Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Cung Tĩnh Như không ngờ đôi khi đời người lại có sự chuyển biến lạ kỳ đến thế! Quả thật, tên đạo tặc đã giữ lời hứa với nàng! Tâm tư nàng lúc này nhẹ bẫng tựa như cánh chim. Nàng đã nghĩ mình giống một nhành hoa, đã thoát khỏi số kiếp bị phong vùi bão dập.

Khi nàng về gần đến nhà thì sắc trời đã tối. Bầu trời rộng mênh mông được tô điểm bằng những vì tinh tú lấp lánh, ánh trăng vàng dịu chảy tràn, lan tỏa khắp không gian, chiếu sáng căn nhà nghèo nàn và đơn sơ của nàng. Cảnh vật dưới tầm mắt của nàng bây giờ lung linh, huyền ảo như một bức bích họa. Vừa đẩy cánh cửa lỏng lẻo ra thì nàng chợt bị những tiếng kinh hô trong đó làm cho giật mình:


- Tĩnh Như..


- Tỷ tỷ!


Ba người cùng lúc chạy ra, người nào người nấy vui mừng phát khóc. Thanh Y là người đầu tiên lao tới ôm chặt Nam Cung Tĩnh Như vào lòng, nước mắt trong suốt chảy đẫm vạt áo dù ngày thường nàng hiếm khi xúc động:


- Tĩnh Như, thật may là tỷ đã trở về!


Nam Cung Tĩnh Như cảm thấy như có dòng nước ấm chảy vào trong tim, sự dịu dàng ấm áp mà Thanh Y truyền sang đã làm tan chảy sự lãnh đạm thâm căn cố đế của nàng.


- Tỷ cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ được gặp mọi người nữa. Tỷ đã rất sợ..


Nam Cung Tĩnh Như nói bằng chất giọng nghẹn ngào, khi hồi tưởng lại mấy ngày qua bị nhốt ở một nơi âm u tăm tối thì nàng lại cảm thấy rợn người. Nhưng chí ít, nàng có thể thoát thân, còn những cô nương khác sẽ phải tiếp tục chuỗi ngày cam chịu bị đày đọa khổ sở.


- Tĩnh Như, tỷ bình an là tốt rồi! Bọn muội đã lo lắng cho tỷ rất nhiều, nhất là Dược Sinh.. hắn thậm chí còn không màng ăn uống, chỉ một lòng đợi tỷ trở về!


- Ta thực lòng cảm ơn mọi người!


Rốt sau, Nam Cung Tĩnh Như cũng nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Nam Cung Dược Sinh mà thấy lòng vui buồn lẫn lộn. Hắn mặc trên người thứ y phục nhàu nhĩ, tóc tai quận lại một cách tùy ý trên đỉnh đầu, miệng nở nụ cười yếu ớt. Hắn đứng đó với cơ thể mỏi mệt, dang hai tay vô cùng thận trọng mà ôm lấy nàng, tựa như nàng là bảo vật trân quý nhất đời. Nàng đâu biết thời gian nàng mất tích, hắn đã khắc khoải như thế nào?


- Nếu đời này không có tỷ tỷ, đệ chẳng thiết sống nữa đâu!


Tâm Lam chứng kiến điều đó mà trong lòng nảy sinh một cảm giác ngưỡng mộ. Bởi trong mắt Nam Cung Dược Sinh lúc nào cũng chỉ chứa đựng một người, không còn chỗ cho bất kỳ ai nữa. Thứ tình cảm sống chết có nhau này, đâu phải ai muốn cũng có được?


Để mừng cho việc tỷ đệ họ lại được đoàn tụ, Tâm Lam đã đến trù phòng nấu cho bọn họ một nồi cháo trắng với vài món ăn thanh đạm. Nàng vui vẻ múc cho mỗi người một bát:


- Nào, mời tất cả mọi người thưởng thức tay nghề nấu nướng của muội!


Thanh Y đói đến run tay run chân, nàng nhanh chóng buông lời kiến nghị:


- Sao không nấu nhiều lên chút, hả nha đầu?


- Nguyên liệu chỉ còn mỗi thế, mong mọi người dùng tạm!


Tâm Lam vì mải miết ăn cháo mà ngoảnh đi ngoảnh lại, các đĩa thức ăn đã không sót lại miếng nào, Nam Cung Dược Sinh nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của nàng mà được trận cười nghiêng ngả. Sau khi tỷ tỷ trở về, tâm tình hắn tốt hơn rất nhiều. Lúc cười đuôi mắt hắn cong cong hình bán nguyệt, tuy nụ cười không quá khôi ngô nhưng lại mang một nét hấp dẫn riêng biệt.


Tâm Lam nghe tim mình rung lên, nàng nửa yêu thích nửa sợ hãi thứ cảm xúc xa vời này! Nàng vội cụp mắt xuống hòng che đi cảm xúc nơi mình:


- Huynh thật là, muội vất vả nấu nướng mà huynh không nỡ chừa lại chút nào cho muội thì thôi, lại còn cười?


Tâm Lam liếc nhìn vị tiểu thư của nàng, người ăn nhiều nhất từ đầu đến giờ, buông lời trêu chọc:


- Tiểu thư, người mà còn ăn nhiều như vậy thì sẽ rất mập, không gả cho ai được đâu!


- Mặc kệ ta đi, dẫu sao ta cũng nhịn đói từ trưa tới giờ!


Càng ngày Tâm Lam càng thấy Thanh Y rất có da có thịt, dù vóc dáng có hơi đầy đặn thì tiểu thư nhà nàng vẫn vô cùng diễm lệ. Thanh Y trời sinh đã mang vẻ đẹp sắc nước hương trời, dù chưa đạt đến mức tuyệt thế vô song nhưng vẫn dễ dàng diễm áp được vô số nữ tử. Ngay đến một Nam Cung Tĩnh Như sở hữu nụ cười đẹp rạng rỡ như sắc hoa tường vi thì vẫn chẳng thể sánh bằng.


- Tỷ tỷ, kể cho bọn ta nghe xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?


Nam Cung Dược Sinh đã không kìm lòng được mà truy vấn nhưng đáp lại hắn chỉ có sự im lặng mà thôi.


Nam Cung Tĩnh Như buông bát cháo trên tay mình xuống, ngẫm nghĩ hồi lâu mà chẳng biết nói sao để hắn an lòng. Vì không muốn đệ đệ phải nhọc tâm nên sau một hồi ngẫm nghĩ, nàng mới nói:


- Tỷ không muốn nhắc lại chuyện này, tỷ biết là đệ lo lắng cho tỷ, nhưng mà.. tỷ thật sự không bị tổn hại chút nào!


- Tỷ nói vậy thì đệ mới yên tâm! Cũng may lần này có Thanh Y giúp đệ nghĩ cách, chứ nếu không đệ chẳng biết trông cậy vào ai! Đến quan phủ còn phải hết cách.


- Vậy là.. người cứu tỷ là Thanh Y sao? Bảo sao tỷ cứ thấy lạ!


Thanh Y lắc đầu:


- Thực ra muội đâu tài giỏi đến thế. Là nhờ Diệp công tử cả đấy!


- Diệp công tử?


- Diệp công tử là bằng hữu của đại ca muội, nghe đồn y là một nam nhân tài giỏi và có sự giao thiệp rộng rãi!


Nam Cung Tĩnh Như bất ngờ nắm lấy bàn tay mềm mại của Thanh Y, con ngươi lúc này như được bao phủ bởi làn nước ấm. Trong lòng chứa cả thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại chỉ thốt lên được một câu:


- Thanh Y, đa tạ muội! Ơn này tỷ sẽ mãi khắc ghi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#20042000