Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không phải dưới mái hiên cùng nhau ngắm mưa rào mùa hạ mà tớ hằng ao ước. Chúng ta gặp nhau giữa biển người rộng lớn, giữa cái nắng oi ả và tiếng ve râm ran mùa phường nở. Nhưng cũng từ lúc đó tớ nhận ra rằng mình thích nắng hơn mưa.

Sau khi kết thúc kì thi tuyển sinh vào 10 mà bao gia đình mong mỏi ,chờ đợi thì 10 ngày kế tiếp chờ đợi kết quả đối với một đứa được kì vọng như thằng Hùng thì quả là đáng sợ. Nó sợ gì? Sợ không đủ điểm vào lớp chọn của trường chứ gì. Nói một chút về lớp chọn, đó là lớp mọi học sinh khá giỏi đều có nguyện vọng vào, bởi nó hội tụ toàn bộ những cái đầu tinh anh trong cái huyện nhỏ bé này, khác với lớp chuyên , nó không thiên về một môn nào, ai có số điểm văn và toán thuộc top trong trường thì sẽ nghiễm nhiên mà đường hoàng chính chính bước vào rồi. Còn Thu Hân nhà ta, 10 ngày kế đến lại chăm chăm vào cuốn tiểu thuyết dày cộc nhìn đã phát ngán. Hân và Hùng nhà đối diện nhau, đôi trẻ mới sáng ngày ra cùng lên sân thượng kẻ ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ, kẻ chăm chú đọc và đọc. Ấy đừng, các bác ơi, nhìn vậy thôi chứ chả có đẹp đôi gì sất đâu. Thân nhau mười mấy năm, cũng không đếm được số lần người hỏi người trả lời "Mày tin có tình bạn giữa nam và nữ không?" – "Như tao với mày đây này". Rồi cùng phá lên cười. Thằng Hùng năm lớp 8 thì bắt đầu phát tướng, có đợt hắn bị bể tiếng qua nhà cái Hân làm một trận cười lăn cười bò, nói cái giọng ồm ồm còn hơn ông nội nhà nó thì bảo sao không cười. Rồi cũng từ bận đó hắn biệt tăm, mãi hết cái kì dậy thì ấy, hắn làm cả nhà Hân bất ngờ, mới đó đã vọt cao hơn Thu Hân cả cả mấy chục phân, mét tám chứ chả chơi. Gia đình có bố dạy võ, đâm ra cũng luyện tập thường xuyên đấy, ráng thêm vài năm nữa là tám múi như trai Hàn liền.

" Tao thì lớn ai cũng nhận ra mà sao mày vẫn nhỏ vậy Hân". Rồi sau đó đảo mắt nhìn nhìn , không xác định được điểm nhìn của tên lưu manh này chính xác là ở đâu.

Đáp lại là cái lườm nguýt đáng sợ. Người ta nói con gái nhạy cảm lắm đặc biệt là đối với những vấn đề tâm sinh lí. À há, với tính cách của cái Hân nó không đánh, đấm hay đá hay gì đâu. Nó không nói gì, nó chỉ "Ừ" rồi từ đó mất dạng luôn.

Cả trường ai cũng khen con Hân đẹp, chỉ có mỗi Hùng là không thừa nhận, nó nhìn lâu đâm ra chán nên vậy chăng. Nhưng đối với một cậu con trai mới lần đầu gặp như Kha thì đó quả là một sức hút ngay lần đầu chạm mặt. Gia đình chẳng thuộc loại khá giả trong vùng, cậu sống với bà ngoại. Khác với thằng Hùng được gia đình đặt mọi kì vọng thì Kha lại có vẻ cợt nhã, không thích học hành gì cho lắm. Chẳng hiểu quái làm sao, không học mà đối với môn toán cậu ta vẫn xếp nhất toàn trường, nổi danh cả cái huyện. Lại còn cái mã đẹp trai dù không phải xuất chúng như hotboy khối 11 của trường nhưng cũng thuộc diện trai đẹp, học giỏi.

Đúng với cái danh đó, điểm 10 toán năm nay thuộc về Võ Đình Kha.

Hùng và Hân trố mắt nhìn, có đứa mặt méo xềnh xệch, có đứa nghĩ vẩn vơ đi đâu đó.

"Kha". Giữa sân trường có vài học sinh đang đi tìm bảng thông báo tuyển sinh và kết quả thi, một đám 3 4 thằng con trai đang đi tới. Một thằng trong số đó chỉ vào Thu Hân. "Nhìn".

Bóng dáng cao lớn thoăn thoắt nhanh chóng tới bảng thông báo, đứng hai bên là hai thằng con trai cao ráo, ở giữa là đứa con gái nhỏ nhắn lọt thỏm giữa chiều cao lí tưởng của hai anh chàng, người ta sẽ nghĩ ngay đến viễn cảnh tình tay ba ahaha. Ngưng ảo tưởng, có đứa con gái nhìn ra tình hình có vẻ không ổn đã tự động rút lui.

"Cậu là H..."

Kha vừa quay sang định hỏi gì đó thì

"Ê, Hân mày điểm cao..."

Quay ngoắt 180 độ thì sẽ thấy có một con điên đang đứng cười ngặt nghẽo cùng cả đám thằng con trai.

Để chữa ngượng cho không khí lúc này, Hân lên tiếng "Cùng lớp cả ý mà, mong được giúp đỡ nhiều hơn". Nói rồi chủ động bắt tay với cậu. Lại một lần nữa, bốn mắt ta chạm nhau, cậu biết không, tia nắng xuyên qua tán cây đó bị cậu che mất rồi, nhưng so với ánh nắng kia cậu rực rỡ hơn nhiều.

Chưa kịp bắt tay thì cả đám con trai đằng kia đã nhao nhao

"Ế ế, đại ca không quen đụng chạm con gái". Nói rồi còn nhìn mặt đối mặt với cậu "Nhỉ, đại ca nhỉ"

Sau một màn tưởng chừng ghi điểm trong mắt đại ca sẽ là một màn mất mặt của tụi vừa nãy

"Được". Đại ca, đại ca chơi game giỏi trong truyền thuyết của tụi nó đang làm gì, bắt tay với con gái. Không tin được, cả đám, mắt đứa thì tròn đứa thì dẹt trông ngộ ghê cơ.

Nhớ cái hồi năm ngoái, trong lúc phụ thầy khuân vác ít phụ tùng chuẩn bị cho hội diễn văn nghệ, có người lúi húi xắn tay áo mà đang ngại tay bẩn chả biết làm thế nào, bỗng có con nhỏ cũng thuộc dạng hoa khôi của trường chủ động vén tay áo lên giúp cho cậu, vậy mà cậu đã liệt nó vào danh sách đen rồi. Thế giới đảo lộn rồi chăng. Nhớ lại cái điệu cười tủm tỉm sau khi ra khỏi phòng thi ngày hôm ấy của cậu là hiểu rồi.

"Đại ca đang tương tư". "Hả?". Cả đám nhao nhao như phát hiện ra chuyện kinh thiên động địa, tội ác tày trời của ai đó sắp bị phơi bày vậy.

Thằng Đức nói chẳng có bài toán nào làm khó được tớ. Tớ không nghĩ vậy "Cậu là bài toán khó nhất mà tớ từng bắt gặp"._Nhật kí bàn cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro