17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Báu vật thế gian

Quách Vị đã nhớ ra trong giấc chiêm bao.

Ở đó, cậu tức tốc gọi điện thoại cho Nguyễn Diệc Vân, rồi chẳng biết vì sao hai người tự dưng ngồi chung với nhau, cùng viết một "Đơn thông báo tới các bạn sinh viên" rồi trịnh trọng gửi cho Tường Tỏ Tình.

Nào ngờ bài viết lại bị từ chối với lý do "Cách hành văn cần được cải thiện, bạn hãy cố gắng trau dồi thêm rồi thử lại nhé".

Quách Vị tỉnh giấc vì tức.

Sau khi thức dậy, cuối cùng cậu đã nhớ ra chuyện quan trọng. Thế nên lúc ăn sáng với Nguyễn Diệc Vân, cậu chủ động hỏi ý kiến y.

"Nghĩa là em cũng muốn gửi bài?" Nguyễn Diệc Vân khác ngạc nhiên.

"Đúng vậy." Quách Vị nghiêm túc gật đầu, "Họ nói năng lung tung quá quắt, không tốt cho cả anh và Trần Tối, dù sao cũng đâu phiền hà gì, giải thích sẽ hay hơn."

Ngẫm kỹ lại thì tuy cậu cũng chịu những lời mỉa mai chế giễu, nhưng còn may mắn hơn hai người bị hại kia. Một Alpha điển trai cao to như Trần Tối đang yên đang lành tự dưng bị người ta hoài nghi kích cỡ và khả năng phòng the, ngặt nỗi lại không thể lấy chứng cứ chứng thật để bác bỏ tin đồn ấy chứ. Nguyễn Diệc Vân vô tội cũng bị mắng là tên đa tình, sinh hoạt cá nhân bừa bãi, chịu nhiều lời sỉ nhục từ những kẻ vô duyên kia.

Có mỗi Quách Vị dù bị nhiều người chê bai ngoại hình tầm thường trông ngu ngơ khờ khạo, nhưng từng câu chữ lại chứa đầy sự ganh ghét, rõ ràng đang ngưỡng mộ cậu lắm chứ.

Một Beta tầm thường vậy mà lại chiến thắng Alpha siêu cấp phong độ siêu cấp đẹp trai, tán được Omega xinh đẹp như hoa tựa tiên giáng trần, đúng là quá đỉnh. Có cả đám người thật tâm muốn được học hỏi xin cậu truyền dạy ít kinh nghiệm, chỉ ước cậu mở lớp nhận học trò luôn.

Quách Vị cho rằng mình cần đưa ra lời giải thích, và trả lại sự trong sạch cho hai người còn lại.

"Anh thấy sao?" Cậu hỏi Nguyễn Diệc Vân.

"Anh không quan tâm cái nhìn của người khác về mình." Nguyễn Diệc Vân đáp, "Nhưng nếu em thấy làm vậy tốt hơn, tất nhiên anh sẽ đứng về phía em."

Quách Vị gật đầu, hỏi: "Em viết xong sẽ cho anh xem trước, em sợ có mấy chỗ viết không tốt hoặc không đúng."

Nguyễn Diệc Vân cười với cậu: "Anh thích tính cách săn sóc và tinh tế này của em lắm."

Quách Vị vuốt mặt thẹn thùng, chợt nhớ đến một điều: "Đúng rồi, chuyện này bị đồn ra chẳng phải mọi người đều biết Trần Tối trốn ra ngoài sao. Nhỡ thầy cô biết được, anh ấy có gặp phiền phức không?"

Nguyễn Diệc Vân nghe thế trầm ngâm.

Xem ra tuy ngoài miệng chê bai, nhưng y vẫn khá quan tâm đến người bạn này.

"Chắc không đến nỗi nhỉ?" Nguyễn Diệc Vân nói, "Cậu ta không than vãn trách móc gì anh, chắc viện được cớ khác rồi."

"Cũng có thể do thầy cô chưa nghe nói?" Quách Vị bảo.

"Yên tâm, tên đó gặp thầy cô là diễn sâu lắm, kiểu gì cũng nói được." Nguyễn Diệc Vân an ủi, "Thông thường mà gây họa như cậu ta đã bị đuổi cổ khỏi trường rồi, sao có cơ hội ở nhà hối lỗi chứ."

Quách Vị không nén được tò mò, vừa định hỏi thêm thì thấy Nguyễn Diệc Vân xụ mặt xuống: "Em mới gặp cậu ta một lần thôi, sao cứ nghĩ tới cậu ta hoài vậy?"

Quách Vị sửng sốt: "Hả? Em chỉ..."

Nguyễn Diệc Vân nắm bàn tay đang đặt trên bàn của cậu, cố ý tỏ ra hung dữ nhưng giọng lại mềm nhẹ vô cùng: "Nghĩ tới anh nè."

Quách Vị bật cười nắm lại tay y, gật đầu: "Được!"

.

Tối hôm đó, cậu nghiêm túc viết một bài văn dài cả nghìn chữ.

Nội dung đại khái là cậu và Nguyễn Diệc Vân yêu đương tự do với tiền đề đều đang độc thân, nên không có gì phải thẹn với lòng cả, từ lúc hẹn hò đến nay chưa từng giấu giếm ai, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý yêu nhau lâu dài. Mong mọi người hãy bớt đi những quan tâm không cần thiết đối với họ. Trần Tối và Nguyễn Diệc Vân chỉ là bạn bè, mà cậu – người yêu của Nguyễn Diệc Vân cũng rất hòa đồng với Trần Tối, không có mâu thuẫn gì cả. Hôm qua sở dĩ họ cùng xuất hiện ngoài cổng trường là vì Trần Tối chủ động đưa cậu đến đó. Điều này cũng chứng minh giữa họ đâu có hiềm khích gì, quan hệ giữa Trần Tối và Nguyễn Diệc Vân cũng vô cùng trong sáng đường hoàng. Còn về vụ ầm ĩ lúc tạm biệt nhau chỉ là bạn bè đùa vui, mục bình luận hôm qua cũng có bạn nhận ra điều này. Trong những bài viết kia có một tấm ảnh tuy mờ nhưng cũng thấy rõ nét mặt chứa ý cười lúc đó của Trần Tối. Tóm lại những việc mọi người tưởng tượng không có thực, hy vọng từ giờ mọi người hãy ngưng truyền tai nhau những lời đồn đó.

Ban đầu cậu còn thêm một đoạn dài để nhấn mạnh tính cách ngây thơ, lãng mạn, đơn thuần, trong sáng, lương thiện, gần gũi, dịu dàng, trìu mến của Nguyễn Diệc Vân, y thanh thuần như trang giấy trắng, thánh khiết như viên pha lê, một người đẹp như thế không nên chịu tổn thương bởi những lời lẽ đay nghiến kia.

Tiếc là sau khi gửi cho Nguyễn Diệc Vân xem đã bị y xin xóa đi một cách khéo léo.

"Con người anh thế nào, cả thế giới này chỉ cần một mình em hiểu là được." Y nói với Quách Vị, "Không cần nhấn mạnh những điều này với người ngoài."

Quách Vị đành tóm lược đoạn đó với cõi lòng đầy tiếc nuối, cuối cùng chỉ để lại từ ngữ mô tả đơn giản mộc mạc: "người tốt đẹp".

Vừa gửi bài đã lập tức nhận được hồi đáp, và cũng nhanh chóng được đăng lên.

Mục bình luận lần nữa trở nên náo nhiệt.

Ngoài đủ kiểu cảm thán và những lời cầu khẩn cậu hãy mở lớp dạy kỹ năng theo đuổi ra, có rất nhiều người đặt nghi vấn, cho rằng lời giải thích của cậu không hợp lý.

Ví dụ như tại sao những người gửi bài hôm qua đều không phát hiện họ đang đùa với nhau? Người thường sao có thể mang chuyện này ra đùa trước mặt bàn dân thiên hạ? Nếu đã không muốn bị để ý, vậy tại sao lại hôn nhau trong khi biết rõ xung quanh có người đang nhìn? Trần Tối bị phạt ở nhà hối lỗi mà còn cố ý lẻn ra ngoài chỉ để đưa người yêu của bạn mình về trường, có hợp lý không? Nếu họ không xung đột, vậy tại sao cuối cùng Nguyễn Diệc Vân lại kéo cậu rời đi? Tại sao vẻ mặt cậu trong ảnh lại hoang mang đến vậy?

Mỗi một câu nghi vấn đều cực kỳ có lý, nhận được vô số ý kiến tán thành.

Quách Vị cũng dốc sức giải thích dưới bình luận, tiếc rằng không hiệu quả lắm. Cậu vốn cũng chẳng còn nhớ rõ những chi tiết vụn vặt xảy ra ngày hôm qua, nên khi kể lại cũng có sơ sót, thế là tạo nên mâu thuẫn với mấy bài gửi trước. Vừa nói được vài câu sẽ nhận lại những câu phản bác với số lượng gấp đôi, khiến cậu đáp mãi không xuể.

Có nhiều câu cậu còn chẳng biết trả lời thế nào.

Ví dụ như cậu nói mình tình cờ gặp Trần Tối trên đường, bị họ chất vấn tại sao lại trùng hợp thế.

Hoặc như cậu nói khi đó mình hoang mang là vì không thân với Trần Tối lắm, chưa rõ hai người họ đang nói chuyện gì, thì bị hỏi là nếu đã không thân, tình cờ gặp thôi tại sao Trần Tối lại đưa cậu về trường.

Quách Vị mệt mỏi quá, chịu thua không giải thích nữa, cậu tắt thẳng trang mạng hòng tìm về bình yên cho mình.

Sau đó, Vương Đồng hóng hớt cả quá trình kể với cậu, bảo mấy người kia thấy cậu không trả lời nữa bèn nhao nhao tuyên bố họ đã chiến thắng, còn được quần chúng tám chuyện khác khen ngợi là logic chặt chẽ tư duy rành mạch.

Quách Vị xua tay, ý bảo cứ mặc kệ họ.

Cậu nghĩ thông suốt rồi, thay vì lãng phí thời gian nói chuyện với họ thì chi bằng dành thời gian nắm tay hôn môi tâm sự ngọt ngào với Nguyễn Diệc Vân, chẳng phải càng hạnh phúc hơn sao?

.

Nhưng nào ngờ hơn một tuần sau kể từ khi cậu bỏ ngoài tai những lời đồn đoán kia để hưởng thụ niềm vui, thì tin đồn chợt trở nên ngày càng quái ác, còn tẻ nhánh ra nhiều phiên bản.

"Bảo là Trần Tối cũng theo đuổi ông, ân cần lấy lòng ông, ai ngờ lại bất cẩn bị Nguyễn Diệc Vân phát hiện." Đại ca Kim đứng giữa phòng vừa nói vừa huơ tay múa chân diễn tả, "Ông vốn chơi cùng với cả hai người họ, vui tươi hớn hở như cá gặp nước, ai ngờ hôm đó tình cờ bị Nguyễn Diệc Vân bắt gặp ông và Trần Tối đang hẹn riêng. Hai người họ khắc khẩu với nhau rồi cắt đứt quan hệ ngay tại chỗ, còn ông lưỡng lự một lúc thì lựa chọn Nguyễn Diệc Vân. Mọi người tưởng những lời Trần Tối nói với theo lúc trước là cho Nguyễn Diệc Vân, nhưng thật ra đây mới là mấu chốt của tư duy, người Trần Tối đang nói là ông!"

Quách Vị trợn mắt há mồm.

Đại ca Kim đi tới bên bàn uống hớp nước lớn, kể tiếp: "Tình bạn bao nhiêu năm của Nguyễn Diệc Vân và Trần Tối bị ông phá hoại chỉ trong một giây, đúng là đồ Beta gây nghiệp!"

"Cứu với!" Quách Vị hô to, "Tôi không thân quen gì Trần Tối hết!"

"Tôi biết." Đại ca Kim ngồi xuống cười sặc sụa, "Nhưng bây giờ ông đã trở thành báu vật thế gian, đùa bỡn hai người họ trong lòng bàn tay rồi."

"Lố thật." Quách Vị nhăn mặt, "Chắc không mấy ai tin đâu nhỉ?"

"Đúng là hơi lố, phiên bản tôi nghe được lại khác." Cậu ba nói, "Tính ra phiên bản bên tôi đáng tin hơn một chút."

Đại ca Kim hứng thú: "Sao sao, kể nghe nào?"

"Về Trần Tối." Cậu ba gằn giọng, "Không phải người ta nói phương diện kia của anh ấy có vấn đề sao?"

Quách Vị bất đắc dĩ: "Toàn nói lung tung thôi mà? Không hề có chuyện này!"

"Chậc, đã là tin đồn thì chắc chắn có căn cứ." Cậu ba bảo, "Anh ấy và Nguyễn Diệc Vân thân thiết nhau, trông lại xứng đôi mà sao cọ chẳng ra được tia lửa nào, các ông không thấy lạ à?"

Đại ca Kim gật đầu phản ứng trước cả Quách Vị: "Lạ chứ! Quá lạ! Cực kỳ lạ! Rốt cuộc là tại sao?"

Cậu ba ra chiều bí ẩn, nhướng mày: "Vì thật ra Trần Tối là một Omega."

Đại ca Kim sặc nước miếng ngay tại chỗ, Quách Vị bụm mặt hét to.

"Tin rởm rồi." Hồi lâu sau, đại ca Kim mới thở lại bình thường, "Ông chưa gặp Trần Tối phải không? Thế giới này có Omega nào như vậy đâu chứ?"

Quách Vị ngồi cạnh gật đầu lia lịa.

"Mấy ông khoan bác bỏ đã." Cậu ba nói, "Tôi có người bạn là bạn của bạn cùng lớp của bạn học chung cấp ba của bạn học chung cấp hai của Trần Tối..."

"Quan hệ xa quá vậy?" Quách Vị lẩm bẩm.

Cậu ba vẫn tỉnh bơ, nói tiếp: "Nghe nói hồi cấp hai Trần Tối có một buổi thuyết trình chọn chủ đề "Không nên kỳ thị ngoại hình và áp đặt hình tượng cho từng giới tính", kêu gọi mọi người đừng cười nhạo Omega cao lớn và Alpha nhỏ nhắn thấp bé."

Quách Vị nghĩ ngợi, sau đó lắc đầu: "Không thể nào, Trần Tối mà là Omega, Nguyễn Diệc Vân chơi với anh ấy nhiều năm chắc chắn sẽ phát hiện, họ thân thiết vậy mà. Nguyễn Diệc Vân nói Trần Tối là Alpha."

Đại ca Kim đắn đo một lúc, quay đầu nhìn Vương Đồng nãy giờ chẳng nói chẳng rằng: "Sao hôm nay ông im quá vậy?"

Vương Đồng vuốt cằm tỏ vẻ thâm sâu: "Tin đồn tôi nghe được còn quá đáng hơn."

"Sao sao?" Cậu ba và đại ca Kim tràn trề hứng thú.

"Hồi đầu cảm thấy nhảm nhí, nhưng nãy nghe cậu ba kể thì hình như cũng hơi liên quan." Vương Đồng nói, "Liên quan tới Nguyễn Diệc Vân."

Quách Vị thở dài: "Lại nói nhăng nói cuội gì đây?"

"Bài thuyết trình của Trần Tối chưa chắc đang ám chỉ bản thân." Vương Đồng bảo, "Có tin đồn là sở dĩ Trần Tối và Nguyễn Diệc Vân không tóe lửa với nhau bởi vì... Nguyễn Diệc Vân cũng là một Alpha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei