P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

"Khúc Chanh, cậu đang ở đâu! Sao cậu không nghe điện thoại?"

Vừa nhận điện thoại, cô bạn thân vội vàng hỏi khiến tôi bối rối.

"Tớ ở trên tầng cao nhất của tòa nhà Đoàn Thanh niên, sao đột nhiên cậu lại tìm tớ?"Hạ Duy Nhất dường như vẫn đang chạy, giọng điệu của cô ấy thở hổn hển, cô ấy bắt đầu khóc lên:

"Khúc Chanh! Hãy nghe tôi nói đã! Đừng làm chuyện ại dột!"

"A, cái này." Tôi nhịn không được muốn cười một tiếng: "Bảo bối, tôi chỉ tôii đây để thư giãn đầu óc. Ở đây thoải mái hơn. Cậu đang nghĩ cái gì vậy."

"Mẹ kiếp! Làm tôi sợ muốn chết!"

Hạ Duy Nhất́ thở phào nhẹ nhõm: "Chanh Chanh ngoan, vậy giờ tôi đến tìm cậu, được không?"

"Đương nhiên là được rồi." Tôi cười: "Mang cho tớ hai lon bia! Tớ đến vội quá nên quên mua".

Mặc dù, bây giờ tôi trông khá bình thường.Chúng tôi gặp nhau vào ngày ứng tuyển tân sinh viên vào Hội sinh viên, anh ấy rất vui vẻ và hỏi tôi nhiều câu hỏi về Hội, anh ấy còn lịch sự nói lời cảm ơn.

Vì chúng tôi không thường xuyên ở bên nhau, nên anh ấy sẽ thường xuyên gọi điện hỏi tôi ăn cơm chưa, chưa ăn thì mang tới cho tôi.

Kết quả là, hôm nay khi tôi ra ngoài tìm nhà tài trợ thì tình cờ gặp bạn trai của mình và một cô gái khác đang ôm nhau, cùng đút nhau ăn một que kem!

Được rồi, cậu ta dám phản bội trước mặt tôi phải không?

Chết tiệt!

Thực ra, ngay lúc đó, tôi đã không còn thích cậu ta chút nào.

Trên thế giới có rất nhiều người, tôi cớ gì phải mù quáng mà quen cậu ta?

Nhưng bất kể như thế nào, trước đây tôi rất thích cậu ta, mặc dù vóc dáng có chút cặn bã, nhưng trước đây tôi chưa từng bị lừa dối như thế này, thật đúng là trong lòng có khó chịu.

Tuy nhiên, mỹ nhân tôi đây còn lâu mới lụy tình, khóc lóc vì cậu ta, nửa tiếng là giới hạn trên rồi nhé.

Hơn nữa, tôi khóc là vì trách bản thân đã nhìn nhầm người, điều này chẳng liên quan gì đến cái tên cặn bã đó.Vì vậy, lúc Hạ Duy Nhất tới nơi đưa ra hai lon bia, tôi đã chơi xong mấy trận Vương Giả Vinh Diệu, đồng thời ẵm luôn cả MVP.

Tớ đưa kỷ lục của mình cho Hạ Duy Nhất.

Hạ Duy Nhất: "..."

3.

Tôi là người, tửu lượng rất kém hoặc nói thẳng ra là bằng không.

Theo thuật ngữ của dân nhậu, đó là loại dễ say rượu.

Sau khi uống xong lôn bia, tôi nghiêm nghị nói với Hạ Duy Nhất:

"Tôi là Khúc Chanh! Từ bây giờ! Tôi quyết định sẽ khép lại chuyện yêu đương, cống hiến hết mình cho sự nghiệp!"

Hạ Duy Nhất vỗ vai tôi: "tốt tốt tốt, có người cùng độc thân với tớ thật vui. Yêu đương gì tầm này, phong ấn nó đi."

"Như vậy không được đâu, phải theo đúng trình tự, cậu chưa có yêu đương mà đòi phong ấn tình yêu cái gì."

Nói xong, tôi chỉ tay lên nóc nhà kêu to: "Tôi! Không thèm kết hônnnn!"
Hạ Duy Nhất: "... Nói thật, cậu hơi ồn ào đấy."

Cô ấy thấy tôi có chút ngả nghiêng thì nhanh chóng kéo tôi xuống: "Đi thôi, chúng ta về ký túc xá, rồi lại hô thêm một lần nữa, toàn trường nhất định phải nghe thấy."

Khi chúng tôi đi xuống cầu thang, một bóng dáng cao lớn lướt qua hai chúng tôi.Nhưng nửa giờ trước, tôi vừa gọi cho Hạ Duy Nhất, khóc lóc kể lể về người yêu cũ cặn bã của mình.

Cô ấy sợ tôi làm những điều ngu ngốc, nhưng thực ra đó cũng là phản ứng bình thường.

2.

Tôi

Khúc Chanh*, cái tên thể hiện vẻ đẹp thanh cao, có dung mạo và tư chất đầy mình, đứng đầu về ngoại giao, có thể gọi là Center của đại hoa xã.

*曲橙-qucheng-Khúc Chanh: từ 橙 nghĩa gốc là quả cam

Thế nhưng vừa rồi, mỹ nhân tôi đây lại bị chính người bạn trai cho đội nón xanh cả!

Anh ấy là sinh viên năm nhất, có ngoại hình đẹp và giọng hát hay, quan trọng hơn là anh ấy thích chơi bóng rổ và Switch. Sở thích của anh ấy giống hệt tôi.Trên người có mùi mực thoang thoảng, không nồng, ngửi rất tốt.

Tôi bước vài bước rồi nhìn lại.

Tuy nhiên, cuối cùng chỉ có chút thời gian để nhìn thấy bóng người từ phía sau vừa bước vào cầu thang.

"Nhìn cái gì vậy?" Hạ Vĩ phát hiện ra tốc độ của tôi lại chậm.

"Bia vịt." Tớ buột miệng.

Có thể là tôi vừa uống bia, cộng thêm đang thèm ăn vịt, hơn nữa bây giờ tôi hơi bối rối, nên trong đầu tôi chỉ nghĩ được thế này thôi.

Hạ Duy Nhất: "?"

4.

Nếu đã quyết tâm phong ấn tình yêu thì từ nay, tôi sẽ trở thành nữ cường nhân lấy sự nghiệp làm trọng.
Nói đến đây, tôi vừa được giao một nhiệm vụ quan trọng cách đây không lâu, tuần này tôi sẽ tìm tân chủ tịch hội sinh viên để báo cáo.

Than ôi, đó là một vấn đề lớn để suy nghĩ đấy.

Tất cả mội người đều nói vị tân chủ tịch hội sinh viên này không dễ đối phó, là người có mắt nhìn rất cao, gần như chẳng quan tâm đến cảm nhận của người khác, cũng chưa từng trưng vẻ mặt tốt với ai.

Vì vậy, hôm nay tôi trang điểm nhẹ và ăn mặc chỉnh tề hơn, muốn tạo ấn tượng ban đầu tốt hơn với vị tân chủ tịch.

Tôi bước vào tòa nhà của Ủy ban Đoàn Thanh niên với đống tài liệu trên tay, lúc bấm thang máy, tôi chợt quên mất văn phòng của vị chủ tịch mới này nằm ở tầng nào.

Tôi vội lấy điện thoại ra muốn xem lại, đúng lúc này, thang máy trước mặt tôi phát ra một tiếng đinh, một người bước ra khỏi đó.
Quan niệm của tôi là kết bạn tứ phương, gặp ai cũng dám nói chuyện.Vì cậu ta vừa mới từ tầng cao xuống nên có lẽ cũng là một cán bộ sinh viên đã báo cáo với tân chủ tịch.

Vì vậy, ngay lúc cậu ta định đi ngang qua tôi, tôi đã ngăn cậu ta lại: "Này, bạn học."

Cậu ta dừng lại, cúi xuống nhìn tôi.

"?"

Nói thật lòng thì...

Khoảnh khắc đó, tôi gần như thốt lên: Trời đất, đây chính là tinh hoa của đất nước.

Sao lại có một anh chàng đẹp trai vô đối thế này?

Tình duyên năm nay của tôi năm nay không tốt rồi, sao từ trước giờ tôi vẫn chưa gặp được người này?

Yêu đương thì có sao?

Đẹp trai như này? Tôi phải tóm cho bằng được?

Vì vậy, tôi nói năng cẩn thận hơn:

"Chào đàn anh, văn phòng chủ tịch hội sinh viên của trường ở tầng mấy vậy ạ?"

Người bên kia nhìn tôi với vẻ hơi thắc mắc.
Tôi nghĩ nghĩ gì đó rồi nói thêm: "Chính là vị chủ tịch có tính khí đặc biệt xấu trong truyền thuyết ấy, tên là Lương Thịnh."

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo và sáng sủa đột nhiên vang lên sau lưng tôi:

"Chủ tịch Lương! Em đang đến để gặp anh*!" 🙂
*您-nín:ông, ngài (sử dụng khi tôn trọng, xưng hô với người trên cấp bậc, vai vế). Vì Lương Thịnh là Chủ tịch hội sinh viên nên ban đầu mn xưng với LT là nín. Nhưng mà theo Việt Nam, mình thấy không phù hợp nếu sinh viên trong trường gọi Chủ tịch hội là ngài, nên mình đổi thành anh nhé.

Tôi kinh ngạc nhìn lên, người đàn ông trước mặt đang lạnh lùng nhìn tôi.

"... Cậu thử nói thêm một câu nữa xem"

5.

Tôi chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy.

Làm sao! mọi chuyện! lại! xảy ra như thế này!!!!

Nếu là chuyện bình thường, tôi rất tự tin tung ra môt trăm phương pháp giải quyết sự bối rối, nhưng tình huống này, e là không dùng được rồi.
Trong lúc tôi không biết nên trả lời như thế nào, Lương Thịnh đã chậm rãi quay đầu lại nói với cô gái vừa rồi: "Cậu về trước đi, hiện tại tôi không rảnh, ngày mai tôi sẽ báo sau."

Cô gái gật đầu: "Được, vậy có gì nhắn với anh trên WeChat."

Lương Thịnh không nói gì, chỉ gật đầu.

Sau khi cô gái đi khỏi, cậu ta liếc nhìn tôi: "Đi thôi."

Tớ cảm thấy có chút áy náy: "Ừm ... Anh, anh có chuyện gì không?"

Cửa thang máy lại mở ra với một tiếng "ding", Lương Thịnh cau mày:

"Không phải cậu tìm tôi?"

Tôi nhanh chóng giải thích: "Không có, không có, không phải anh vừa xuống sao? Hiện tại tìm anh chắc không tiện rồi?"

Lương Thịnh nhìn tôi chằm chằm: "Có vào hay không?"

Tôi vội bước vào thang máy.

Lần này tôi thấy rõ ràng Lương Thịnh ấn tầng mười hai.

Cậu ta không nhìn tôi từ đầu đến cuối.
Tôi nghĩ rằng tôi cần sửa chữa sai lầm vừa rồi.

Vì vậy, tôi ho hai lần: "Ừm, anh..."

Lương Thịnh cắt ngang: "Cậu nói nhiều thật."

"Chính là, chuyện vừa nãy ..."

"tôi không phải nói cậu đâu!"

"Đinh!" Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Lương Thịnh không nói gì đã sải bước ra ngoài.

Vô đây để đọc nhìu truyện hayyy nhaaa 👉 https://www.facebook.com/Ti%E1%BB%83u-Ho%C3%A0nh-Th%C3%A1nh-%E5%B0%8F%E6%A8%AA%E6%9C%88-112842994662203/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro