Paris. 5/1/1995_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều buông chiếc bóng dài khẽ ngả sang đông, mây đen che đi ánh tịch dương yếu ớt. Paris đưa tôi vào đông bằng cái lạnh của từng đợt gió rít như cắt da xé thịt, để không gian hoang hoải cổ xưa ôm trọn lấy thành phố này.

Mưa rả rích tuôn, dòng người đông đúc kia càng lúc càng thưa dần, lòng tôi thì lại bất chợt dâng lên nỗi nhớ da diết không nguôi.

Tôi nhớ em, nhớ về mỗi tình đã qua nhưng để lại nhiều mảnh vỡ, từng cái nắm tay đi qua đông tàn lạnh giá, nhớ về bao xót xa đầy vơi cứ canh cánh trong tim, đau đến ám ảnh cả một đời.

Khi mà mặt trời cứ xuất hiện rồi biến mất, lặp lại một vòng luẩn quẩn vô vị như vậy, những ngày tháng vận hành luôn tồn tại lẫn trong màn sương và bóng tối, như một sinh thức xám xịt vô vọng không hồi kết. Tôi tự nhủ với lòng rằng ít nhất vẫn có em đan tay cùng tôi bước trên con hẻm cũ.

Tôi ước mình đủ can đảm để gấp những trang nhật kí và gửi cho em, gói theo chút yêu thương và vạt nắng vàng yếu ớt, bỏ vào chút sương mai và nỗi nhớ da diết khôn nguôi.

Tôi đem em đặt vào trong lòng Paris như phím đàn chậm nhịp, với hy vọng lời ca lấp đầy những yêu thương, em có nghe không, những trang nhật ký khắc ngay ngắn tên của em, in sâu trong tôi nụ cười của em, xinh đẹp và mơ hồ đến nhức nhối cõi lòng này.

Mallorie, em thân yêu à. Vầng trăng xinh đẹp kia chẳng vì em mà tỏ, nhưng tôi sẽ gom tất thảy sao trời lấp đầy tim em.
_______________________
Gửi em thân yêu, nhớ mặc ấm nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro