Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt - Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Cung Triệt vì bị bệnh mà ở nhà nghỉ ngơi, Ninh Tiểu Thuần phải cố ôm đồm công việc, mau chóng làm xong, không đến quấy rầy anh. Nhưng tài liệu vẫn chưa kí tên, cô đành hi sinh giờ ăn trưa, đến nhà anh lần nữa. Mua bánh mì ăn trên xe, sẽ giải quyết chuyện ăn trưa thôi.

May mà thang máy đã bảo trì xong, Ninh Tiểu Thuần không phải đi cầu thang bộ, cô mừng rỡ vào thang máy. Đứng trước cửa nhà Cung Triệt ấn chuông, qua hồi lâu cửa mới mở, Cung Triệt mặc áo ngủ hàng hiệu màu xám, tóc hơi bù xù, mắt còn ngái ngủ, rõ ràng là mới thức dậy. Nhưng tinh thần so với hôm qua thì tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn.

Ninh Tiểu Thuần quơ quơ tài liệu trên tay, nói: "Hôm qua vẫn chưa kí tên."

"Ừ, vào đi." Cung Triệt né qua để cô vào, sau đó đóng cửa lại.

"Anh uống thuốc chưa?" Ninh Tiểu Thuần ngồi xuống ghế, thuận miệng hỏi.

"Vẫn chưa..." Cung Triệt đến quầy bar rót nước uống, sẵn tiện rót cho Ninh Tiểu Thuần một ly.

"Không uống thuốc làm sao khoẻ được, em xem xem đã hạ sốt chưa?" Ninh Tiểu Thuần rất tự nhiên, áp tay lên trán Cung Triệt. Bốn mắt nhìn nhau, Ninh Tiểu Thuần thấy bóng mình hiện rõ trong đôi đồng tử sẫm màu của người đàn ông trước mặt, mắt anh tựa như hồ nước sâu, hút đi linh hồn cô.

Cung Triệt nghiêng đầu nhìn cô, ho khẽ một tiếng, đưa ly nước cho cô. Ninh Tiểu Thuần như bị điện giật, rụt phắt tay lại, mắt ngó nghiêng xung quanh, "Khụ, không nóng, hạ sốt rồi, ối...." Cô lùi ra sau mấy bước, bất cẩn thế nào đụng phải ly nước Cung Triệt đưa, nước văng lên người, làm ướt áo sơ mi.

Cung Triệt im lìm nhìn cô, rút khăn tay ra đưa. "Cám ơn." Ninh Tiểu Thuần lau vội lên người, cô mặc áo sơ mi trắng, bị ướt liền trở nên trong suốt. Thế này thật mắc cỡ quá...

"Đi thay đồ đi." Cung Triệt ngồi xuống ghế, nhìn cô nói.

"Hở?" Cô làm gì có bộ nào ngoài bộ này chứ.

"Mặc đồ anh, đồ ướt đem phơi khô." Cung Triệt nói xong cầm tài liệu trên bàn xem.

Ninh Tiểu Thuần nhìn anh một cái, rồi đi vào phòng anh. Mở tủ quần áo anh ra, bên trong đều là quần áo nhãn hiệu đắt tiền, cô xem đồ âu phục, lựa một cái áo trắng, nhìn chung quanh, cuối cùng vào phòng tắm nhà anh. Áo sơ mi Cung Triệt lớn phủ lên dáng người nhỏ nhắn của cô, dài đến tận đùi, có vẻ rộng thùng thình. Trên áo có mùi bạc hà thoang thoảng dễ chịu. Cô biết đây là mùi vị trên người Cung Triệt.

Cô mặc áo sơ mi nam phía trên, phía dưới là váy ngắn, chân mang giày cao gót, cảm thấy rất khó coi. Không biết có nên ra ngoài hay trốn trong này cho xong. Tiếng đập cửa bỗng vang lên, khiến cô nhảy dựng. "Thay xong chưa?" Tiếng Cung Triệt vọng vào từ ngoài cửa.

"Ừm... Thay rồi..." Ninh Tiểu Thuần miễn cưỡng mở cửa, thấy ánh mắt Cung Triệt lướt từ trên xuống dưới, từ đầu xuống chân, đánh giá cô.

"Khó coi lắm đúng không?" Ninh Tiểu Thuần bĩu môi.

"Ừm, đặc sắc."

Câu Cung Triệt nói khiến Ninh Tiểu Thuần thiếu chút nữa đứng không vững, nằm dài trên đất. Hóm hỉnh hiếm thấy à?

"Ra ngoài mang dép vào, tài liệu anh kí tên rồi." Cung Triệt vừa nói vừa đi ra, Ninh Tiểu Thuần bám theo anh, cô cất tài liệu xong thì về, cần gì thay dép.

"Cháo hôm qua ăn hết rồi." Cung Triệt ngồi xuống.

"Hả?" Ninh Tiểu Thuần rõ ràng là không theo kịp suy nghĩ của anh, chậm chạp hỏi lại.

"Nấu cháo nữa đi." Anh ung dung nói, ra vẻ sếp lớn.

Vậy là cô làm thêm giờ, hay làm osin, hay lao động không công đây trời? "Em phải về làm việc."

"Tài liệu bảo tiểu Lưu đến đây lấy, đem về công ty là được." Tiểu Lưu là tài xế của công ty.

"Vậy..." Không bấm thẻ tức là nghỉ việc, nghỉ làm sẽ không có tiền thưởng. Lòng Ninh Tiểu Thuần rối rắm.

"Anh là người bệnh." Người nào đó vẻ mặt như thể chuyện đương nhiên, nằm trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ninh Tiểu Thuần căm hờn đến ngứa răng, nhưng mà, Boss lớn giao việc cô không dám không làm. Cô có cần nói "Tuân lệnh" với hoàng thượng tôn quý này không đây. Cô buộc lòng thay dép lê đi vào bếp, tiếng Boss lớn vang đến: "Yên tâm, tiền thưởng chuyên cần không ít đâu." Có câu này của Boss lớn, Ninh Tiểu Thuần còn thấy hăng hái.

Bếp nhà Cung Triệt rõ ràng là để cho có, tuy dụng cụ đầy đủ nhưng rất khi được sử dụng. Bệnh chung có kẻ có tiền đây mà...

Ninh Tiểu Thuần bận rộn trong bếp, Cung Triệt ngoài phòng khách gọi điện thoại. Đang lúc nồi cháo trong phòng bếp sôi ùng ục, chuông cửa vang lên, Ninh Tiểu Thuần quên mất tình trạng hiện giờ của mình, tò mò ló người ra xem ai đến.

Cung Triệt mở cửa, tiểu Lưu đứng ngoài cửa, nhận tài liệu Cung Triệt đưa, cung kính gật đầu, vừa ngẩng lên thì thấy Ninh Tiểu Thuần. Thấy cô thân trên thì mặc sơ mi nam, thân dưới mặc váy ngắn, tay cầm muỗng, mắt cậu ta muốn rớt ra ngoài. Nhìn tiếp lại thấy tổng giám đốc bọn họ mặc đồ ngủ, bỗng trong đầu loé lên gì đó, tỉnh ngộ, khoé miệng mang ý cười khó hiểu, nhìn về phía Ninh Tiểu Thuần. Ai ngờ Cung Triệt sập cửa lại, chắn mất tầm nhìn, cậu ta đành ảo não rời đi.

Ninh Tiểu Thuần thấy Cung Triệt xoay người, nhanh chóng rụt người vào bếp, lúc khuấy cháo, cô mới hiểu ra nụ cười khó hiểu của tiểu Lưu mang ý gì. Oh, My God! Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lan xa ngàn dặm, cô không muốn lời đồn đãi bay đầy trong công ty đâu. Vậy thì, quan hệ của họ cũng dễ dàng bị bới ra.

Cô thấy Cung Triệt đi vào bếp, bước nhanh đến kéo tay áo anh, nói: "Vừa rồi, hình như tiểu Lưu thấy em... làm sao bây giờ?"

"Thanh giả tự thanh." Anh bỏ lại một câu rồi đi lại mở nắp nồi.

Lúc này bọn họ có thể gọi là 'thanh' được sao? Ninh Tiểu Thuần nhăn nhó: "Anh dùng uy quyền tổng giám đốc bịt miệng tiểu Lưu lại đi, đừng để cậu ta nói lung tung."

"Vậy chẳng phải giấu đầu lòi đuôi sao. Ăn được chưa." Anh chuyển sang chuyện khác, chỉ chỉ nồi cháo.

"Gần được rồi." Ninh Tiểu Thuần để muỗng xuống, ỉu xìu nói: "Mười phút nữa tắt lửa, tự anh múc ăn đi, em phải về công ty."

Cung Triệt giữ cô lại: "Đừng lo lắng, tiểu Lưu rất biết giữ miệng, không nói ra đâu. Không bằng chúng ta vận động thư giãn một chút?"

Ninh Tiểu Thuần không kiềm được đánh anh, lúc này rồi còn nói vậy. "Không phải anh đói sao, còn có sức vận động hả?"

"Em nói vậy, anh có nên cho rằng em nghi ngờ năng lực của anh không?" Cung Triệt khoanh hai tay trước ngực, hờn dỗi nói, "Chúng ta thử nghiệm đi, dùng sức lực nói chuyện!"

"Cháo, đang nấu cháo mà. An... bệnh anh còn chưa khỏi, ứm..." Sẽ lây sang cho em. Đáng tiếc câu này cô không nói ra được, Cung Triệt chộp lấy cô, ép cô giữa bàn và hai tay anh, phủ kín miệng cô.

Cung Triệt hơi khom người, hai tay chống lên bàn, giam Ninh Tiểu Thuần vào giữa hai tay, làm cô không thể động đậy. Miệng anh ngậm môi cô, mút mút rồi cắn. Trên môi có cảm giác hơi đau, Ninh Tiểu Thuần nhíu nhíu mày, anh ấy đích thực là đang trừng phạt cô! Cô không hề nghi ngờ năng lực của anh ở phương diện kia, là tự anh hiểu lầm mà thôi. Đồ nhỏ mọn!

Anh nhìn cánh môi cô như muốn sưng đỏ, đáy mắt tràn ngập ý cười, buông môi cô ra, đổi thành tấn công bằng lưỡi. Anh rà đầu lưỡi dọc viền môi cô, rà một vòng rồi một vòng. Ninh Tiểu Thuần nhận ra ý chí của cô dần dần suy giảm, vì thế đưa tay để lên ngực anh, thở hổn hển nói: "Đừng... Cháo..." Cung Triệt lập tức hiểu cô muốn nói gì, một tay ôm cô, xoay một vòng, cánh tay dài duỗi ra, tắt bếp gas, sau đó xoay tròn trở lại, tiếp tục thưởng thức "món ngon" trước mắt.

Đầu lưỡi anh liếm láp qua lại trên cổ cô, còn mút vành tai cô, khiến cô ngứa ngáy khó nhịn. Anh táo tợn hơn, ở vành tai sử dụng đầu lưỡi không ngừng khiêu khích cô. Lúc này cô đã không còn sức lực để phản kháng, chỉ cảm thấy rất râm ran, đành thử tránh né tấn công của anh, nghiêng đầu chuyển qua môi anh. Cung Triệt đi từ vành tai đến trái tai rồi gò má đến môi cô, tiếp tục tấn công, đoạt thành chiếm đất. Tay anh cũng không để yên, một bàn tay chống trên bàn, tay kia lần theo đường cong cô vuốt ve.

Lưỡi anh tiến thẳng mục tiêu, lần lượt chiếm cứ. Bàn tay theo đường cong hướng lên trên, sau đó lần ra phía trước, đi đến gò núi cao ngất. Bàn tay phủ lên gò núi thoả sức vuốt ve, tạo ra đủ loại hình dạng. Ninh Tiểu Thuần thở gấp gáp, thân thể như nhũn ra nóng lên, phải dựa người vào bàn, nhưng lòng thấy trống rỗng, theo bản năng lại ưỡn người về phía Cung Triệt, hai tay ôm cổ anh, như gấu koala bám dính trên người anh.

Hai tay Cung Triệt nâng lên, ôm nhấc Ninh Tiểu Thuần ngồi lên bàn, nhìn thẳng mắt cô, trong mắt anh đã tràn ngập ham muốn, nóng bỏng thiêu đốt đối phương. Tim Ninh Tiểu Thuần bỗng đập thật nhanh, đầu óc nháy mắt rỗng không. Cung Triệt lại hôn cô, lưỡi anh và lưỡi cô chơi trò rượt đuổi. Tay anh luồn vào trong áo sơ mi, ôm ra sau lưng, cởi móc áo ngực, kéo ra, ném áo lót ren màu đen lên bàn, sau đó bàn tay chạm vào đồi ngực trắng.

Ngón trỏ và ngón giữa anh kẹp đầu vú, mặc sức chơi đùa, khi thì kéo dài, khi thì vo tròn. Chỉ trong chốc lát, đầu vú đã cứng ngắc, đứng sững. Anh đẩy áo sơ mi cô mặc lên trên, rồi cởi ra, sau đó cúi đầu ngậm đầu vú, bắt đầu khiêu khích.

Một bên ngực được miệng anh tôn thờ, ngực bên kia được tay anh cung phụng, Ninh Tiểu Thuần mắt đờ đẫn, tự giác ngửa người, ưỡn ngực ra trước, nhìn lên trần nhà, tiếng rên rỉ khe khẽ tràn ra. Lưỡi anh liếm láp vòng quanh quầng vú, cảm xúc ướt át khiến cô run lên. Vật nóng rực dưới thân anh đội vào chỗ kín, cô nhẹ rên, bàn tay vô thức cách lớp quần nắm lấy vật cứng. Cung Triệt từ trên ngực cô ngẩng phắt lên, nhìn vào mắt cô, yết hầu trượt lên xuống.

Anh kéo tay cô chạm vào quần lót, kéo quần lót xuống, cầm thằng bé. Ninh Tiểu Thuần bị vật thô to nóng rực làm giật mình, trượt tay lên xuống, muốn lòng bàn tay giảm bớt sức nóng, nào ngờ lại nghe Cung Triệt cúi đầu rên rỉ, anh cúi bên tai cô nói khẽ: "Tiểu yêu tinh, anh muốn lập tức ăn em, trượt đi."

Còn vướng quần, nhúc nhích thật khó khăn, Ninh Tiểu Thuần cởi luôn vật cản trở, tay nắm thằng bé di chuyển. Cô nhìn vật thô to tim tím vẫn đang sưng lớn mà trợn mắt há hốc miệng. "Mau lên." Anh thúc giục, cô đành phải làm tiếp.

Thằng bé càng lúc càng lớn, tay cô nhỏ gần như nắm không hết. Cô trượt lên xuống càng lúc càng nhanh, Cung Triệt gầm nhẹ một tiếng, toàn thân run lên, tinh dịch nóng bỏng bắn ra, chất lỏng màu trắng đục dính đầy váy đen của cô, trắng đen đối lập, rất nổi bật.

Cung Triệt thoả mãn kêu nhỏ, Ninh Tiểu Thuần cũng thở dài nhẹ nhõm, vì tay cô mỏi lắm rồi. Cô lén nhìn thằng bé của anh, thấy nó từ thô to dần dần trở thành mềm nhỏ, cảm giác thật thần kì.

Cung Triệt đưa tay quẹt lên váy cô, bôi tinh dịch lên bụng cô. Ninh Tiểu Thuần đẩy anh ra nói: "Đừng, làm vậy ghê lắm!" Anh nương theo lực đẩy của cô, cười cười rút tay lại, khoé mắt liếc qua hũ mật trên bàn, mắt chợt loé, cười cười mờ ám.

Anh cầm hũ mật, quơ qua lại trước mắt Ninh Tiểu Thuần, cô vẫn chưa kịp phản ứng, anh đã đổ mật lên đầu vú cô. "Á..." Ninh Tiểu Thuần hoảng hồn, mật ong vàng óng đặc dính nhỏ lên đầu vú, có vẻ "màu sắc tươi đẹp". Cung Triệt cúi đầu, vươn lưỡi liếm lên, liếm rồi liếm, mút nhẹ, cảm giác ngứa ngáy từ đầu vú lan truyền khắp người, cô bất giác uốn éo người, đồi ngực theo thế mà nảy lên, đầu lưỡi anh đeo đuổi theo đầu vú ngon lành kia.

Anh quẹt một ít mật trên đầu vú vào ngón tay, sau đó đưa đến trước mặt cô, bảo: "Nếm thử xem." Cô chần chờ hé miệng, ngậm đầu ngón tay, lưỡi liếm liếm mật, vị ngọt tan trong khoang miệng. Lưỡi cô liếm láp khiến anh khẽ run lên, anh rút tay đưa vào miệng mình, ra vẻ "mút ngón tay thật vô cùng sung sướng", khiến cô đỏ mặt. Anh nhìn cô, cúi đầu hết sức chăm chú mút mát mùi vị ngon lành trên đầu vú, đầu lưỡi mút sạch mật, còn phát ra âm thanh.

"Ăn xong rồi, tiếp tục ý tưởng mới nào." Cung Triệt mỉm cười nhìn cô, nếu nói là hỏi, chi bằng nói là báo cô biết một tiếng. Anh cầm hộp sữa đặc bên cạnh hũ mật, bôi thẳng lên bên ngực còn lại. Cảm giác sềnh sệch lành lạnh trên ngực lan ra, Ninh Tiểu Thuần không chịu nổi phản đối, đẩy anh ra, "Đừng làm vậy..." Cảm xúc như vậy cô không thích lắm.

"Anh ăn hết giúp em." Cung Triệt nói xong bắt đầu ăn, chậm chạp liếm láp, đầu lưỡi như có như không khiêu khích suýt chút nữa khiến cô phát điên, thân thể như có luồng điện xẹt qua, dưới bụng có luồng khí nóng len lỏi, cô cảm thấy bản thân như không kiềm nổi khao khát. Cô nhắm mắt lại, ôm đầu anh, để anh càng gần sát cô, ngón tay luồn vào tóc anh, bật ra tiếng rên rỉ.

"Em, em muốn..." Không thể đùa tiếp nữa, phía dưới cô đã chảy tràn ướt đẫm cả quần lót. Cô biết mình sắp không chịu nổi, rất muốn anh.

"Hửm?" Anh ngẩng lên, đã biết còn hỏi.

"Em, em... Anh vào đi..." Cô ấp úng.

"Em đang mời mọc anh đó sao? Anh đành phải cung kính không bằng tuân mệnh rồi." Anh cười, ngón tay khéo léo tuột dây kéo, cởi váy cô ném xuống đất. Người cô chỉ còn lại chiếc quần lót nhỏ màu trắng ướt sũng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro