Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau đêm hôm đó, Boun lạnh nhạt với cậu gần hai tháng. Hắn thậm chí còn ra lệnh cấm cậu xuất hiện ở nơi hắn có mặt, nếu vô tình trông thấy cậu, hắn sẽ hừ lạnh rồi bỏ đi với gương mặt cau có khó chịu.

Prem cảm thấy ngực đau, cả người như bị ai đó băm vằm ra từng mảnh nhỏ vậy. Cậu rơi không biết bao nhiêu nước mắt, nhưng rồi cũng phải dũng cảm sống tiếp. Vì yêu Boun, cậu giống như lạc vào mê cung do chính mình vẽ nên, dù rằng biết lối thoát ở đâu, lại thủy chung không muốn đi ra.
Sau gần hai tháng đó, Boun cuối cùng cũng gọi cậu lên để nói chuyện. Hắn nhìn thân hình gầy trơ xương của cậu bước đến, trong lòng lại thấy áy náy với Pram. Y đã giao cho hắn nhiệm vụ chăm sóc em trai, hắn lại chẳng thể làm được gì. Hắn biết mình gián tiếp gây ra cho cậu nhiều nỗi đau, nhưng bản thân cũng chỉ thấy có lỗi với Pram mà thôi, còn với cậu, hắn hoàn toàn cảm thấy rất xứng đáng.
Boun chẳng hề xin lỗi về chuyện đêm hôm đó, chỉ kêu cậu giữ bí mật rồi thôi. Prem gật đầu, cậu thầm nghĩ cho dù Boun không nói, cậu cũng sẽ làm vậy.
Cách một tháng sau, Boun lại say rượu. Hắn gọi Prem lên và nói:
"Cậu, phải làm thế thân cho Pram. Tôi muốn lên giường với cậu!"
Một câu nói trần trụi lột tả đầy đủ ý nghĩa, Prem có chút sửng sốt, sau đó lại cười cay đắng và nói: "Tôi, có lẽ cũng chỉ có bấy nhiêu giá trị với anh mà thôi."
Boun không đáp lời, hắn đẩy Prem lên giường, xé bỏ quần áo của cậu, thoa gel lên bộ phận kia của chính mình rồi tiến vào, chẳng thèm làm màn dạo đầu giúp cậu thoải mái hơn một chút.
Prem vừa đau nỗi đau tinh thần, vừa đau nỗi đau xác thịt, nhưng chỉ biết mím chặt đôi môi, để mặc hắn làm gì thì làm.
"Mở miệng ra, gọi tên của tôi!" Boun tuy say nhưng vẫn còn tỉnh táo, hắn vỗ mạnh vào má của Prem.
"Ah...ha...đau..." Prem vừa mở miệng đã không nhịn được mà rên đau đớn.
Boun cười khẩy: "Đau ư? Cậu xứng đáng bị như vậy, thậm chí phải nhận nhiều hơn thế này nữa kìa. Cậu phải trả giá vì đã làm tổn thương Pram suốt bao nhiêu năm trời."
Prem rơi nước mắt. Lần nào hắn cũng nhắc đi nhắc lại mấy chuyện này, vốn dĩ tưởng đã quen, nào ngờ vẫn đau đớn như lần đầu nghe thấy,
Boun tựa như một cây xương rồng đầy gai nhọn, còn cậu như một kẻ ngốc, chỉ biết ôm lấy nó, càng đau, càng ôm chặt hơn.
Hoan ái qua đi, đến khi tỉnh lại, Boun luôn hành động rất thô lỗ. Hắn không cho phép cậu nằm trên giường của hắn và Pram, lần nào cũng đuổi đi.
Đáng lẽ bị đuổi như vậy, Prem sẽ khôn ra mà tự đi về phòng mình trước mới phải chứ, sao lại nằm ở đây? Lý do rất đơn giản, cậu muốn ngủ cùng hắn. Dù biết rằng khi tỉnh dậy hắn sẽ cáu gắt, sẽ đánh cậu, nhưng vẫn không muốn rời đi.
Trong cơn mộng mị, cậu nghe Boun thì thầm rằng:
"Pram, drap giường đã thay mới rồi, em ngủ một giấc đi, anh phải đi làm rồi."
"Pram, em phải nghỉ ngơi, đừng học nhiều quá, sẽ mệt."
"Pram, anh yêu em."
Cả ba câu nói trên, câu nào cũng nhắc đến Pram. Ngay cả trong mơ, trong vô thức hắn cũng không hề nhẫm lẫn.
Prem ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường. Nếu trên đời này còn có cách thức nào khác để giải quyết nỗi đau bằng nước mắt, chắc chắn cậu sẽ sử dụng ngay. Suốt hai năm qua ở cạnh Boun, cậu đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt, nhưng vẫn không thể thay đổi được nỗi đau, cũng không thay đổi được hắn.
Khóc rồi lại thôi, thôi rồi lại khóc. Những cảm giác đau đớn này cứ lặp đi lặp lại, cứ xoay vòng như kim đồng hồ, không ngừng nghỉ. Cho dù vậy, cậu vẫn cứ sống như thế. Không muốn chết, cũng không muốn sống nữa.
Không muốn chết là vì sợ rằng khi chết rồi sẽ không được nhìn thấy hắn nữa.
Không muốn sống là bởi vì nỗi đau đã giày vò cậu đến mức không còn giới hạn nào có thể uy hiếp được nó nữa.
Đau đớn thế nào cũng được, chỉ là đừng để cho cậu phải rời xa hắn, như vậy đã đủ mãn nguyện rồi.



...




Buổi chiều hôm nay trời mưa rất to, Boun đi làm về, cất xe trong gara thì phát hiện quên mang dù. Từ gara và trong nhà là một đoạn không xa, nhưng dưới cơn mưa này thì chắc chắn sẽ ướt. Hắn ướt thì không sao, nhưng giấy tờ quan trọng không thể bị ướt được. Vì thế hắn gọi điện vào nhà, bảo mang dù ra cho hắn.
Ở trong căn biệt thự này có năm người giúp việc, một dì nấu ăn, một chị gái ngoài ba mươi phụ trách lau dọn, một cậu trồng vườn và một ông quản gia đã lớn tuổi, mà người được xem là gần gũi với ông chủ nhất chỉ có Prem. Vì thế sau khi chị lau dọn nghe điện thoại, liền giao việc ấy cho cậu.
Prem mang dù ra cho hắn, hắn liền cầm lấy rồi đi thẳng vào trong. Bởi vì chỉ có một cây dù, cho nên Prem phải dầm mưa vào nhà. Tuy rằng tàng cây dù rộng, nhưng nếu là người khác thì cậu có thể núp cùng, còn với Boun thì đừng mơ tưởng.



...



Tar không hề biết quá khứ của Boun. Dĩ nhiên quá khứ này chỉ có người trong nhà và bạn thân của hắn mới biết, còn cậu chẳng là gì, vì thế nên không biết được. Cậu chỉ biết đơn giản rằng người hắn yêu vì cứu hắn mà chết, còn những điều khác thì không.
Chính vì không biết nên Tar vô cùng tò mò về căn phòng kia. Cậu cho rằng ở nơi ấy đang giấu giếm điều gì đó rất quan trọng, cho nên vô cùng muốn vào. Con người ai cũng có tính tò mò, người càng cấm cản thì càng khơi gợi sự tìm hiểu của đối phương.
Một ngày đẹp trời nọ, Tar đến tìm Boun. Tar được người giúp việc trả lời rằng ông chủ đang ở đằng sau vườn để hướng dẫn cậu giúp việc trồng hoa, trong lòng khấp khởi mừng thầm, liền viện cớ đi toilet mà mò lên lầu.
Prem bình thường sẽ canh giữ căn phòng ấy như báu vật, nhưng hôm nay cậu bận làm chút việc, cho nên không có mặt ở đó, để cho tên tội phạm Tar thành công đạt được mục đích.
Tar dễ dàng mở được cửa căn phòng của Boun là bởi vì hôm nay cuối tuần hắn không đi làm, thường xuyên ra vào cho nên không khóa. Cậu nhìn quanh một lượt, cảm thấy căn phòng bày trí rất thanh nhã bằng màu trắng và màu vàng kem, không rực rỡ sắc màu, cũng không hề u tối.
Lần mò đến vị trí chiếc bàn nọ, cậu trông thấy trên đó có ảnh chụp một người con trai nọ đứng cùng Boun, họ còn nắm tay nhau, trên tay đeo một chiếc nhẫn cặp.
Tar cầm bức ảnh lên, vô cùng hốt hoảng khi nhìn thấy người con trai nọ chính là...Prem!
Boun yêu Prem? Họ đã kết hôn?
Trong lúc nhìn thấy bức ảnh này, Tar hoàn toàn quên khuấy đi chuyện người yêu của Boun đã chết, bởi gương mặt của Prem hiện rành rành trên bức ảnh khiến cậu choáng váng.
"Cậu làm gì đó?"
Tar bị tiếng nói của Prem làm cho giật mình, liền lỡ tay đánh rơi khung ảnh.
Tiếng động này đã tác động đến Boun đang ở dưới lầu, hắn vội chạy lên.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tar vội vã đẩy Prem vào trong, còn mình thì đứng bên ngoài.
Boun vừa bước tới đã trông thấy cảnh tượng này, liền hỏi:
"Chuyện gì vậy? Sao em lại có mặt ở đây?"
Tar chưa kịp trả lời, Boun đã vội chạy tới nhìn khung ảnh bằng kính vỡ nát dưới đất, sau đó hét lên:
"Ai đã làm?"
Tar mau miệng nói: "Không phải em...ban nãy...ban nãy..."
"Ban nãy cái gì?"
Bị gương mặt như hung thần ác sát của Boun dọa, Tar liền nói:
"Ban nãy em lên đây tìm anh, liền trông thấy cậu ta đập khung ảnh." Có thể xảo quyệt và nói mấy lời như thế này, rõ ràng chỉ có mình tiểu công tử Tar mà thôi.
Boun không đợi phản ứng từ Prem, hắn liền tát cho cậu một cái thật mạnh. Prem bị lực của cái tát hất ngã xuống đất, bàn tay bị mấy mảnh vỡ thủy tinh cứa vào, bật máu.
"Con người cậu xấu xa đến vậy sao? Người đã chết rồi, cậu vẫn căn ghét như vậy ư? Tôi rõ ràng là đã bị điên nên mới tin cậu, cho cậu vào đây ở!"
Prem không thể ngờ được chỉ bằng mấy lời xảo trá và không hợp lý của Tar mà hắn lại đánh cậu như vậy, nhưng lúc này cậu chỉ biết lắp bắp giải thích:
"Tôi...tôi không có làm..."
"Cậu không làm thì ai làm? Chiều nay đừng ăn cơm nữa, cậu nhịn đói đi!"
End.
🚫 VUI LÒNG KHÔNG MANG TRUYỆN NÀY RỜI KHỎI WATTPAD🚫 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro