Chương 42: Quyết tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Char, Chompu nói cậu ấy có thai rồi" Engfa phấn khởi báo tin.

"Vậy sao? Đúng là một tin tốt, em nghĩ đứa bé này chắc chắn sẽ rất xinh đẹp" Charlotte nghe xong thì khuôn mặt cũng tươi cười.

Đã nửa năm cả hai người được sống cùng nhau, Charlotte vẫn vậy, vẫn chỉ có thể ngồi im trên chiếc xe lăn để Engfa chăm sóc. Đối với Engfa, cô rất vui vì cô và Charlotte đang trải qua những ngày tháng hạnh phúc mà không còn phải lo lắng việc gì cả.

Charlotte mỗi ngày đều được Engfa chăm sóc tận tình, mặc dù công việc ở công ty khiến cô rất bận bịu nhưng khi về nhà thì vẫn luôn luôn chăm sóc Charlotte cẩn thận từng chút một mà không bao giờ than phiền. Charlotte rất nhiều lần suy nghĩ và cảm thấy bản thân mình đang trở thành một gánh nặng cho Engfa.

Khi Engfa biết được thì cô sẽ gạt phăng cái suy nghĩ đấy ra khỏi đầu Charlotte vì cô không hề cảm thấy Charlotte là một gánh nặng mà còn rất vui vì được ở bên cạnh em ấy.
---------------------------------------

"Rona, cô đừng quậy nữa được không? chúng ta sắp đến rồi. Để tôi lái xe hẳn hoi đi" Pichy thở dài nói với người bên cạnh.

" Ngươi dám " Rona bĩu môi nói.

"Dạ... Dạ... tại hạ không dám" Pichy cười trừ.

Pichy hôm nay được nghỉ mà Engfa lại rủ cô sang nhà chơi, rất nhanh liền đưa Rona sang đó, Rona là cô gái mà hai người đụng ngất lần trước, vì lai lịch của cô gái này chưa rõ ràng nên hiện tại cô ấy hiện tại đang sống cùng Pichy.

----------------------------------

"Rona, Pichy hai người đến rồi đó sao?" Charlotte đẩy xe ra ngoài cửa nhìn thấy hai người kia thì vui vẻ nói.

" Charlotte cô dạo này vẫn khỏe chứ" Pichy thấy Charlotte ra đón tiếp thì vui vẻ cúi người ôm lấy.

"Tôi vẫn khỏe, chỉ có một người là đang ngày càng gầy đi thôi" Charlotte liếc mắt nhìn Engfa đang từ trong nhà đi ra.

"Pichy, Rona cơm đã chuẩn bị xong, hai người vào ngồi đi" Engfa nói.

Mọi người ngồi vào bàn ăn uống trò chuyện rất vui vẻ. Xong xuôi mọi người ra phòng ngồi ăn hoa quả và xem tivi, Engfa vì chăm sóc cho Charlotte, chạy qua chạy lại lấy đồ, sau khi đi lấy xong, Engfa cũng ngồi xuống ghế cùng mọi người xem tivi.

Không lâu sau, Charlotte liếc nhìn Engfa thì hốt hoảng kêu lên.

"Fa, chị chảy máu kìa" Charlotte lo lắng, vươn tay với chiếc khăn giấy đưa lên lau cho Engfa.

Không hiểu vì sao Engfa lại bị chảy máu mũi, chỉ khi nghe thấy Charlotte nói thì mọi người mới biết, Engfa nhanh chóng ngửa đầu ra sau, lấy giấy mà Charlotte đưa cho lau đi vết máu, rồi nhanh chóng vào nhà vệ sinh.

"Fa có sao không vậy?" Rona nhìn thấy máu thì hoảng sợ ôm lấy cánh tay của Pichy.

"Chị ấy vì tôi mà thời gian gần đây mà đã mệt mỏi nhiều rồi, tất cả mọi chuyện này là do tôi, là tôi vô dụng chỉ có thể ngồi mãi một chỗ để người khác chăm sóc, tôi bây giờ đã trở thành gánh nặng của chị ấy." Charlotte hai mắt đỏ hoe, đưa đôi tay lên ôm mặt nói.

" Char, cô đừng suy nghĩ linh tinh, Fa không hề coi cô là gánh nặng, cô ấy yêu cô rất nhiều. Vậy nên đừng suy nghĩ nhiều" Pichy nắm tay an ủi Charlotte.

"Pichy, tôi muốn nhờ cô một việc" Charlotte nhìn Pichy bằng ánh mắt cầu khẩn.

Lát sau Engfa trở lại phòng khách, Charlotte liền đưa tay áp lên má của cô nhìn với ánh mắt xót xa.

" Fa, chị có sao không vậy?" Charlotte vẻ mặt lo lắng nhìn Engfa.

"Tôi không sao, em đừng lo, chắc tại dạo này thay đổi thời tiết nên thế thôi" Engfa mỉm cười nhìn Charlotte, biết Charlotte đang lo lắng cho mình cô liền nắm lấy tay em ấy và đặt lên môi Charlotte một nụ hôn để người kia có thể bình tĩnh lại.

--------------------------------------

Một tuần sau, sau khi Engfa đến công ty, Pichy lái xe đến nhà của Charlotte rồi đưa cô ấy đến một nơi đại khái là nơi phục hồi cho những người bị tai nạn. Tại đây Charlotte được các bác sĩ chỉ dẫn tận tình với hi vọng giúp cô có thể đi lại được.

Nhờ Pichy mà mỗi ngày Charlotte đều đến đây tập luyện mà không cho Engfa biết vì khi nhìn thấy Charlotte vất vả đứng lên rồi ngã xuống mấy lần, Pichy nhìn còn thấy thương xót, nếu là Engfa cô ấy đã bắt Charlotte về nhà ngay lập tức.

Charlotte đôi chân tê liệt, cô cảm thấy thật khó khăn, khi cố gắng đứng bám trên hai thanh chắn, cô khó khăn lắm mới có thể dịch chuyển một chút ít, đôi tay chống cả cơ thể lên nặng nhọc, khổ cực nhưng Charlotte vẫn không một lời kêu than. Những lúc không may khuỵu tay làm cả cơ thể ngã xuống đất, Charlotte rất chán nản nhưng khi nhớ đến hình ảnh Engfa vì mình lao tâm khổ cực thì lại cố gắng đứng dậy làm lại từ đầu.

Dần dần Charlotte bắt đầu cảm nhận được một chút ít, kể cả chỉ đi được một bước nhỏ cô cũng cảm thấy vui mừng vì ít nhất cô còn có thể hi vọng.

Cứ như vậy liên tục 3-4 tháng, Charlotte với sự giúp đỡ của Pichy và Rona ở bên động viên, cô đã không còn ngã nữa, có thể chống tay và nhấc đôi chân lên bước đi những bước nhỏ. Bác sĩ nói, mặc dù vẫn chưa thể đi lại được bình thường nhưng cô cũng đã tiến bộ rất nhiều, điều đó làm Charlotte rất vui.

Một ngày khi để quên tập tài liệu ở nhà, Engfa giữa ngày trở về nhà lấy đồ, tiện thể cũng muốn biết Charlotte hiện tại đang làm gì mà thời gian gần đây Charlotte có vẻ rất mệt mỏi.

Lái xe về nhà, Engfa mở cửa vào nhà thì chỉ thấy mỗi cô giúp việc mà không thấy Charlotte đâu, trong lòng tự nhiên lại nổi lên một sự lo lắng.

Cô giúp việc lúng túng khi nhìn thấy Engfa giờ này lại trở về nhà, cũng lo lắng vì nếu cô chủ hỏi Charlotte đang ở đâu thì cô đang không biết trả lời như thế nào vì Charlotte bắt phải giữ bí mật với Engfa.

"Chị Min, Char đâu? Sao em ấy không ở nhà" Engfa vội vàng hỏi.

" Thưa cô.... Charlotte...." Cô giúp việc không biết phải trả lời ra sao vì đã lỡ hứa với Charlotte là nếu Engfa hỏi thì sẽ không nói gì.

"Chị Min chị nói mau đi" Thấy người giúp việc ấp úng Engfa lòng nóng như lửa đốt giọng nói nghiêm túc hơn.

" Thưa cô, cô Charlotte được Pichy đến trung tâm phục hồi cho người bị tai nạn" Vẻ mặt nghiêm túc của Engfa làm chị Min sợ hãi và nói sự thật cho cô biết.

Cô nghe xong thì tức giận vô cùng, Charlotte không hề nói cho cô biết về chuyện này, tự ý làm theo ý mình. Nhanh chóng cô lái xe đến trung tâm ấy, cô hỏi người quản lý trung tâm thì biết Charlotte đang tập luyện ở khu tập luyện đi lại.

Engfa tới nơi thì thấy Charlotte đang rất vất vả để bước đi, đôi bàn tay bám vào thanh chắn run rẩy nhìn vẻ mặt đầy quyết tâm ấy, cô không đành lòng tức giận mà cảm giác xót xa lại ngập tràn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#englot