tôi sẽ…
- Không cần! – Lam Ngọc cắt ngang.- Không thử làm sao biết được! Tôi muốn quyết đấu.
Hắn lại cười, nhưng là một nụ cười mỉa:
- OK! Dự án lần này chúng ta sẽ cùng làm, ý kiến cảu ai được công ty đề bạt thì côi như người đó thắng.
Lam Ngọc nghĩ thầm “ Đúng là tên ngốc! Dám đọ ý tưởng với tôi coi như anh chán sống. Cược thì cược, ai sợ ai!’
- Được, có Đỗ Linh làm chứng. Nếu tôi thắng, anh nhất định nhường cái ghế đó cho tôi.
- OK. Nhưng nếu cô thua?
- Tôi sẽ vĩnh viễn từ bỏ việc cướp cái ghế của anh.
Hán lại nhếch mép:
- Không, cô sẽ không bao giờ vượt qua tôi! Nếu cô thua, phải làm theo 1 việc tôi yêu cầu.
- Khoan đã, nếu anh đề ra 1 việc quá sức như giết người, cướp của,…
- Yên tâm, đó là việc rất dễ và cô dư sức làm được. Có cô Đỗ làm chứng!
Lam Ngọc nhìn cái vẻ ngạo mạn của hắn. tức giận nói luôn:
- Được, thỏa thuận vậy đi! Đỗ Linh, làm chứng giúp chúng tôi nha!
Đỗ Linh chưa kịp nói gì thì hai tên kia mỗi người mỗi ngả đã hùng hổ bỏ đi.
Những ngày tiếp theo là cuộc đối đầu nãy lửa của cả hai, đúng hơn là của Lam Ngọc, còn tên kia lại bình thản đến kinh ngạc. Nhưng làm cho Lam Ngọc kinh ngạc hơn chính là kết quả, cả ban giám đốc đều chọn ý tưởng của cái tên chết tiệt đó. Cô tức tội chạy xộc vào phòng họp để xem qua bản dự án. Và cái này mới là thứ khiến cô thật sự bội phục hắn. 1 ý tưởng quá sức độc đáo và chi tiết. Cô – Dương Lam Ngọc, lần đầu tiên trong đời cảm thấy khâm phục một ai đó, mà lại là con trai.
Tất nhiên, cô phải nghe theo một mệnh lệnh của hắn. Tối hôm sau, khi cả phingf đã về hết, cô gõ cửa phòng hắn.
- Cô ngồi xuống trước đi.- Hắn ôn nhu rót trà mời cô.
- Muốn tôi làm gì thì nói mau!
Hắn nhìn cô:
- Cô có bạn trai chưa?
- Cái gì? Chuyện đó thì liên quan gì đến anh?
- Liên quan. Tôi muốn cô… làm bạn gái của tôi!- Hắn quả quyết.
Lam Ngọc kinh ngạc đến nỗi nhảy dưng lên:
- Anh…có điên không? Chúng ta mới gặp nhau…
- Không phải, hiểu lầm rồi, chỉ giả vờ thôi.
Cô nhìn hắn khó hiểu, cảm giác như trong tiểu thuyết:
- Tại sao lại phải giả, mẹ anh bắt anh có người yêu hả? 
- Có thể nói là vậy.
- Nhưng…người muốn giả làm bạn gái anh cũng nhiều, sao lại đề nghị tôi?
Hắn hơi nhíu mày:
- Vì không chỉ giả vờ bên ngoài mà cô phải dọn về ở nhà tôi nữa. Mấy con hồ ly ấy mà đem về nhà thì sẽ gây họa lớn. Còn cô không phải hồ ly.
- Hồ ly?- Cô phì cười. – Vì sao tôi không phải?
- Vì cô không có tình cảm gì với tôi, không xao động hay ngưỡng mộ.
Cô im lặng nhìn hắn.
- Tôi…có thể suy nghĩ không?
- Được, ngày mai trả lời tôi.
Lam Ngọc định nói là 1 ngày quá ngắn, nhưng giọng nói lãnh đạm của hắn khiến cô chỉ muốn mau chòng rời đi.
Mai Ly cười vang trong điện thoại:
- Thật giống trong truyện nha!Hai người giả yêu nhau rồi sau yên thật. Thú vị quá! Cậu cứ đồng ý đi, có thiệt gì đâu, đỡ tốn tiền thuê nhà.
- Cái gì mà truyện, cậu lúc nào cũng thế!
Mặc dù nói vậy nhưng với 1 con mọt sách như Lam Ngọc thì việc liên tưởng tới tiểu thuyết là điều hoàn toàn bình thường. Dù ngoài miệng cô cứ bảo “ chắc chỉ có trong tiểu thuyết nhưng kì thực…”
- Hay mình cứ thử nhỉ? Hắn ta chẳng phải cũng rất được sao. Có vẻ là người đàng hoàng, lại làm cho mình xao động…một chút như hạt bụi.
Và thế là Lam Ngọc nghiễm nhiên trở thành người yêu hờ của trưởng phòng Hoàng Đông Vũ được hâm mộ khắp nơi. 

2. Khi vừa bước chân vào căn nhà của Đông Vũ, Lam Ngọc đã thật sự bị choáng ngợp. Đó thật sự không chỉ là một căn nhà mà rộng lớn bề thế y hệt cái cung điện. Cô vô cùng thắc mắc không hiểu vì sao hắn chỉ là một trưởng phòng của một chi nhánh nhỏ, lại có thể có nhiều tiền như vậy. Chắc hẳn nhà hắn rất giàu. Cô lại ngại việc bị cha mẹ mấy người nhà giàu xem thường rồi ngăn cản như trong phim nên hỏi hắn:
- Ừm…cha mẹ anh…có …ý tôi là thân thế của tôi đó, không phải tiểu thư nhà danh giá nào, tôi…chỉ là không muốn vướng vào rắc rối.
Hắn ra chiều khó hiểu nhưng vài giây sau có vẻ đã nhanh chóng hiểu ra:
- À, cái đó không phải lo. Cha tôi mất rồi, cái mẹ tôi cần chỉ là tôi mau mau cưới vợ để có con nối dõi cho dòng họ, thế thôi!
- Vậy, bây giờ nói dối thế này cũng đâu có…
- Không sao!-Hắn lại cắt ngang lời cô.- Người phụ nữ của tôi mấy tháng nữa sẽ về.
Không hiểu sao Lam Ngọc lại cảm thấy hơi khó chịu khi nghe vậy. Hắn cho phép cô được tùy tiện chọn phòng. Lam Ngọc không nghĩ lâu, vội bưng hành lý vào căn phòng cạnh bếp ở tầng 1. 
Đó là một căn phòng được trang trí màu vàng nhạt, chiếc giường và bàn trang điểm dành cho công chúa, trên tường treo nhiều ảnh cúa hắn và một cô gái khà xinh đẹp. Khi Lam Ngọc định ngồi xuống giường thì hắn chạy xộc vào phòng, hét toáng lên:
- Cô đang làm cái trò gì thế hả? Ai cho phép cô bước chân vào đây! Cô mau biến ra khỏi chỗ này cho tôi!
Lam Ngọc biết rõ đã chọn trúng phòng người yêu của hắn, nhưng có cần phải quá khích vậy không? Cùng lắm đi ra là được chứ gì. Cô tức giận:
- Là anh bảo tôi muốn lấy phòng nào cũng được nha! Anh không có nói là không được vào phòng này, đừng có mà quát tháo với tôi!
Hắn hơi khựng lại, ánh mắt vẫn không có gì dao động. Hắn lãnh đạm:
- Từ giờ đừng bước chân vào đây nữa. Cô chọn một phòng trên tầng 2, đừng bao giờ…vào đây.
Lam Ngọc nhanh chóng ra ngoài. Cô tưởng khi nhìn cô chật vật lôi cái vali to đùng lên tầng 2, hắn nhất định sẽ giúp, nhưng không ngờ hắn chỉ vào phòng đóng sầm cánh cửa lại. Cô chọn đại 1 phòng gần cầu thang, nằm ngửa lên giường vì mệt. 
Lam Ngọc mất khoảng 2 ngày để làm quen với căn nhà mới và bà quản gia Hường. Bà kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, đa phần là về hắn. Lam Ngọc hỏi bà về người cha đã mất của hắn, rồi tuổi thơ của hắn. Cô muốn biết là hắn có giống như mấy nhân vật nam chính lạnh lùng trong truyện, cũng có tổn thương sâu sắc nào đó khứ không. Thật chẳng ngoài dự đoán! Bà nhiệt tình kể:
- Vì đây là lần đầu tiên cậu chủ dắt phụ nữ về nhà trừ cô Lam Kiều nên tôi sẽ kể cô nghe. Ngày xưa cậu chủ hoạt bát lanh lợi lắm. Mới sinh ra đã là quý tử tập đoàn giàu có. Muốn tiền có tiền, muốn gì có nấy, nhưng đâu ai ngờ được thứ tất cả mọi người đều có là tình thương gia đình, cậu lại không hề có. Mẹ cậu ngay từ đầu lấy cha cậu chỉ vì gia sản nhà họ Hoàng. Bà đã cùng tình nhân tìm đủ mọi cách *** hại ông chủ. Không chỉ vậy, ngay trước mặt đứa con trai lớp 3, bà ngang nhiên dẫm nát mấy viên thuốc trợ tim, nở nụ cười lạnh lùng tiễn cha cậu lên thiên đàng. Cậu chủ thật sự đã bị sốc rất lớn và sẽ không thể vượt qua nếu không có Lam Kiều cô nương. Cô áy từ nhỏ đã ở bên cậu chủ, là nhân vật chìa khóa giúp cậu có thể trở thành 1 người như bây giờ. 
- Thế cái cô Lam Kiều đó đâu?
- 2 năm trước, bà chủ cứ thúc ép cậu chủ nên cậu đã ngỏ lời cầu hôn với cô Kiều. Những tưởng cô ấy sẽ vui mừng đồng ý, ai ngờ đâu cô ấy lại phũ phàng từ chối rồi nói là cần qua Mỹ phát triển sự nghiệp. Cậu chủ vô cùng thất vọng nhưng cuối cùng cũng để cô ấy đi tìm niềm vui của chính mình.
Lam Ngọc nở một nụ cười tinh quái. Thật giống trong truyện nha! Cô tiếp tục hỏi:
- Tại sao mẹ anh ta lại muốn anh ta có vợ sớm thế? Hình như anh ta mới có 27 tuổi mà?
- Vâng. Tất cả chỉ là vì bà ta muốn ôm trọn luôn tài sản kếch sù của Hoàng gia. Lão gia đã ra lệnh, chỉ cần trong đám cháu của ông, bất kể nam hay nữ, nếu có con thì ông sẽ giao toàn bộ tài sản.
- Vậy ông nội anh ta còn sống? Họ hàng gần của anh ta có những ai?
- Ừ! Trưởng bối thì chỉ có vậy, ngoài ra còn có 2 bác, 1 cô và 1 chú. Có tổng cộng 3 chị họ, 1 anh họ và 2 em họ. Tuy như vậy nhưng chỉ có cậu Vũ là người sáng giá nhất. Hôm nay nói tới đây thôi, tôi phải đi làm cơm rồi.
- Vâng, cảm ơn bà.
Lam Ngọc cảm thấy hắn thật tội nghiệp. Tận mắt chứng kiến cảnh mẹ minh giết hại cha rồi còn làm tất cả chỉ vì muốn chiếm tài sản để ăn chơi với tình nhân. Người phụ nữ mình yêu nhất lại bỏ đi biệt tích để phát triển sự nghiệp. Thật thảm nha!
Tối đó, Lam Ngọc làm cho hắn một ly sữa cam nóng, hương mà hắn yêu thích. Cô thở hắt ra, gõ cửa.
- Vào đi!- Chết tiệt, lại là cái giọng lạnh băng đó.
Hắn có vẻ khá ngạc nhiên khi thấy cô đặt mạnh ly sữa lên bàn hắn.
- Cái gì đây?
Lam Ngọc tức giận:
- Sữa!
- Biết là sữa, nhưng…cô làm cho tôi?
- Tiện thể thôi! Mau uống để tôi còn đem ra.
Hắn cầm ly sữa uống cạn rồi đặt nhẹ vào khay, không một lời nào thêm. Cô hơi lừng khừng nhưng cũng bưng ly ra ngoài, thầm **** hắn: “ Cái tên chết tiệt! Nói một lời cảm ơn khó đến vậy sao?” 
Cả phòng trong công ty nhanh chóng biết cô là bạn gái hắn. Đơn giản là do hắn tự tiện truyền ra với lý do làm vậy người ta mới tin. Cô nhận được ánh mắt ngưỡng mộ từ mấy nhân viên nữ trong phòng. Ngưỡng mộ cái gì chứ, mỗi lần gặp hắn là cứ phải anh anh, em em, thật là mệt chết! Tuy nhiên người ghét cô cũng trở nên nhiều. Có mấy kẻ còn ghi trên bàn làm việc cô mấy câu như: “đồ hồ ly tinh”, “giỏi lắm là được chống lưng chứ gì?”,… cô thật là phiền chết đi thôi. 
Cô được giao một dự án lớn. Là do hắn muốn giúp cô nhanh chóng lên chức phó phòng. Cô tất nhiên chăm chỉ làm việc, quyết làm 1 con kiến cần mẫn đến tận khuya. Cạnh tranh với chức phó phòng còn có 1 nhân viên gạo cội, cô Thanh Mỹ. Không hiểu sao cô ta lại thoải mái đến kinh ngạc, không có vẻ gì là chuẩn bị. Rồi đúng vào hôm công bố bản dự án, cô ta đột nhiên nói máy tính bị bẻ khóa, thông tin mất hoàn toàn. Cô ta còn khéo léo nói nhất định đã copy vào usb. Cả phòng nháo nhào lên tìm cái usb và phát hiện ra nó nằm trong túi xách của Lam Ngọc. Tất nhiên Ngọc nhiễm nhiên bị đổ hết mọi tội lỗi, từ nhân viên ưu tú bị giáng xuống làm nhân viên mấp mé bị sa thải, lương cũng giảm đi một nửa. Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc cô càng ngày càng cách xa cái ghế trưởng phòng, càng lúc càng khó khăn với việc tiếp cận tập đoàn Đại Thiên.
Tuy tâm tình đang rối như tơ vò, lại vô cùng tổn thương vì bị làm hỏng danh dự, nhưng trước mọi người, cô vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói. Không cần vội, thời tiết vào đông, trời đang mưa, khóc trong mưa sẽ không ai nhìn thấy, sẽ dễ chịu hơn nhiều. 
Những cơn mưa tầm tã ào ào trút lên thân hình cô gái. Trên gương mặt ướt đẫm không rõ là nước mắt, nước mưa hay cả hai. Lần đầu tiên cô bị đánh bại theo cái kiểu bẩn thỉu này. Mọi thư đột nhiên trở nên thật sự đáng sợ. Thế giới đột nhiên quá đỗi xấu xa. Sự tức giận, thất vọng và bức bối vì sự bất công, ngu ngốc của đám giám đốc đang ào ào trào lên trong cô. Chợt cảm giác mưa ngững, cô ngẩng đầu lên thì bị lôi vào một lồng ngực vững chắc:
- Những lúc thế này cần có người ở bên cạnh. Tôi sẽ im lặng, không nói gì.
Đột nhiên một làn sóng ấm áp xâm nhập vào trái tim cô gái. Lần đâu tiên trong đời có người ở bên cạnh Lam Ngọc khi cô khóc.
3. Chủ nhật đến nhanh hơn Lam Ngọc tưởng. Cô đã dự định sẽ có một ngày ngủ vùi trong chăn. Giữa thời tiết lạnh cắt da thế này thì việc được chui vào chăn thật sự rất tuyệt. Tuy nhiên dự định của cô tan biến hoàn toàn khi hắn đề nghị cô đến dự tiệc họp mặt gia đình tổ chức 2 tuần một lần của nhà hắn. 
- Tại sao tôi phải làm thế? Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi. Đừng có ép tôi tới mấy chỗ đông người đó! Chuyện này không có trong thỏa thuận. Tooic hỉ giả làm bạn gái anh, thế là đủ!
- Nếu cô giúp tôi hoàn thành tốt nhiệm vụ một người bạn gái, tôi sẽ giúp cpp tiếp cận chủ tịch tập đoàn Đại Thiên.
Lam Ngọc ngạc nhiên:
- Cái gì? Đừng nói hôm đó là anh…?
- Phải, tôi đã nghe hết. Thật ra nếu muốn gặp chủ tịch, cô ko cần phải leo lên ghế trưởng phòng cái chi nhánh nhỏ nhoi này làm gì. Vì nó không có chút xíu ý nghĩa nào cả. Là cô ngốc sẵn hay tự nhiên ngu ngốc vậy? Một tập đoàn lớn, kinh doanh trên hơn 50 lĩnh vực như Đại Thiên thì mấy chi nhánh nhỏ nhi thế này phải có tới hàng trăm. Cô muốn gặp chủ tịch e rằng còn khó hơn việc lạc đà chui qua lỗ kim.
- Không lẽ anh biết chủ tịch?
- Biết hay không không quan trọng, quan trọng là tôi sẽ giúp cô chút chuyện ấy. Tuy nhiên cô dừng mơ, chủ tịch sẽ không bao giờ bỏ tiền ra mua thứ gì mà không đem lại lợi ích cho công ty.
Lam Ngọc nghĩ rằng tuy hơi phiền nhưng đi dự tiệc 1 buổi cũng chả sao. Đổi lại cô có thể có cơ hội chạm mặt chủ tịch tập đoàn Đại Thiên. Đúng như hắn nói, không phải cô không biết việc gặp chủ tịch Đại Thiên là vô cùng khó khăn, nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Thông thường không hay mặc váy nên cô định mặc một quần jean bình thường như đi làm. Nhưng nhỏ Mai Ly đã kéo cco ra shop chon váy. Thật sự thì mấy cía mấy rất mắc tiên khiến cho Lam Ngọc không thoải mái. Cô chọn đại một chiếc váy satanh màu nâu. Nhưng Mai Ly đã tức tối **** cô khùng rồi chọn một chiếc váy khác. Ngoài ra cô còn bị Ly dẫn đến mấy tiệm làm tóc, tramg điểm đủ thứ. Hic, thật là mệt! Cô còn chả them liếc mắt qua cái gương.
Hắn nhờ tài xế riêng đưa cô đến buổi tiệc. Cô thở mạnh trước cánh cửa lớn của khách sạn rồi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nặng nề. Tiếng nhạc lớn vang lên cùng ánh đèn chói và rất nhiều người ăn mặc vô cùng sang trọng, tao nhã khiến cho Lam Ngọc hơi chán. Cô thật sự rất muốn đi về vì bình sinh thứ cô ghét nhất là tới mấy cái chỗ toàn mấy người giàu có kệch cỡm này. Hắn đang đi về phía cô một cách chậm rãi. Khi nhìn thấy cô, gương mặt hắn lộ ra sự ngạc nhiên đến tột cùng. Cô khó chịu nhìn hắn, thaapps giọng hỏi:
- Nhìn tôi…gớm lắm sao? Cái này là do bạn tôi…
- Không, cô rất đẹp! -Hắn dịu dàng nói.
Cô hơi ngạc nhiên, kiếm cớ vào toilet. Hắn vẫn đứng thần ở đó , nhìn theo bóng cô khuất dần. Hắn thật sự không hiểu mình đang nghĩ gì nữa, lần đầu tiên ngoài Lam Kiều, hắn khen một cô gái đẹp, lại là lời chân thật từ tận đáy lòng. Nhưng phải công nhận là cô làm cho hắn ngợp, vì bình thường cô chỉ bối tóc lên cao, ăn mặc xuyềnh xoàng. Hắn tặc lười:’ Đúng là người đẹp vì lụa!” Dù sao tối nay hắn cũng không bị mất mặt. Hắn con sợ Lam Ngọc sẽ diện quần jean đến nên đã nghĩ ra cách đối phó với mấy bà cô nhiều chuyện. Nhưng bây giờ chắc chẳng cần rồi.
Cô sững sờ nhìn chằm chằm vào trong tấm gương, Đó là ai vậy? Một người phụ nữ đẹp dịu dàng với mái tóc xoăn nhẹ thả hờ, đôi mắt to và sâu cùng bộ váy voan màu đen nhạt thật hết sực quyến rũ. Trông cái người trong gương kia thật chả giống với hình tượng mạnh mẽ của cô tí nào. Thật là mất mặt! Nhưng…không phải như thế này cũng rất đẹp sao? Vả lại, hắn…cũng khen cô mà. Cô bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc lạ.
Lam Ngọc thật sự rất muốn nhìn thấy mẹ hắn-người phụ nữ dù vô cùng tàn nhẫn nhưng lại được cha hắn yêu tha thiết. Khi hắn đưa cô đến trước mặt bà ta giới thiệu, cô thật sự thấy choáng. Bà ấy có một gương mặt quá phúc hậu, một nét đẹp thanh thoát, yếu đuối đến nỗi có thể dễ dàng làm tan chảy trái tim đàn ông. Thật không ngờ sau khuôn mặt thánh thiện đó lại là một phụ nữ thâm độc! Cô chào bà ta. Bà cười dịu dàng, hỏi cô:
- Con tên gì? – Giọng nói ấm áp đến lạ. – Có thể làm Đông Vũ xiêu lòng, ắt hẳn phải là một cô gái vô cùng xuất chúng.
Lam Ngọc không dám ngẩng đầu, đúng hơn là không muốn vì sợ sẽ bị ánh mắt dịu dàng của bà ta mê hoặc:
- Thưa phu nhân, con là Lam Ngọc.
Bà ta cười, thật sự có chết dưới nụ cười này cũng không đáng:
- Ta dẫn con đến ra mắt ông nội và họ hàng.
Nói rồi bà bước đi. Lam Ngọc lo lắng nhìn qua hắn thì thấy hắn ra hiệu cho cô đi theo. Có vẻ như họ hàng nhà hắn đang đứng tập trung ở chình giữa căn phòng lớn. Hắn gặp họ mà không thèm chào lấy một tiếng làm cô không biết người nào ra nguwoif nào. Cuối cùng đành mở miệng chào đại. Người bác lớn tuổi nhất của hắn nhìn cô dò xét từ trên xuống dưới với ánh mắt vô cùng khó chịu. Hẳn là do con trai bà ta chưa có bạn gái nên bà sợ gia sản sẽ rơi hết vào tay Đông Vũ. Cô thật sự rất muốn dùng dép ném vào mặt bà ta khi đôi mắt bà cứ đảo qua đảo lại liên tục y hệt con cú. Cô liếc nhìn ông nội hắn. Nãy giờ ông vẫn chưa nói câu nào. Cô cảm thấy cái gia đình này của hăn thật là mệt nha. Không khí gì mà y như trong đám tang. Lại một lần nữa cô kiếm cớ vào toilet nhưng là đi ra ngoài hóng gió. 
Khí trời mát mẻ khiến cô cảm thấy thật dễ chịu. Đang tận hưởng bầu không khí thoải mái, đột nhiên Lam Ngọc nhìn thấy một tên thanh niên đang kéo cánh tay một cô gái. Hắn nói:
- Nếu em không ngoan ngoãn nghe lời tôi, cái công ty chết tiệt đó của nhà em sẽ bị tôi nuốt chửng.
- Em…em thật là không có làm gì…đau.- Giọng cô gái yếu ớt đáp lại.
Hắn bóp mạnh cổ tay cô gái rồi kéo cô về phía mình. Hắn nâng cằm cô gái, lạnh nlungf cảnh cáo:
- Nếu còn có chuyện em đi rêu rao là tôi ép buộc em thì… - Hắn gằn giọng- Cái công ty chết tiệt đó sẽ không bao giờ giữ được.
- Đó rõ ràng là ép buộc người ta mà!-Không hiểu sao Lam Ngọc lại buộc miệng. Hắn liếc vội qua kẻ vừa phát ra âm thanh chết tiệt ấy. hắn thả tay cô gái, vôi sấn đến chỗ Lam Ngọc.
- Cô vừa nói gì?
Lam Ngọc bình thản:
- Chẳng có gì, chỉ là thấy ở đây có kẻ điên sổng chuồng nên mới định gọi bệnh viện tâm thần đến đưa về.
- Cái gì? – Gương mặt hắn lúc này đã biến thành màu đỏ. Hắn giằng mạnh tay cô. Dù đau nhưng Lam Ngọc vẫn ngạo nghễ nói:
- Đừng có làm cái trò đó với tôi, không có tác dụng đâu. Chỉ có hạng phụ nữ yếu đuối như cô ta mới bị kẻ điên bắt nạt. 
Nói rồi cô vùng mạnh ra khỏi tay hắn, vội vã bỏ đi. Hắn nhìn theo bóng cô gái bằng ánh mắt thích thú, nói thầm:
- Thú vị thật, rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau. Trái đất tròn mà!
Quả thật là trái đất tròn! Ngay khi cô vừa mới tự nói với lòng đừng bao giờ dây đến mấy cía chuyện rắc rối vô bổ ấy nữa thì tên Đông Vũ lại giới thiệu cô với mấy thằng em họ, mà thằng điên mới nãy là một trong số đó. Hắn bắt tay cô thật mạnh, trong ánh mắt chứa ý diễu cợt. Tên Đông Vũ tinh ý nhìn ra trong mắt hắn có chứa lửa:
- Đông Hải và bạn gái anh có quen nhau từ trước sao?
Không hẹn mà gặp, cô và tên đó đồng thanh:
- Tất nhiên không rồi!
Cô biết tất nhiên tên Đông Vũ đó không tin, nhưng chịu thôi, làm gì được. Hôm nay đi dự tiệc cô mới nhận ra anh em nhà họ Hoàng này rất được phái nữ hâm mộ, đặc biệt là cái tên Đông Vũ đó. Cô vẫn không hiểu vì sao con gái cứ bu quanh hắn ta. Tất nhiên, kẻ làm cho bọn họ ngứa mắt nhất chính là cô nên tìm cách hạ thấp cô. Một tiểu thư xinh đẹp có gương mặt sắc sảo cười thân thiện với cô:
- Xin chào cô Lam Ngọc, vị hôn thê của anh Hoàng Đông Vũ. Cô thật là một quốc sắc thiên hương, hèn gì Đông Vũ của chúng tôi lại phải xiêu lòng.
Lam Ngọc khó chịu,c ái gì mà Đông Vũ của chúng tôi. Nhưng cô vẫn nở nụ cười đẹp mê hồn:
- Cô quá khen. Tôi thấy tiểu thư Trịnh đây mới là nhan sắc khuynh thành.
Cô tiểu thư đó cười lớn, có vẻ khá hài lòng:
- Cô cũng biết nhìn quá chứ!
Đột nhiên cái tên Đông Hải lại cười lớn.
- Hahahahahaaha! Khuynh thành! Đồ ngốc, Trinh tiểu thư, cô là đang bị người ta nói mỉa đấy!
Lam Ngọc cảm thấy hăn thật phiền, nhưng cũng rất thú vị cảm thán cái nét tức giận trên mặt cô tiểu thư ngu ngốc kia. Cô ta gằn giọng:
- Tôi nghĩ chắc chắn là cô Lam Ngọc đây rất tài hoa xuất chúng. Vậy cô có thể lên kia, vừa hát vừa đánh một bản nhạc không? Nếu không thì một trong hai cũng được, Một gia tộc danh giá như gia tộc họ Hoàng chắc chắn khi chọn con dâu sẽ phải vô cùng tài năng nha.
Lam Ngọc thật sự cảm thấy lùng bùng lỗ tai. Cô bình sinh từ nhỏ đến giờ chưa từng chơi qua nhạc cụ. Bây giờ đững nơi đông người thừa nhận chuyện đó, lại còn trước mặt Trịnh tiểu thư đáng ghét kia, thật sự không những tổn hại cô mà con liên lụy đến nhà họ Hoàng. Đám con gái dưới kia thúc cô. Không còn cách nào khác, Lam Ngọc đồng ý lên sân khấu. Cô bước chậm đến bên chiếc đàn, chân run muốn ngã, cô liếc nhìn hắn cầu cứu nhưng chỉ nhận lại sự lãnh đạm và ánh mắt có ý nói cô ngu thì tự chịu. 
Lam Ngọc run run chạm tay vào chiếc piano tuyệt đẹp màu trắng. Cả khán phòng dường như hoàn toàn im lặng khiến nỗi hoảng sợ của cô càng lúc càng tăng lên.

4. Lam Ngọc khẽ chạm tay vào phím đàn, một âm thanh vang lên giữa khán phòng không một tiếng động. Trong đầu cô bây giờ đang ong ong giai điệu bài hát kìa con bướm vàng vì cô chỉ nhớ mỗi cách đọc nhạc bài đó. “Đồ rê mí đồ, đồ rê mí đồ…”
- Sao vậy, biểu diễn đi chứ! – Trịnh tiểu thư lên tiếng thúc giục.
Ngay khi Lam Ngọc vừa định đánh bài kìa con bướm vàng thật thì cô chợt nhận thấy có 2 tên đang đứng 2 đầu cây đàn - là Đông Vũ và Đông Hải. Không chỉ mình cô ngạc nhiên mà cả hai tên đó cũng trợn tròn mắt nhìn nhau. Sau vài giây ngưng đọng không khí, tên Đông Hải lôi cô ra khỏi ghế rồi thế chỗ vào đó. Hắn dạo qua một bản nhạc rồi nói trong nụ cười:
- Cũng lâu rồi chưa nghe anh Đông Vũ hát. Hay sẵn dịp hôm nay hai người song ca một bài đi.
Tên Đông Vũ trừng mắt nhìn thằng em chết tiệt. Đây là lần đầu tiên Lam Ngọc thấy ánh mắt Đông Vũ xao động. Hắn nhìn cô, nói nhỏ gì đó, cô gật đầu. Nhạc bài hát “Cry on my shoulder” nổi lên. Giọng hát của hắn tuy cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng đủ sức lôi cuốn mọi ánh nhìn nơi đây. Lúc đến phiên câu hát nữ, cô lúng túng vào trật nhịp, rồi khó chịu nhìn hắn. Hắn dịu dàng nói vào tai cô:
- Không cần nhìn người khác. Ở nơi này, cô chỉ cần nhìn tôi là đủ!
Lam Ngọc không ngờ hắn có thể nói ra những lời này. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt ấm áp rồi cùng hắn song ca bài hát một cách thành công theo cách riêng của cô.
Ở bên dưới, lúc này cô hai của hắn đột nhiên lên tiếng:
- Đang trong khung cảnh lãng mạn như vậy sao hai đứa không làm gì đó để không khí nóng bỏng hơn nhỉ?
Theo bà quản gia thì cô hai hắn là một người kì quái và dễ tính. Nghe vậy, cả khán phòng rộ lên hưởng ứng. Hắn có vẻ hơi bối rối, nắm chặt lấy tay cô. Tên Đông Hải không hiểu đã rời khỏi cái piano từ lúc nào, đang đứng bên cạnh cô. Hắn nhìn anh bằng ánh mắt có lửa:
- Nếu anh không muốn thì để em giúp nhé!
Nói rồi hắn vội kéo cô sát vào mặt. Trong phút chốc, cô tưởng như nụ hôn đầu ngọt ngào của mình sẽ bị tên điên này cướp trắng, nhưng Đông Vũ đã nhanh tay giật cô về phía mình rồi cuối xuống dùng môi hắn phủ lên môi cô. Mặc dù đã mất gần như hết cảm giác nhưng cô vẫn nghe thấy mọi người bên dưới ồ lên hứng thú. Tên điên Đông Hải đột ngột lôi mạnh cô về phía mình, kéo cô khỏi khán đài và đi nhanh ra ngoài. Cái quái gì đang diễn ra thế này?
Khí trời mát mẻ khiến Lam Ngọc tỉnh táo. Lúc này cô mới nhận ra là tay đang bị tên điên suồng sã lôi đi xềnh xệch. Cô vùng mạnh tay ra khỏi tay hắn, hét lên với hắn:
- Bị điên hả?
Hắn không thèm quay lại, giọng nói vô cùng lãnh khốc:
- Anh ấy đã có bạn gái, em có biết không?
Lam Ngọc nhất thời không biết phản ứng thế nào, cũng không biết phải trả lời sao.
- Tôi biết là hai người chỉ đóng kịch. – Hắn nói câu tiếp thật làm Lam Ngọc hoảng sợ. – Dù là lần đâu tiên chơi trò này nhưng là do anh đã hết cách. Nhưng đừng lún sâu vào nữa, em nhất định sẽ bị tổn thương.
- Anh bị điên hả? Tôi biết là anh bị điên nhưng có cần tới mức này không? Anh lôi tôi ra đây chỉ để nói mấy điều này hả? Làm việc bất cần không suy nghĩ kiểu đó là tôi ghét nhất. Anh không sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh dòng họ anh sao? Nhỡ đâu người ta nghĩ giữa chúng ta có quan hệ gì thì sao?
- Như vậy càng tốt! – Hắn gào lên.
Lam Ngọc không hiểu vì sao hắn lại xử sự như vậy. Cả hai hôm nay là lần đầu tiên gặp nhau. Cô cũng hiểu rõ là Đông Vũ đã có vị hôn thế thanh mai trúc mã vô cùng xinh đẹp, không ai có thể thay thế. Vì vậy hắn không cần phải phản ứng quá khích như vậy.
- Tôi…có thể tự lo cho mình. Anh khỏi bận tâm. Lam Ngọc này chưa bao giờ làm việc gì mà không có lợi cho mình. 
Lúc này hắn mới quay lại, nhìn cô bằng ánh mắt van lơn:
- Rời xa anh ấy đi!
- Nhưng tôi còn có việc.
- Tôi sẽ giúp cô. – Hắn nói chắc nịch.
Cô mệt mỏi nhìn hắn:
- Dòng họ tôi có một miếng đất quý nhưng đã bị rơi vào tay tập đoàn Hưng Thịnh. Chủ tịch tập đoàn chỉ dồng ý giao nó cho tập đoàn Đại Thiên. Đông Vũ nói có thể giúp tôi tiếp cận chủ tich Đại Thiên. Anh có thể không? –Bọn họ là anh em thì cũng có thể lắm chứ. Cô cảm thấy mệt với cái vụ giả vờ này lắm rồi.
Nhưng cô vô cùng thất vọng khi thấy mặt hắn xụ xuống:
- Việc này thì…tôi không thể giúp em. Ngoài anh ấy ra…không ai…có thể giúp em.
Cô định hỏi là không biết anh ta có quan hệ gì với vị chủ tịch đó không, nhưng lúc ấy, mọi người đã chạy vội đến. 
Tên Đông Vũ đưa cô ra khỏi buổi tiệc. Hắn bảo tài xế đưa cô về trước còn hắn thì ở lại thu dọn tàn cuộc do cô gây ra. Cô hơi bất mãn nhưng cũng nghe theo. Cô bất giác sờ tay lên môi. Ở nơi đó vẫn còn đọng lại…một chút gì đó. Cô cũng không thể hiểu nỗi tên Đông Vũ. Nhất định phải nhờ bà quản gia cho thêm thông tin về hăn mới được. Trên đường về, Lam Ngọc nhanh chóng gọi cho Mai Ly, tường thuật lại sự việc. Giọng cô bạn cười nắc nẻ trong điện thoại:
- Hôn cũng hôn rồi nha! Tiếp theo sẽ là nàng nhận ra mình đã yêu cahngf từ lúc nào và chàng cũng vậy. Đúng lúc đó, bạn gái thanh mai trúc mã của chàng trở về.. Tèn tén ten…
- Thôi nha! Cậu đừng có tưởng tượng quá! Mình đau có cảm tình gì với hắn không?
- Thật không?- Ly nói bằng giọng mỉa mai thất ớn. – Còn có cái đuôi Đông Vũ nữa chứ.
- Đuôi gì? Chỉ mới gặp tên điên đó lần đầu.
- Xì, hắn để ý cậu rồi, ngốc à!
“ Liệu mọi chuyện có xảy ra như thế thật không? Nhưng đây là đời thường mà…” Lam Ngọc mãi suy nghĩ chuyện đó, bần thần đến nỗi không biết là đã tới nhà.
Khoảng hoen 12 giờ đêm Đông Vũ mới về đến nhà. Không phải cô chờ hắn mà là cô chỉ muốn biết mọi chuyện như thế nào thôi. Hắn có vẻ khá mệt. Cô hỏi ngay hắn:
- Mọi chuyện thế nào?
Hắn không thèm trả lời, cũng không nhìn cô lấy một cái. Có lẽ hắn đang giận. Cô tiếp tục, quyết không tha cho hắn:
- Có chuyện gì thì cũng phải nói chứ?
Hắn đột nhiên quay ngoắc lại, nắm chặt tay cô bóp mạnh:
- Cô làm ơn yên phận giúp tôi!- Hắn đay nghiến từng chữ.- Chúng ta chỉ là đang DIỄN KỊCH, tuy vậy cô cũng phải diễn cho tốt chứ? Hôm nay tôi đã cố gắng diễn tốt, còn cô lại phá hỏng tất cả.
Không hiểu sao nghe lời hắn nói cô lại thấy chạnh lòng. 
- Anh nói…hôm nay tất cả chỉ là diễn kịch?
- Vậy chứ cô nghĩ là gì? Đừng tưởng bở, cô nên nhớ vì cô không phải hồ ly nên tôi mới nhờ cô giúp tôi. Nếu còn để xảy ra mấy chuyện này, cô đừng hòng gặp được chủ tịch.
Cô hét lên:
- Anh nghĩ anh là ai chứ? Là anh đang nhờ vả tôi đấy!
- Không phải, là thỏa thuận, không phải nhờ vả. Chúng ta cả hai bên cùng có lợi, không đúng sao? Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi!
Nói rồi, hắn vào phòng, đóng vội cánh cửa. Cô nhìn theo bóng hắn, không hiểu sao nước mắt lại chảy ra. Nụ hôn đầu của cô…chỉ là diễn…
5. – Đông Hải là con một của cô ba, là em họ cậu chủ. Trong số tất cả những người trong gia tộc thì cậu ta chính là đối thủ số một của cậu Đông Vũ. Tất nhiên các cô đều đặt rất nhiều hy vọng lên cậu ta mong sớm lấy tài sản nhà họ Hoàng, không để rơi vào tay bà chủ. Nhưng ngặt một nỗi, cậu Đông Hải lại không màng tới mấy thứ ấy, đặc biệt là không màng đến việc lấy vợ sinh con. Cậu ấy xem phụ nữ chỉ là trò đùa bỡn qua đường. Dù vậy nhưng tôi vẫn thấy tính cậu ấy đáng yêu lắm, cô có nghĩ thế không? Cô Lam Ngọc!- Bà Hường hét lớn.
Lam Ngọc nãy giờ bần thần, đột ngột giật nãy mình:
- Sạo ạ?
- Nãy giờ đầu cô để đi đâu vậy? Cô có nghe tôi nói gì không?
Lam Ngọc nhìn bà với ánh mắt có lỗi. Cô xin phép bà lên phòng. Lam Ngọc không hiểu cô vì lý do gì lại trở nên có tâm trạng thế này. Tối qua cô dường như thức trắng đêm, mãi đến 2 giờ sáng mới chợp mắt, thế là muộn giờ làm nên đành xin phép nghỉ ốm. Cô không ngờ 1 người bất cần tình cảm như cô lại có thể chỉ vì một câu nói mà trở nên như thế này. Có thể đối với bọn họ, một nụ hôn là thứ có thể dễ dàng cho đi, nhưng với một cô gái truyền thống như Lam Ngọc, quan niệm về điều đó không đơn giản như thé. Một nụ hôn diễn kịch là vô cùng sỉ nhục đối với cô. Cô bây giờ rốt cục cũng không hiểu mình bị làm sao. Nếu gọi cho nhỏ Mai Ly, chắc chắn nhỏ sẽ lại nói là do cô thích hắn. Nhưng bây giờ cô rất cần người nói chuyện. 
Không hiểu sao cô lại nhấc máy, gọi cho tên điên Đông Hải. 
- Alo, ai đó? – Cái giọng bỡn cợt của tên điên đó.
- Là tôi! Dương Lam Ngọc.
Một chút im lặng.
- Có việc gì?
- Có thể…đi uống cà phê với tôi không?
Lại cái giọng điệu tự tin quá đáng chết tiệt ấy:
- Sao vậy? Mới gặp tôi một lần mà em đã nhớ sao?
Lam Ngọc hét vào máy:
- Này tên điên, tôi không rảnh nha! Nếu không muốn đai thì đừng có lảm nhảm, tắt máy đây!
Cô vứt mạnh cái điện thoại lên giường. Không hiểu sao cô lại khùng tới nỗi rủ hắn đi nói chuyện. Thật là hết biết! Nhưng…cái cách nói chuyện của hắn rất giống với người cha quá cố của cô: 1 chút bất cần, một chút bỡn cợt nhưng rất quan tâm. À không, hán thì không có quan tâm. Tiếng chuống điện thoại reo. Cô với tay lấy nó rồi đọc tin nhắn: “ 10 h quán cà phê Vườn Xưa, tôi sẽ đợi em!”
Cô liếc nhìn đồng hồ rồi vội vã đi chuẩn bị.
Mặc dù cô đến sớm nhưng đã thấy hắn ngồi ở đó, đang nhấm nháp một ly cam vắt. Thật là, đàn ông gì mà…Lam Ngọc gọi một ly cà phê sữa. Hắn lên tiếng trước:
- Có chuyện gì em muốn nói với tôi sao?
- À, cũng không có gì! – Nói thật ra thì cô không biết phải nói gì, tự dưng cứng họng trong một lúc.
- Sao thế? Gọi tôi ra mà không có gì thì chứng tỏ là do em nhớ tôi rồi!
- Này tên điên, nói thật là tôi cũng không hiểu vì sao lại gọi anh ra đây ngồi nói mấy thứ nhảm này nưa. Quá tốn thời gian!- Tuy nói vậy nhưng không hiểu sao hắn đã giúp cô có cảm giác tốt hơn. – Nhưng mà…chúng ta đêm hôm qua là gặp nhau lần đầu, đúng chứ?
Hắn nhìn cô khó hiểu:
- Em vẫn chưa nhớ ra sao? Không phải lần đầu! Tôi đã gặp em ở công ty *********. Hôm đó tôi đang đi cũng bạn gái, lại bị em tưởng nhầm là tôi cưỡng bức cô ta, thế là cũng với cái giọng điệu đó, em lên tiếng mắng tôi trước mặt bao nhiêu người. Sau đó vì quá tức giận, tôi đã bảo giám đốc trừ lương em, nhớ không?
Lam Ngọc hơi thần người. Cô nhớ lại cái lần chết tiệt tự dưng bị trừ lương vô duyên ấy.
- Thì ra là anh! Cái kẻ biến thái đó.- Cô không ngờ là lại quên gương mặt đo.
- Này, là em tự suy diễn nha! Hôm đó là đi với bạn gái, không phải là người tôi dụ dỗ…- Giọng hắn có chút tội nghiệp.
- Sao cũng được, chắc gì cô ta đã đồng ý làm bạn gái anh! Có khia nh lại như hôm đó ép buộc người.
Hắn nhắn mặt:
- Mấy nhỏ đó tự bám theo tôi thôi. Con cưỡng bức thì chỉ là lúc muốn mấy cô đó lên giường, cái đó hơi phiền chút.
- Cái gì? –Lam Ngọc hét toáng lên khiến mọi người đều quay lại nhìn.- Anh…ngủ với họ?-Dù biết anh là kẻ đùa giớn phụ nữ nhưng không ngờ lại đến mức này. –Anh có mấy đứa con rồi?
- Em có cần bất ngờ thế không? Chuyện đó thời nay là bình thường mà. Với lạ igia tộc họ Hoàng đều là có con trước rồi mới được kết hôn nha, đó là quy định. Nếu đã có con thì phải đặc biệt chịu trách nhiệm nữa. Ly hôn thì phải được ông nội cho phép. Tôi đâu có điên mà đi ràng buộc đời mình với mấy con nhện cái đó. Bọn nó chỉ để chơi thôi.
Lam Ngọc thật muốn hắt ly nước vào mặt hắn. Thấy mặt cô xám đi, hắn cười giả lả:
- Em yên tâm. Bọn đó toàn là đồ second-hand hết cả, không phải lo người phá đời bọn nó là tôi đâu. 
Lam Ngọc cảm thấy không nên nói thêm gì với tên này nên đứng lên, vội chào hắn, thanh toán tiền rồi đi thẳng ra cửa. Hắn cười:
- Trên đời này mà còn có người con gái như em sao? Người con gái xem trọng những chuyện đó…Người con gái sẽ cung thủy với người yêu…Nếu em là của tôi…thì sẽ thế nào nhỉ?
Lúc Lam Ngọc về nhà đã thấy tên Đông Vũ đang xem ti vi. Hôm nay hắn về sớm hơn thường lệ. Nhìn thấy bóng cô, hắn ra vẻ dịu dàng quan tâm:
- Đi đâu về vậy? Không phải là đang ốm sao?
Cô lãnh đạm nhìn hắn:
- Ở đây không có ai, không cần phải thế?
Hắn tiếp, vẫn bằng cái giọng đó:
- Sao lại nói vậy? Tất nhiên anh phải quan tâm em rồi.
Cô ngạc nhiên nhìn hắn. Đúng lúc đó, mẹ hắn từ trong bếp đi ra. Cô thở phào, thì ra là vậy. Nhưng trong lòng vẫn dâng lên một nỗi thất vọng khó tả. Cô chào mẹ hắn rồi đi lên phòng. Có một điều mà cô không biết, đó là câu đầu tiên hắn hỏi cô…là thật lòng.
Hôm nay mẹ hắn đột ngột đến chơi, bà quản gia chuẩn bị thật nhiều món ngon. Hắn ở trước mặt mẹ gắp thức ăn cho cô, rồi giúp cô lấy nước. Trong lúc đó cô thât sự đã nghĩ, chắc mỗi ngày hắn đều đối với Lam Kiều như thế. Mẹ hắn hỏi cô ốm ra sao cô thật không biết trả lời thế nào. Đơn giản là vì cô đâu có ốm. Hắn lúc đó lại trả lời thay cô:
- Cô ấy cảm! Trời đang vào đông mà.
Mẹ hắn mỉm cười hài lòng nhìn cô:
- Hai đứa định khi nào có em bé?
Mặc dù biết trước mục đích của bà ta là như vậy nhưng cô vẫn không khỏi phụt cơm ra ngoài. Bà nhìn cô cười:
- Sao vậy? Hai đứa còn chưa có kế hoạch gì hả? Sinh trong năm nay luôn đi.
Hắn khó chịu nhìn bà:
- Cô ấy còn phải làm việc. Mẹ không thấy là mẹ hơi quá sao?
- Có gì mà quá. Không lẽ hai đứa còn chưa…? Mà hình như vậy nhỉ! Hai đứa đâu có ở chung phòng.
Cô lo ngại nhìn hắn, nghĩ hắn sẽ nói gì đó, nhưng chỉ nhận được sự im lặng. Mẹ hắn, ngoài dự đoán của cô, cũng không nói gì thêm.
Mẹ hắn muốn gia đình có không gian riêng nên đã cho bà quản gia về quê vài ngày. Hắn biết bà có âm mưu nhưng không thể suy đoán bà sẽ làm gì. Nhưng hóa ra hắn lầm. Mẹ hắn chỉ ăn xong bữa cơm, ra về rồi nói trưa mai sẽ đến chơi.
Buổi tối, Lam Ngọc muốn uống nước trái cây nên mở tủ lạnh tìm. Bà quản gia vừa mua chai nước táo mới, thật tốt! Cô uống một ly đầy rồi tiện thể bưng vào phòng làm việc cho hắn theo thói quen. Hắn cũng như mọi ngày uống cạn ly nước, không cảm ơn, tiếp tục làm việc. Đột nhiên cô cảm thấy người nóng bừng, một cảm giác gì đó vô cùng khó chịu len sâu vào người cô. Thật sự co rất muốn cởi hết quần áo ngay tại đây. Đột nhiên hắn gầm lên trong phòng. Cô chạy vội vào:
- Có chuyện gì? – Cô chưa kịp hỏi gì hắn đã tát cô một cái trời giáng.
Cô sửng sờ, rồi tức tối, định quát cho hắn một trận nhưng khi thấy hắn quằn quại, khổ sở, mồ hôi đầm đìa, cô tiến lại gần, sờ tay lên trán hắn, dịu giọng:
- Anh… có sao không? 
Chỉ có thế. Cô chỉ nói được có thế. Những lời còn lại chưa kịp nói thì môi cô đã bị hắn chiếm lấy. Hắn bế cô vào phòng… Đêm triền miên…
Sáng hôm sau, khi cô mở ánh mắt, cảm thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ. Cô nhìn chằm chằm vào trần nàh, tường rồi sàn nhà. Quần áo ai đang vất vường ***. Cô quay sang bên cạnh vì cảm thấy hơi thở của ai đó. Là hắn! Hắn! Á Á Á Á! Cô hét toáng lên khi phát hiện mình không mảnh vải che thân đang nằm bên cạnh hắn cũng trần như nhộng. Chợt nhớ lại đêm qua, cô và hắn đã…Lúc này, hắn cũng đã tỉnh. Hắn nhìn cô bằng cặp mắt khinh bỉ, rồi nhìn chằm chằm vào vệt máu trên giường. Nước mắt cô chợt rơi. Lại một lần nữa, lại một lần nữa thứ cô coi trọng…bị hắn… Cô quay mặt qua phía khác để hắn không nhìn thấy. Hắn khinh bỉ nói với cô:
- Đừng giả vờ khóc lóc rồi cầu xin tôi chịu trách nhiệm. Tất cả không phải là do cô sắp đặt? Là tôi đã nghĩ cô phải hồ ly nên mới rước cô về đây. Thật không ngờ, cô…ngay cả một con hồ ly cũng không bằng!- Hắn gằng từng chữ.
Lam Ngọc thật sự không hiểu. Sau khi đã cướp đi cái quý giá nhất trong đời cảu cô, hắn lại nói đó là do lỗi của cô sao. Cô gạt vội nước mắt, hung hăng nhìn hắn:
- Hôm qua là anh tự xông vào trước! Là anh cưỡng bức tôi! Tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Nhưng tại sao lại nói là do tôi? Do tôi đã lởn vởn trước mặt quyên rũ anh chắc?
Hắn nhìn cô giễu cợt:
- Là cô cùng tôi hưởng ứng, không phải sao?- Cô chợt nghĩ là mình có như thế thật. Lúc đó đột nhiên mất hết lí trí. Hắn tiếp:
- Là cô đã bỏ xuân dược vào nước táo. Thật là một chiêu cao tay vô cùng!
Cô nhìn hắn khó hiểu:
- Cái gì mà xuân dược? Đó là…?
- Là gì cô tự biết! Còn bây giờ mau biến khỏi chỗ này!
Lam Ngọc vẫn còn hoang mang nhưng không muốn hắn tiếp tục sỉ nhục cô. Cô đứng nhanh dậy nhưng vì quá vội nên nhất thời bị choáng, rồi ngã vào người hắn. Hắn thấy cô ngã nên ngay lập tức đỡ lấy. Cô vùng mạnh tay ra khỏi hắn, hét vào mặt hắn:
- Anh là đồ ngốc hả? Nếu tôi muốn hạ xuân dược thì đã làm lâu rồi! Trên thê giới này không có người phụ nữ nào ngu ngốc đến nỗi đem thân mình dâng cho người khác ăn miễn phí đâu! Nước táo đó là do bà quản gia mới mua, đặt trong tủ lạnh. Tôi chỉ là nhân tiện lấy ra.
Hắn lập tức hiểu ra:
- Cô nói là…mới mua? Tôi hiểu rồi!Là do…bà ta! – Hắn gầm lên.
Lam Ngọc cũng ngay lập tức hiểu ra. Cô thật sự không ngờ, mẹ hắn lại thật quá thủ đoạn. Nhưng điều làm cô tức hơn là bị hắn ăn sạch sẽ, lại bị hắn tát một cái rồi con nghe hắn **** ngon lành. Cô bực bội đi vội ra khỏi căn phòng, Hắn nhìn theo cô bằng ánh mắt có lỗi. Thì ra tất cả mọi sự đều do người mẹ thủ đoạn của hắn gây ra. Hắn không những đã ăn người ta sạch sẽ mà con tát người ta một cái, rồi cao giọng khinh miệt, Hắn thật vô cùng hối hận khi lôi một người vô tội như cô vào cuộc chiến tranh giành tài sản nhà hắn.
6. Hôm nay mẹ hắn có nói qua là sẽ tới nhưng đợi mãi không thấy, báo hại cô làm cả đống đồ ăn thiết đãi. Thôi cứ để hắn ăn hết vậy! Cô không hiểu vì sao dù đang rất giận nhưng cô vẫn xuống bếp, tự tay nấu món ăn cho mẹ hắn hệt như một đứa con dâu ngoan. Kì thực đối với cô, chuyện hôm qua không phải hoàn toàn là chuyện…không mong muốn. Thật lòng, cô…không phải là không có cảm tình với hắn. Hay đơn giản là không chỉ “có cảm tình”? Lam Ngọc biết rõ hắn đã có người hôn thê thanh mai trúc mã xinh đẹp, sớm sắm sẵn một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng hắn. Nhưng…một tia hy vọng chợt lóe lên trong cô. Nhỡ đâu…cô có thai thì sao? Lúc cô đang suy nghĩ miên man thì chuông cửa reng. Chắc là hắn đã về. Cô chạy vội ra mở cửa.
Không phải hắn. Là bà quản gia! Bà nhìn cô hồ hởi:
- Hôm qua cô và bà chủ dùng cơm vui chứ? Bà chủ bảo tôi nghỉ khoảng một tuần nhưng sáng nay cậu chủ lại bảo tôi đi làm. Cô làm sao thế?- Bà nhìn thấy vẻ thất thần trên mặt Lam Ngọc.
- Cháu không sao! Bà vào đi, cháu đã nấu cơm rồi!
Không khí phòng ăn thật sự vô cùng nặng nề. Bà Hường muốn pha trò nhưng lại nói toàn mấy chuyện vô bổ. Hắn mải mê ôm cái điện thoại một lúc rồi mới chịu cầm đũa. Hắn nhìn chằm chằm các món ăn một lượt, tỏ vẻ hơi khó chịu, rồi dùng thử một miếng. Khi miếng thịt đưa tới miệng, gương mặt hắn đột ngột trở nên xám xịt. Hắn phun vội miếng thịt ra chén rồi tức tối nhìn bà quản gia, gầm lên:
- Tôi đã nói với bà là đừng bao giờ nấu cái kiểu chết tiệt này mà! Có chuyện như vậy mà bà cũng không hiểu được sao? – Hắn đang tức giận, nhưng Lam Ngọc thật sự không biết lý do là gì. Cô chỉ cảm thấy tức tối vì sự bất lịch sự của hắn với bà Hường. Dù sao bà cũng là người lớn.
Bà gắp vội miếng thức ăn lên miệng, định nói gì đó nhưng đã bị cô nói trước:
- Đừng có nói bà ấy như vậy! Là tôi nấu! Hôm nay vì mẹ anh bảo sẽ đến nên tôi đã nấu!-Lam Ngọc đã tức giận thật sự.- Nếu đồ ăn không ngon thì anh có cần phải bất lịch sự đến thế không? Có cái gì mà phải làm ầm lên như thế?
Cô tức tối đi nhanh lên phòng. Hắn nhìn theo bóng cô bằng ánh mắt bối rối. Thật là, hắn lại làm tổn thương cô mất rồi! Nhưng hương vị này thật giống với cách nấu của người thân mà hắn yêu thương nhất.
Bà quản gia mang cơm lên phòng cho cô. Nhìn gương mặt xám xịt của cô, bà biết rõ là giữa hai người có chuyện, nhưng không tiện hỏi. Cô nhẹ giọng:
- Là cháu nấu không ngon sao? Nhưng hắn ta có cần…- Cô thật không khỏi bực mình khi nhớ lại ánh mắt hắn lúc ấy.
Bà quản gia dịu giọng:
- Không phải! Đó không phải là lỗi của cô! Nấu ăn cũng tương tự như vẽ tranh. Cô chỉ cần thay đổi một màu, bức tranh ngay lập tức cũng sẽ thay đổi theo. Cô có nhận ra là tôi không bao giờ dùng tiêu, ớt và gừng trong các món ăn không?
- Nhưng…cháu thấy bỏ mấy thứ đó vào sẽ ngon hơn chứ?
- Phải, ngon hơn, nhưng cũng khiến người ta gợi lại chuyện không hay. Chắc là cô không biết, thật ra cậu chủ còn có một người chị gái! Cô chủ tên là Hoàng Thụy An. Cô ấy là một nữ tử dịu dàng đáng yêu, giống ông chủ như tạc, từ nhỏ đã luôn quan tâm chăm sóc cậu em ngỗ ngược. Nói trắng ra thì cô ấy mới chính là mẹ cậu chủ. Ông chủ và đặc biệt là cậu chủ yêu cô ấy lắm. Cô cũng yêu họ rất nhiều. Dù bà chủ là mẹ nhưng cô thật ra không hề có chút tình cảm gì với bà. Từ khi cô còn nhỏ, bà đã thiên vị cậu chủ, lúc nào cũng xem cô là đồ vô dụng, đôi khi cô ấy còn có cảm giác như bà vô cùng ghét cô. Sau này khi nghe bà nói chuyện, cô mới biết lý do thì ra vì cô là con ông chủ.
- Vậy tại sao bà ta không ghét hắn? À, là do quyền thừa kế!-Lam Ngọc đột nhiên hiểu ra.
- Phải, bà chủ xem cậu chủ là món đồ để lợi dụng, Cậu chủ cũng sớm nhận ra điều đó nên vô cùng quý mến cô Thụy An. Bỗng nhiên một hôm, bà chủ đột nhiên đối xử và cô chủ tốt một cách kì lạ. Bà săn sóc cô kĩ lưỡng, đưa cô đi shopping, khiến cô lần đầu tiên cảm nhận được tình thương người mẹ. Nhưng ngay khi cô có được tình cảm của mẹ, thì tất cả tình yêu mà cha và các cô dành cho cô cũng đồng loạt biến mất.
Bà quản gia im lặng một lúc:
- Bà chủ đột nhiên đối xử tốt với cô An là vì bà đã đi xét nghiệm AND và biết cô ấy chính là con tình nhân của bà ta. Bà ấy đã đứng trước mặt tất cả mọi người, thẳng thừng nói ra sự thật đó, cốt để khích ông chủ lên cơn đau tim…Cũng từ đó, ông chủ và mọi người trong gia đình, không ai nhìn mặt cô chủ nữa, trừ cậu chủ. Cô ấy tuy vô cùng đau đớn nhưng vẫn âm thầm chịu đựng vì cậu em trai cùng mẹ khác cha. Nhưng đến một hôm, cô ấy đã nghe bà chủ nói chuyện điện thoại, và cô ấy phát hiện, thật ra cô chính là con ruột của cha, là bà chủ đã nói dối. Bà ấy làm thế để ông chủ sau khi biết được sự thật sẽ phải hồi hận đến chết. Sự thật ấy quá phũ phàng đối với một cô bé lớp 9, cô Thụy An chạy thẳng vào phòng hỏi thẳng bà chủ. Bà ấy nở một nụ cười điên dại rồi đem cô ấy ra khỏi nhà, ép cô ấy lên xe. Lúc ấy tồi nhớ bà có nói một câu: “Tao sẽ không để đứa bẩn thỉu như mày phá hoại kế hoạch của tao!”
Lúc này, nước mắt bà quản gia đã chảy:
- Cô chủ, vì không muốn ông chủ phải vì mình mà gặp nguy hiểm, nên đã liều mạng vùng khỏi tay bà chủ và gieo mình xuống sông. Mười mấy năm nay cậu chủ cho người đi tìm khắp nơi vẫn không thấy cô chủ. Bình sinh cô chủ nấu ăn rất ngon. Gia vị cô ấy thích nhất chính là gừng, ớt và tiêu. Những thứ đó dường như đã trở thành vị độc quyền của cô ấy. 
Lam Ngọc nắm chặt tay bà quản gia đang run:
- Có vẻ bà cũng rất yêu quý chị ấy? Vậy sau khi cha Đông Vũ nghe tin, ông ta…
- Ông chủ đã rất sốc nên lên cơn đau tim nhẹ. Nói gì thì nói, tình cha con mười mấy năm sao nói bỏ là có thể bỏ ngay được. Nhưng điểm hcis mạng chính là bà chủ đã nói với ông rằng Thụy An chính là ocn hái ruột của ông. Lúc ấy ông chủ giống như lên cơn điên, ôm ngực mà hét. Cậu chủ còn nhỏ chỉ dám nép mình vào người tôi, nước mắt cứ thế chảy ra. Khi ông chủ tay run run với lấy mấy viên thuốc trợ tim, bà chủ đã nhẫn tâm đạp nát nó. Lúc ấy, trong đôi mắt bà ánh lên tia hận thù sâu sắc. Tôi đã quá sợ hãi mà không làm được gì, chỉ đứng đó…nhìn….
Bà khóc nấc thành tiếng.
- Không phải lỗi của bà! Là chuyện đã rồi, không ai có thể cứu vãn được nữa…
Lam Ngọc cảm thấy hắn thật sự rất thảm. Những người hắn yêu quý đều lần lượt, lần lượt bị cướp đi. Nỗi tức giận với hắn cũng vơi bớt một nửa rồi. Dù sao thì cảm xúc của cô đến nhanh và qua cũng nhanh lắm. 
Những chuyện mới nghe khiến cô cảm thấy khó chịu. Con người sao có thể đối với nhau tàn nhẫn như vậy. Bà ấy có gương mặt thánh thiện thế tại sao lại nỡ đối xử với con mình phũ phàng như vậy? Cô xuống bếp định lấy cốc nước thì thấy hắn đang từ đó đi ra. 4 con mắt nhìn nhau chằm chằm, chơi trò đấu mắt. Cô là người thua, vội lánh qua người hắn vào bếp. Hắn kéo tay cô lại, nói nhỏ:
- Cố chịu đựng, chỉ vài tuần nữa thôi tôi sẽ giúp cô có được miếng đất!
Không hiểu sao khi nghe những lời này chỉ khiến Lam Ngọc thêm chạnh lòng. Một ngày nặng nề trôi qua. Kể từ khi gặp hắn, đêm nào cô cũng suy nghĩ: “Không biết mai sẽ xảy ra chuyện gì?”
Mấy ngày nay cô và hắn gần như không hề chạm mặt nhau. Cả hai cố tình tránh mặt nhau, ngay cả trong bữa cơm. Lại một chủ nhật nữa đến, cô phải đi dự buổi tiệc họp mặt gia đình của nhà hắn. Thật sự hắn đã nhờ bà quản gia nói cô ở nhà, nhưng mẹ hắn lại gọi bảo cô đi shopping với bà ta rồi đến buổi tiệc. Lần này, buổi tiệc được tổ chức ở một phòng ăn theo phong cách Nhật vô cùng sang trọng, khách mời chỉ có họ hàng nhà hắn. Bàn ăn hình chữ nhật, chỗ ngồi của cô là bên cạnh hắn, gần cô út. Người cô này có vẻ khá kín tiếng. Khỏi phải nói là hắn ngạc nhiên thế nào khi thấy cô bước vào.
Dạo này trông hắn hơi mệt. Cũng phải, việc công ty bừa bộn, lại thêm giám đốc mới đưa xuống cả đống dự án, hắn phải làm ngày làm đêm, ăn uống vì tránh mặt cô mà cũng không đủ giờ đủ giấc. Ông nội hắn từ hôm cô gặp lần đầu tiên đến giờ chưa từng mở miệng nói 1 câu khiến cô có cảm giác như ông ta bị câm vậy. 
Lam Ngọc chưa bao giờ ăn ở nhà hàng Nhật nên không hiểu cách ăn lắm. Cô lóng ngóng vụng về như một đứa trẻ. Bây giờ cô mới nhận thấy là chưa bao giờ gặp anh họ, em họ hắn. Chỉ có 2 em trai, 1 cô em gái. Mặc kệ, chuyện đó liên quan gì đến cô. Đột nhiên có một giọng nói cất lên khiến cô không thể không chú ý- một giọng nói cao, già dặn, từng trải:
- Mọi chuyện vẫn tốt chứ?- Là ông nội hắn lên tiếng.
- Dương Lam Ngọc? – Tiếng gọi của ông khiến cô giật nãy mình.
Cô dịu giọng:
- Vâng ạ!
- Thật là một cô gái kì lạ! Có thể làm 3 đứa cháu ta đều chú ý như vậy!
Cô nghĩ là ông đang nhắc đến tên Đông Vũ và Đông Hải, nhưng sao lại là 3?
- Hoàng Đông Triều! Cô quen nó, nhưng không biết nó. Còn nó, luôn luôn nhớ cô.
Lam Ngọc bất giác cảm thấy ông nội hắn hơi đáng sợ. Ông ta cứ như nhìn thấu tâm can mọi người.
- Làm cho Đông Vũ phải phân vân như vậy, làm cho Đông Hải phải bảo vệ như vậy, làm cho Đông Triều phải nhung nhớ như vậy, cô…thật sự tại năng!
Lam Ngọc thật sự không biết nên nói gì trong lúc này, chỉ biết cúi gằm mặt vì cô biết cả bàn ăn đang nhìn cô chằm chằm. Hắn đột nhiên lên tiếng:
- Ông à, đôi khi sẽ có nhầm lẫn…
- Ta tin là mình không nhầm. Yên tâm đi, rồi sẽ đến lúc cháu hiểu được điều ông nói hôm nay.
Lam Ngọc không hiểu ông và hắn đang nói gì. Nhưng cô có ấn tượng khá tốt với ông.
Trời đột ngột đổ mưa trong khi cô lại vì tránh mặt nên không thèm ngồi xe với hắn. Không cần nói cúng biết là sẽ ướt như chuột lột. Cô lại không phải loại người chờ đợi mưa tạnh. Thôi mặc kệ vậy.
Lam Ngọc bước lững thững trong mưa, cảm giác sảng khoái. Đã lâu rồi cuộc sống của cô không có đơn giản như vậy. Tất cả là kể từ khi gặp hắn, rắc rối cứ nhè đầu cô mà đổ xuống. Thật là, không phải cô bị ám ảnh hay sao mà lại nhìn thấy hắn đang đứng lừng lững trước mặt. Cô tự cười mình hoa mắt.
Nhưng đó không phải ảo ảnh, tuyệt nhiên không phải. Ảo ảnh làm sao có thể cầm tay cô lôi vào xe. Ảo ảnh làm sao có thể đóng sầm cánh cửa ô tô. Cô nhớ mãi ánh mắt hắn lúc ấy, với cô, đã có chút xao động.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro