Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gojo đứng đó, lặng lẽ nhìn Yuuji – cậu học trò nhỏ bé, cũng là người mà thầy đã yêu thương sâu sắc. Yuuji đang ngủ thiếp đi, gương mặt thấm đẫm nước mắt, hai tay ôm chặt chiếc áo khoác cũ của Gojo, như thể đó là sợi dây cuối cùng kết nối cậu với thầy. Trái tim Gojo quặn thắt. Cảnh tượng này khiến lòng anh đầy xót xa, và một trận đấu tranh dữ dội bắt đầu diễn ra trong tâm trí anh.

Gojo cúi xuống, từng bước nhẹ nhàng tiến lại gần hơn. Nhìn Yuuji, anh chỉ muốn vươn tay ra và ôm chặt cậu vào lòng, không muốn để cậu phải chịu đựng thêm bất kỳ nỗi đau nào nữa. Thế nhưng, bàn tay của anh khi chạm vào Yuuji, chỉ lướt qua như một làn gió. Gojo không còn thuộc về thế giới này nữa. Anh là một hồn ma, một kẻ đã rời xa thực tại, và dù có mong muốn thế nào, anh cũng không thể thực sự chạm vào người mình yêu thương.

**"Tại sao mình lại phải rời xa em ấy như thế này?"** Gojo tự hỏi, ánh mắt trĩu nặng khi nhìn Yuuji đang nằm co ro trên sàn, hơi thở đều đặn nhưng trong giấc ngủ cũng không hề yên bình. **"Mình đã bỏ lại Yuuji một mình... Mình đã hứa sẽ bảo vệ em ấy, nhưng giờ mình chỉ là một bóng ma không thể làm gì hơn."**

Gojo cảm nhận nỗi đau xuyên thấu trái tim anh. Anh không phải người dễ dàng để lộ cảm xúc, nhưng đứng trước tình cảnh này, mọi thứ trở nên quá sức chịu đựng. Yuuji đang đau khổ, còn anh thì bất lực, không thể an ủi, không thể bảo vệ người mình yêu. Trong suốt thời gian ở bên Yuuji, anh luôn cố gắng giữ một khoảng cách, không dám thổ lộ tình cảm thực sự, vì Gojo biết rằng thế giới của họ quá khắc nghiệt. Anh không muốn ràng buộc Yuuji với một tình cảm không thể tiến xa hơn, nhưng giờ đây, khi thấy em như này anh lại hối hận về điều đó.

Gojo cúi xuống gần hơn, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Yuuji, đôi mắt cậu đỏ hoe ngay cả khi đang ngủ. Trái tim anh như bị xé toạc. Anh muốn ôm chặt Yuuji vào lòng, muốn nói với cậu rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng anh sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa. Nhưng sự thật nghiệt ngã lại ngăn cách họ. Dù anh có cố gắng đến mấy, Gojo vẫn không thể thay đổi được số phận.

**"Tại sao mình phải lựa chọn con đường này?"** Gojo tự hỏi, ánh mắt đầy xót xa khi nhìn người mình yêu thương đang chịu đựng nỗi cô đơn không thể diễn tả bằng lời. **"Mình đã nói em ấy quên mình đi, nhưng sự thật là... mình chưa bao giờ muốn em ấy quên mình."**

Anh biết mình đã ích kỷ. Lời nói bảo Yuuji hãy quên anh đi chỉ là sự dối trá. Sâu thẳm trong lòng, Gojo không bao giờ muốn ai thay thế vị trí của mình trong trái tim Yuuji. Dù biết rằng yêu một người đã mất là điều tàn nhẫn, nhưng anh vẫn không thể buông bỏ. Gojo không muốn một ai khác đến gần Yuuji, không muốn ai khác yêu cậu như anh đã từng.

Gojo thở dài, đôi mắt nhắm lại trong giây lát, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng. "Yuuji, thầy xin lỗi..." Gojo thì thầm, giọng nói của anh vang lên như một cơn gió nhẹ, lạc trong không gian. Anh cúi xuống, vòng tay qua cơ thể Yuuji trong một cái ôm lặng lẽ. Dù biết Yuuji không thể cảm nhận được, Gojo vẫn muốn giữ lấy cậu trong khoảnh khắc này. Nước mắt Gojo rơi xuống, hòa vào khoảng không giữa họ, như những giọt lệ vô hình không bao giờ có thể chạm đến Yuuji.

**"Nếu có thể... thầy muốn ở lại bên em mãi mãi."** Gojo thì thầm, giọng nói của anh đầy hối tiếc và đau đớn. **"Thầy không muốn rời xa em, không muốn để em lại một mình trong thế giới đầy khắc nghiệt này."**

Gojo hôn nhẹ lên mái tóc của Yuuji, dù biết rằng nụ hôn ấy chỉ là một sự an ủi vô hình. "Nhưng số phận đã định đoạt... và dù thầy có yêu em đến đâu, thầy vẫn phải rời đi."

Anh đứng dậy, cảm giác nặng nề bao trùm lấy trái tim. Gojo không muốn rời xa Yuuji, nhưng sự thật vẫn không thể thay đổi. Dù tâm trí anh muốn ở lại, muốn bảo vệ cậu mãi mãi, anh biết rằng khoảng cách giữa họ là điều không thể vượt qua.

Gojo quay lưng bước đi, mỗi bước chân đều nặng trĩu nỗi đau. Hình bóng của anh dần dần tan biến vào bóng tối, để lại Yuuji một mình trong căn phòng lạnh lẽo, chỉ còn lại chiếc áo khoác cũ và những kỷ niệm không bao giờ phai nhòa. Gojo vẫn mãi yêu Yuuji, nhưng số phận đã sắp đặt rằng tình yêu ấy sẽ mãi chỉ là một giấc mơ không thể trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro