CHƯƠNG 2: TRUY CÙNG DIỆT TẬN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bóng đêm nghe rõ hơi thở của nhau, không có tiếng trả lời, người kia liền tiếp tục.

"Có thể... ở lại không?"

Hắn vừa nói vừa ngồi dậy nhích người vào bên trong nhường giường lại cho An Kỳ, làm cậu cảm thấy hết sức ngoài ý muốn.

"Ở lại với tôi, được không?"

An Kỳ hôm nay lúc trở về đã nghe mẹ kể lại chuyện của hắn, biết hắn giống như trầm cảm, cả ngày không ra khỏi phòng, càng không nói chuyện với bất kỳ ai, nên cậu mới ghé vào thăm.

"Nhưng mà..."

Cậu nói một câu như vậy, khẽ gãi gãi đầu mình mấy cái, nhưng nhìn thấy hắn chật vật liền cảm thấy có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn quyết định ở lại. An Kỳ ngồi xuống giường rồi cũng nằm xuống. Hắn nghiêng người để mở mắt ra liền có thể nhìn thấy thân ảnh của người kia. Cứ như vậy, màn đêm lần nữa chìm vào tĩnh lặng. Một lúc sau, An Kỳ lên tiếng.

"Ngày mai cả nhà sẽ đến thăm chú Trình, có party tiễn chú đi nước ngoài, anh có muốn cùng đi không?"

"..."

"Nơi đó gần biển, chúng ta có thể chơi suốt đêm ở bờ biển, chỉ có điều mùa này hơi lạnh một chút."

Nghe giọng nói êm êm đều đều phả ra ngay bên cạnh, Thiên Phúc mở mắt, trong bóng trăng nhàn nhạt, hắn nhìn rõ một bên cánh mũi cao cao cùng bờ môi cong cong hé mở theo từng câu nói.

Bất giác hắn nảy sinh một cảm thụ mơ hồ, phải chăng tất cả chỉ là ảo ảnh? Rõ ràng mấy ngày trước, bản thân còn đang chống chọi trong cơn lạnh của mùa đông và chờ đợi cái chết dần chiếm lấy cơ thể. Những thứ ấm áp này và cả người thiếu niên đơn thuần trước mắt phải không chỉ là một giấc mộng nam kha?

"Ngoài biển có rất nhiều cá, lúc nhỏ cùng cha đi tàu ra đảo chơi, em từng nhìn thấy những chú cá voi thật to lớn, lớn... rất lớn..."

An Kỳ vừa nói vừa vung tay lên mô tả con cá voi trong tiềm thức của cậu. Gương mặt biến hóa liên tục, đôi mắt cong cong hình bán nguyệt, cằm nhô lên lõm xuống hết sức sinh động, cả gương mặt chìm vào ánh trăng đẹp mê ly. Ở bên cạnh cậu, không gian dường như bùng lên một sức sống mãnh liệt.

Câu chuyện của cậu đưa tâm tưởng Thiên Phúc đến một bờ biển xa xôi rộng lớn, nơi đó có ánh sáng, có gió ngàn, có cả tiếng cười đùa cùng gương mặt trong trẻo của An Kỳ. Thế giới của cậu hoàn toàn xa lạ với thế giới của hắn, một thế giới rộn rã đầy ắp tiếng cười.

Khi cậu kết thúc câu chuyện đồng thời buông tay xuống, bỗng dưng Thiên Phúc vươn tay lên nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu. An Kỳ giật mình định giãy ra nhưng bị hắn giữ chặt. Trái tim trong lồng ngực Thiên Phúc bất giác lệch một nhịp. Hắn ngừng lại một lúc rồi khẽ nhích ngón tay chạm vào từng đốt tay thon dài của An Kỳ một lúc sau cũng không rời đi.

Hai má An Kỳ ửng hồng, nhất thời trong bóng tối nên Thiên Phúc không phát hiện ra, tròng mắt cậu hơi di chuyển một chút, cuối cùng vẫn để hắn nắm. Cậu nghiêng người đối diện cùng hắn rồi thành thật nhắm mắt ngủ.

Thân thể Thiên Phúc cứng đờ, hắn thật lâu vẫn mở mắt nhìn chằm chằm An Kỳ. Người thiếu niên này mang đến cho hắn cảm giác an tâm khi ở bên cạnh. Dù hắn chỉ vừa gặp cậu không bao lâu, cậu còn là con trai giống mình. Năm nay Thiên Phúc mười sáu tuổi, tuy chưa từng trải qua ái tình nhưng hắn biết mình là người song tính. Hắn cũng biết mình thích An Kỳ, có lẽ ngay từ lần đầu nhìn thấy cậu thì hắn đã thích. Hắn biết thân phận mình khác xa cậu, hai người lại là đồng tính, nhưng mà hắn ích kỷ muốn được tận hưởng sự ngọt ngào này thêm ngày nào thì tốt ngày đó. Cuộc đời của hắn không biết sẽ có ngày mai hay không, bất quá hắn cũng không thể tính toán quá nhiều.

Thiên Phúc nhìn mái tóc mượt mà phủ phục trên gối của An Kỳ, vài sợi rơi xuống mép giường mà nhất thời không rõ tư vị gì. Hắn vươn tay lên chạm vào tóc cậu vuốt nhẹ mấy cái. Một lúc sau mí mắt bắt đầu mệt mỏi rũ xuống rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Từ lâu lắm rồi Thiên Phúc mới có lại được giấc ngủ an lành đến thế, một giấc ngủ bình yên không mộng mị.

***

Trưa hôm sau, người nhà họ Hứa đến ngôi biệt thự gần biển. Bên trong ngôi nhà không khí tiệc tùng nhộn nhịp, rôm rả tiếng nói cười, Thiên Phúc lặng lẽ ngồi một góc khuất với đĩa trái cây trên tay.

Hắn đảo mắt nhìn quanh, những cậu ấm cô chiêu lụa là xinh đẹp nói chuyện không ngừng, họ trao đổi với nhau về những chủ đề mà hắn chưa từng biết đến. An Kỳ cũng bận rộn cùng bọn họ, nụ cười trên môi chưa từng khép lại.

Thiên Phúc mê mẩn nhìn cậu một lúc, khi cậu xoay đầu lại, ánh mắt chạm vào nhau hắn liền cúi đầu không để lại dấu vết gì, tựa như người nhìn chằm chằm cậu khi nãy cũng không phải hắn.

Phía bên kia nữa là một nhóm người lớn, họ ăn mặc sang trọng trong những thương hiệu nổi tiếng. Hắn ý thức mình vô cùng xa lạ với sự hào nhoáng này, tuy thở cùng một bầu trời nhưng dường như hắn lại thuộc về một cõi nào khác, nơi này ngoài An Kỳ ra, hắn cảm thấy mình thật cô độc.

Với tay nhận cốc nước lọc từ người phục vụ, Thiên Phúc uống một ngụm rồi lặng lẽ bước chân ra ban công, một đoạn ban công dài bằng bạch thạch có trổ vân rồng phượng vô cùng đẹp mắt, chạm vào thì mát lạnh lại ẩn ẩn kích thích tay người.

Nhưng hắn không để ý, chỉ phóng tầm mắt về phía biển. Mặt trời to lớn rực rỡ đang dần chìm xuống mặt biển xa xa. Ngoài khơi sương mù lan tỏa, từng bóng nhạn sải đôi cánh dài trắng tuyết điểm xuyết một vùng.

Những cánh buồm căng gió trở về sau một ngày đêm săn bắt trên biển cả, còn lấp lánh vảy bạc của loài cá xa bờ. Thiên Phúc nhắm mắt đón một làn gió mát lạnh thổi căng buồng phổi.

"Chúng ta sẽ nhờ cảnh sát tìm giúp thân nhân của cậu, có được không?"

"Đừng... xin đừng!"

Câu nói sáng nay lúc ngồi trong xe Hứa phu nhân đã hỏi làm hắn hoảng sợ. Thiên Phúc lo lắng từ cảnh sát tung tích của hắn sẽ bị bọn người xấu biết được nên thực sự bất an.

"...Cháu... là trẻ mồ côi!"

"Vậy... cậu có nơi nào để về hay không?"

Thấy hắn thật lâu cũng không trả lời ai nấy đều đoán được tình hình của hắn. An Kỳ ngồi một bên nóng lòng nỉ non.

"Anh ấy sẽ ở cùng chúng ta có được không mẹ? Con không có nhiều bạn bè cũng không có anh chị em, con muốn có một người anh trai, vậy... có được không?"

An Kỳ ngồi một bên nắm lấy tay Thiên Phúc, ánh mắt cầu mong chờ đợi. Hứa phu nhân nhìn con trai mình một lúc thật lâu rồi lại nhìn Thiên Phúc. Nuôi thêm một miệng ăn không phải vấn đề gì quá lớn với gia đình bọn họ. Nhưng mà dù gì hắn cũng không có gốc gác, chỉ sợ tri nhân tri diện bất tri tâm. Bất quá sáng nay chồng của nàng cũng đã nói với nàng về chuyện này. Ở nhà cũng có người ăn kẻ ở, bọn họ đều ở lại trong nhà. Huống hồ nhìn Thiên Phúc không phải người xấu. Nếu sau này hắn vẫn chưa có cách tìm ra người thân, thì bọn họ sẽ nhận hắn làm con nuôi. Như vậy cũng không tệ.

Hứa phu nhân trầm tư một lúc, cuối cùng vẫn ra quyết định.

"Cậu có muốn ở cùng chúng ta hay không?"

"...Cho... cho cháu..."

Thiên Phúc không nói hết câu, hắn thấy cổ họng mình như nghẹn lại, hắn nhìn An Kỳ ngập tràn hy vọng, rồi nhìn Hứa phu nhân cầu xin.

Hiện tại hắn muốn được sống, hắn còn phải đòi lại món nợ sinh mạng cho mẹ mình, còn phải gặp lại ông nội để thực hiện di ngôn của cha hắn. Như trước đây, dù hắn ở lại thành phố C e là khó tìm một công việc dù là việc tay chân đi chăng nữa. Bọn người kia sớm muộn gì cũng tìm thấy hắn, rồi hắn lại chạy trốn như trước đây, hoặc có thể sẽ bị giết...

Đây là cơ hội sống duy nhất của hắn, cũng là cơ hội để hắn gần gũi 'người kia' thêm một chút, làm sao có thể từ bỏ chứ?

"Sao anh lại ở đây? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?"

An Kỳ không biết từ lúc nào xuất hiện ngay bên cạnh hắn, hai tay níu vào thành ban công nhìn ra biển cả xa xa. Ánh hoàng hôn bàng bạc trên mái tóc cậu một màu đồng óng ả. Mái tóc vì gió mà bay nhè nhẹ.

Thiên Phúc quay đầu nhìn cậu không rời mắt. Người bên cạnh như thiên sứ của hắn, như toàn bộ ánh sáng cuộc đời hắn lúc này. Chính cậu đã chìa ra bàn tay nắm lấy hắn trong lúc tuyệt vọng nhất, trong lúc cận kề cái chết, cho hắn bám víu vào.

"Ra biển chơi không?"

An Kỳ nhìn hắn cười cười.

"Được."

Hai người rời khỏi căn biệt thự lao vút ra biển với bờ cát trắng trải xa ngút ngàn. An Kỳ cởi giày thả đôi chân trần nghịch mép nước. Thiên Phúc lặng lẽ xách giày cho cậu, hắn từ từ đi sát bên cạnh, nhìn thân ảnh cậu trong màu áo trắng như hòa vào làn nước biển làm một. Nụ cười tinh khôi làm tim hắn đập loạn nhịp.

Bỗng hắn giật mình, cậu dùng tay vấy nước lên người hắn, đôi mắt nghịch ngợm khả ái như trêu chọc câu dẫn linh hồn hắn.

Môi Thiên Phúc khẽ cong lên, đây là nụ cười đầu tiên kể từ ngày mẹ hắn chết, hắn thấy tâm mình nhẹ nhõm chỉ muốn cùng thiên thần kia đùa giỡn một chút, liền bỏ vội giày trên bờ rồi chạy đến gần An Kỳ, với tay hất nước lên người cậu. Cứ như vậy, kẻ đuổi người chạy, tiếng cười rơi vãi dọc đường.

Sau khi chơi đùa mệt mỏi, hai người nằm xuống bãi cát ngắm nhìn mặt trời lặn.

"Cá Voi!"

"..."

"Em sẽ gọi anh là Cá Voi. Em rất thích cá voi! Hiền hòa ấm áp... cũng thật to lớn, em nghe nói cá voi còn bảo vệ người khác, thỉnh thoảng cứu rất nhiều người rơi xuống biển."

"Tôi... sẽ bảo vệ em."

"Hả?"

"Bảo vệ em... cả đời."

"Cả... cả đời?"

"Phải, cả đời!"

"Cá Voi."

"Hả?"

"Cá Voi."

"Ơi!"

"Cá Voi... Cá Voi."

Thiên Phúc vươn tay chạm vào bàn tay cậu rồi nắm chặt lấy, An Kỳ giật mình một cái.

"Tay em thật mềm... cũng thật ấm!"

Hắn vừa nói vừa kéo tay cậu đặt lên môi mình không buông làm cậu bị nhột mà bật cười. Một lúc sau An Kỳ mới nói với hắn.

"Anh có muốn nghe em chơi đàn không?"

"Tôi có thể sao?"

"Tất nhiên. Khi trở về em sẽ đánh một bản cho anh nghe."

Thiên Phúc không nói gì, nhưng ánh mắt không che đậy ý cười nồng đậm.

Hai người cứ như vậy nằm cạnh nhau cho đến khi bờ biển ngập tràn ánh trăng đêm. Hắn nghe yên tĩnh liền quay sang nhìn thì thấy An Kỳ đã ngủ quên đi tự lúc nào.

Hắn nghiêng người, một tay chống cằm nâng đầu cao hơn. Ở khoảng cách này Thiên Phúc có thể nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt An Kỳ. Bỗng dưng như không kiềm chế được, hắn cúi đầu xuống run run chạm nhẹ môi mình lên đôi môi mềm mại kia rồi liền rời đi. Chỉ nhẹ nhàng như lông vũ, nhưng cũng làm cho não bộ Thiên Phúc bị kích thích mạnh mẽ, trái tim trong lồng ngực hắn đập mãnh liệt. Hắn nhìn An Kỳ đến thất thần. Cảm giác ngứa ngứa làm cậu tỉnh giấc, lấy tay gãi gãi lên cánh môi rồi đánh vội một cái ngáp.

"Trời đã tối rồi sao? Em ngủ quên mất, chúng ta mau trở về đi."

Thiên Phúc rũ mắt, vừa mừng vì không bị An Kỳ phát hiện ra hành động lén lút của mình khi nãy, cũng cảm thấy có chút mất mát trong lòng. Hắn lặng lẽ đứng dậy theo sau, còn thuận tay phủi cát trên quần áo cậu, ôn nhu vuốt lại mái tóc cậu vì cát làm tán loạn. Cảm giác chạm vào từng sợi tóc mềm mại thơm tho của cậu làm hắn thất thần.

An Kỳ không biết tình ý của hắn, cậu ngẩng đầu nhìn trời rồi rất nhanh xoay người xách giày bước đi, để lại cánh tay hắn còn ngẩn ngơ luyến tiếc trong không khí. Thật lâu hắn cũng theo sau cậu.

"Ui da!"

"Sao vậy?"

"Hình như vỏ ốc đâm chân em."

Thiên Phúc vội khom người xuống nhấc chân cậu lên nhìn nhìn. An Kỳ hơi lảo đảo liền vịn tay lên vai hắn níu lại. Lòng bàn chân non mềm với từng ngón thon dài mềm mại nằm trong tay hắn, Thiên Phúc thật muốn cúi xuống cắn một ngụm cho biết thật sự mềm mại đến thế nào.

"Không sâu, có chảy một chút máu nhưng đi chắc sẽ hơi đau."

Sau khi sờ sờ nắn nắn nhìn ngó thỏa mãn hắn kết luận, An Kỳ khẽ xuýt xoa rồi rút chân khỏi tay hắn tập tễnh bước đi. Hắn bước nhanh chắn phía trước cậu, lưng hơi khom xuống. An Kỳ chưa hiểu ý nên mím môi hỏi.

"Sao vậy anh?"

"Lên lưng, tôi cõng em."

An Kỳ cong môi cười xua xua tay, vừa tránh hắn vừa chầm chậm bước đi.

"Không sao đâu, em chỉ đau có một chút, cõng làm gì chứ?"

Chưa dứt lời thì toàn thân đã bị nâng lên, cậu giật mình liền ôm lấy cổ hắn để không bị ngã.

"Thế này sẽ không đau nữa..."

Thiên Phúc vừa nói vừa cười cười.

"Ừ..."

Cứ như vậy hắn cõng cậu thật chậm trên bãi cát trắng tràn ngập ánh trăng đêm. Thiên Phúc không gấp gáp, giống như muốn níu giữ từng thời khắc ở bên cạnh cậu. Tiếng chuông báo động thứ tình cảm lạ kỳ đang rung lên từng hồi mãnh liệt trong tim hắn. Thiên Phúc biết hắn đã thích người này mất rồi.

"Em... có nặng không?"

"Không có."

Giọng nói của Thiên Phúc êm như ru, người này nói thật ít nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy vui vẻ. Cậu hơi cúi đầu cằm tựa trên hõm vai hắn, hơi thở phả cả vào cổ làm Thiên Phúc tim đập lỗi nhịp.

"Cá Voi."

"Hả?"

"Anh nói anh là trẻ mồ côi... vậy từ nay em sẽ là em trai của anh... lúc chiều với mấy người kia bất quá chỉ là thủ tục xã giao, sau này sẽ không để anh một mình nữa, có được không?"

An Kỳ tuy không nói hết ý nhưng trong buổi party chiều nay, nhìn hắn lầm lũi một mình, cậu bỗng nhiên hối hận vì đã để hắn một mình. Dù hai người chỉ nhận thức nhau chưa lâu, nhưng so với bất kỳ bạn bè nào khác thì hắn có một vị trí quan trọng trong lòng cậu rồi.

Từ lúc ở bệnh viện, cậu căn bản đã biết, người này có lẽ trong quá khứ đã xảy ra nhiều chuyện bất hạnh, cho nên luôn trầm mặc, ngoài nói chuyện với cậu thì hắn luôn im lặng với tất cả mọi người. Đêm qua lúc ngủ hắn còn nắm tay cậu cả đêm không buông, cậu biết có lẽ hắn luôn cảm thấy bất an. Dù không biết hắn đã xảy ra những chuyện gì, nhưng cậu cũng không hỏi, có những thứ quên đi càng tốt hơn.

Khi trăng đã lên cao họ mới về đến biệt thự. Người trong nhà dường như đã say sau bữa party nên nghỉ sớm. Sau khi tắm rửa xong, An Kỳ cùng Thiên Phúc đến một căn phòng rộng, nơi đó có đặt chiếc dương cầm cạnh cửa sổ. Ánh sáng nhàn nhạt của trăng chui vào soi rọi rõ từng phím đàn. Hai người cùng ngồi xuống ghế dài, An Kỳ nhìn hắn khẽ mỉm cười một cái rồi đặt tay mình lên phím đàn, thứ âm nhạc du dương bắt đầu vang lên trong đêm trăng kỳ mỹ.

An Kỳ lúc này mắt khép hờ, thân thể khẽ lắc lư say sưa theo thứ giai điệu mình đang chơi. Ánh trăng cùng hương gió tản mát trên gương mặt, tóc mai bồng bềnh bàng bạc dưới ánh trăng khiến Thiên Phúc nhìn đến ngẩn người.

Hắn biết cậu bình thường đã dễ thương, nhưng khi cậu chìm vào thế giới âm nhạc lại phát ra hào quang câu nhân bức người đến như vậy. Vẻ đẹp ma mị liêu nhân khiến hắn không phút giây nào rời mắt. Người này nhiều năm nữa mị lực còn tỏa ra đến mức nào hắn thật không dám tưởng tượng đến.

Tiếng đàn du dương cùng những nốt nhạc trầm bổng cuối cùng cũng dừng lại ngân lên trong không gian tĩnh mịch, ngoài kia sóng biển rì rào vỗ vào thành đá làm hắn tưởng mình đang lạc vào cõi u mê ảo ảnh nào đó, và người bên cạnh chính là một tiểu thần tiên.

An Kỳ từ từ mở mắt ra, khi nghiêng đầu sang lại phát hiện người bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình. An Kỳ vươn ngón tay chọc chọc vào gò má hắn, khóe môi khẽ cong lên cười.

"Không phải bị tiếng đàn của em hù chết rồi chứ?"

"...Không... không có!"

Thiên Phúc có chút xấu hổ, giống như đứa trẻ bị phát hiện làm điều xấu liền rũ mắt. An Kỳ cũng không để ý đến hắn nữa, cậu đặt tay lên phím đàn sờ sờ, giống như chạm vào bảo vật quý giá.

"Âm nhạc là mộng tưởng của em, em sẽ không từ bỏ giấc mơ này... khi lướt tay trên từng phím đàn, nghe âm thanh bật ra, em cảm thấy mình thật hạnh phúc. Mẹ đã đăng ký cho em ở một học viện bên Mỹ. Năm sau em sẽ sang bên đó học."

Thiên Phúc giật mình trợn mắt nhìn cậu.

"Em... em sẽ rời khỏi nơi này hay sao?"

Thấy hắn bỗng nhiên trở nên sợ hãi, An Kỳ hơi nhíu mày một cái, bất quá không lâu. Cậu phóng mắt ra khỏi cửa sổ nhìn những ngôi sao đêm lấp lánh ngoài kia, bầu trời đêm hệt như một mảnh vải lụa dệt trân châu lấp lánh.

"Em chỉ học vài tháng thôi anh à, sau đó rất nhanh sẽ trở về..."

Thiên Phúc không nói gì, hắn cúi đầu, cảm thấy lồng ngực bỗng nhiên trở nên nặng nề. Hắn có tư cách gì mà buồn chứ? Mình bất quá chỉ là một kẻ được cậu nhặt về mà thôi. Một người không có tương lai. Còn cậu thì khác, cậu chính là thiên thần nhỏ, là bảo vật của mọi người. Thế giới của hai người xa cách giống như bầu trời và mặt đất vậy. Đến cả tư cách làm bạn cậu hắn còn cảm thấy mình thiếu hụt. Hiện tại được ở bên cạnh, được nói chuyện, được cậu quan tâm thì đã là may mắn của hắn rồi. Thiên Phúc khẽ ngẩng đầu nhìn An Kỳ, cắn răng kiềm xuống một tiếng thở dài.

***

...Ba tháng sau.

"An Kỳ xong chưa con? Sắp tới giờ ra sân bay rồi!"

An Kỳ ngồi trong phòng của Thiên Phúc, hành lý đã được mang xuống xe, hiện tại cậu chỉ xách theo chiếc túi nhỏ của mình. Suốt ba tháng qua bọn họ mỗi đêm đều ngủ cùng phòng nhưng ông bà Hứa không biết. Phòng hai người ở cạnh nhau, sau khi học bài xong nửa đêm cậu sang cùng hắn. Hắn đều chờ An Kỳ đến thì mới ngủ. Dường như đó là ước hẹn bất thành văn giữa hai người bọn họ.

Lúc này, Thiên Phúc ngồi trên chiếc giường hàng đêm An Kỳ vẫn nằm, cảm giác trái tim nơi lồng ngực trống rỗng. Ba tháng qua đêm nào ở cạnh nhau cũng nói rất nhiều chuyện. Hai ngày nay hắn im ắng đến lạ thường. An Kỳ biết hắn buồn, cậu ngồi xuống bên cạnh thì thầm.

"Em chỉ đi có vài tháng thôi mà, rất nhanh sẽ trở về... anh đừng như vậy mà, cười lên một cái được không?"

Thiên Phúc vẫn không nói gì, hắn cúi đầu rũ mắt. An Kỳ liền khom người xuống ngước nhìn hắn, đến khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, cậu liền cong môi lên.

"Thật không thể cười sao?"

Hắn nhìn cậu chằm chằm nhưng không phản ứng. An Kỳ thở ra một hơi rồi đứng dậy.

"Thôi, không cười cũng không sao. Nhanh, chẳng lẽ cũng không muốn tiễn em ra sân bay hay sao chứ? Hôm qua đã nói sẽ cùng đi mà?"

"..."

"Vậy thì thôi, không cần tiễn nữa. Sống cho tốt nha, em sẽ thường xuyên gọi về đó!"

An Kỳ vỗ vỗ vai Thiên Phúc mấy cái rồi xoay người định rời khỏi, chưa kịp đã bị hắn nắm tay kéo ngã vào lòng mình. Hắn ôm chặt An Kỳ khiến cậu giật mình trợn mắt nhìn hắn. Bọn họ tuy ở cùng ba tháng, nhưng ngoài đêm trăng cõng nhau trên bờ biển thì đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần như vậy. An Kỳ cảm nhận được hơi thở quẩn quanh nơi chóp mũi cùng nhịp tim mạnh mẽ bật nảy trong lồng ngực Thiên Phúc, gò má cậu thoáng chốc ửng hồng.

"...Đừng quên tôi!"

"..."

"...Nhanh trở về... tôi sẽ rất nhớ em!"

"...Được!"

An Kỳ chớp mắt mấy cái rồi liếc nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm liền ngọ nguậy rời khỏi người hắn. Cậu đưa tay lên tóc cào loạn mấy cái rồi xách túi quay đi. Một cảm giác kỳ lạ khiến An Kỳ thấy mình thật không ổn, chân có chút luống cuống.

"Khoan đã!"

Bất giác Thiên Phúc đứng dậy bước dài đến trước mặt An Kỳ. Cậu ngẩng đầu nhìn hắn.

"Sao..."

An Kỳ chưa dứt lời thì cằm liền bị nắm lấy, Thiên Phúc cúi đầu đặt xuống môi cậu một nụ hôn. Khoảnh khắc bờ môi chạm vào nhau, chiếc túi trên tay An Kỳ liền rơi xuống sàn 'bịch' một tiếng. An Kỳ thất thần trợn mắt nhìn hắn.

Thiên Phúc chỉ khẽ chạm một chút rồi rất nhanh rời ra. Sau đó, hắn nhặt túi xách của cậu rồi quay lưng rời đi, An Kỳ vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ một hồi lâu.

Lát sau, An Kỳ từ trên lầu đi xuống, gò má vẫn hồng hồng một mảng. Hắn đặt túi xách của cậu vào trong xe, mở cửa xe cho cậu vào rồi đóng sập cửa lại. Hứa phu nhân hạ cửa kính thò đầu nhìn ra.

"Con không tiễn An Kỳ sao?"

"Dạ con thấy hơi mệt... con sẽ ở nhà."

"Vậy..."

Hứa phu nhân xoay đầu liếc sang An Kỳ nhưng cậu rũ mắt nhìn chằm chằm túi xách đặt trên chân mình. Thiên Phúc xuyên qua cửa xe nhìn cậu đến thất thần.

"Hai đứa cãi nhau hả?"

"Dạ không có."

An Kỳ khẽ lắc đầu.

"Anh ấy... đêm qua bị đau bụng, nên chắc không đi cùng chúng ta được."

"À thôi vậy, nếu con mệt thì ở nhà nghỉ ngơi đi, hai bác tiễn An Kỳ được rồi, ăn cơm trước, đừng có chờ nhe!"

"Dạ..."

Chiếc xe rất nhanh lăn bánh khỏi cổng, Thiên Phúc dõi mắt nhìn theo, cho đến khi chiếc xe rời khỏi tầm mắt hòa vào dòng xe đông đúc hắn mới vào nhà. Hắn nằm trên chiếc giường đêm qua vẫn còn vương hơi ấm của cậu, vành mắt ửng đỏ, cay xè.

"Tôi không muốn nhìn thấy em đi. Nếu tiễn em ở sân bay, tôi chỉ sợ rằng mình sẽ không khống chế được mà bắt trói em lại. An Kỳ, nhất định em phải nhớ đến tôi, nhất định phải sớm trở về. Tôi ở đây... chờ em."

------------

Trong một căn hộ cao cấp tầng sáu mươi cao ốc Hoàng thị, một người đàn ông anh tuấn gần bốn mươi tuổi nằm sấp trên chiếc giường lớn, trên người hắn tùy tiện quấn một chiếc khăn trắng che đi phần thân dưới. Bên cạnh có vài cô gái xinh đẹp mặc bikini đang đều tay massage cho hắn.

"Anh Phương, mọi chuyện đã xử lý xong rồi"

"Đảm bảo nó sẽ chết chứ?"

"Anh yên tâm, thắng xe đã bị phá rồi, chắc chắn lần này nó không thể thoát được."

"Tốt. Hoàng Thiên Phúc, cuối cùng mày cũng chết, ai bảo mày mang họ Hoàng làm cái gì? Thằng nội già của mày đang tìm mày sốt sắng, trách thì trách hắn đi. Nếu hắn không tìm mày thì mày chắc còn sống thêm vài năm mà chơi gái... À phải rồi, Hứa Khai Nguyên có đi cùng chứ?"

"Dạ cả nhà tụi nó đều đi tiễn thằng con trai."

"Tốt! Tao ghét thằng cha đó. Mày có biết vì sao không?"

"Dạ? À có phải từ vụ kiện năm ngoái không anh?"

"Thằng cha đó nó tưởng mình thông minh, trăm nghề không làm mà lại đi làm luật sư. Mày biết, luật sư phải đụng chạm vào những ai hay không? Kẻ thù của nó chắc không ít đâu. Hai năm trước nó dám giúp Hứa Trình phá chuyện làm ăn của tao, hại tao mất cả chục triệu đô và một bệnh viện, tiền không quan trọng, quan trọng là thể diện của tao. Mày biết, ông già chửi tao như chửi chó. Trước mặt anh em còn cho tao một bạt tai. Tao còn nhớ rõ cái miệng thằng chó họ Hứa đó, cãi hay lắm! Hôm đó tao tính giết nó rồi, nhưng e mấy thằng cớm nghi tao. Cuối cùng cũng chờ đến ngày hôm nay. Haha, mày coi coi, đúng là cái gì... cái gì mấy phim kiếm hiệp hay nói tao quên rồi?"

"Quân tử trả thù mười năm không muộn?"

"Đúng đúng! Mày giỏi, thưởng cho mày cái hộp đêm ở phố hai, nhớ quản cho tốt. Còn nữa, đừng giành mấy con quỷ cái với thằng Lực nữa. Giành đàn bà mà đụng chạm đến thuộc hạ của lão già là không được. Lúc đó đừng có trách Hoàng Vũ Phương tao nặng tay!"

"Dạ em biết rồi anh Phương!"

"Được rồi, không còn chuyện của mày, đi đi. Khi nào thằng Phúc chết thì báo tao biết!"

"Dạ."

Hoàng Vũ Phương xốc người dậy rít một điếu thuốc rồi xoay nằm ngửa nhắm hờ mắt lại. Một cô gái bên cạnh hiểu ý liền tháo chiếc khăn quấn trên người hắn ra rồi nhiệt tình phục vụ.

***

Xe đang băng băng trên đường cao tốc, An Kỳ ngồi tựa vào cửa phóng tầm mắt ra ngoài, cậu vô thức đưa tay sờ lên cánh môi mình nhớ lại cảm giác mềm mại khi nãy, gò má vô thức lại ửng hồng.

Những ngày tháng này Thiên Phúc phải ở một mình, hẳn hắn sẽ rất cô đơn. Lúc nãy ánh mắt của hắn nhìn cậu vừa nồng nàn lại phảng phất thương tâm khiến cậu cảm thấy không nỡ.

Suốt gần bốn tháng qua, Thiên Phúc ngoài An Kỳ ra thì cũng hệt như thời gian trước, không chủ động nói chuyện cùng bất kỳ ai. Bình thường hắn giúp quản gia làm việc lặt vặt trong nhà, mấy tháng trước còn học được cách dùng máy vi tính, hiện tại đang giúp Hứa Khai Nguyên đánh máy và xử lý văn kiện. Hứa Khai Nguyên còn nói hắn rất thông minh, học một biết mười, định vài tháng sau sẽ đăng ký vài khóa ngắn hạn để hắn theo học. Sau đó rất có thể cho hắn theo làm thư ký cho y.

Bỗng một tiếng hét làm An Kỳ giật mình, là của người tài xế.

"Ông chủ... ông chủ... hình như thắng xe có vấn đề rồi."

Ba người kinh hãi nhìn nhau, phía trước là ngã tư trống trải, đèn đỏ đã bật lên, một chiếc xe tải hàng lao đến với tốc độ chóng mặt. An Kỳ chưa kịp phản ứng đã bị đè xuống, ông bà Hứa dùng thân thể mình chắn phía trên cho cậu.

An Kỳ nghe rõ tiếng xe va chạm vào nhau. Cửa kính vỡ tung, mảnh vỡ thủy tinh cứa vào cánh tay An Kỳ, đại não liền xộc đến đau đớn. Xe lật nhào, tiếng cào xước xuống mặt đường đinh tai điếc óc, khói lửa bùng lên, An Kỳ đau đến mất cảm giác. Máu tươi chảy dọc xuống mặt cậu một mảng nhầy nhụa, cũng không biết của cậu hay của ông bà Hứa. An Kỳ khẽ dịch chuyển một chút, giọng run run.

"Ba ơi... mẹ ơi..."

Mùi máu tanh tưởi xộc vào cánh mũi, An Kỳ nhíu nhíu mày chớp mắt vài cái rồi ngất đi.

---------------

HẾT CHƯƠNG 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro