Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian qua nhanh, tám ngày trôi qua như chớp mắt, đã đến thời điểm mỗi vị hoàng tử hướng phụ hoàng giao nộp kết quả.

Bởi vì ngày hôm trước trời mưa to, thời tiết đột nhiên trở lạnh. Đại hoàng tử Diệu Tổ mặc áo khoác lông chồn, bên trong mặc áo choàng ngắn lụa thạch thanh, bên ngoài khoác áo choàng màu đỏ tươi, lại phối hợp một thanh bảo kiếm. Cả người tựa như thiên binh thần tướng, diễu võ giương oai.

Đại hoàng tử dẫn theo đám thân tín, ngẩng cao đầu đứng trước mặt hơn mười vị hoàng tử khác, còn cố ý giữ khoảng cách.

Đại Yến đế Thuần Vu Văn ngồi kim hoàng long liễn, kiểm tra từng lều vải của các hoàng tử.

"Đại điện hạ, năm trăm hai mươi tám đầu". Thái giám chấp sự cố ý xé cổ họng kêu lên, khiến cho đám quan thần khá xôn xao.

"Không hổ là Đại điện hạ, này còn nhiều hơn so với năm đó Hoàng Thượng đi săn"

"Cái này kêu 'Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam'*". Các lão thần nhao nhao gật đầu khen ngợi.

*Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam 青出于蓝 而胜于蓝: hậu sinh khả uý, trò giỏi hơn thầy

Tiếp theo là Nhị hoàng tử Diệu Trung, ba trăm bảy mươi đầu. Hắn chỉ nhỏ hơn Đại hoàng tử hai tuổi, dũng khí mưu lược còn kém rất nhiều, nhưng hắn tự cảm thấy hài lòng, cũng gật gật đầu.

Tam hoàng tử Diệu Thái hai mươi lăm tuổi, mới vừa làm cha, tâm tư đều không ở việc đi săn, miễn miễn cưỡng cưỡng được hai trăm đầu, chiếm vị trí thứ ba.

Lão thái giám chậm rãi kiểm tra từng con mồi, con nào bị cắt xén quá mức không tính được, phải loại bỏ.

Vì vậy, lều vải của Bát hoàng tử Diệu Khang nhìn nhét tràn đầy. Con mồi còn nhiều hơn cả Đại hoàng tử, trên thực tế nhặt không ít tàn chi, thật giả lẫn lộn, kiểm kê đến cuối cùng chỉ còn lại một trăm sáu mươi đầu.

Những hoàng tử nhỏ tuổi còn lại có người hơn sáu mươi, có người hơn bảy mươi, về cơ bản số lượng đều như nhau. Thật bất ngờ chính là lều trại của Thập hoàng tử Hoàng Nguyệt, chỉ có sáu đầu. Nhưng nghĩ đến việc hắn luôn ốm yếu, nhiều bệnh, liền thôi.

"Hài tử này, một chút tâm cạnh tranh cũng không có." Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu, bước xuống long liễn, đi hướng lều vải của Hoàng Dạ.

Đại hoàng tử lúc này càng thêm đắc ý. Ngày ấy, hắn mua được thị vệ trông coi lều vải, để hắn đem con mồi của Hoàng Dạ thông qua khe hở dưới đáy lều, móc từng cái ra.

Lại vụng trộm chuyển dời vào trong lều của hắn, ròng rã chuyển một đêm, thẳng đến khi lều vải của Hoàng Dạ trống rỗng mới thôi.

'Đừng trách ta vô tình, là chính ngươi tự chuốc lấy' Đại hoàng tử dưới đáy lòng hung hăng thóa mạ, chờ xem kịch vui.

"Phụ hoàng, để nhi thần tự làm." Hoàng Dạ lúc này bước nhanh đi về phía trước, nhấc rèm lều vải lên thật cao.

Dưới sự hướng dẫn của thái giám, Hoàng đế bước vào lều cùng với Triệu Quốc Duy và các quyền thần khác.

Tuy nhiên, tất cả những người này đều ngây người, từng cái miệng há to, đều có thể nhét vào một cái nắm đấm.

Bởi vì trong lều vải được quét dọn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nào. Đừng nói đến con mồi to lớn, ngay cả một chiếc lông vũ cũng đều không thấy ở nơi này.

"Đây là, đây là cái gì? " Lão thái giám mày trắng đều nhướng lên, hốt hoảng nói, "Cửu điện hạ, ngài là đang làm lão nô vui vẻ a?"

"Dạ nhi, trẫm không phải ban cho ngươi hai trăm con mồi rồi sao? Bây giờ con mồi ở đâu?" Ngay cả Hoàng đế cũng kìm nén không được, nhìn chằm chằm Hoàng Dạ hỏi.

Đại hoàng tử thấy có rất nhiều người đi vào lều của Hoàng Dạ, nhưng không có ai khiêng con mồi ra đếm, liền tò mò đi tới nhìn xem

Hắn cũng bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh. Cửu đệ chẳng phải là cam chịu sao. Sau khi bị trộm con mồi, tốt xấu cũng còn lại ba ngày, dù có tệ đến đâu, vẫn có thể bắt được bảy mươi tám mươi đầu.

"Những con mồi kia, nhi thần toàn bộ phân phát cho binh sĩ no bụng." Hoàng Dạ nói, "nếu để lâu, có mùi hôi, cũng liền vô dụng."

"Thế nhưng là..." Hoàng đế buồn bực nói, "ngươi lấy cái gì cùng các huynh đệ khác so?"

"Phụ hoàng, xin chờ một chút." Hoàng Dạ chắp tay nói, sau đó gọi hầu cận Vệ Khanh, bảo y vén rèm trên lều vải lên. Bởi vì xác con mồi rất dễ hư thối bốc mùi, cho nên trên lều thiết kế sáu cái cửa sổ, bình thường đều có vải che đậy.

Vệ Khanh chạy đến trước từng cửa sổ, đẩy tấm vải dầu thật dày trên đó lên. Mọi người lặng lẽ, kinh ngạc đứng trong lều, trên mặt tràn ngập vẻ hoang mang không hiểu gì cả.

Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi vào trong lều, vì cửa sổ đang mở, phía trên đỉnh lều bị bịt kín nên cơn gió mạnh đột nhiên đẩy tung lều, mọi ngóc ngách đều căng phồng ra ngoài, giống như chất đầy đồ vật.

"Phụ hoàng, lều đã đổ đầy, mời ngài xem qua." Hoàng Dạ lúc này mới đối Hoàng đế chắp tay nói.

"Cái này. . ." Hoàng đế dường như cũng không có nghĩ đến, có thể dùng biện pháp này đổ đầy lều vải, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc trước nay chưa từng có.

"Đây là cái quái gì vậy?" Đại hoàng tử xông vào nói: "Ngươi đừng có lừa gạt phụ hoàng."

"Sao dám." Hoàng Dạ không chút sợ hãi nói: "Ta dựa theo trên thánh chỉ viết mà làm theo. Phụ hoàng nói, chỉ cần đổ đầy lều là được, cũng không có chỉ rõ là cái gì. Cho nên, chỉ cần ta làm đầy lều chính là hoàn thành nhiệm vụ."

"Nói có lý. Ta làm sao không nghĩ tới" Có người phụ họa nói, thậm chí cảm thấy Hoàng Dạ nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu như thế, không hổ là đương kim thần đồng.

"Phụ hoàng, 'Thu mi' đại điển chỉ là ăn mừng bội thu, tu đức an dân. Vì đổ đầy mười bốn căn lều vải mà đồ thán sinh linh bên trên thung lũng Chu Tước, nhi thần nghĩ không ổn, cho nên nghĩ ra đối sách này, mong phụ hoàng lượng thứ."

"Ngươi nói như vậy, ngược lại là phụ hoàng sai?" Đại hoàng tử bắt lấy đầu đề câu chuyện của Hoàng Dạ, nghiêm nghị chỉ trích nói, "Đã là đi săn, làm sao có thể không săn thú?"

"Giống Hoàng huynh như thế, đem hươu cái đều bắn giết chết sao?" Hoàng Dạ chế giễu lại.

Chúng thần hồi tưởng lại con mồi trong lều của Đại hoàng tử, quả thực có thể dùng "Vô cùng thê thảm" bốn chữ này để hình dung. Những con hươu, nai cái bụng phệ, hoặc là những con nhím, linh dương mới vừa sinh không lâu chất thành một đống. Trong mắt các loài động vật kia, dường như vẫn còn lưu tràn đầy sự sợ hãi trước khi chết. 

Thật làm cho người không đành lòng nhìn thẳng, càng không muốn nhìn một núi chồng chất thi thể đồng dạng.

"Phụ hoàng, Cửu đệ đây là cưỡng từ đoạt lý* Rõ ràng là hắn không có năng lực, còn chê ta săn bắn được nhiều." Đại hoàng tử ngược lại hướng Hoàng đế nói, thỉnh cầu phán xét.

*Cưỡng từ đoạt lý: cãi chày cãi cối không cần lý lẽ

Không nghĩ tới Hoàng đế chỉ là cau mày, trầm ngâm một lát sau nói, "Sau giờ Ngọ* tiến hành bắn tên tỷ thí, tất cả các ngươi lui xuống chuẩn bị đi."

*Giờ Ngọ: 11h00 – 13h00

"Phụ hoàng!" Thấy phụ hoàng không bình luận gì về hành động của Hoàng Dạ, tiếp tục tiến hành trận so tài các hoàng tử, Đại hoàng tử phi thường không cam tâm.

"Tuân chỉ." Hoàng Dạ khom người nói.

Hoàng đế liếc nhìn hai đứa con trai, liền quay người đi ra lều vải. Đám đại thần cũng đều từng người rời đi. Cuộc thi so tài đổ đầy lều vải này, đến cùng là ai thắng, trong lúc nhất thời lại không có kết luận.

Sau giờ Ngọ so tài, vốn là một sự kiện lễ hội tập hợp vương công đại thần thi đấu vật, bắn cung, cưỡi ngựa, là một hoạt động vui mừng. Nhưng bởi vì buổi sáng kết quả treo vẫn chưa định, nên mấy trò chơi kỹ nghệ này liền trở nên có mùi thuốc súng nồng đậm.

Thế nhưng bất luận như thế nào, võ nghệ của Hoàng Dạ thậm chí còn cao hơn một bậc. Hắn có thể bắn một mũi tên đâm xuyên cây dương cách đó một trăm bước. Cưỡi ngựa Kim kê độc lập với kỹ nghệ cao siêu. Đại hoàng tử lại không có cách nào trắng trợn gian lận, vì vậy Hoàng Dạ dành được vị trí đứng đầu.

Đến ban đêm, một dãy đèn lồng rồng trận đầy màu sắc được dựng trên thung lũng sông. Một trăm cung nữ vung tay áo màu hồng ở giữa những chiếc đèn lồng, nhanh chóng xoay tròn biểu diễn múa Bách Hoa tuyệt đẹp.

Thuần Vu Văn cao cao tại thượng, thưởng thức màn trình diễn rực rỡ khiến người hoa mắt này, nhưng tâm tư lại hoàn toàn không ở bên trong.

"Hoàng thượng, ngài nếm một miếng a."  Vân Phi trẻ tuổi xinh đẹp ở bên cạnh nhét một miếng trái cây tươi vào miệng Hoàng đế: "Trái cây Tây vực này thật ngọt."

Vân Phi vốn là một vũ kỹ cung đình, vì có thân hình quyến rũ, dáng múa trác tuyệt lại giỏi nịnh nọt nên được Văn Đế vô cùng sủng ái. Một ngày nọ, sau khi nhận được ân sủng, liền mang thai và sinh hạ một vị công chúa.

Thuần Vu Văn liền sắc phong nàng làm Phi, để nàng luôn bên cạnh cùng đồng hành lâu dài. Đây cũng là nữ nhân, ngoài Hoàng hậu ra được Văn Đế yêu thích nhất .

"Ừm." Chỉ có nụ cười kiều mị của Vân Phi mới có thể làm cho Thuần Vu Văn giãn lông mày ra, nhẹ nhàng siết chặt tay nàng, hai người đang lúc chàng chàng thiếp thiếp*, thì Triệu Quốc Duy đến.

*Từ gốc:  你侬我侬

"Ngươi lui xuống trước đi." Thuần Vu Văn nghiêm mặt nói, Vân Phi liền thức thời cáo lui.

"Hoàng thượng, ngài suy tính như thế nào?" Triệu Quốc Duy đi thẳng vào vấn đề, vội vàng nói, "Ngày mai dù sao cũng phải công bố đứng nhất là ai?"

"Trẫm trong lòng đều biết, thế nhưng là..." Thuần Vu Văn trả lời, "chỉ sợ là lựa chọn sai lầm."

"Ngài sao lại nói lời ấy?"

Thuần Vu Văn trầm ngâm hồi lâu, nói ra tiếng lòng, "Mẫu thân của Dạ nhi, Bình Phi, chính là Công chúa cuối cùng của Thanh Lộc quốc. Nếu như nàng mượn cơ hội phục hưng Thanh Lộc, chẳng phải là tai họa của Đại Yến sao?"

"Như thế có nghĩa là, Hoàng thượng thấy Cửu điện hạ Hoàng Dạ nên được lập làm Thái tử?" Triệu Quốc Duy nghe nói như thế, chẳng những không cảm thấy đau đầu, ngược lại thật cao hứng, kiềm chế không được hỏi lại một lần nữa.

"Đúng vậy." Đối mặt với vị đại tướng quân tâm phúc này, Thuần Vu Văn cũng không còn giấu giếm, từ đầu tới đuôi nói rõ nguyên do.

Nguyên lai, thời điểm Thuần Vu Văn ra đề mục cuộc thi, liền lưu thêm một cái tâm nhãn*. Tuyệt không ghi chú rõ, lều vải của các Hoàng tử nhất định đổ đầy phải là dùng con mồi.

*Tâm nhãn: có thể chiếu soi những thứ vô hình, vô tướng mà người thường không thể thấy

Về phần nên dùng cái gì để lấp đầy, Thuần Vu Văn bản thân cũng không rõ ràng, chỉ là rất chờ mong các Hoàng tử biểu hiện. Đáng tiếc là, chỉ có Hoàng Dạ nhìn ra, còn ứng đối xuất sắc như thế, khiến người tâm phục khẩu phục, bậc này thông minh tài trí, sớm đã áp đảo những Hoàng tử khác.

Thuần Vu Văn không có lập tức công bố lập hắn làm Thái tử, là không muốn Đại hoàng tử gây sự. Kỳ thật ở bên người mỗi vị hoàng tử, hắn đều có lưu một mật thám. Đây cũng là thủ đoạn Văn Đế thường dùng.

Mật thám giấu ở bên người Hoàng Dạ chính là Kỵ sĩ thủ lĩnh Lạc Đức. Hắn mặc dù bị Đại hoàng tử phái thích khách giết chết, nhưng Lạc Đức đã sớm đem hành vi làm loạn của Đại hoàng tử thông qua mật báo, báo cho Văn Đế.

Đại hoàng tử mặt ngoài kính cẩn nghe theo hiếu học, kỳ thực xảo trá, tham lam, không có chút nào lòng trắc ẩn, không thể lập làm Thái tử. Ngày hắn đăng cơ chính là thời điểm sinh linh đồ thán, bách tính cực khổ.

Nhưng là Đại hoàng tử ỷ vào dư luận "Không đích có thể lập, thế tất lập dài"*, thao túng Thái hậu cùng bách quan, cùng nhau hướng hắn tạo áp lực, điều này khiến Văn Đế cảm thấy hoàng quyền bị uy hiếp.

*Không đích có thể lập, thế tất lập dài: ý là không có con đích để lập thì lập con trưởng thay thế

Con của chính thê là đích tử, còn trưởng tử có thể là con của thê thiếp

Hoạt động dành kế vị của Đại hoàng tử vừa âm hiểm vừa độc ác. Văn Đế cảm thấy da đầu đều run lên. Mặc dù cuộc tranh giành giữa các Hoàng tử vốn chính là một cuộc chiến bạo lực, huyết nhục văng khắp nơi. Hắn năm đó cũng là đạp trên máu của huynh đệ, đăng cơ đế vị. Nhưng đây dù sao cũng là con của mình, Văn Đế không nguyện ý trông thấy loại cảnh tượng này.

"Hoàng Thượng trí tuệ, ngu thần không bì kịp" Nghe xong những lời của Hoàng đế, Triệu Quốc Duy đầu tiên là vỗ mông ngựa* một phen, sau đó lại giả bộ nói, "Thần có câu nói, không biết có nên nói hay không?"

*Vỗ mông ngựa: tâng bốc, nịnh nọt

"Nói đi." Thuần Vu Văn gật đầu nói.

"Hoàng Thượng muốn sắc lập Cửu điện hạ vì Thái tử, quả thật tuyển chọn sáng suốt, là vạn phúc của lê dân bách tính, về phần Bình Nương Nương..." Triệu Quốc Duy ngập ngừng.

"Như thế nào?"

"Lão thần thấy Hoàng Thượng đang vô cùng sầu lo, cho nên khẩn cầu Bệ hạ, hạ xuống một mật chỉ, ban chết cho Bình Phi Nương Nương, chấm dứt hậu hoạn"

"Cái này. . . !" Thuần Vu Văn tuy nói không yêu vị phi tử này, nhưng trước sau vẫn là một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, có chút không đành lòng.

"Đây là biện pháp song toàn, Hoàng Thượng, nhất định không thể để lòng dạ nữ nhân, can thiệp quốc gia đại sự." Triệu Quốc Duy trào dâng nói. Hắn muốn ra sức bảo vệ Hoàng Dạ thượng vị, về phần công chúa vong quốc kia, chết không có gì đáng tiếc.

"Kia... Cứ như vậy đi." Tục ngữ nói cần quyết đoán mà không quyết đoán, tất sẽ thành loạn. Thuần Vu Văn không khỏi nắm chặt nắm đấm, hạ lên nhẫn tâm, "Chờ ngày Dạ nhi được sắc lập, liền ban cho nàng ba thước lụa trắng..."

"Không, Hoàng thượng, không khỏi đêm dài lắm mộng, để lộ tiếng gió, vẫn là mau làm sớm mới tốt." Triệu Quốc Duy lo lắng Hoàng đế sẽ đổi ý, lại không lập Hoàng Dạ vì Thái tử, chủ động xin đi nói, "Lão thần đêm nay liền có thể phái ra đặc sứ, ra roi thúc ngựa, ngày mai có thể chạy về tới hoàng thành, đem chuyện này thu xếp thỏa đáng."

"Ài... giao cho ngươi a." Bình Phi sớm muộn đều khó thoát khỏi cái chết, Thuần Vu Văn thở dài nói.

"Lão thần lĩnh chỉ" Triệu Quốc Duy cũng không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này, biết sắp xếp như thế nào để có thể xử tử Bình Phi, lại không để Hoàng Dạ sinh nghi.

Thuần Vu Văn phẩy tay, Triệu Quốc Duy đứng dậy từ biệt lui đi.

"Hoàng thượng, ngài xem bọn họ nhảy đẹp bao nhiêu." Vân Phi thấy hai người trao đổi xong, liền lại quấn đến, tràn đầy nhu tình, cố gắng giải toả sự lo lắng của Hoàng đế .

"Ái phi, trẫm tối nay là không có cái tâm tình này..." Thuần Vu Văn y nguyên mặt ủ mày chau, ngồi không được bao lâu, liền đứng dậy kêu dừng ca múa, mang theo Vân Phi, bãi giá về tẩm trướng nghỉ ngơi.

(Truyện được Edit bởi love-ybxz, chỉ đăng trên Wattpad.com)

※ ※ ※

Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai hơi lộ ra, tĩnh roi vang lên, chính là thời điểm bách quan triều nghị. Mặc dù là tại thung lũng Chu Tước cử hành triều hội, nhưng đám quan chức thần sắc nghiêm nghị, một thân quan phục mới tinh, không chút nào dám lơi lỏng.

"Hoàng Thượng giá lâm!" Thái giám chấp sự cao giọng thông truyền nói.

"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Chúng triều thần quỳ xuống một chỗ.  Điều khác biệt so với trước chính là, hôm nay các Hoàng tử không được triệu kiến, tất cả đều lưu tại trong doanh trướng của mình, chờ đợi tin tức.

Thuần Vu Văn sau khi vào chỗ ngồi, liếc mắt dò xét bách quan, mở miệng nói, "Chúng khanh gia bình thân."

"Tạ vạn tuế!"

Đợi đến khi các lão thần đều bò dậy, Thuần Vu Văn mới một mặt nghiêm túc nói, "Tuyên đi."

Chúng thần còn có chút không hiểu, liền nhìn thấy lão thái giám hai tay nâng lên một trục thánh chỉ, từ từ mở ra, hắng giọng rồi đọc lớn: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Cửu hoàng tử Hoàng Dạ, tài trí hơn người, nhân phẩm tôn quý, thông hiểu đại nghĩa, được trẫm vô cùng quý trọng, nhất định có thể kế thừa sức mạnh đại thống*. Cho nên từ hôm nay, sắc lập là Thái tử Đại Yến quốc, khâm thử."

*Đại thống 大统 :  đế vị, ngôi vua

Trong lều kia chỉ có thanh âm vang dội của thái giám, trên mặt các đại thần đều lộ vẻ chấn kinh cùng ngoài ý muốn. Bọn họ vốn tưởng rằng sáng nay tảo triều, Hoàng thượng sẽ thương nghị việc sắc lập Thái tử. Trong lòng bọn họ cũng sớm có dự định, muốn hướng Hoàng thượng tiến cử Đại hoàng tử.

Quan viên nơi này, ước chừng hơn một nửa ở đây đã nhận hối lộ từ Đại hoàng tử. Họ cũng tin rằng Hoàng đế nhất định không thể không lập trưởng tử. Bởi vậy, họ kéo bè kết phái ủng hộ Đại hoàng tử. Bọn họ cũng nghĩ rằng sau khi Đại hoàng tử được lập làm Thái tử, họ cũng sẽ được hưởng phú quý lâu dài, tử tôn không lo. Nhưng bây giờ, Cửu hoàng tử Hoàng Dạ đã trở thành Thái tử, tất cả bọn họ đều á khẩu không nói nên lời, không biết làm như thế nào cho phải.

Ngay cả thái giám tuyên thánh chỉ cũng không ngờ rằng tất cả các đại thần đều mất tiếng. Sau khi ho khan hai tiếng, lại tiếp tục tuyên đọc một thánh chỉ khác.

Đây là sắc phong các hoàng tử khác. Thuần Vu Văn có ba mươi mốt người con, trong đó hoàng tử mười bốn người, công chúa mười bảy người.

Hiện tại sắc phong chính là hoàng tử lớn tuổi nhất, tức Đại hoàng tử Diệu Tổ, phong làm Bắc Quận Vương, ban thưởng đất phong phía Bắc Lữ thành. Nhị hoàng tử Diệu Trung, phong làm Bắc Tề Vương, ban thưởng đất phong Tề thành bên cạnh Lữ thành.

Còn có Tam hoàng tử Diệu Thái, phong làm Tây Cô Vương, ban thưởng đất phong phía Tây Cô thành. Bát hoàng tử Diệu Khang phong làm Đông Chiếu Vương, ban thưởng đất phong phía Đông Chiếu thành.

Cửu hoàng tử Hoàng Dạ chính là Thái tử. Thập hoàng tử Hoàng Nguyệt năm nay gần mười tuổi, tạm thời chưa được phong tước vị, đợi sau khi trưởng thành lại tính toán sau.

Các hoàng tử còn lại đều nhận được ban thưởng. Hàng trăm quan viên đi cùng dựa theo quan giai đẳng cấp cũng nhận được ban thưởng vàng bạc. Kha vương gia là người phong quang nhất, ban thưởng mà hắn ta nhận được đều có thể kéo đầy mười chiếc xe bò.

Ban thưởng đều đã kết thúc, cũng đến lúc các quan viên phải quỳ xuống tạ ơn, thế nhưng vẫn có người đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, chưa kịp phục hồi tinh thần.

"... Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Rốt cục, có người dẫn đầu quỳ xuống đất. Bây giờ thế cục đã thay đổi, nếu như còn không rõ ràng sự tình, chính là tự tìm phiền toái.

Đám quan viên ủng hộ Đại hoàng tử cũng rầm rầm quỳ xuống, ngoại trừ hô to "vạn tuế", đầu cũng không dám ngẩng lên. 

Thế là, cuộc chiến tranh giành người thừa kế kéo dài hàng chục năm với vô số âm mưu quỷ kế, biến cố đoạt tự trong cung cuối cùng đã kết thúc với chiến thắng thuộc về Hoàng Dạ.

Nhưng đây mới chỉ là sự khởi đầu, còn nhiều đổ máu, yêu hận tình thù... vẫn còn phía sau.

(Truyện được Edit bởi love-ybxz, chỉ đăng trên Wattpad.com)

※ ※ ※

Khi tin tức truyền đến trong doanh trướng của Cửu điện hạ, mọi người đều vui mừng, khoa tay múa chân, chỉ kém gõ cồng chiêng và tấu nhạc nữa thôi. 

"Cửu điện hạ, thật sự là thật đáng mừng nha." Tân nhiệm kỵ binh Thủ lĩnh Thanh Doãn, quỳ xuống đất chúc mừng.

"Làm sao còn gọi Cửu điện hạ, nên xưng hô Thái tử." Một thị nữ cười sửa lại nói.

"Đúng, đúng! Thái tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!" Thanh Doãn mang theo các huynh đệ của hắn, cùng hô to lên.

"Đứng lên đi, thánh chỉ còn chưa tới." Hoàng Dạ khẽ mỉm cười nói.

"Thánh chỉ đến!" Đúng lúc này, lão thái giám mang theo một đội thị vệ hoàng gia, đến đây ban bố ý chỉ Hoàng đế.

Hoàng Dạ quỳ xuống đất tiếp chỉ. Lão thái giám sau đó còn căn dặn nói, sau khi hồi cung sẽ cử hành đại điển sắc lập, Thái tử dời cung chờ nghi thức, còn nhiều nghi lễ khác, thân là Thái tử nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng quá vất vả.

Hoàng Dạ sau khi tạ ơn, dùng một thỏi vàng thưởng cho công công. Công công rất hài lòng trở về hướng Hoàng đế phục mệnh.

Lão thái giám chân trước mới đi, đám quan viên chân sau liền đến, dồn dập mang theo hạ lễ, có kim ngọc phỉ thúy, đồ cổ tranh chữ, cũng có y phục lông thú, tơ lụa, còn có mang theo hài tử, hy vọng có thể đi theo bên người Thái tử,  phục vụ Thái tử.

Bất quá một ngày công phu, Hoàng Dạ liền tiếp đãi gần năm mươi vị quan to hiển quý.

Vệ Khanh muốn nhắc nhở Hoàng Dạ uống thuốc, khổ vì không có cơ hội, chỉ có thể đứng ở một bên chờ đợi.

Mãi cho đến đêm khuya, một đợt nối một đợt khách nhân cuối cùng ngừng lại. Vệ Khanh một lần nữa bưng chén thuốc, cẩn thận từng li từng tí đi vào trong trướng, nhìn thấy Hoàng Dạ đang cùng Thanh Doãn nghị sự.

"Thật không tầm thường a, nhiều châu báu như vậy, thoáng cái liền đem lều vải đổ đầy." Thanh Doãn cười lớn nói. So với thủ lĩnh Lạc Đức trước đó, Thanh Doãn trẻ hơn nhiều. Hắn vừa bước sang tuổi hai mươi, chẳng qua tính tình cũng thiếu kiên nhẫn và thẳng thắn hơn.

"Hừ, đều là mồ hôi nước mắt bách tính..." Hoàng Dạ lại phỉ nhổ nói. Hắn đem đồ vật đám quan viên kính hiến, chất hết tất cả vào lều nơi vốn cất giữ con mồi trước đó, không thèm liếc nhìn lần thứ hai.

"Vậy nên xử trí như thế nào cho tốt? Nếu đem toàn bộ trả về, bọn họ sẽ mất mặt".  Thanh Doãn vẫn biết điều này, "Đối với tương lai của ngài cũng không tốt, thưa Điện hạ."

"Quy ra thành bạc, cứu tế bách tính đi, phía Nam không phải đang nháo nạn hạn hán, nên cần dùng đến."

"Vâng. Thuộc hạ lĩnh mệnh, nhất định làm được thỏa đáng." Thanh Doãn rất là vui vẻ.

"Ừm, cái này là thuốc gì?" Hoàng Dạ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Vệ Khanh đang đứng ở cạnh cửa .

"Hồi Điện hạ, đây là rộng gân dây leo, chín tiết trà, ruộng nước thất đẳng mười hai vị thảo dược ngao thành, có thể kích hoạt tuần hoàn máu, loại bỏ máu hóa ứ, giảm đau, vết thương của ngài còn chưa có khỏi hẳn, cho nên..."

"Người nào mở đơn thuốc?" Hoàng Dạ ngắt lời nói.

"Thái y mở..." Vệ Khanh cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói.

"Ta nghe nói ngươi một mực quấn lấy thái y, để hắn dạy ngươi xem bệnh bốc thuốc?" Hoàng Dạ nói toạc ra huyền cơ.

"Thỉnh Điện hạ thứ tội" Vệ Khanh không khỏi quỳ xuống, giải thích nói, "Bởi vì Điện hạ nói, không thể để cho ngoại nhân biết ngài bị thương, cho nên tiểu nhân không dám hướng thái y nói rõ. Thế nhưng miệng vết thương của ngài, thưa Điện hạ, trước sau không có khép lại, tiểu nhân thực sự là quá lo lắng cho ngài, mới đi quấy rầy thái y, khẩn cầu hắn dạy bảo một hai..."

"Ngươi nô tài kia cũng quá to gan. Tùy tiện học được gì đó, cũng dám hướng trên người Điện hạ thử?" Thanh Doãn nghiêm nghị trách cứ.

"Chính ta có uống qua trước, cũng chữa bệnh cho con ngựa thụ thương."

"Càng đại nghịch bất đạo, ngươi nói Thái tử là ngựa hay sao?" Thanh Doãn sinh khí.

"Không phải! Ta không có ý tứ kia!" Vệ Khanh gấp đến độ cái trán ứa ra mồ hôi, hoảng hốt nói.

"Thôi, y tuy lỗ mãng, nhưng tên thuốc ngược lại đọc được rất trôi chảy." Hoàng Dạ bỏ qua cho Vệ Khanh, để y đứng lên, đồng thời kêu đem chén thuốc trình lên.

"Ngài muốn uống sao?" Vệ Khanh kinh ngạc hỏi.

"Ừm. Ngươi không phải nói thương thế của ta còn chưa lành sao? Uống thuốc cũng có thể sớm một chút khỏi hẳn."

"Đúng vậy." Vệ Khanh nét mặt tươi cười, "Tiểu nhân đi lấy cho ngài mứt hoa quả, thuốc này đắng lắm."

Không đợi Hoàng Dạ mở miệng, Vệ Khanh liền đạp đạp chạy đi mất.

"Điện hạ, ngài cũng quá dung túng cho tiểu nô này, y một điểm phép tắc cũng không có." Thanh Doãn nhìn không được, lắc đầu nói.

Hoàng Dạ cái gì cũng không nói, chỉ là đem thuốc uống sạch sẽ.

Lúc Vệ Khanh lại đi vào, Thanh Doãn đã rời đi. Hoàng Dạ đang đánh cờ dưới ánh nến. Vệ Khanh không muốn quấy rầy, liền đem mứt hoa quả đặt ở trên thư án.

"Ngươi muốn hỏi cái gì, cứ hỏi đi." Hoàng Dạ ngẩng đầu, nhìn chăm chú Vệ Khanh. Cả ngày y đều ấp úng, lưỡng lự, muốn nói lại thôi.

"Tiểu nhân, tiểu nhân muốn biết... Ngài là nghĩ như thế nào ra tới — dùng gió lấp đầy lều vải?" Vệ Khanh thực sự là rất hiếu kỳ, y không rõ Hoàng Dạ làm sao lại từ con mồi liên tưởng đến đón gió?

"Bởi vì duyên cớ của ngươi."

"Tiểu nhân?" Vệ Khanh càng không rõ.

"Ngay tại trước đó một đêm, ngươi quỳ trước giường cùng ta nói, nếu không cần giết nhiều động vật như vậy thì thật tốt." Hoàng Dạ nói.

"A! Khi đó... Tiểu nhân chẳng qua là cảm thấy động vật chết quá nhiều, quá đáng thương." Vệ Khanh nhớ tới, bởi vì mỗi vị Hoàng tử đều tranh nhau bắt giết con mồi, dẫn đến cảnh tượng máu chảy thành sông, thực sự vô cùng thê thảm.

"Chính là câu nói này của ngươi, điểm tỉnh ta." Hoàng Dạ như có điều suy nghĩ nói, "Ta nguyên bản là nghi ngờ dụng tâm của phụ hoàng, nhưng không thể xem thấu, nghe ngươi nói vậy, ta mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, có thể dùng những vật khác đổ đầy lều vải."

"Ra là thế này." Vệ Khanh cuối cùng đã rõ, vì cái gì đêm đó, Hoàng Dạ đã nằm ngủ lại đột nhiên đứng dậy, bảo y đi thỉnh thánh chỉ của Hoàng đế đến.

Hóa ra là muốn phúc tra nội dung trong thánh chỉ. Vệ Khanh không biết chữ, nhưng thời điểm nghe Hoàng Dạ nhẹ giọng đọc, bên trong chỉ nói là các Hoàng tử cần đổ đầy lều vải, cũng không có nói tới hai chữ 'con mồi'.

Nếu là người không cẩn thận, căn bản sẽ không phát hiện bên trong có huyền cơ.

"Điện hạ, ngài thật sự là quá thông minh" Vệ Khanh nói với vẻ khâm phục, mà lại gặp nguy không loạn, chỉ cần đi theo Hoàng Dạ, Vệ Khanh liền cảm thấy mình cũng tràn đầy dũng khí, cái gì cũng đều không cần sợ hãi.

"Ta hiện tại nói cho ngươi, ngươi cũng phải trả lời ta một vấn đề." Hoàng Dạ đột nhiên nói.

"Là chuyện gì?"

"Đổi lại là ngươi, sẽ dùng cái gì đổ đầy lều vải?" Hoàng Dạ hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chú Vệ Khanh.

"... A." Vệ Khanh nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói, "Dùng bó đuốc có thể được không?"

"Bó đuốc?"

"Đem nhóm lửa bó đuốc cầm vào trong lều vải, ánh lửa có thể chiếu sáng mọi ngóc ngách, có điều... Cái chủ ý này chỉ có ban đêm mới hữu hiệu, không giống ngài, Điện hạ, mặc kệ ban ngày ban đêm, trên núi đều có gió..." Vệ Khanh đang nói đến cao hứng, đột nhiên phát hiện Hoàng Dạ đang chăm chú nhìn mình, khuôn mặt phút chốc đỏ thấu.

"Ban thưởng cho ngươi." Hoàng Dạ đem một viên cờ màu trắng đang chơi, đặt vào trong lòng bàn tay của Vệ Khanh.

"Hả?" Vệ Khanh thụ sủng nhược kinh. Ai cũng biết Hoàng Dạ rất thích hạ cờ vây, đối với bàn cờ cũng trân ái có thừa.

"Ta về sau sẽ dạy ngươi đánh cờ, biết chữ, ngươi nên dùng tâm học."

"Điện hạ, tiểu nhân làm sao có thể... ? !" Y là dân đen a.

"Trí tuệ không phân quý tiện, học tập cũng giống vậy." Hoàng Dạ thản nhiên nói. Vệ Khanh nắm thật chặt con cờ này, bên trên vẫn còn lưu lại hơi ấm của tay Thái tử.

"Hầu hạ ta nghỉ ngơi."

"Vâng" Vệ Khanh gật đầu nói, trong đôi mắt thật to lại tràn đầy nước mắt, nguyên lai được Thái tử cần đến lại là chuyện vui vẻ như vậy.

Vệ Khanh cảm thấy, đêm nay mình lại muốn kích động đến ngủ không yên.

Thế nhưng Vệ Khanh không nghĩ tới, đêm nay không chỉ mình y không ngủ được, còn có vị mới được phong là Bắc Quận Vương Đại hoàng tử, giờ phút này chính là đang nổi trận lôi đình ở trong doanh trướng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro