Phần đe tựa thay cho lời tự giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KHI TÔI CÒN LÀ CHIM NON NẰM TRONG TRỨNG ~~
"Chim non luôn chiến đấu để thoát ra khoi vỏ trứng"...Đã từng có người nói với tôi những lời hàm chứa ý nghĩa đầy khích lệ như thế .
Và tôi, một nữ sinh năm nhất trung học, đã luôn luôn sống bên trong quả trứng trắng bóc của mình. Nằm lọt thỏm giữa màn sương màu váng sữa, tôi lim Dim ngủ thảnh thơi ở một vị trí ấm
áp dễ chịu vô cùng. Có lúc tôi vô tư lăn hết bên này sang bên nọ, lúc khác lại bồn chồn vươn đôi cánh non nớt chưa hoàn chỉnh ra một cách nhẹ nhàng.
Thỉnh thoảng, tôi sẽ ngước lên nhìn cái trần tròn trịa. Mỗi khi ngắm nghía ánh sáng chan hoà lọt ra từ đó, tôi lạ nheo mắt và thì thầm những lời đại loại như,"Ồ, trời hôm nay cũng đẹp biết bao."
Trước khi chào đời, tôi là một con chim non hồn nhiên như thế.
Vậy mà tại sao, tôi lạ đột ngột vươn mình lên, bắt đầu mổ lia lịa lên đỉnh của quả trứng? Tại sao tôi lạ muốn bò ra khỏi vỏ trứng của minh? Lúc ấy, đã có chuyện gì đã xảy ra đến với tôi vậy?
Mọi chuyên bắt đầu từ cuộc gặp gỡ với anh tác giả nổi tiếng ấy.
Cái ngày định mệnh đó là một ngày cuối tháng Ba , khi hoàng hôn vừa buông xuống.
Tôi mười lăm tuổi, vừa mới tốt nghiệp trung học, tình cờ lỡ bước đưa chân ghé ngang qua ngôi trường cấp ba mà tôi theo học kể từ tháng Tư này.
Tôi ngắm nhìn những bức tường chắn bao quang mặt bằng rộng rãi, những song sắt nhô lên ở phía trên, dãy nhà học với kiến trúc bên ngoài mang phong cách cổ điển và những hàng cây anh đào nhuốm sắc vàng. Tôi cảm thấy nhịp đập rộn ràng của trái tim và niềm trông đợi kì vọng dành cho một cuộc sống học đường hoàn toàn mới .
Chính lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng gào thét của ai đó.
"Senpai...!"
Đó là một giọng đầy đau khổ, dường như đủ sức xuyên thủng ngực tôi và chắc rằng tôi sẽ không bao giờ quên được.
"Senpai!..Senpai!"
Tiếng thét tuyệt vọng như xé họng . Khi chim hạc mất đi bạn đời , chúng cũng sẽ phát ra tiếng kêu giống thế này sao? Như bị thanh âm vang vọng đầy đau đớn ấy hút chặt lấy, tôi tiền về hướng có tiếng người la hét.
Thế rồi, giữa sân trường chìm trong ánh chiều tà, một người con trai đang gào thét, mặt quay về hướng cổng chính không một bóng người.
Nước mắt ứa ra tràn trề làm ướt nhoè gương mặt hiền lành trông như con gái.
Cảnh sắc xung quanh đang hoá dần thành màu đỏ, những cánh hoa trắng rơi xuống bờ vai gầy và gương mặt trắng trẻo của anh ấy.
Tôi nắm ghì lấy song sắt và đứng kiễng lên bằng mũi chân.
Một người con trai qua ư gầy gò, yếu đuối.
Anh ấy mặc đồng phục , trên cổ quàng một chiếc khăn màu trắng. Học sinh trường này à? Tại sao anh ấy lại khóc ? Anh ấy đang gọi ai với chất giọng mỏng manh buồn rầu như thế? Người ấy đã bỏ anh lại mà đi sao?
Ngực tôi thắt lại, cổ họng nghèn nghẹn, nước mắt chực trào lên, cảnh tưởng giống như khi xem một bộ phim buồn.
Trong khung hình nhuốm màu hoàng hôn lộng lẫy vào khoảng khắc ngay trước khi mặt trời lặn, có một chàng trai ở đí. Còn tôi thì ước ao mình có thể lai về phía anh ấy mà nói lời an ủi.
Tuy vậy, dù tôi không còn là học sinh cấp hai nữa, nhưng cũng chưa phải là học sinh cấp ba... Vì thế, tôi không thể vượt qua hàng rào ngăn cách giữa chúng tôi để đặt chân vào trong trường được.
Ngực tôi thắt lại với cảm giác bất lực ngày một dâng lên, cảm giác hệt như khi ta vừa cắn một miếng rất to vào trái đào chua loét vậy.
"Đừng khóc! Xin anh, đừng khóc"
Chúng tôi cách xa nhau đến thế này, chắc chắn giọng tôi không thể truyền đến đó, nhưng tôi vẫn cố gắng hết mình lẩm bẩm như vậy.
Chiếc khăn quàng quấn quanh cần cổ gầy bay lấy phất trong làn gió lạnh. Sân trường lấp lánh trong ánh hoàng hôn dần dần mất đi ánh sáng và chìm vào bóng tối, những cánh hoa trắng như những bông tuyết vẫn lặng lẽ rơi.
Cuối cùng, anh ấy nghiến chặt răng, bước về hướng ngược lạ với cổng trường bằng những bước chân loạng choạng như sắp ngã.
Đầu anh ấy gục hẳn xuống, trông như người đang phải gánh chịu một nỗi tuyệt vọng lớn lao, đôi chân bước đi thẫn thờ, lảo đảo tiến về phía toà nhà đã chìm trong bóng tối.
Và sau đó, tôi không nhìn thấy anh ấy nữa, cứ như cái bóng của toà lớp học đã phủ lên con người ấy mất rồi.
Đây chính là"sự khởi đầu"
Anh ấy không biết tôi.
Tôi cũng chẳng biết tên, niên khoá, chòm sao hay nhóm máu của anh ấy.
Thế nhưng, dáng vẻ mong manh như thiếu nữ, gương mặt nhìn nghiêng trắng trẻo, hàm răng nghiến chặt vào nhau, tất cả đều hằn sâu vào đồng tử của tôi trong khoảng khắc tôi chăm chú nhìn theo đến mức quên không chớp mắt.
Lúc đó tôi vẫn chưa biết phải gọi thứ cảm xúc này là gì. Tôi chỉ cảm nhân thấy da thịt mình nhói lên từng cơn và cảm giác đau đớn dữ dội trỗi lên từ sâu trong tâm khảm.
Nhưng tôi chắc chắn một điều, quả trứng của tôi đã bắt đầu nở từ ngày hôm ấy.
-----------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro