chương 9: Tính giao ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ưm...... Chính là cảm xúc này"
Phương Thừa Cảnh mặt hưởng thụ nheo mắt, cả người đều lâng lâng. Bộ ngực mềm mụp của em gái co dán cực tốt...... Bất quá chính là có hơi nhỏ
Hơi thất vọng một chút, không  việc gì không có việc gì, Ái Thanh bây giờ còn nhỏ, về sau trưởng thành. Tay tiếp tục đi xuống, tay trên bụng phẳng bóng loáng mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve trong chốc lát, sau đó chậm rãi di xuống phía dưới, đi tới giữa hai chân em gái, không biết là kích động hay gì nhưng Phương Thừa Cảnh có tật giật mình, ngón tay run rẩy ở tiểu huyệt em gái sờ sờ. Phương Ái Thanh tối hôm qua mới vừa bị hắn phá thân, hạ thể cho tới bây giờ còn hơi hơi sưng đỏ, nhưng mà đàn ông buổi sáng chính là cao hứng, huống chi Phương Thừa Cảnh mới vừa khai trai không biết tiết chế

Phương Thừa Cảnh nhìn thoáng qua em gái đang ngủ say, dụng tâm mà đem người tiếp cận, tách mở hai chân, tay nắm cự căn trên dưới loát vài cái sa đó nhắm ngay đường đi vừa khai phá trực tiếp dùng sức đỉnh vào.

"Đau ————"

Ở khi cự căn Phương Thừa Cảnh  tiến vào trong nháy mắt, Ái Thanh không khỏi mày đẹp nhíu lại, phát ra một tia ngâm khẽ thống khổ tiếng kêu. Vừa tiến vào tiểu huyệt, nam nhân liền khống chế không được mình, điên cuồng trừu động ở nhục huyệt em gái ra ra vào vào. Dưới sự cắm rút điên cuồng của anh trai, nơi sâu nhất của Phương Thừa Cảnh không ngừng chảy ra ái dịch dội rửa thân gậy, theo động tác ra vào bị lôi kéo nhỏ giọt đọng trên drap giường , Phương Thừa Cảnh lại tăng thêm lực đạo.

"Khốn kiếp, lưu manh. Đau muốn chết em "
Phương Ái Thanh bị quấy rầy, cựa mình đánh cho Phương Thừa Cảnh một bạt tai
Phương Thừa Cảnh bị hoảng sợ, sau đó liền bắn..... sau mấy cái run run tiết thân
Hắn trên người em gái máy móc xoay người xuống dưới, hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm trần nhà, hắn tựa như cá voi mắc cạn giữa trung hải, vẫn không nhúc nhích nằm trên bờ cát màu vàng nhạt, lúc này hắn chỉ cảm thấy đến nhân sinh vô biên u ám, hắn chưa từng nghĩ tới chính mình thế nhưng lại... Nhanh như vậy?!
Ô ô ô, hắn còn trẻ hiện tại uống thuốc có thể trị sao, lát nửa online sẽ nghiên cứu..

Phương Thừa Cảnh tắm rửa một pheăn mặc một cái quần đùi rộng đi về phòng, khi đi ngang qua phòng khách, ba Phương thấy hắn ăn mặc một cái quần như vậy từ phòng tắm đi ra, sắc mặt không vui:.
" Sao lại ăn bận như vậy, mau lấy đồ mặc vào. Lỡ như có khách đến thì làm sao?"

"Thời tiết nóng như vậy nhiệt, mặc như vậy mát mẻ......"
Phương Thừa Cảnh biện hộ, hơi chột dạ trả lời ba.
" Đi ngủ không nên mặc nhiều quần áo?"

"Nóng!? Con sẽ không bật điều hòa, nửa đêm nhiệt độ không khí sẽ giảm xuống, cởi trần ngủ nếu lỡ cảm lạnh thì sao?" Mẹ Phương nói.
Phương Thừa Cảnh trả lời:
"Con có thói quen ngủ như vậy."
Ba Phương tức muốn hộc máu tùy tay lấy đồ vậy ném vào con trai

"Được rồi được rồi, con đi mặc quần áo." Phương Thừa Cản chạy nhanh hướng phòng mình ẩn trốn, giữ cửa một quan liền rẽ hướng chạy về phía phòng Ái Thanh, giống như là cửu biệt gặp lại người yêu đem em gái gắt gao ôm vào trong ngực, dùng sức hôn môi, vươn đầu lưỡi không ngừng cùng cái lưỡi thơm tho giao chạm câu triền, hai người khuấy loạn nước bọt trong miệng đối phương... bọt, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào nụ hôn này, tay hắn sắc tình mà ở trên eo em gái vuốt ve, hôn một thời gian dài đầu lưỡi bọn họ mới dứt ra kéo theo một sợi chỉ bạc sáng óng, thật dài mới đứt gãy trong khoảng không.

"Người xấu, ba mắng anh, anh liền tới khi dễ em!"
Ái Thanh đỏ mặt che dấu nét ngượng ngùng, làm bộ tức giận ở trên ngực Phương Thừa Cản đấm vào cái. Nam nhân cúi đầu hôn hôn cái trán em gái, thô suyễn nói:
"Đều tại em mới hại anh bị ba mắng, nếu không phải sợ em chờ lâu sốt ruột, anh đã không gấp đến độ tắm rửa xong ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc đã chạy ra?"
Phương Ái Thanh hơi mang theo hờn dỗi trừng mắt nhìn anh trai liếc mắt một cái, trong miệng lại không chút khách khí:
"Ai chờ anh!"
Vặn vẹo thân mình muốn tránh né anh trai đang cố tình cọ cự căn trên bụng nhỏ.

"Được, được..., là anh mỗi ngày đều muốn thao em, mấy ngày không làm đã sắp nhịn không được, gấp đến độ không kịp mặc quần áo "
Phương Thừa Cản gắt gao ôm em gái, dương cụ ở trên bụng nhỏ dùng sức mâts vài cái, hắn thú tính, côn thịt tựa như kéo cờ hãm ở đũng quần đứng lên một sườn núi.

"Anh...... Không được. ba mẹ còn ở nhà đấy."
Ái Thanh đẩy hắn, giãy giụa nói
"Anh nghỉ hè nhưng còn viết tác nghiệp, mấy ngày tới lại khai giảng, anh còn tâm tư làm sao?"

"Tác nghiệp ngày mai viết cũng được, chúng ta làm một lần, nhanh thôi, đừng sợ, ba mẹ ở phòng khách xem TV, sẽ không đến đây."

Phương Thừa Cảnh đem váy em gái vén trên eo, tay bắt quần lót cùng tất chân kéo xuống, hắn vô cùng gấp gáp một bên cởi đồ em gái một bên kéo quần cộc của mình giải phóng con thú hoang đang gào thét. Âm mao thiếu niên nồng đậm từ bụng dưới một mớ hỗn độn, nhô ra một cây gậy lớn sớm đã đứng thẳng, bởi vì thường xuyên giao hoan, làm da lắng đọng lại màu sắc nâu đen, côn thịt thô tráng như cánh tay trẻ con, thân gậy nổi đầy gân xanh cùng mạch máu, chỗ khe rãnh trên quy đầu tiết ra ái dịch đặc sệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro