Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi là không có khả năng đi, đánh chết cũng không có khả năng đi. Bạch Lộc gan thỏ đế, chỉ dám diễu võ dương oai trước mặt Phạm Thừa Thừa. Cô thuộc về kiểu người tự tìm niềm vui, am hiểu cách tự chơi một mình, ở trước mặt người xa lạ là ngoan ngoãn vô cùng. Khi còn nhỏ chính là con nhà người ta điển hình, ngoan ngoãn hiểu chuyện, thành tích học tập cực kỳ tốt, rất dễ làm người ta yêu thích.

Thật ra cô là hồ ly nhỏ khoác da mèo, người khác nhìn cô chỉ nhìn ra được dáng vẻ lông xù mềm mại, nhưng bên trong lại nghịch ngợm. Bạn đến gần cô ấy, cô ấy mới thường thường duỗi móng vuốt nhòn nhọn ra cào bạn một cái, còn rất biết nhìn mặt đoán ý. Nếu bạn mềm lòng, cô ấy sẽ được nước lấn tới. Nếu bạn cứng rắn, cô ấy sẽ lùi về, đáng thương nhìn bạn.

Có thể nói, Phạm Thừa Thừa hiểu cô từ tận gốc rễ, cho nên luôn có thể nắm chuẩn cái đuôi của cô. Đừng thấy cô ngoan ngoãn, thực tế trong đầu có rất nhiều mưu mô quỷ kế. Nếu không dạy cô, cô có thể kiêu ngạo tận trời.

Anh nhớ rõ năm Bạch Lộc mười mấy tuổi, cô hay ngồi làm bài tập ở ngoài sân. Nhà cô ở tầng hai, sân phơi hơi thấp. Có đôi khi anh đi từ ngoài về, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy cô. Nếu cô cũng trùng hợp ngẩng đầu lên, sẽ gọi anh một tiếng: "Tiểu Thừa!"

Khi làm bài tập, cô luôn ngồi rất nghiêm chỉnh, sách vở để bên tay trái, bên tay phải là bình nước hồng nhạt, hộp văn phòng phẩm đặt ở trước mặt. Rất tiêu chuẩn. Nhưng cô có một tật xấu, đó là đặc biệt thích ngẩn người, cứ chốc chốc là lại chống cằm xuất thần. Vì để sửa thói quen này, mẹ Bạch thường xuyên đi lên sân phơi kiểm tra.

Có một ngày anh phát hiện cô thường xuyên ôm mèo nhà mình lên sân phơi, cô làm bài tập, mèo nhỏ nằm bên cạnh cô, thỉnh thoảng cô lại vươn tay ra xoa bụng nó. Thiếu nữ đều thích động vật lông xù, anh cũng không cảm thấy có gì khác thường.

Sau đó Bạch Tĩnh Viễn nói: "Cậu đừng nhìn rồi nghĩ chị tớ ngoan, quỷ ranh ma. Cậu biết không? Con mèo kia của nhà tớ là nhà bà ngoại đưa cho, đến đây rồi lúc nào cũng bắt nạt chó nhà tớ, bị mẹ tớ mắng rất nhiều lần, đặc biệt ghi thù! Bây giờ chỉ cần nghe thấy động tĩnh của mẹ tớ trong vòng 30 mét là xù lông luôn, chị tớ ôm mèo đi làm bài cả ngày là vì đề phòng mẹ tập kích bất chợt. Máy báo động chạy bằng cơm đó, diễn còn y như thật."

Anh hơi nhướng mày, không khỏi bật cười.

Lại nhớ đến dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, xứng với một bụng ý nghĩ xấu này thật đúng là khá thú vị. Thật ra nếu cẩn thận chú ý thì còn có thể phát hiện rất nhiều chi tiết.

...

Anh Mạch gọi điện thoại tới, nói mình không tìm thấy Bạch Lộc, anh ấy tìm mấy con phố cũng không thấy người, khách sạn cũng không có.

Phạm Thừa Thừa trầm ngâm một lát, bình tĩnh nói: "Anh nói với cô ấy, em biết cô ấy đang ở bên cạnh, đừng bày trò với em, cẩn thận em cho cô ấy một trận. Anh cũng vậy, bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi theo cô ấy làm bậy?"

Anh Mạch: "..."

Bạch Lộc: "..."

Tính kế Phạm Thừa Thừa, e rằng đời này không thành, hệ số khó khăn quá cao. Anh như mở thiên nhãn, đoán được tâm tư của Bạch Lộc, đoán cái nào chuẩn cái đó, chưa từng trật lần nào. Tuy rằng đến giờ Bạch Lộc vẫn không từ bỏ giãy giụa, nhưng cũng chẳng cách nào khác ngoài chấp nhận số mệnh.

Anh Mạch nhìn Bạch Lộc, vui sướng khi người gặp hoạ, lắc đầu nói: "Chậc, không có chút địa vị gia đình nào cả, Lu muội, thế này mà em còn nhẫn được à?"

Bạch Lộc: "..."

Này sao có thể nhẫn??? Này đương nhiên...

Có thể.

Bạch Lộc quay đầu đi chỗ khác, cô ngồi trên ghế bên đường nhắn tin cho Phạm Thừa Thừa: 'Anh nói đi, có phải anh có người khác ở ngoài, em không tìm anh thì anh cũng không nghĩ đến việc tìm em. Em tức giận, có cảm xúc, chính là loại...rất khó dỗ dành.'

Có một loại kịch bản gọi là - đánh đòn phủ đầu!

Không cần biết đúng hay không, giọng điệu phải kiên định, thái độ phải mạnh mẽ. Phải đứng ở chỗ cao, mở lời trước, làm đối phương không lời nào để nói. 

Qua 4-5 giây, Phạm Thừa Thừa gửi tin nhắn trả lời: 'Bên phải, quay đầu.'

Bạch Lộc quay đầu theo bản năng, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, bắt giữ được hình bóng quen thuộc. Anh đang đi xuyên qua đám người để đến bên cô, bước chân không nhanh không chậm, thong dong bình tĩnh. Nhưng không hiểu sao Bạch Lộc lại cảm thấy, mỗi động tác của anh đều lộ ra khí chất đặc biệt.

Từ nhỏ đến lớn, nhìn hàng trăm triệu lần, cô vẫn không cách nào miễn dịch. Bạch Lộc sửng sốt 3 giây, trong đầu hiện lên 4 chữ đỏ: Sắc đẹp lầm người!

Cô đứng dậy, rẽ sang trái co chân chạy vội. Lúc này còn không chạy thì chính là đồ ngốc.

Anh Mạch ở phía sau kêu vài tiếng, hận sắt không thành thép nói: "Lu Lu, em chạy cái gì! Đối đầu trực diện đi, dỗi cậu ấy! Em xem em nhát gan kìa!"

Phạm Thừa Thừa ở cách đó không xa nhìn cô, anh khẽ cười, cúi đầu thong thả gõ chữ.

Bạch Lộc chạy nửa con phố, nhận được tin nhắn anh gửi: 'Anh đến dỗ em, em chạy cái gì?'

Bạch Lộc: ...

Có...có quỷ mới tin anh.

Thành phố A rất lớn, được chia làm 9 khu, phong cảnh mỗi khu không quá giống nhau. Bên Bạch Lộc đang đứng có quầy bán đồ ven đường, chủ yếu là đồ dùng cho phim ảnh tu chân, tiên hiệp, mặt khác nếu có cảnh cần quay những thứ này thì cũng sẽ lấy cảnh ở đây.

Thời điểm không có đoàn phim sử dụng, bên này sẽ mở cửa cho khách du lịch đến xem, tiểu thương tụ hội, còn khá náo nhiệt. Cũng có sinh viên học viện điện ảnh đến đây quan sát, hoặc là quay chụp bài tập. Chỉ là khi mở cửa thì ở đây rất đông, không có chỗ trống, hiệu quả làm việc thấp, cả ngày khó quay được một cảnh vừa ý.

Bạch Lộc chạy hai con phố, cảm thấy mình đã cắt đuôi được Phạm Thừa Thừa rồi. Cô che ngực thở hổn hển, ngồi xuống ghế ven đường, thảnh thơi uống lọ sữa chua mang theo bên mình. Cô giơ điện thoại chụp cho mình một tấm ảnh, quay ống kính về phía mình, cố tìm một góc độ thích hợp.

Bạn từng xem phim kinh dị chưa? Chính là nhân vật chính hoặc phụ đang vui sướng soi gương, trong gương đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt...

Khi Bạch Lộc nhìn thấy Phạm Thừa Thừa xuất hiện ở màn hình, cô sợ tới mức suýt nữa là ném luôn điện thoại.

Quay đầu đạp anh vài cái: "A a a a a Phạm Thừa Thừa anh làm gì!"

Anh nắm lấy cổ tay của cô, nghiêng đầu cười: "Còn chạy nữa không?"

Bạch Lộc sợ hãi, sao lại tìm được cô chứ? Chỗ này rộng như vậy, còn đông người, anh là chó sao? Truy tìm ngàn dặm à???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro