. Chương 2: "Mình chia tay rồi đấy"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

. Ngày hôm sau, tầm 8h thì có điện thoại, mở lên coi thì lại là anh ta, tôi không bắt máy, thế là anh ta cứ gọi đi gọi lại cả mấy chục cuộc, tôi phiền quá nên bắt máy.

"Này ? Anh đừng làm phiền tôi nữa được không ?"
"Ăn sáng chưa ? Đừng uống sữa liền nhé ? Đau bụng đấy"
"Anh là đang quan tâm tôi à ?" Tôi có chút bất ngờ, không phải là đã chia tay rồi sao, đây cũng là những câu hỏi han của anh và tôi khi còn yêu nhau nữa.
"Đúng, anh biết bụng em không tốt, ăn uống như thế sẽ đau bụng"
"Tôi lớn rồi, tự biết phải làm gì, ăn uống ra sao, không cần anh phải quản" Lần này thì hốc mắt tôi đã nóng lên.
"Ừ, vậy nhớ ngủ sớm nhé ? Mai em thi phải không ? Nhớ ôn bài kĩ nhé, đi thi đọc kĩ câu hỏi, đừng hấp tấp mà để sai nhé, anh biết em sẽ không để bị sai đâu, cố lên em nhé ?"
"Tại sao ? Tại sao anh lại như thế...Anh còn muốn gì ở tôi nữa chứ ?"
"Em à, mình chia tay rồi đấy !" Lần này thì tôi đã khóc, nước mắt rơi thật rồi.

. Lại là câu nói đó, anh ta lại như thế, thì mình chia tay rồi, quan tâm nhau làm gì ? Gọi điện cho tôi làm gì ? Gọi rồi lại nói với tôi những câu đó. Anh cho tôi bình yên không được à ? Sao anh cứ thích làm tôi đã đau khổ lại phải đau hơn thế hả ? Khốn nạn !!

. Ngày hôm sau, vẫn là cuộc điện thoại đó, vẫn là anh ta, tôi bắt máy.

"Tôi van anh đấy, đừng gọi làm phiền tôi nữa, anh thấy mệt không ? Tôi mệt lắm rồi."
"Em cho con Abby ăn chưa ? Đồ ăn hôm bữa anh mua cho nó còn không ?"
"Tôi đem cho người khác nuôi rồi"
"Sao lại thế ? Abby là anh mua cho em mà ?"
"Chẳng việc gì mà tôi phải giữ nó cả"
"À ừ...Mà em này...Mình chia tay rồi đấy..."*Tút tút*

. Cuộc trò chuyện kết thúc, tôi ngồi bịch xuống sàn nhà, vuốt ve con Abby rồi nói.

"Anh ấy làm như vậy là sao hả Abby ? Anh ấy có biết những ngày qua tao đã phải cố gắng gạt đi hình ảnh của anh ta trong đầu tao không ? Tại sao anh ấy lại như vậy...?"

. Tôi chẳng đem con mèo này cho ai cả...Làm sao mà cho được...Nó là của anh tặng tôi mà...

. Ngày hôm sau lại tới, anh ta vẫn gọi điện, quan tâm tôi, tôi vẫn cứ bắt máy.

"Alo, tôi không uống sữa liền sau khi ăn, tôi cho Abby ăn rồi"
"Sao hôm qua em nói là đem Abby cho người khác rồi, em vẫn dở trong phần nói dối nhỉ ? Ngốc quá"
"Tôi..."
"Ah~ trời hôm nay lạnh thật đấy, lấy cái áo lông thú màu trắng bữa anh mua cho em mặc vô đi, làm bằng lông thú nên ấm lắm đấy"
"Ừ"
"Nhà còn sữa bột không ? Trước khi đi ngủ nhớ pha uống cho dễ ngủ nhé ? Đừng có viện cớ không ngủ được rồi onl face tới tận sáng đó"
"Ừ"
"Hôm nay ngoan thế ? Không mắng anh à ?"
"Ừ"
"Ừ, thôi anh cúp máy nha, em ngủ sớm đi, ngủ ngon, à mà, mình chia tay rồi nhỉ ?" *Tút tút*

. Hôm nay em không mắng anh...Không phản ứng...Vì lòng em đau...Anh nói chia tay mà anh cứ quan tâm em như thế...Có gì thì anh nói đi...Em không phải người dễ nhận ra tất cả...

. Ngày hôm sau lại tới, chẳng hiểu trong lòng tôi bồn chồn chờ mong cái gì, dù chia tay rồi mà lòng cứ rối như tơ bương, đang rối bời thì có tin nhắn tới, tôi mở lên coi. 

*Bạn có một tin nhắn từ Hoàng Thượng <3*
"Em ơi đến bệnh viện đi, thằng Phúc nó chết rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro