Summerlover

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oneshot . Điền Văn
CP : Tỉnh Nhiên x Vưu Đông Đông [ Nguy Lan diễn sinh ]
Tác giả : breakqueen
Edit : Vương bảo
Artist : 茗茗茗二 , 9966

» Vì không biết tiếng trung nên đều nhờ vào QT,GG có gì sai xót thì mọi người cmt cho tôi biết tôi sẽ cố sửa ở mấy fic sau _(°:з」∠)_

© CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC

==================================

Vưu Đông Đông mở một cửa hàng bán hoa nhỏ , tên là " Cửa giếng hoa hồng " , mọi người hay gọi là Hồng Giáo Chủ, cửa hàng tuy không lớn, nhưng kinh doanh tốt, hầu hết các yếu tố trang trí đều liên quan tới hoa hồng, Vưu Đông Đông nghĩ cả đời sẽ kinh doanh cửa hàng nhỏ này, cũng không tệ khi nhìn thấy những cặp đôi đang yêu mua hoa ,khi người ấy nhận được nó chúng sẽ vui vẻ mà cười đùa với nhau, Vưu Đông Đông cảm thấy thực hạnh phúc .

Kỳ thật cậu cũng giống như những người đó, từng đắm chìm trong tình yêu mà không thể dứt, cậu cũng muốn kết hôn với người nọ, an an ổn ổn mà sống cả đời, nhưng hết thảy chỉ là mộng tưởng của mình, nghĩ đến đây, cậu không khỏi lắc đầu, tự giễu nói "Chung quy là ta hy vọng xa vời ." Nhiều năm trôi qua, Vưu Đông Đông dường như đã quên mất cảm giác động tâm là gì. Rõ ràng là đã từng

Cho đến đêm Valentine đó, ánh trăng lờ mờ sáng, gió cũng thuận theo mà khẽ xào xạc với lá cây bên đường, một người đàn ông đã đến cửa hàng để mua một bó hoa hồng, nhìn vào vẻ ngoài tinh tế của nam nhân đó, chỗ nào cũng toát ra sự dịu dàng , "Mẹ nó,anh ấy thật sự quá đẹp, thật muốn ở bên anh ta trọn đời. . . . . ."

"Xin chào, bó hoa này có giá bao nhiêu vậy?"

"Vô. . . Giá. . ."

"Hả? ?"

Vưu Đông Đông thật muốn cho mình một cái tát trời giáng, mình không phải do cảm tình mà nghĩ không ra chỉ là ý nghĩ đó cứ luẩn quẩn trong đầu . Vội vàng xoa mặt "92 tiên sinh, xin vui lòng ký tên ở đây."

Nhìn tên trong danh sách, Tỉnh Nhiên? Này không phải một nhà thiết kế nổi tiếng sao, chính mình còn theo dõi tài khoản của anh ấy, thì ra bản thân còn đẹp như vậy, quả thực là hơn người, tức ghê a. Đáng tiếc là hoa đã có chủ

Tỉnh Nhiên đi trên đường thầm nghĩ, "Vừa rồi thấy mèo con xoa mặt, tựa hồ có chút đáng yêu (๑• . •๑)"

Ngồi trên quầy chán nản gõ bàn, bên ngoài trời mưa như trút nước, Vưu Đông Đông không khỏi ngẩn người nhìn chằm chằm mưa bên ngoài , đột nhiên phát hiện có một người đàn ông đang đứng ngoài đó, "Chờ đã, đây không phải Tỉnh Nhiên sao? Sao anh ấy lại ở bên ngoài dầm mưa chứ" .Đông Đông vội mang theo ô chạy ra ngoài , ôm Tỉnh Nhiên vào cửa hàng.

"Tôi nói anh nghe bên ngoài trời mưa to như vậy, sao anh lại dầm mưa như thế, nếu sinh bệnh thì biết làm sao. . ."

Tỉnh Nhiên hơi ngẩng đầu, hốc mắt phiếm hồng, không phân biệt được đâu là nước mưa hay nước mắt nữa, Vưu Đông Đông cảm thấy đau lòng, "Anh đừng khóc được không, tôi. . . tôi lấy cho anh một ly sữa ấm, anh ngồi ở đây trước,mặc tạm áo khoác của tôi vào đã"

Uống ly sữa âm ấm và khoác chiếc áo thơm thơm, Tỉnh Nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, hít một hơi "Thật sự cám ơn cậu, tôi là Tỉnh Nhiên." "Vưu Đông Đông, hạnh ngộ."

* Hạnh ngộ: Sự gặp gỡ may mắn

"Không phải anh đi hẹn hò sao, sao lại như vậy, ai bắt nạt anh? Nếu anh không muốn nói cũng không sao." Vưu Đông Đông cảm thấy bọn họ không biết rõ nhau, và việc đặt câu hỏi cá nhân như vị là không nên, nhưng cậu ấy rất tò mò

"Đối tượng hẹn hò đã đi với người khác."

"Không phải chứ, có người muốn đá anh, tôi cá là người phụ nữ đó phải là người hoa mắt, nhất định là vậy"

Nghe đến đây, Tỉnh Nhiên bất giác nở nụ cười, người trước mắt thật thú vị, một bộ dáng bất bình vì mình, "Vì sao tôi thất tình mà cậu lại còn kích động hơn tôi vậy."

"Tôi không phải là bênh vực cho anh, chỉ là muốn hẹn hò với anh. . ."

"Thật vậy sao?"

"Chờ đã, tôi. . . tôi không phải nói mình đâu, tôi chính là thẳng nam đó!!" Vưu Đông Đông càng nói càng ấp úng.

"Được rồi, nể tình vì anh đáng thương như vậy, tặng anh đóa hồng trắng, cũng không còn sớm nữa, anh mau về đi, sau này đừng dầm mưa nữa ." Đông Đông đẩy Tỉnh Nhiên ra ngoài, Tỉnh Nhiên càng cảm thấy đóa hoa hồng này thật đáng yêu , một khắc xoay người, nghe người phía sau nói "Sau này chúng ta có thể nói chuyện thường xuyên a. . ( bởi vì tôi thực sự muốn gặp lại anh, ngu ngốc, những lời này Vưu Đông Đông không dám nói ra )." Tỉnh Nhiên cảm thấy giờ phút này trời đêm thật đẹp, thật hợp với người trước mặt '', chắc chắn rồi. ( bởi vì tôi cũng muốn gặp lại em)"

Sau hôm đó, ngày nào Tỉnh Nhiên cũng sẽ đến "Cửa giếng hoa hồng", bất luận có bận đến đâu, anh cũng dành thời gian để mua một bó hoa, trò chuyện cùng Vưu Đông Đông, phải nói rằng, đây là thời khắc anh chờ mong nhất, cũng là thời gian vui vẻ nhất trong ngày. Mà cửa hàng hoa của Vưu Đông Đông sẽ luôn mở cửa chờ anh tới, mặc dù có muộn đến đâu. Khi trò chuyện với bạn bè, cũng thường nhắc tới tên của đối phương, 2 người dần dần nhận ra rằng họ không thể tách rời nhau , tình càm dần biến không khí trở nên có chút khác lạ, đó là nhịp tim đã mất từ lâu, Vưu Đông Đông đã cảm nhận được điều đó và rõ ràng cảm thấy nó, mãnh liệt hơn bao giờ hết, tựa hồ như một cơn bão mùa hè


"Cái gì? Tỉnh Nhiên sắp chuyển đến Ý !" Vưu Đông Đông không tin, cậu vất vả lắm mới tìm được người mình thích như vậy, sao có thể cứ như vậy mà đi mất, "Tôi rõ ràng thích Tỉnh Nhiên như vậy, xin đừng mang anh ấy đi, Tôi không muốn ở lại một mình."

Cậu ở trong cửa hàng chờ Tỉnh Nhiên, chờ anh đến mua một bó hoa hồng, nhưng mà lâu như vậy vẫn chưa thấy Tỉnh Nhiên đến, rõ ràng là muộn như thế

Đã mười hai giờ đêm, Vưu Đông Đông rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, liền chạy tới hướng của Tỉnh Nhiên, trước kia đều là Tỉnh Nhiên đi tới phía cậu, nhưng lần này cậu sẽ chạy tới phía người đó.

Sau vài lần vấp ngã, rốt cục cũng nhìn thấy người mình yêu, vội chạy về phía cậu, "Đông đông thật xin lỗi, hôm nay xảy ra truyện ngoài ý muốn nên đến trễ, đã để cậu đợi lâu. ." Chỉ thấy Vưu Đông Đông ôm chặt lấy anh dường như sợ người mình thương biến mất

"Tỉnh Nhiên anh thật sự muốn đi Ý sao ?" Nghĩ đến đây, Vưu Đông Đông liền thấy vô cùng khó chịu, nhịn không được liền bật khóc, "Anh làm sao có thể như vậy a, tôi phải làm sao khi anh rời đi, anh muốn tôi. . . giữ. . . giữ. . . . . ." Nghĩ đến ở một mình còn khó chịu hơn mà thút thít

"Sao có thể, tôi mới là người không nỡ "

"Vì. . . Cái gì?"

"Bởi vì em ở đây a, thiết nghĩ cả đời cũng không nỡ rời xa em"

"Hức hức Tỉnh Nhiên, tôi gần như nghĩ rằng tôi đã mất anh"

"Đừng khóc, tôi vẫn ở đây mà " anh xoa nhẹ mái tóc của Đông Đông, là bông hồng anh yêu thích nhất, "Liệu anh có thể bên em trọn đời không, tình nhân vĩnh cửu ", trán khẽ chạm gần vào nhau, gần đến mức Đông Đông có thể cảm nhận tùng hơi thở của đối phương, "Tất nhiên rồi, tôi thực sự yêu anh đến phát bệnh " , không chút phản kháng, môi chạm môi, hòa quyện lại với nhau, cứ như thể họ là một cặp trời sinh vậy.

Sau đó, hai người đã cùng nhau đi rất nhiều nơi, cùng nhau thực hiện ước nguyện của mình, Vưu Đông Đông không chỉ mở cửa hàng hoa chào đón Tỉnh Nhiên, mà cũng mở rộng trái tim của mình cho anh, mở rộng dục vọng với Tỉnh Nhiên, bên dưới phản ứng mãnh liệt, tiếng da thịt va chạm vào nhau. Tỉnh Nhiên thấy người dưới thân vì anh mà mở rộng tất cả, nước trong hốc mắt cậu dần dần chảy ra láp lánh như pha lê, đôi môi đỏ mọng, là hoa hồng mỏng manh của anh, cho dù có hôn bao nhiêu lần / hôn / đều không đủ, thứ tình cảm da diết này thật không nỡ rời xa

Tỉnh Nhiên đem Vưu Đông Đông ôm vào trong ngực, cảm nhận từng hơi thở của cậu, "Tôi nghĩ nếu có kiếp sau, tôi đều muốn cùng em làm hết thảy, tôi vĩnh viễn sẽ không rời xa em"

"Em cũng vậy, vĩnh viễn. . . . . ."

Cứ như vậy mà chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

END.
Vì là lần đầu edit nên thật xin lỗi vì không được mượt ✍️😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro