Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Tĩnh Viễn vừa đi ra khỏi phòng thay đồ thì thấy Văn Thanh đến tìm mình, anh ta ghé vào nói câu gì đó.

Bạch Tĩnh Viễn nhăn mày, phun ra hai chữ: "Không gặp!"

Bên này giống như kho hàng, khắp nơi đều là các loại thiết bị chất đống lên nhau. Người của tổ trang phục sửa sang lại rương quần áo. Thời tiết hôm nay khá nóng, ánh mặt trời chói chang nhưng lấy trực giác và kinh nghiệm để xem thì chiều nay nhất định sẽ có mưa. Tổ quay phim đang đợi cơn mưa buổi chiều, nếu thuận lợi có thể quay xong trong một lần là tốt nhất.

Gần đây việc quay phim rất gấp gáp. Lúc trước nói muốn quay ngoại cảnh ở sa mạc nhưng bên đó thuộc phạm vi quân sự, phải nói chuyện rất lâu mới quyết định được dùng trong nửa tháng. Có điều tiến độ quay bên này không quá lý tưởng, làm họ chỉ có thể gấp gáp làm việc. Có đôi khi công việc mệt quá, vừa về phòng là ngã xuống giường ngủ luôn. Vốn dĩ thỉnh thoảng đạo diễn còn sẽ cho mọi người được thong thả một chút, cho diễn viên thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn nhưng mấy ngày nay hoàn toàn không dám lơi lỏng.

Bạch Lộc ôm Đại Bạch đến đây tìm Bạch Tĩnh Viễn, kết quả chưa đi bao lâu đã lạc đường. Đại Bạch kêu lên rồi chui vào sau thùng giấy, chui tới chui lui đến nỗi mất luôn tung tích.

Nghịch quá!

Bạch Lộc kêu meo meo hai tiếng, lần theo tiếng động để tìm nó. Cô nghe thấy trong phòng có tiếng mèo kêu, bèn gõ cửa hỏi: "Có ai trong phòng không?"

Bên trong không có động tĩnh.

Trên cửa viết "Phòng thay đồ", cửa không khoá. Có lẽ là phòng thay đồ của diễn viên, Bạch Lộc thầm nói trong lòng: "Xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn đến, chẳng may Đại Bạch chơi làm hỏng đồ bên trong sẽ càng phiền toái hơn! Tôi vào bắt được Đại Bạch sẽ ra ngay."

Cô đẩy cửa ra. Phòng nhỏ, đảo mắt nhìn quanh là nhìn không sót gì. Bên trong lung tung rối loạn, quần áo, đồ trang điểm chất đầy bàn và giá áo, cửa sổ rộng mở, ngoài cửa có dây đằng quấn quanh. Bạch Lộc cúi người cẩn thận kêu: "Đại Bạch?"

Rõ ràng nghe thấy tiếng nó kêu ở đây mà, sao mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi? Hay nó chạy ra ngoài cửa sổ rồi?

Bạch Lộc đi qua rướn người nhìn ra ngoài. Bên ngoài không có gì cả, chỉ có bụi hoa trà nở rộ.

Lúc này chợt có tiếng mèo kêu, Bạch Lộc quay đầu, nhìn thấy có một người đang ngồi trên ghế ở ven tường - đó là vị trí điểm mù thị giác, lúc vừa mới đi vào cô không nhìn thấy bên này. Đại Bạch ở trong lòng anh, nó nhẹ kêu meo meo như đắc ý thực hiện được trò đùa dai, đuôi lông xù vẫy tới vẫy lui.

Người ôm nó đứng lên, mặt mày nhiễm vài phần ý cười, anh đưa Đại Bạch béo mập cho cô: "Dây xích đâu? Không phải đã đưa cho em rồi à?"

Bạch Lộc sờ ngực, tim vẫn đập kịch liệt. Cô bị anh doạ giật mình. Trong giây lát, trái tim Bạch Lộc như muốn nhảy ra ngoài.

Đại Bạch chủ động nhảy vào lòng cô, Bạch Lộc duỗi tay đón được, sau đó nhấc chân dẫm anh: "Phạm Thừa Thừa, anh đúng là ấu trĩ!"

Quỷ nhàm chán, quỷ ấu trĩ!

Phạm Thừa Thừa linh hoạt tránh thoát Phật Sơn Vô Ảnh Cước của Bạch Lộc, nhân tiện vòng đến phía sau ôm lấy eo cô, tay nhéo mặt cô: "Anh còn chưa nói em đâu, bao nhiêu tuổi rồi mà không có chút ý thức đề phòng nào. Hôm nay là anh ở đây, nếu là người xấu thì làm sao bây giờ?"

Bất ngờ bị răn dạy thế mà Bạch Lộc còn cảm thấy hơi áy náy, cô mím môi không tranh luận. Phạm Thừa Thừa cười nhẹ, ngốc, quá dễ doạ. Bạch Lộc vừa thấy anh cười là biết ngay anh lại lừa mình, cô lập tức duỗi tay véo eo anh.

Lần này anh không trốn, chỉ xoa lỗ tai cô, nói: "Được rồi, đừng nghịch, anh nói chuyện này với em."

"Hửm?"

"Thời gian tới cả đoàn đi quay ngoại cảnh, xuất phát từ sân bay thành phố A, đến lúc đó sẽ có fans đi đưa máy bay, anh sẽ giới thiệu em cho bọn họ biết." Anh đã nói anh Mạch chuẩn bị, tiết lộ tin tức cho fandom trước, để xem thái độ của họ như thế nào.

Bạch Lộc sợ tới mức suýt nữa là ném Đại Bạch ra ngoài, cô trợn mắt há mồm nhìn anh vài giây: "A?"

"Sớm hay muộn cũng phải làm quen, em không cần lộ mặt, cứ đi theo anh là được, ai hỏi gì em cũng không cần trả lời, để anh nói, được không?"

Bạch Lộc như mắc hội chứng Parkinson, cô run bần bật một hồi, sau đó nuốt nước miếng nói: "Em...hơi hơi sợ."

Mẹ ơi, lớn tới từng này rồi cô cũng chưa làm chuyện gì đông người. Hồi đại học tham gia tranh cử chức chủ tịch hội sinh viên, phía dưới chỉ có hai mươi mấy người mà cô đã căng thẳng như cái gì rồi. Thế này không phải muốn mạng cô à?

Tưởng tượng đến trường hợp kia, Bạch Lộc liền cảm thấy bắp chân bị chuột rút. Anh để cô ngồi xuống ghế, bản thân khuỵ gối ngồi xuống để tầm mắt mình ngang tầm mắt cô.

Anh hướng dẫn từng bước: "Anh ở tuổi này bị người chú ý chuyện tình cảm là rất bình thường. Nếu anh chỉ yêu đương thì không công khai vì sợ phiền toái là không có gì đáng trách. Nhưng anh đã kết hôn, luôn nói gần nói xa, nghiêm khắc mà nói đây là lừa gạt không có ý tốt, đối với fans, đối với anh đều là hành vi không thoả đáng. Em thấy sao?"

...

Dỗ đại khái mười phút, cuối cùng Bạch Lộc cũng gật đầu. Phạm Thừa Thừa cười, anh vỗ đầu cô: "Được rồi, đi thôi!"

Anh thay quần áo rồi tay trong tay ra ngoài cũng Bạch Lộc. Có hai người đang đứng ngoài cửa, nhìn thấy Bạch Lộc thì cười gật đầu với cô, vẻ mặt họ như đang nói "Tôi hiểu nhưng tôi vờ như không biết gì cả" sau đó quay sang Phạm Thừa Thừa: "Tiểu Thừa, cảnh quay tiếp theo là đến phiên cậu."

Bạch Lộc sờ lỗ tai, cô ôm Đại Bạch, chọc eo anh: "Vậy em đi nhé?"

"Ừm, hôm nay xong việc muộn, không cần chờ anh đâu."

...

Bạch Lộc là vua mèo chính tông, mèo thấy mèo yêu. Đại Bạch mới quen cô chưa đến một ngày đã dính lấy cô, cô đi chỗ nào Đại Bạch theo chỗ đó. Một người một mèo đi khắp phim trường, phía sau là một đám người muốn ôm mèo, chỉ tiếc Đại Bạch chỉ thích mình Bạch Lộc, không cho người khác chạm vào.

Cho nên Bạch Lộc nhìn như đại ca, phía sau là một đám "đàn em", nhân viên quay phim hậu trường muốn quay cô, Bạch Lộc bế Đại Bạch lên che mặt mình: "Đừng... Đừng quay tôi mà!"

Mấy ngày sau, Bạch Lộc đều đảm đương con sen, buổi tối tan làm Đại Bạch nhất quyết đòi theo cô, kêu gào khàn cả giọng. Bạch Lộc mềm lòng, bèn hỏi thăm tối nó cần quay cảnh nào không, thấy không có liền ôm nó đi về cùng. Đương nhiên, ngày hôm sau vẫn muốn ôm đến! Phạm Thừa Thừa thấy vậy thì vui vẻ vô cùng. Tựa như nước ấm nấu ếch, Bạch Lộc chậm rãi bị hầm mà không hề hay biết, dần dần cũng thành thói quen.

Mấy ngày nay coi như trôi qua một cách bình thường, tuy rằng thỉnh thoảng mọi người có tò mò liếc nhìn cô, như mọi người đối xử với cô rất tốt. Trong sự quan ái cùng che chở của mọi người, Bạch Lộc dần không còn ngượng ngùng như trước, thậm chí quên luôn cả chuyện fans đưa máy bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro