chương 36: Nhờ vả bất thành !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm xong, sắc trời toàn màu đen, ở nông thôn vào ban đêm cũng không có trò gì tiêu khiển, ánh đèn trong phòng cũng không sáng sủa, Nhạc Khánh Yên tìm được bộ bài Poker tới mời mọi người đánh cho vui.
Các nam sinh vây quanh một chỗ đánh bài, Phương Ái Thanh đứng phía sau anh trai nhìn hắn đánh bài, Nhật Bản lúc này liền tới tìm cô nói chuyện.

"Học tỷ không chơi sao?"

"Chị không chơi, chị sợ bọn họ thua đến đem quần cởi ra." Ái Thanh cười nói.

"Cứng" Nhạc Khánh Yên quẫn bách, nghe thấy lời này nam sinh hét lớn:.
"Ái Thanh cùng Thừa Cảnh đánh bài sẽ có tâm linh cảm ứng, siêu cấp gian lận! Nếu để cho bọn họ hai người cùng chơi, chúng mình đều không cần chơi."
Ái Thanh "Ha hả" cười, không nhanh không chậm nói:
"Là bởi vì trình độ đánh bài của các người quá tệ, cho nên mình mới có thể khi dễ"
"Tới rồi!"
Phương Thừa Cảnh buống lá bài trong tay.
"  Mình lại thắng."

"A!? Sao lại như thế!"
" Sao lại là cậu thắng, mình chỉ còn một lá A, để mình thắng một lần sẽ chết sao. Sẽ chết sao? Huhu"
Phương Thừa Cảnh kéo em gái đang đứng nép phía sau, tới ngồi trên đùi mình, lộ ra ý cười hề hề, khoe khoang mà nói:
"Không có cách, vận may tốt, không thắng không được a, ai kêu nữ thần may mắn đang ở bên ta"
Chúng nam sinh: thật muốn tẩm hắn làm sao bây giờ......

Đánh bài đánh trong chốc lát, nhóm nam sinh xuất thân danh giá làm việc và nghỉ ngơi vẫn rất theo quy luật, tới 10h đều  phải đi ngủ.

Một người phân chia một gian phòng, thời điểm Phương Ái Thanh trở về phòng bị Tư Đường Giác theo kịp, hắn ngăn đón bọn họ nói:
"Ái Thanh, em tiếp xúc Nhạc Khánh Yên thấy em ấy là người thế nào?! Cô ấy là một cô gái tốt bụng lại vui vẻ."

Phương Ái Thanh đỡ tay Phương Thừa Cảnh, ngẩng đầu nhìn hắn:
"Nói thật ra, em ra không mấy đánh giá cao, chút áp lực nơi đông người không trụ được, còn muốn tìm em hỗ trợ "

Tư Đường Giác bị Ái Thanh nói trắng ra liền cảm giác xấu hổ, hắn biết Phương Ái Thanh  là người thông minh, tiểu tâm tư của hắn làm sao có thể dấu diếm cô đây?

Nhạc Khánh Yên xuất thân bình dân, mà hắn là thiếu gia gia thế hiển hách, ở trong trường học có không ít thiên kim tiểu thư ái mộ hắn, việc Nhạc Khánh Yên trở thành bạn gái hắn khó tránh khỏi bị người ta phản đối khi dễ.  Ở trong trường học lực cùng tầm ảnh hưởng của Phương Ái Thanh rất lớn, nếu Nhạc Khánh Yên có thể cùng Ái Thanh kết giao thì chuyện tốt nào bẳng......
[ Làm bạn bè thì được, nhưng không cần phải lợi dụng em, em sẽ không đi vì cô ấy nói thêm bớt cái gì, cô ấy tôn trọng bạn bè, phẩm chất chính là lương thiện, nếu đã là bạn bè thì sẽ không có chuyện coi thường ]

"Cô ấy thật sự là một cô gái tốt, em ở trong trường có hảo cảm như vậy. Chỉ cần vì Nhạc Khánh Yên nói tốt đôi câu, để mọi người có cái nhìn thiện chí hơn thì tốt rồi"   Tư Đường Giác vội nói..

"Nhạc Khánh Yên là người tốt hay không em không cần biết. Nhưng nếu em vì cô ấy mở miệng thì về sau chẳng phải bao phiền toái hay trách nhiệm đều quy vào em sao?"
Ái Thanh thần trí bình tĩnh trả lời hắn.
" Anh cứ  đem việc này coi như khảo nghiệm tình yêu đi, giữa hai người hồng câu quá lớn, còn có nhiều khó khăn hơn chờ đợi, những thị phi hiện tại chẳng tính là gì!"
Phương Ái Thanh vỗ vỗ cánh tay hắn, cổ vũ hắn..
" Thôi thì cứ nổ lực đi."

"Xuy, nói rất đúng giống em đều trải qua qua"
Tư Đường Giác gạt tay Ái Thanh, có chút cả giận nói.
"Đây là chuyện chỉ cần em mở miệng là có thể làm được,  cũng không chịu giúp đỡ anh."

"Ai nói đâu, chỉ cần có quyết tâm ở bên nhau không có gì không thể khắc phục."
Nói rồi Phương Ái Thanh cùng Phương Thừa Cảnh tay đan tay rời đi, kiên không thể phân.
"Nếu các người là chân ái liền cứ chứng minh đi, không cần đi phiền toái người khác. "
Tư Đường Giác nghe Ái Thanh nói cũng có chút đạo lý, chỉ cần có quyết tâm ở bên nhau không có gì không thể khắc phục, chuyện yêu đương của cá nhân không nên phiền toái người khác, Ái Thanh  lại không có gì nghĩa vụ giúp hắn. Thế là ấp úng miệng nói:
"Anh biết rồi..... Cảm ơn em"

"Có rảnh còn sẽ cùng nhau tới chơi?"
Hắn nhìn Phương Thừa Cảnh một cái, không biết Phương Thừa Cảnh có tức giận không, hắn vừa rồi dám đối với Ái Thanh nói chuyện như vậy, làm cô bực mình khó tránh người làm anh trai phản ứng. Tư Đường Giác hiện tại nhớ lại cũng rất hối hận, tới tìm Ái Thanh đúng là chủ ý sai lầm.

Phương Thừa Cảnh kỳ thật không có chú ý tới ngữ khí Tư Đường Giác vừa rồi đối với Ái Thanh nói chuyện, chỉ biết là em gái nắm tay hắn, câu nói kia kỳ thật càng như là nói với hắn: " Chỉ cần có quyết tâm ở bên nhau không có chuyện không thể khắc phục". Trong lúc nhất thời nỗi lòng như ma, giống như giác ngộ điều gì, lại giống như cái gì cũng không có, chỉ cảm thấy trong lồng ngực dâng lên cổ đãng kích, phiền loạn phức tạp.
"Tất nhiên, có chuyện tốt cũng đừng quên gọi chúng tôi"
Phương Ái Thanh đối với Tư Đường Giác ra vẻ khách khí nói lời tạm biệt.
"Hôm nay em rất mệt, em muốn cùng anh trai đi ngủ, anh cũng nên về đi.
"Anh,  đỡ em về phòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro