Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày nữa là đến ngày giỗ năm thứ ba của Pram. Năm nào cũng vậy, cứ gần đến ngày giỗ là Boun lại ra vào thẫn thờ. Hắn có đi làm cũng chỉ được vài tiếng rồi lại trở về nhà, trở về nhà lại đi ra ngoài. Cứ lặp đi lặp lại những hành động này tựa như một kẻ ngốc, không mục đích, không ý nghĩa.

Vào một buổi chiều tà, Boun bước vào phòng riêng. Hắn ngồi quay lưng về phía cửa, nhìn ra bên ngoài cửa sổ bằng kính trong phòng. Những hàng cây bạch quả đung đưa trong làn gió nhẹ của thời điểm cuối ngày, hoàng hôn buông xuống, màu sắc cam nhạt đang dần lan tỏa trên bầu trời.
Hắn cầm bức ảnh của Pram, rưng rưng nước mắt.
Prem lên lầu, vừa lúc trông thấy cảnh này, chỉ biết đứng bên ngoài nhìn bóng lưng đầy cô độc của hắn.
Một lúc sau, hắn lên tiếng:
"Pram, anh có phải là một thằng hèn hay không? Rõ ràng đã từng hứa sẽ chăm sóc em, bảo vệ em, yêu thương em mãi mãi...vậy mà bây giờ chỉ có thể ngồi ở đây để nhớ về em, một trong ba điều ấy cũng không làm được. Lẽ ra lúc ấy người chết phải là anh mới đúng, anh đã hứa bảo vệ em, là phải để em được sống."
Nước mắt rơi xuống khung ảnh ngày một nhiều, Boun ngẩng đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, nghẹn ngào nói:
"Ở nơi đó em sống có vui không? Có ai ức hiếp em không? Anh hối hận, hối hận vì lúc đó không lao xuống dòng nước mà đi cùng với em. Tại sao anh lại ngu ngốc đến như vậy, khi ấy chỉ biết nhìn em bị dòng nước cuốn đi mà không có lấy một hành động nào. Nếu anh đi cùng em, giờ đã có thể thực hiện những lời hứa ấy. Anh vô dụng quá."
Prem tựa lưng vào bức tường bên ngoài cửa, trong lòng đau như có kim châm. Vạt áo trước ngực cậu đã ướt một mảng.
Boun nức nở nói: "Anh không hiểu ba năm qua mình sống vì điều gì nữa. Tại sao có thể mặt dày mà sống đến bây giờ chứ? Lẽ ra anh phải tự sát, phải tìm cách nào đó để chết, để đi cùng với em. Anh là một kẻ hèn nhát, em mắng chửi anh đi. Có như vậy anh mới cảm thấy nhẹ lòng hơn."
Prem che miệng lại, không muốn những tiếng nức nở của mình tràn ra ngoài.
"Anh Pram yêu anh, anh cũng yêu anh ấy. Và, em cũng yêu anh. Anh vì anh ấy mà đau lòng đến độ này, tại sao anh không nghĩ cho em? Em cũng biết yêu, cũng biết đau lòng, em cũng như bao nhiêu người khác thôi. Vậy mà anh lại xem em như một tảng đá không hề có cảm xúc gì, anh sẵn sàng chà đạp em. Có lẽ, người chết phải là em mới đúng. Em là kẻ thừa thãi, là kẻ xấu xa, em không đáng sống. Trong mắt em, anh là cảnh đẹp nhìn mãi không chán, nhưng trong mắt anh, em là cái gai anh dùng mọi cách mà không thể nhổ bỏ được. Thật sự em cũng chán ghét bản thân, chán ghét cuộc sống này lắm chứ. Nhưng em lại không thể chết được. Em sống một cách hèn hạ như vậy cũng chỉ để níu kéo thế giới này, bởi trong thế giới này có anh."


...



Hôm nay là ngày giỗ, ngày sinh nhật của Pram. Đồng thời cũng là ngày sinh nhật của Prem.
Vẫn có bánh kem, vẫn có nhiều thức ăn ngon, vẫn có Boun.
Chỉ là những thứ này đều không dành cho cậu.
Cậu yêu hắn, cậu có khuôn mặt giống hệt như Pram, và đặc biệt là cậu là người đang sống. Thế nhưng mọi đãi ngộ tốt đều dành cho người đã chết, còn người sống như cậu thì không xứng đáng để có được.
Prem từ ba hôm trước đã cố gắng vỗ béo bản thân, uống thật nhiều thuốc, cho nên hôm nay không còn mệt nữa, có thể chạy đi chạy lại dọn dẹp, bưng thức ăn, lau dọn để chuẩn bị cúng bái Pram.
Năm nào cũng thế, Boun cầm nhang đứng trước bàn thờ của Pram lại không nói câu nào, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt. Sau khi hắn cắm nhang xong rồi, vị quản gia mới tiến đến quỳ trước bàn thờ mà nói vài câu, như là mời Pram về dùng bữa.
Như hai năm trước, sau khi nhang tàn, Boun gọi tất cả mọi người vào bàn ăn cơm cùng, không phân biệt chủ tớ, đặc biệt là còn dành một chỗ trống bên cạnh để cho Pram ngồi.
Hắn vẫn gắp thức ăn cho cái bát bên cạnh, vẫn rót nước đầy đủ. Hắn chỉ miễn cưỡng dùng bữa, trong lúc ăn tựa hồ như đang kìm nén điều gì.
Ngày giỗ Pram không có nhiều khách, chỉ có bác sĩ Kay và Yacht đến dự mà thôi. Prem không dám rời bàn trước, dù cậu không muốn ăn gì, nhưng vẫn cố ngồi đó ăn hết một bát cơm. Cơm rất nóng, thức ăn rất ngon. Nhưng khi vào miệng cậu, lại chẳng có mùi vị gì.
Bác sĩ Kay ngồi ngay bên cạnh cậu, anh gắp thức ăn vào bát cậu, nhưng lại nhận được ánh mắt từ chối của cậu.
Sau bữa ăn đầy gượng gạo này, mọi người đều giải tán, ai làm việc nấy. Trước khi ra về, bác sĩ Kay nói với Prem rằng anh muốn đưa cậu ra ngoài chơi, nhưng Prem bảo cậu còn hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.
Kay vốn nghĩ hôm nay là sinh nhật Prem, nên muốn đưa cậu đi mua bánh kem. Chỉ tiếc là cậu từ chối, anh đành trở về vậy.
Xế chiều, Boun sau khi đã ngủ một giấc không ngon, liền dậy đi xuống nhà ăn cơm.
Ăn xong, hắn sai cậu trai trồng vườn cắt vài nhánh hoa để hắn mang ra mộ của Pram.
Khi hắn ra đến, từ xa đã trông thấy Prem. Cậu bày biện trước mộ mấy món bánh khi xưa Pram thích, ba cây nhang đang tỏa khói nghi ngút trước mặt.
Hắn nhẹ nhàng từng bước đi đến, đứng nép sau tảng đá cao to gần ngôi mộ khoảng mười bước chân.
Prem quỳ ở đó, bóng dáng cô liêu giữa một mảng trời hoang vu. Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên tấm lưng gầy gò đó, trông buồn man mác.
"Anh, chúc mừng sinh nhật." Prem mở miệng nói câu đầu tiên.
"Trước đây khi anh còn sống, em chưa từng nói câu này bao giờ, bây giờ có nói, cũng đã quá muộn rồi phải không? Thật xin lỗi, đã không đối xử tốt với anh ngay từ đầu, em là kẻ xấu xa, anh cứ hận em đi, đừng tha thứ cho em."
Prem hít mũi như muốn ngăn dòng nước mắt lại, cậu nói rất rõ ràng: "Anh yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu anh. Vậy mà anh lại phải ra đi, để anh ấy ở lại một mình đau khổ đến như vậy. Đáng lẽ ra em phải là người ra đi mới đúng, cớ sao lại để em ở lại đây? Bao nhiêu năm qua, báo ứng em chịu có lẽ cũng đã đủ rồi, nhưng em lại không giải thoát được. Giống như đây là án tù chung thân vậy, chỉ trái ngược ở chỗ là em cam tâm tình nguyện."
Boun ngẩn người, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng trước mặt, không phản ứng được gì nữa. Đáng lẽ hắn phải đuổi cổ Prem đi, nhưng tại sao lại đứng ở đây nghe lén thế này? Chính hắn cũng không hiểu vì sao.
"Em biết tình yêu em dành cho anh ấy chẳng đáng một đồng, ngược lại còn kéo theo bao nhiêu là tức giận cho anh ấy, khiến anh ấy bực tức như vậy, em lại chẳng thể làm được gì, cũng không dám rời đi. Em chỉ là quá ích kỷ, muốn ở bên anh ấy, lại chủ động khiến anh ấy khó chịu. Em biết em hèn hạ, nhưng em không thể buông tay, càng không muốn buông tay. Cho đến lúc trút hơi thở cuối cùng, người em yêu vẫn là anh ấy. Mong anh tha thứ cho em."
Prem nâng tay lên lau nước mắt, rồi mới nói tiếp: "Đôi khi em cảm thấy may mắn, rồi lại cảm thấy xui rủi. May mắn vì có được khuôn mặt giống anh, có thể làm thế thân của anh để khiến anh ấy vui lòng trong chốc lát. Nhưng lại xui rủi ở chỗ, em có khuôn mặt giống anh, lại chẳng thể có được tình yêu của anh ấy như anh. Ngày trước em từng nói muốn đổi tất cả tuổi thọ của mình chỉ để nhận lấy một lần được nghe anh ấy gọi tên của em và nói yêu em, nhưng bây giờ em muốn đổi điều ước khác, được không anh?"
Nghe đến đây, Boun rất sửng sốt. Hắn chẳng hiểu mình rốt cuộc sửng sốt từ lúc nào, từ đầu cho đến bây giờ, hay là lúc này mới thật sự sửng sốt. Chỉ biết rằng hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ, trái tim cũng đập mạnh một nhịp. "Cậu ta muốn thay đổi sao, thay đổi tình yêu đã dành cho mình ư?" Không hiểu sao hắn lại cảm thấy mất mát.
Prem lau nước mắt cho thật khô, cố gắng nói cho rõ ràng từng chữ một: "Bây giờ em giống như kẻ nằm mơ suốt bao nhiêu năm qua đột nhiên tỉnh mộng, em đã nhìn thấu tất cả rồi. Em muốn đổi điều ước kia, em muốn mang tất cả tuổi thọ của mình để đổi lấy anh, muốn anh trở về bên anh ấy, thay em yêu thương anh ấy, thay em chăm sóc anh ấy. Bởi chỉ có anh mới mang lại hạnh phúc cho anh ấy, còn em chỉ khiến anh ấy khó chịu. Bao nhiêu năm đau khổ, rốt cuộc em cũng nhận ra, cho dù mình không buông tay, cũng không thể nắm giữ được điều gì. Anh có thể quay về chứ? Hãy về đi, thay thế em...yêu anh ấy."
Nói xong mấy lời này, Prem òa khóc nức nở. Tựa như chính mình đã hai tay dâng hạnh phúc bấy lâu nay cố gắng gom góp được cho người khác, như sắp chuẩn bị mất đi điều quý giá nhất trong cuộc đời. Tuy rằng không nỡ, nhưng cũng không thể làm khác được.

End.
Không biết mọi người thấy sao chứ tui đọc chương này tui khóc lun đó 😿
🚫 VUI LÒNG KHÔNG MANG TRUYỆN NÀY RỜI KHỎI WATTPAD🚫

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro