Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chứng kiến cảnh tên hắc y lìa đời, Thanh Y thấy lòng mình rối ren cực điểm.

Nhân từ với kẻ ác là tàn nhẫn với chính mình, đạo lý này nàng vẫn hiểu và cũng không còn lựa chọn tốt hơn. Dù sao thì, lòng tốt cần phải đặt vào đúng chỗ. Là một người chính khí thanh cao, Thanh Y tuyệt đối không tha nổi một tên dâm tặc tâm tư dơ bẩn, chỉ muốn dìm nàng vào bùn nhơ như thế.


Bắt đầu từ ngày Diệp Huyền truyền thụ công pháp cho nàng thì Thanh Y rất nhanh có thể liễu hội được, tự vì nàng cũng có một chút tư chất để tao luyện cái thứ khí giới ẩn tàng, đắc lực ấy. Và hôm nay, âu cũng là lần đầu Thanh Y biết thế nào là một chiêu đoạt mệnh.


Trong lòng thầm nghĩ, nàng thắng thế một phần cũng do tên đạo tặc đã chủ quan sơ ý, chứ sau này gặp phải một đối thủ linh hoạt nhạy bén thì nàng không biết sẽ phải đối phó ra sao?


Sau khi nàng và Giả Tịnh Du hội ngộ với Lạc Minh Viễn, trên người hắn ít nhiều cũng có thương tích. Với sự khéo léo của mình, nam nhân đã tìm cách giúp họ thoát hiểm. Còn về phần Giả gia thì Lạc Minh Viễn cũng lực bất tòng tâm mà thôi, mệnh họ chỉ có thể phó thác cho trời. Mong rằng lũ ác nhân sau khi hoành hành có thể cho họ một con đường sống, vì rằng mục đích của chúng chắc chẳng có gì ngoài cướp bóc đâu.


Sau khi cả bọn rút lui êm thấm, Thanh Y lúc này mới cẩn thận đụng đến vết thương của Lạc Minh Viễn. Cũng may một điều, đại ca của nàng không hề bị thương ở nơi hiểm yếu. Sau khi xem xét, Thanh Y ân cần băng lại cho hắn một dải lụa mềm lên miệng vết thương.


Ngồi trong xe ngựa, Lạc Minh Viễn không thể không lướt mắt trông sang nam tử ngốc nghếch đang ngồi vui vẻ đối diện với mình.


Dù tâm tính không còn nguyên vẹn nhưng trời đã ban cho Giả Tịnh Du một vẻ đẹp mầu nhiệm.


Người đó mắt như sương mờ, mày như núi biếc, môi triều bóng nguyệt, mi cong ẩn gợn.


Lạc công tử thấy lòng mình vướng mắc hệt như dính phải một đám gai rừng. Ôi! Lần đầu tiên, có một người có thể mang ra mà so sánh với Diệp Huyền, thật sự khó tin!


- Muội thực sự định nuôi hắn cả đời?


Lạc Minh Viễn bất chợt lên tiếng, giọng hắn hơi hơi não nùng. Ai biểu tự nhiên ngắm nghía tên ngốc rồi đâm ra buồn tủi, thực tình, so về hình thức mình thua xa quá!


Thanh Y vẫn biết đại ca đang băn khoăn điều gì nhưng nàng vẫn cứ khẳng định chắc nịch:


- Hẳn là vậy, thưa đại ca!


Khi ánh mắt của họ giao nhau, Lạc Minh Viễn đột nhiên mỉm cười. Dù không cùng dòng máu với nàng nhưng hắn vẫn luôn thấu hiểu và quý mến Thanh Y rất nhiều. Với hắn, Thanh Y là người có nếp sống khoáng đạt, trọng tình trọng nghĩa. Nàng luôn là ánh dương ấm áp hằng sưởi ấm trái tim mọi người.


Tất cả những việc mà tứ muội muốn làm, hắn sẽ đều ủng hộ và chẳng hỏi cớ duyên chi.


Thanh Y lại có chút ngây ra. Hẳn là Minh Viễn không biết, nụ cười của huynh ấy thật sự duyên dáng và hào hoa dù không sở hữu một vẻ đẹp anh tuấn.


Ngoài trời đổ mưa khiến hồn người càng thêm thi vị.


Chiếc xe ngựa vẫn như cũ lăn bánh và tạo thành những tiếng lộc cộc vui tai. Tên ngốc lúc này đang dựa hẳn vào thành xe, hắn cười tủm tỉm. Mắt hắn tuy vẫn vô định nhưng nụ cười thì quả là hân hoan.


Tối đó, hai tỷ đệ Nam Cung Tĩnh Như đang lặng lẽ dùng cơm thì nghe có tiếng gõ cửa quen thuộc, cô nương trong buồng liền vui vẻ đứng dậy, đi ra nhà ngoài hạ chốt cánh cửa. Ngay khi thấy nàng, nụ cười của Thanh Y trở nên tươi rói, theo sau nàng ấy là một người lạ.


- Thanh Y, đây là..


Nam Cung Tĩnh Như hơi hơi bối rối, người trước mặt nàng vừa dịu hiền lại vừa cao ráo khiến cho tâm nàng hơi hơi chao động.


Thanh Y đủng đỉnh kéo nam tử vào. Nàng hớn hở:


- Tĩnh Như, từ từ muội sẽ giới thiệu với tỷ.


Thấy nhà họ cơm canh thơm phức thì Thanh Y đã không ngần ngại sà vào, Nam Cung Dược Sinh hí hửng vào bếp lấy thêm cho họ hai bộ chén đũa. Tất cả vừa ăn vừa chuyện trò vui vẻ. Thanh Y nhân đây đã tỉ mỉ thuật lại câu chuyện của Tịnh Du và cũng nêu luôn ý tứ của mình, nàng muốn xem thử phản ứng của họ sẽ như thế nào.


Kết quả, Nam Cung Tĩnh Như thực sự đã đồng ý. Bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ nhưng nội tâm tỷ ấy vẫn khá hiền hậu.


Giả Tịnh Du, từ lúc ngồi ăn đã chẳng nói chẳng rằng, hắn vẫn chưa quen với ngôi nhà mới.


Tối hôm nay, Nam Cung Dược Sinh không được thoải mái. Có thể là vì Thanh Y hết mực quan tâm tới nam tử lạ nên Nam Cung Dược Sinh có hơi chạnh lòng, hắn đã ích kỷ quá chăng?


Nhìn chén thức ăn đầy đặn mà Thanh Y gắp sang cho mình, Giả Tịnh Du ngoan ngoãn ăn hết. Nam Cung Tĩnh Như nhìn nam tử rất lâu, cũng không biết nàng nghĩ ngợi những gì.


- Tịnh Du, đây là nhà mới của đệ. Còn đây là Dược Sinh ca ca, bên cạnh là Tĩnh Như tỷ tỷ, sau này, họ sẽ chăm sóc tốt cho đệ.


Thấy 'đứa nhỏ' nhu thuận gật đầu, Thanh Y tinh nghịch nhéo nhẹ má hắn.


Thật hết sức dễ thương!


Sau khi an bài thỏa đáng thì đã đến lúc Thanh Y phải về. Giả Tịnh Du đứng nơi ngưỡng cửa trông theo bóng nàng, trông khá lủi thủi.


Lúc này, Nam Cung Tĩnh Như chợt khép cửa lại, nàng nhìn Giả Tịnh Du, dịu dàng bảo hắn:


- Thôi, đi ngủ nhé!


Lúc nam tử theo mình đi ngủ thì Nam Cung Dược Sinh khe khẽ thở dài. Như này, chẳng biết có ổn không đây?


Nghĩ thì nghĩ vậy chứ đêm hôm đó Nam Cung Dược Sinh vẫn ngủ rất ngon, cứ mỗi lần hắn định tốc chăn thì sẽ có người kéo lại cho hắn. Nằm ở bên cạnh, Giả Tịnh Du cười trừ.


Lúc Giả đại nhân trở về đến nơi thì ngài chẳng còn nhận ra phủ giả của mình. Mọi thứ giờ đây xơ xác và hoang liêu như vừa trải qua một cơn bão quét.


Đúng như dự đoán, 'ngọc thất bảo ẩn' ngài dày công gây dựng đã bị người ta vơ vét cạn rồi.


Lúc này, tâm Giả đại nhân tràn ngập oán hờn, bí mật mà ngài cất giấu che đậy đến cùng vẫn bị kẻ khác phơi bày.


Kỳ thực, ngài là một tham quan.


Dù cho lần này bị cướp đi thật nhiều của cải thì một Lại bộ Thượng thư vẫn chưa đến mức đèn khuya lụn dầu. Vì đã lường được tất cả tình huống có thể xảy ra nên ngài đã lựa chọn cất giấu tài vật ở vài nơi nữa.


Chính vì vậy, sự tổn thất đó vẫn chưa thể khiến cho ngài quá rầu. Chỉ là, một vị đại nhân vô cùng chú trọng vấn đề thể diện, làm sao có thể không tức giận đây?


Phủ càng loạn hơn khi đại công tử mình mẩy trọng thương. Xương cốt gãy vụn. Nhìn con đau đớn mà Giả Thế Khang thương xót quặn lòng.


Ngài gặng hỏi mãi, Giả Thiệu Vân mới thốt được một chữ:


- Uyên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#20042000