Chương 20: Lời khó nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Charlotte về nhà, cô vừa đi vào phòng mình cất balo, lấy điện thoại, lúc ra khỏi phòng đang mải bấm bấm nhắn tin với Engfa thì mẹ cô bảo vào phòng bà có chuyện muốn nói.

"Có chuyện gì không mẹ?" Charlotte mở cửa phòng của ba mẹ, thấy mẹ đang ngồi trên giường cô liền hỏi.

"Con ngồi xuống đây" Bà Wila bảo con gái ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.

"Char, có phải con đang giấu mẹ chuyện gì không?"

"Con có giấu mẹ chuyện gì đâu ạ" Charlotte lo lắng, có phải mẹ đã biết chuyện cô và Engfa.

"Mẹ sẽ không vòng vo nữa. Có phải con thích con gái hay không?" Bà Wila hỏi thẳng.

Charlotte giật mình, cô đã đoán đúng, mẹ cô đã biết được chuyện của cô và Engfa, bây giờ cô phải ăn nói như thế nào cho phải đây. Charlotte im lặng, cô không biết mình phải nói gì cho mẹ hiểu nữa.

" Con im lặng là đã đúng rồi, Char, con nghĩ cái gì vậy? Giữa con gái và con gái làm sao có thể. Con gái mẹ không thể giống mấy đứa bệnh hoạn trên tivi được." Thấy con gái mình im lặng, bà Wila biết suy nghĩ của mình đã đúng, lúc này cơn tức giận dần nổi lên, bà không ngờ con gái mình lại như vậy.

"Tại sao lại không thể hả mẹ?" Charlotte nói nhỏ một câu, cô cúi đầu không dám nhìn mẹ mình, nước mắt từng giọt rơi xuống.

"Mày còn hỏi tại sao. Cái này là trái với tự nhiên, có phải mày bị bệnh rồi không? Riêng việc yêu đương khi còn đi học đã không chấp nhận được rồi, đây mày còn yêu con gái. Mày tính để ba mẹ tức chết đúng không? Chuyện này ba mày mà biết ông ấy sẽ tức giận như thế nào? mày muốn bệnh tim của ông ấy lại tái phát hả?" Bà Wila cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, giọng nói đã lớn hơn rất nhiều.

"Mày đang suy nghĩ cái gì vậy con? Bây giờ không phải lúc để yêu đương, mày phải cố gắng học tập để đỗ đại học. Việc mày yêu con gái mẹ có thể coi là mày nhất thời hồ đồ nên mẹ sẽ không nhắc lại nữa. Mày từ mai cắt đứt liên lạc với cái đứa kia cho mẹ, từ giờ không được dùng điện thoại nữa. Nếu mẹ mà biết mày vẫn còn tìm cách để liên lạc với nó thì đừng trách mẹ" Bà Wila quát to rồi cầm điện thoại của Charlotte ra ngoài.

Charlotte không biết nói gì, cũng không thể làm được gì, cô chỉ biết ngồi lắng nghe và khóc, cô không thể cãi lại được mẹ. Mẹ nói đúng, nếu ba mà biết thì bệnh tim của ông ấy sẽ tái phát, cô thương ba nhưng cô yêu Engfa, cô không muốn phải chia tay với chị ấy.

Charlotte về phòng, cô ngồi khụy xuống nước mắt tuôn ra không ngừng, cô phải làm gì bây giờ? Chưa bao giờ cô cảm thấy bế tắc đến mức này, cô yêu Engfa nhiều đến thế, cô càng không muốn để chị ấy buồn, nhưng bây giờ mẹ đã biết, chẳng lẽ chỉ còn cách là chia tay.

Suốt cả một ngày hôm đấy, Charlotte ngồi trong phòng, lặng im như người mất hồn, đôi mắt đã sưng lên. Trong đầu lặp đi lặp lại một câu hỏi: "mình phải làm gì bây giờ?". Đến bữa cơm, Charlotte cũng không xuống ăn, lúc này cô làm sao có thể ăn được cái gì, nghĩ đến việc mình sẽ làm tổn thương người mình yêu nhất trong ngực như có đá đè, nước mắt cứ tự nhiên mà chảy ra.

Engfa nhắn tin cho Charlotte nhưng không thấy hồi âm, cô đã thấy lạ rồi, cô gọi điện, cô bấm số rất nhiều lần nhưng vẫn không thể liên lạc được với Charlotte. Trong lòng Engfa bắt đầu lo lắng, Charlotte sẽ không bao giờ tắt máy lâu như vậy, cũng sẽ không bao giờ không trả lời tin nhắn của cô. Chẳng lẽ Charlotte xảy ra chuyện gì, Engfa càng nghĩ càng lo lắng, cả buổi tối cô cứ ngồi canh điện thoại, mỗi khi có tiếng chuông là cô ngay lập tức cầm điện thoại lên xem nhưng đều thất vọng vì đó không phải của Charlotte.

"Có chuyện gì vậy? cậu nhìn cái điện thoại cả tiếng đồng hồ rồi" Chompu ngồi bên cạnh thấy Engfa nhìn chằm chằm vào cái điện thoại thì khó hiểu.

"Tớ không thể liên lạc được với em ấy" Engfa buồn bã nói.

Chuyện của Charlotte cùng Engfa yêu nhau, Chompu đã biết. Ban đầu cô rất bất ngờ, cô tưởng hai người họ tình cảm chỉ dừng ở mức chị em nhưng không ngờ đó là tình yêu, Chompu ban đầu thấy hơi không tự nhiên nhưng sau cũng hiểu dần nên cô không có kì thị.

" Cậu đừng lo lắng quá. Chắc điện thoại của em ấy hết pin hay làm sao thôi. Mai cậu thử liên lạc lại xem sao, đã 10 giờ tối rồi cậu ngủ sớm đi, mai cậu còn phải lên lớp nữa." Chompu thấy Engfa ngồi canh điện thoại đến mức không để ý đồng hồ thì khuyên cô ấy đi ngủ sớm.

"Ừm. Tớ ngủ bây giờ" Engfa không thể nào ngủ ngay lúc này, cô chỉ nằm xuống giường, tay vẫn giữ khư khư chiếc điện thoại, lo lắng không biết giờ này Charlotte đang làm gì mà không gọi cho cô.

Sáng hôm sau, khi tiếng chuông báo thức kêu Engfa giật mình tỉnh giấc, cô vội cầm điện thoại mở lên xem, nhưng vẫn không hề có hồi âm của Charlotte. Cô sự lo lắng đã tăng lên, cô rất muốn biết Charlotte đang làm gì, cô lại cố gọi thử nhưng vẫn không được.

Cả buổi lên lớp Engfa không thể tiếp thu được cái gì cả vì cả giờ cô cứ ngồi nghĩ về Charlotte, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô đã cố gắng liên lạc với Charlotte cả ngàn lần nhưng vẫn không được. Vậy là kết thúc buổi học, Engfa không thể đợi được nữa cô bèn bắt xe trở về nhà. Cả đoạn đường, lòng cô nóng như lửa đốt, chỉ cầu mong không có chuyện gì xảy ra với Charlotte.

Charlotte tan học, cả ngày hôm nay, cô luôn mang một vẻ mặt buồn bã. Lúc cô vừa đi ra khỏi cổng trường, Charlotte đang đứng đợi Win thì bị một cánh tay kéo cô vào con hẻm cạnh trường. Ban đầu Charlotte tưởng kẻ xấu giật mình định chống cự nhưng khi nhìn thấy người đó là Engfa cô liền thả lỏng.

"Char, thật may em không làm sao" Engfa đứng đợi ở cổng trường đã một giờ đồng hồ, khi nhìn thấy Charlotte cô liền sung sướng vì biết em ấy không bị làm sao.

"Chị Engfa sao chị lại ở đây, hôm nay vẫn là ngày trong tuần, sao chị lại về" Charlotte nhìn thấy Engfa trong lòng vui mừng như đang nhảy múa, nhưng cô cũng hơi ngạc nhiên vì tại sao Engfa lại ở đây.

"Tôi ở đây là vì em, tại sao em không nghe điện thoại của tôi. Đã xảy ra chuyện gì?" Engfa sau khi đã yên tâm thì liền mau chóng hỏi lý do.

Charlotte niềm vui vừa mới chớm nở thì liền bị dập tắt, cô nhớ lại mình không thể tiếp tục mối quan hệ này với Engfa nữa. Cô im lặng, thật khó để nói ra câu nói làm tổn thương cả hai kia, cổ họng cô nghẹn đứng, đôi mắt đã đỏ hoe, cô cúi đầu né tránh ánh mắt của Engfa, trái tim như bị dao cứa, nhưng đâu còn cách nào khác.

"Em làm sao vậy? sao không trả lời tôi?" Engfa khó hiểu nhìn Charlotte.

"Chúng ta....chúng ta...chia tay đi" Charlotte thu hết dũng khí để nói câu này, tay nắm chặt lại, nước mắt đã tuôn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#englot