Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt - Chương 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Ninh Tiểu Thuần ra khỏi toà nhà Hoàn Nghệ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng nóng rát toả xuống. Cô đưa tay che bớt ánh sáng chói chang, trong lòng rộn ràng vui sướng. Tối hôm qua cô nhận được điện thoại của Hoàn Nghệ, bảo cô hôm nay đến phỏng vấn. Lúc đấy, cô phấn khởi múa quanh trong phòng.

Nghĩ đi, Hoàn Nghệ là công ty lớn nổi tiếng như thế, chỉ với bằng cấp của cô rất khó lọt vào mắt người ta, không nghĩ ra sơ yếu lý lịch của cô lại được qua cửa, bảo cô không vui sao được? Vì trong lòng rộn ràng, trạng thái lúc phỏng vấn rất tốt. Dù phỏng vấn không thành công, cô cũng thoả mãn, dù sao cũng toàn là người giỏi, cô chen vào được cũng coi như không tệ.

Trưa nay phải tự khao cho mình, cô bèn gắng học, sắp thi cuối kì không thể cúp học được, cô còn phải lấy học bổng. Lúc đang học thì di động vang lên.

Là Lục Tử Hiên. Từ tối hôm đó, họ không gặp nhau lần nào. Không biết do anh ta bận bịu chuyện phòng làm việc hay là cố ý tránh mặt.

"Tối nay ăn cơm với anh," Lục Tử Hiên nói, "Chỗ cũ."

"Ừm, được." Ninh Tiểu Thuần đáp.

Nói mấy câu rồi cúp máy. Dường như có một khoảng cách rộng không vượt qua được giữa hai người. Ninh Tiểu Thuần lắc lắc đầu, tiếp tục tập trung làm bài.

Lúc gần tối, Ninh Tiểu Thuần rửa mặt, chải đầu ngồi xe đến chỗ hẹn cũ. Chỗ cũ là nơi họ lần đầu gặp nhau, ở đối diện trường, là một tiệm buffet đặc biệt.

Lúc đó Ninh Tiểu Thuần đang họp hội nhóm ở đây, Ninh Tiểu Thuần bưng khay đồ ăn quanh quất chọn món, mắt vừa thấy miếng bánh Tiramisu, đang lúc cô thèm thuồng miếng bánh thì giữa chừng hiện ra tên phá đám, nhanh tay lẹ chân, gắp miếng bánh đi.

Cô nổi giận đùng đùng ngước lên trợn mắt nhìn "kẻ phá đám", gương mặt Lục Tử Hiên thanh tú sạch sẽ phản chiếu vào mắt, đôi mắt anh ta trong suốt hiện rõ bóng cô há miệng trợn mắt. Cô bỗng xấu hổ đỏ mặt, ấp úng nói: "Cái bánh đó, là tôi thấy trước mà..."

Lục Tử Hiên thấy cô đỏ mặt, chợt nở nụ cười, đưa khay bánh cho cô, cười nói: "Trả cho cô." Ninh Tiểu Thuần cầm lấy, gật đầu, cảm ơn nhỏ xíu rồi xoay người bỏ đi. Vì thế hai người cứ vậy mà quen nhau, sau này bắt đầu yêu nhau, tất cả đều tự nhiên, đơn giản.

Cô xuống xe đã thấy Lục Tử Hiên đợi ngoài cửa, anh ta mặc một bộ thường phục, đẹp trai sáng lán, ánh chiều tà rọi lên người, bao quanh người anh rực rỡ, mông lung mơ mông, hấp dẫn không ít ánh mắt các cô gái.

Cô bước nhanh qua, lên tiếng gọi anh ta. Lục Tử Hiên sờ sờ tóc cô, kéo tay cô: "Vào thôi, anh đói rồi."

Ninh Tiểu Thuần bưng dĩa đứng gần bàn để đồ ăn, mắt quét nhanh qua thức ăn trên bàn. Lục Tử Hiên chợt đưa khay tới trước mặt cô, trong đó có một miếng Tiramisu. Lòng cô nảy nhẹ, mỉm cười với anh.

Trên bàn ăn, Lục Tử Hiên nói: "Mấy ngày nay anh bận quá, không có thời gian ở bên em, em không giận anh chứ?" Ninh Tiểu Thuần lắc đầu.

"Tối nay anh với em ngắm suối phun, nhé?" Anh hỏi. Cô gật đầu.

Ăn cơm xong, hai người đi dạo ven bờ biển, gió đêm hây hẩy, rất dễ chịu. Trên đê có mấy đôi tình nhân thì thầm trò chuyện, hoặc là hôn nhau, bầu không khí thật mờ ám. Tay Lục Tử Hiên bất giác từ vai chuyển đến eo Ninh Tiểu Thuần.

Hai người đi dọc ven biển đến trung tâm thành phố, suối phun theo nhạc bắt đầu biểu diễn. Suối phun đủ loại hình thù cùng đủ loại sắc màu biến hoá theo tiếng nhạc, suối phun thành hình, sắc đèn cũng biến hoá kếp hợp hoàn hảo theo điệu nhạc khiến buổi biểu diễn thêm sinh động, phong phú.

Ngày tốt cảnh đẹp, cảnh xuân vô hạn, đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Đột nhiên mấy từ này hiện lên trong đầu Lục Tử Hiên, anh nghiêng đâu nhìn mặt Ninh Tiểu Thuần, lòng ngứa ngáy.

Không chờ biểu diễn suối phun kết thúc, Lục Tử Hiên kéo Ninh Tiểu Thuần rời khỏi đó. hai người lại đi dọc bờ biển đến trạm xe, gió biển hoà cùng mùi hương nhàn nhạt không rõ bay tới, kích thích khứu giác. Theo hướng gió, truyền đến tiếng phụ nữ rên rỉ khiến người khác đỏ mặt, kích thích thính giác.

Lục Tử Hiên kéo Ninh Tiểu Thuần qua, ấn cô lên thân cây to, ánh trăng chiếu xuống, anh nhắm đúng miệng cô, hôn mạnh. Đầu lưỡi tách hàm răng cản trở, thành công lao vào trong, chiếm cứ miệng cô. Lưỡi linh hoạt liếm láp miệng cô, sau đó rời khỏi hôn lên cằm cô, gây ra tiếng động nho nhỏ.

Loại rung động này truyền từ xương vào trong tai cô, đồng thời kích thích lên làn da, cơ thể cô như mềm đi. Anh xoa mép tóc sau gáy cô, vuốt ve từ tóc xuống cổ, gia tăng khoái cảm cho cô, đưa ôc lặng lẽ vào phạm vi khoái lạc.

Lục Tử Hiên nói khàn khàn: "Đêm nay đến nhà em..."

Ninh Tiểu Thuần bừng tỉnh từ trong mê muội, cô chậm rãi đẩy anh ra, xoay người nhìn ra biển, thản nhiên nói: "Mai em phải thi." Cô đi vài bước, "Về thôi."

Lục Tử Hiên nhìn bóng lưng cô, tay vô thức nắm chặt.

Lúc Ninh Tiểu Thuần đi thi ra, mặt trời chiếu ánh nắng ấm áp xuyên qua từng chạc cây in lốm đốm trên người cô, bên tai vang lên từng hồi tiếng chim hót, trong không khí tràn ngập hương cỏ thơm tươi mát. Cô lấy điện thoại ra, vừa lúc đó có người gọi đến, cô bấm nhận thật nhanh. Cô đứng lại trả lời, khi đầu dây bên kia đã cúp, bên này cô vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại. Qua một lúc sau, cô mới thoát khỏi tình trạng hoá đá, kích động nhảy nhót, cô rất vui sướng, rất muốn tìm chỗ để la thật to.

Đó là điện thoại từ Hoàn Nghệ gọi tới, báo với Ninh Tiểu Thuần, cô đã được Hoàn Nghệ tuyển chọn, cuối tuần chính thức đến thử việc. Ôi chao, tin tức đáng mừng biết bao! Cô đứng nguyên một chỗ cười khanh khách, bạn bè đi qua nhìn cô bằng đôi mắt kì quái, cho rằng cô bị điên.

Ninh Tiểu Thuần không chú ý nhiều được nữa, dưới chân nhẹ hẫng, nhẹ lướt ra cổng trường. Giờ cô muốn đến trung tâm thương mại mua đồ, mua đồ công sở, mua giày cao gót nữa, haha!

Màn đêm buông xuống, Ninh Tiểu Thuần thắng lợi trở về, nhìn chiến lợi phẩm trong tay, lòng cô tràn trề vui sướng. Ừm, phải cố gắng làm việc, kiếm lại mớ tiền đã tiêu này.

Cô bỏ đồ xuống chạy vào tắm rửa, rồi thoải mái ngồi trên giường, bóp chân, xoa vai, đi mua sắm cũng mệt người thật. Cô lấy đôi giày sandal hở ngón gót nhọn bọc kim loại cao cả tấc mới mua ra, lần đầu tiên mang giày cao thế này, không biết đi dọc đường có bị lật ngã không đây.

Nói là làm, cô lập tức mang vào, đi một vòng quanh phòng. Cô khổ sở lảo đảo xiêu vẹo ra đến phòng khách, phải vịn vào tường mới đứng vững. Tiêu rồi, không nên mua giày cao đến thế này, thật khổ thân. Chợt chuông cửa vang lên, cô chậm rãi đi ra, nhìn qua mắt mèo xem người bên ngoài, khuôn mặt tuấn tú của Cung Triệt in rõ ràng vào mắt. Cô nhanh chóng mở cửa, mời gã vào nhà.

Cung Triệt vào nhà, thích thú nhìn đôi giày của cô, Ninh Tiểu Thuần lập tức cởi giày ra, giải thích: "Mới mua nên mang thử."

Cung Triệt không nói tiếng nào, thấy cô mặc áo tắm, lập tức đi vào phòng tắm. Ninh Tiểu Thuần liền hiểu, lẳng lặng ngồi bên giường, chờ phục vụ cho gã.

Lúc này di động chợt vang lên, là Lục Tử Hiên. Cô nhanh chóng bấm nghe, vô thức hạ giọng: "Tử Hiên, có chuyện gì không?"

"Em có ở nhà không? Anh muốn gặp em." Lục Tử Hiên nói, giọng có vẻ gằn gằn.

Ninh Tiểu Thuần nghĩ thật nhanh, cô không thể đuổi Cung Triệt về, mà cô cũng không dám, cách duy nhất chính là không để Lục Tử Hiên đến nhà trọ. Cô chột dạ nói: "Xin lỗi, giờ em đang ở nhà người bạn, cô ấy thất tình, em muốn ở cùng cô ấy nên không thể gặp anh được."

"Không ở nhà? Thật không thể gặp anh được?" Lục Tử Hiên truy hỏi.

Ninh Tiểu Thuần cảm thấy anh ta thật khó hiểu, nên xuống nước: "Thật sự không thể bỏ cô ấy được, cô ấy cần người an ủi, mai em đến tìm anh, nhé?"

"Tốt thôi." Anh ta không để Ninh Tiểu Thuần đáp lại đã cúp máy, Ninh Tiểu Thuần nghi hoặc nhìn điện thoại, anh ta làm sao vậy?

Cung Triệt đầu tóc ướt sũng từ phòng tắm đi ra, thân trên để trần lộ ra thân hình cường tráng, nửa thân dưới chỉ quấn một cái khăn lông lớn, làm cho người ta mơ tưởng.

Gã thấy Ninh Tiểu Thuần đã cởi giày liền bảo: "Mang nó vào." Ninh Tiểu Thuần khó hiểu nhìn gã, gã cười gian nói: "Chúng ta nghiên cứu trò gì khác đi."

Tim Ninh Tiểu Thuần đột nhiên nảy lên đập thình thịch không biết là do hưng phấn hay do sợ hãi.

Cung Triệt đến cửa sổ kéo màn, sau đó ngồi lên giường, thấy Ninh Tiểu Thuần vẫn chưa mang giày vào, bất mãn nhíu mày: "Mang vào đi!"

Ninh Tiểu Thuần ngoan ngoãn cúi xuống mang giày vô, chợt thấy lạnh lưng, áo đã bị kéo ra tuột xuống đến lưng, để hở tấm lưng bóng loáng và cặp ngực mê người. Cô còn đang ở tư thế xoay người mang giày, đôi vú theo động tác của cô mà lắc lư, cánh tay gã ôm ngang eo cô, đôi môi mát lạnh in lên lưng cô.

Ninh Tiểu Thuần xấu hổ giữ nguyên tư thế, cảm nhận làn môi mát di chuyển trên làn da. Môi gã từ gáy hôn theo đường cong, vòng hết toàn bộ lưng cô. Sau đó tay gã siết lại, xoay Ninh Tiểu Thuần qua, vươn lưỡi liếm láp, hôn xương quai xanh cô.

Cuối cùng Ninh Tiểu Thuần đã có thể thay đổi tư thế, cô ngước lên, thoải mái nhìn trần nhà, bộ ngực không biết là cố ý hay vô tình mà cọ xát lên vòm ngực Cung Triệt.

Môi Cung Triệt chuyển từ xương quai xanh xuống ngực, gã dùng đầu ngón tay day nhẹ đầu vú, sau đó đè nhẹ rồi mút. Đầu vú rất nhạy cảm, lập tức thẳng cứng. Gã vừa mút bên trái, vừa đưa tay vuốt ve bên phải. Ninh Tiểu Thuần gắng sức nén tiếng rên rỉ.

Gã thô bạo cởi áo cô đến tận eo, sau đó đẩy cô ngồi lên giường, nâng hai chân cô lên đặt trên vai mình, vùi đầu vào nơi thầm kín của cô.

Gã hà hơi vào cửa mình, hơi thở ấm áp làm cô ngứa ngày. Lưỡi gã đâm vào trong cô quấy nhiễu khiến cô nhũn người. Sau đó gã cuộn đầu lưỡi lại rồi đâm vào, tuy rằng vào không được sâu nhưng vẫn khiến cô cảm thấy phía dưới rất căng tức. Gã còn dùng đầu lưỡi khều nhẹ phía trong cánh hoa, làm cô run rẩy cả người, cảm thấy khoan khoái không thể diễn tả nổi.Lúc Ninh Tiểu Thuần đi thi ra, mặt trời chiếu ánh nắng ấm áp xuyên qua từng chạc cây in lốm đốm trên người cô, bên tai vang lên từng hồi tiếng chim hót, trong không khí tràn ngập hương cỏ thơm tươi mát. Cô lấy điện thoại ra, vừa lúc đó có người gọi đến, cô bấm nhận thật nhanh. Cô đứng lại trả lời, khi đầu dây bên kia đã cúp, bên này cô vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại. Qua một lúc sau, cô mới thoát khỏi tình trạng hoá đá, kích động nhảy nhót, cô rất vui sướng, rất muốn tìm chỗ để la thật to.

Đó là điện thoại từ Hoàn Nghệ gọi tới, báo với Ninh Tiểu Thuần, cô đã được Hoàn Nghệ tuyển chọn, cuối tuần chính thức đến thử việc. Ôi chao, tin tức đáng mừng biết bao! Cô đứng nguyên một chỗ cười khanh khách, bạn bè đi qua nhìn cô bằng đôi mắt kì quái, cho rằng cô bị điên.

Ninh Tiểu Thuần không chú ý nhiều được nữa, dưới chân nhẹ hẫng, nhẹ lướt ra cổng trường. Giờ cô muốn đến trung tâm thương mại mua đồ, mua đồ công sở, mua giày cao gót nữa, haha!

Màn đêm buông xuống, Ninh Tiểu Thuần thắng lợi trở về, nhìn chiến lợi phẩm trong tay, lòng cô tràn trề vui sướng. Ừm, phải cố gắng làm việc, kiếm lại mớ tiền đã tiêu này.

Cô bỏ đồ xuống chạy vào tắm rửa, rồi thoải mái ngồi trên giường, bóp chân, xoa vai, đi mua sắm cũng mệt người thật. Cô lấy đôi giày sandal hở ngón gót nhọn bọc kim loại cao cả tấc mới mua ra, lần đầu tiên mang giày cao thế này, không biết đi dọc đường có bị lật ngã không đây.

Nói là làm, cô lập tức mang vào, đi một vòng quanh phòng. Cô khổ sở lảo đảo xiêu vẹo ra đến phòng khách, phải vịn vào tường mới đứng vững. Tiêu rồi, không nên mua giày cao đến thế này, thật khổ thân. Chợt chuông cửa vang lên, cô chậm rãi đi ra, nhìn qua mắt mèo xem người bên ngoài, khuôn mặt tuấn tú của Cung Triệt in rõ ràng vào mắt. Cô nhanh chóng mở cửa, mời gã vào nhà.

Cung Triệt vào nhà, thích thú nhìn đôi giày của cô, Ninh Tiểu Thuần lập tức cởi giày ra, giải thích: "Mới mua nên mang thử."

Cung Triệt không nói tiếng nào, thấy cô mặc áo tắm, lập tức đi vào phòng tắm. Ninh Tiểu Thuần liền hiểu, lẳng lặng ngồi bên giường, chờ phục vụ cho gã.

Lúc này di động chợt vang lên, là Lục Tử Hiên. Cô nhanh chóng bấm nghe, vô thức hạ giọng: "Tử Hiên, có chuyện gì không?"

"Em có ở nhà không? Anh muốn gặp em." Lục Tử Hiên nói, giọng có vẻ gằn gằn.

Ninh Tiểu Thuần nghĩ thật nhanh, cô không thể đuổi Cung Triệt về, mà cô cũng không dám, cách duy nhất chính là không để Lục Tử Hiên đến nhà trọ. Cô chột dạ nói: "Xin lỗi, giờ em đang ở nhà người bạn, cô ấy thất tình, em muốn ở cùng cô ấy nên không thể gặp anh được."

"Không ở nhà? Thật không thể gặp anh được?" Lục Tử Hiên truy hỏi.

Ninh Tiểu Thuần cảm thấy anh ta thật khó hiểu, nên xuống nước: "Thật sự không thể bỏ cô ấy được, cô ấy cần người an ủi, mai em đến tìm anh, nhé?"

"Tốt thôi." Anh ta không để Ninh Tiểu Thuần đáp lại đã cúp máy, Ninh Tiểu Thuần nghi hoặc nhìn điện thoại, anh ta làm sao vậy?

Cung Triệt đầu tóc ướt sũng từ phòng tắm đi ra, thân trên để trần lộ ra thân hình cường tráng, nửa thân dưới chỉ quấn một cái khăn lông lớn, làm cho người ta mơ tưởng.

Gã thấy Ninh Tiểu Thuần đã cởi giày liền bảo: "Mang nó vào." Ninh Tiểu Thuần khó hiểu nhìn gã, gã cười gian nói: "Chúng ta nghiên cứu trò gì khác đi."

Tim Ninh Tiểu Thuần đột nhiên nảy lên đập thình thịch không biết là do hưng phấn hay do sợ hãi.

Cung Triệt đến cửa sổ kéo màn, sau đó ngồi lên giường, thấy Ninh Tiểu Thuần vẫn chưa mang giày vào, bất mãn nhíu mày: "Mang vào đi!"

Ninh Tiểu Thuần ngoan ngoãn cúi xuống mang giày vô, chợt thấy lạnh lưng, áo đã bị kéo ra tuột xuống đến lưng, để hở tấm lưng bóng loáng và cặp ngực mê người. Cô còn đang ở tư thế xoay người mang giày, đôi vú theo động tác của cô mà lắc lư, cánh tay gã ôm ngang eo cô, đôi môi mát lạnh in lên lưng cô.

Ninh Tiểu Thuần xấu hổ giữ nguyên tư thế, cảm nhận làn môi mát di chuyển trên làn da. Môi gã từ gáy hôn theo đường cong, vòng hết toàn bộ lưng cô. Sau đó tay gã siết lại, xoay Ninh Tiểu Thuần qua, vươn lưỡi liếm láp, hôn xương quai xanh cô.

Cuối cùng Ninh Tiểu Thuần đã có thể thay đổi tư thế, cô ngước lên, thoải mái nhìn trần nhà, bộ ngực không biết là cố ý hay vô tình mà cọ xát lên vòm ngực Cung Triệt.

Môi Cung Triệt chuyển từ xương quai xanh xuống ngực, gã dùng đầu ngón tay day nhẹ đầu vú, sau đó đè nhẹ rồi mút. Đầu vú rất nhạy cảm, lập tức thẳng cứng. Gã vừa mút bên trái, vừa đưa tay vuốt ve bên phải. Ninh Tiểu Thuần gắng sức nén tiếng rên rỉ.

Gã thô bạo cởi áo cô đến tận eo, sau đó đẩy cô ngồi lên giường, nâng hai chân cô lên đặt trên vai mình, vùi đầu vào nơi thầm kín của cô.

Gã hà hơi vào cửa mình, hơi thở ấm áp làm cô ngứa ngày. Lưỡi gã đâm vào trong cô quấy nhiễu khiến cô nhũn người. Sau đó gã cuộn đầu lưỡi lại rồi đâm vào, tuy rằng vào không được sâu nhưng vẫn khiến cô cảm thấy phía dưới rất căng tức. Gã còn dùng đầu lưỡi khều nhẹ phía trong cánh hoa, làm cô run rẩy cả người, cảm thấy khoan khoái không thể diễn tả nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro