Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có phải bước khởi đầu không quanh minh liền bị phủ nhận mọi năng lực, khắp nơi bị chống đối. Đến lúc phải đem giao bản thảo bản vẽ cho khách hàng xem, Phương lại nhận được lời từ Hoa là vẫn chưa xong. Nàng muốn bình tĩnh không bực dọc cũng không được. Nhưng lại muốn phát bực cũng không có thời gian, hạn gặp đã vốn gấp lắm.

"Chị có thể có trách nhiệm một chút được không. Rõ ràng hợp đồng này chị nhận giao cho chị phụ trách, đến hạn chót chị lại nói chưa xong?? Nếu khách hàng không chịu cho dời lại, tổn thất của công ty ai chịu?"

"Tôi xin lỗi, chuyện lần này thực sự là vì lí do cá nhân của tôi mới không hoàn thành được. Tôi cũng nộp đơn xin từ chức lên trên. Phí bồi thường gì đó...." Hoa ngập ngừng, lời nói là xin lỗi nhưng trên gương mặt không có nét hối hận.

Phương nhìn Hoa, cơn tức dồn ép lại phải dồn nén, đôi mắt cũng đỏ ngầu "Giám đốc nói chị làm việc rất tốt, là người có năng lực, tài năng. Chị trước đó cũng không phải người thiếu trách nhiệm như vậy."

Hoa cười nhạt, nàng nâng mắt muốn nhìn xem cô trưởng phòng trẻ này rốt cuộc muốn dùng lời gì khuyên chính mình. Chính mình rõ ràng đã gắn bó với bộ phận này ngay từ đầu, cố gắng nỗ lực, phấn đấu, kết quả lại không được bồi đáp xứng đáng. Khi không xuất hiện một con nhóc chen ngang giành vị trí nên là của nàng. Không cam tâm lâu dần thành bất mãn.

"Chị rất không phục đúng không?" Phương bước ra khỏi ghế của mình, đi lại đứng trước mặt Hoa "Ngồi vào chiếc ghế đó chị cảm thấy bản thân sẽ tăng thêm phần quyền lực? Hay tiền bạc?"

Nàng không cảm nhận được, chỉ thấy từ khi ngồi vào đó nàng tăng thêm phần trách nhiệm mà không phải hai thứ kia. Quyền lực nàng không có cũng không cần, nàng không được cấp dưới ủng hộ, chuyện gì cũng gần như chính bản thân nàng làm. Còn phải tranh thủ làm cho đến 200% hoàn hảo, nếu không muốn vô tình đi ngang qua phòng làm việc lại nghe được mấy lời xì xầm của cấp dưới về chính nàng.

Có lẽ Hoa khác nàng, hoặc bất kì người nào đó cũng sẽ khác nàng. Khác từ cái nguyên nhân cơ bản khi vào công ty làm cho đến những nỗ lực trong công việc. Cho nên tâm lý đối với chiếc ghế kia không giống nàng.

"Mặc kệ chị tin hay không, ngay từ đầu tôi không có ý muốn ngồi vào đây. Càng không có ý muốn tranh gì với chị. Chị ở trước mặt cấp dưới kết bè kéo phái, lôi kéo mọi người chống đối tôi, tôi đều biết nhưng không nói vì tôi hiểu khi không có một con nhóc là cấp trên của mình thì rất khó mà phục. Tôi thông cảm được điều này. Nên chưa từng lấy cương vị cấp trên ra ép buộc mọi người làm điều gì. Mong muốn chị ít nhất không vì khó chịu mà ảnh hưởng kết quả công việc. Nhưng cuối cùng, điều chị vi phạm, không phải là điều lệ công ty, hợp đồng công ty, mà chính là lương tâm, trách nhiệm công việc của chị."

Phương hấp hấp mũi, Hoa không cam lòng thì nàng cũng chịu uất ức không ít. Vô cớ bị mẹ An đẩy lên vị trí đầu sóng ngọn gió, có bao nhiêu vinh quang nàng không biết, nhưng mệt mỏi cùng áp lực đè ép nàng đến không ngừng. Nàng gần như không có được thời gian nghỉ ngơi đúng nghĩa. Đừng nói đến thời gian để làm việc riêng. Ngay cả một tuần An về vừa rồi, thời gian An bên cạnh nàng cũng dành bớt ra vừa làm việc vừa nói chuyện với An.

Nàng nói như hết lời, kết quả Hoa vẫn không nói gì đáp lại "Hiện tại tôi nói gì sợ là chị cũng không nghe lọt tai. Tôi không biết chị có tài lực thế nào, nhưng muốn tự mình đi bồi thường hợp đồng lần này sợ không đơn giản như chị nghĩ. Công việc tôi thật sự còn rất nhiều nên không cách nào giúp chị làm chuyện này. Nên hy vọng trong hơn mười hai giờ đồng hồ kế tiếp này chị có thể hoàn thành bản thảo."

Hoa ra khỏi phòng, Phương mới ngồi xuống ghế sô pha ở đó mà không phải là chiếc ghế làm việc kia. Hai mắt chỉ vừa nhắm lại điện thoại lại vang lên. Nghe xong cuộc gọi, nàng mới nhìn thời gian, suýt nữa thì quên mất hôm nay đã hứa phải về nhà, nàng nhanh chóng ngồi lại bàn, làm nốt phần việc đang dở để còn đi kịp bắt chuyến xe cuối có thể trở về.

Nàng do dự không muốn về ngay lúc này, nhưng còn nhớ chuyện lần trước Khải gặp và nói với nàng về cuộc gọi của ba. Phương vừa lo lắng công việc, vừa lo lắng việc riêng, bỗng chốc cảm thấy như khí lực bị rút hết.

Phương nhăn nhó đứng ở bến xe, xe về thẳng đường nhà nàng mỗi ngày chỉ chạy đúng 3 chuyến, hiện tại chuyến xe cuối cùng không còn kịp, điện thoại đã có vài cuộc gọi nhỡ từ mẹ, nàng không bắt bởi không biết nghe máy rồi sẽ nói gì.

"Hey, Phương" Ngọc đóng cửa xe, bước lại chỗ Phương đang đứng. Trên người còn đang mặc trang phục công sở như muốn nói bản thân chỉ vừa mới tan tầm. Phương nhìn nàng, nét mặt căng thẳng hơi giãn ra một chút nhưng cũng không quá thoải mái.

"Chị đi đâu đây?"

"Có việc đi ngang đây, còn em? Về nhà sao?"

Phương không phủ nhận, đồng thời nàng cũng đang tìm cách, có lẽ tốt nhất chính là bắt một chuyến xe đến thị trấn sau đó lại đi xe máy trở về nhà.

Nhìn bộ dạng chần chừ không giống như sẵn sàng trở về, Ngọc không có ý định về, lại lên tiếng.

"Không có vé hay đang đợi ai?"

"Em trễ xe, đợi chuyến xe khác" nàng cũng không nói cho Ngọc biết bản thân đã không kịp chuyến cuối cùng.

Ngọc đưa tay bắt lấy túi xách của Phương, chân dài nhanh chóng bước đến xe mình, tay còn lại kéo lấy tay Phương "Lên xe đi chị đưa em về, giờ này em còn chưa lên xe là muốn đi xe đêm sao. Nguy hiểm lắm"

Phương muốn từ chối nhưng lời Ngọc nói không phải không có lý, còn một lý do khác nữa là nàng nhìn thấy trên bàn tay đang nắm tay mình của Ngọc có điều chọc nàng tò mò.

Chiếc nhẫn kim cương khiến nàng chói mắt. Nàng nghi hoặc, chiếc nhẫn kia là chính Ngọc mua hay của ai đó tặng. Nếu bản thân Ngọc mua, cô gái này không khỏi quá làm nổi đi, nhưng chuyện này vốn không giống như phong cách thường ngày của Ngọc. Nói vậy hẳn là của người khác tặng đi. Không phải chỉ có đàn ông mới tham lam, phụ nữ cũng có lòng tham cùng ích kỉ. Ngọc đối tốt với nàng, hiện tại tiếp nhận người khác, nói nàng không có gì là giả.

Đợi lúc nàng tỉnh táo, xe Ngọc đã chậm rãi rời khỏi bến xe, hướng về đường đi nhà nàng mà lăn bánh. Cảm thấy không khí có phần yên ắng, Ngọc lên tiếng

"Em về thăm nhà hay là có việc gì?"

"Không, em chỉ là thăm ba mẹ"

Ngọc gật đầu, lại nghĩ không biết phải nói tiếp gì, lần nữa trong xe chìm vào im lặng. Xe được một lúc, lại là Ngọc cất tiếng phá vỡ sự trầm mặc "Em muốn nghe nhạc không?"

Phương mơ hồ nhớ đến lần kia nàng cùng An đi du lịch. Khi mà nàng và An lúc ấy chỉ hơn những người xa lạ ở việc gặp nhau được vài lần. An cũng nhẹ nhàng hỏi nàng muốn nghe gì đó không. Còn nhiệt tình đưa hẳn điện thoại cho nàng khi nàng không tìm được đĩa nhạc mà nàng thích. Nàng hiện tại thực sự nghi ngờ An vốn chính là người giỏi bày mưu tính kế mà không phải một người đơn thuần như nàng vẫn nghĩ. Từng bước thiết kế, đặt bẫy để nàng vô ý vô thức sa chân.

Nghĩ đến An, Phương cảm thấy An như một lăng kính nhiều mặt, có lúc An cư xử như là người lớn tuổi gia trưởng, khó tính, có lúc là một người phụ nữ ôn nhu, dịu dàng, cũng có đôi khi chính là một đứa trẻ mới lớn vô lý, ngang ngược. An còn có một mặt yếu ớt khiến bản thân một người vốn yếu đuối như nàng bỗng chốc muốn mình mạnh mẽ để che chở cho An.

Có lẽ là không đúng cho lắm khi lúc này bản thân nàng lại nhớ đến An, khi biết người bên cạnh là Ngọc, mà vừa nãy bản thân còn vì nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên tay Ngọc chọc cho khó chịu. Thế nhưng khi mà áp lực khiến nàng mệt mỏi nên theo một cách bản năng nhất nàng sẽ nghĩ đến nơi khiến tâm tư nàng được yên bình. Từng chút từng chút về An như một dòng nước mát rót vào trong tâm hồn đang dần khô cạn sinh khí của nàng.

Chỉ là đến lúc này Phương vẫn không nghĩ ra được nếu An đã tài giỏi như thế, bối cảnh cũng tốt như thế, cớ gì con mồi để An thiết kế bẫy rập lại chính là nàng. Nàng không tin thứ gọi là vừa gặp đã yêu, cũng không cảm thấy những lần gặp An ban đầu nàng đủ tốt để có thể có thứ là lâu ngày sinh tình. Còn nếu nói An vì lần tai nạn kia nàng thay An nhận thương tích khiến An cảm động thì cũng có cách nói ngược lại, không vì nàng An cũng không gặp tai nạn. Cho nên chung quy nàng vẫn không hiểu được. Mà có lẽ chuyện tình cảm là thứ phi thường mơ hồ cùng khó hiểu đi. Môi nàng hơi giơ lên, quên mất phải trả lời câu hỏi của Ngọc.

"Em... nghĩ tới An sao?"

Ngọc đợi hồi lâu cũng không nghe được Phương lên tiếng. Nàng đưa mắt nhìn sang mới thấy Phương đang mỉm cười ngọt ngào, hai mắt vốn đang nhìn phía trước lại như cố nhìn xuyên thấu qua tất cả để nhìn đến một hình ảnh nào khác.

Có đôi khi cảm giác lặp lại thương tổn ở cùng một chỗ không đau đớn như người ta vẫn nghĩ. Cũng có đôi khi cách đối phó tốt nhất với những thương tổn kia chính là cười nhạt cho qua.

Muốn trách chỉ có thể trách đúng người, lại không đúng thời điểm, nên sai toàn bộ.

"Xin lỗi" Phương ngượng ngùng, nàng liền đổi chủ đề, dẫn dắt nhanh đến thứ mà nàng đang tò mò "Chiếc nhẫn thật đẹp?" là chị mới mua sao?

"Em thấy nó đẹp à?" Ngọc nâng tay đưa hướng lên mắt nhìn, nàng cười nhưng nhìn không ra được là cười.

"Đẹp thật mà" Phương bổ sung

Ngọc đặt lại tay xuống vô lăng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn, cũng không tiếp tục nhìn đến chiếc nhẫn mà hướng về phía trước, giọng nói không mặn không nhạt. Không tuyên cáo cũng không tố khổ "Là của Phúc chọn, anh ấy cầu hôn chị" và không cần nói nhiều, nàng đeo vào tay nghĩa là nàng đã đồng ý lời cầu hôn kia.

Có nhiều người thực sự bất ngờ vì lời cầu hôn đường đột của Phúc cùng sự chấp thuận dễ dàng của Ngọc. Bẵng đi một thời gian không cùng nàng liên lạc, vì người lớn, vì công việc hai người lần nữa giao lưu, Phúc nói ai biết ngọn lửa gì đó trong lòng lại cháy. Lần này chính là thiêu rụi hết thảy mà không giữ lại được, Phúc liền muốn hoặc là cháy rụi để trùng sinh, hoặc là cứ như vậy mà tiêu tàn. Nên mạo hiểm, không phải là theo đuổi, liền trực tiếp cầu hôn. Phúc làm Ngọc bất ngờ, một bộ công tử đào hoa như Phúc lại có thể si tình như thế sao? Một thương nhân như Phúc, lại có thể mạo hiểm đánh cược như thế sao?

Thế nhưng bản thân nàng cũng khiến cho Phúc bất ngờ không ít khi không nghĩ quá lâu, nàng đã đưa tay cho Phúc đeo vào chiếc nhẫn cho mình. Phúc bất ngờ, ba nàng bất ngờ, Phương bên cạnh chắc chắn cũng bất ngờ. Mà bản thân nàng khi ấy cũng bất ngờ không kém những người này.

"Em ngạc nhiên tới mức không nói được lời nào?"

Phương hoàn toàn bị Ngọc khiến cho nghẹn lời. Nàng bỗng muốn Ngọc dừng xe, kéo Ngọc đối diện nàng để hỏi Ngọc rốt cuộc đang chơi đùa lớn gì vậy. Chỉ là giọng điệu mang vẻ cười cợt nhưng nét mặt nhìn ngang nghiêm túc của Ngọc để cho Phương biết Ngọc mười phần nghiêm túc.

"Quả thực ngạc nhiên, còn là vô cùng ngạc nhiên. Chuyện khi nào vậy?"

Ngọc nhíu mi, môi hơi mím như cố đè nén gì đó. Vài phút sau mới chậm rãi thuật lại chuyện cho Phương nghe.

Phương im lặng lắng nghe, nàng không rõ trong lòng mình lúc này là cảm xúc gì. Mà Ngọc, vốn vẻ mặt bình thản cũng không biết tâm trạng bản thân hư không đến mức nào. Nói với người mình thương rằng bản thân sẽ kết hôn với người khác là cỡ nào bi thương.

Phương không dằn được, lên tiếng hỏi "Chị tại sao lại vội vàng quyết định như vậy?" nàng lúc này hoàn toàn là suy nghĩ cho cuộc sống hôn nhân sau này của Ngọc. Không có tình yêu thì có thể duy trì được bao lâu?

"Em là lo sợ quyết định này của chị đưa ra trong lúc bản thân không thực sự đúng đắn? Không, thực ra rõ ràng cùng đúng đắn hay không không phải do thời gian suy nghĩ nhiều hơn quyết định. Có khi ngày này qua tháng nọ người ta cũng không tìm ra được lối đi cho mình, lại có khi chỉ cần trong nháy mắt người ta lại nhìn thấu được tất cả, biết được chuyện gì nên làm."

Phương không nói gì, có thể nàng thực sự lo xa, Ngọc không phải người nóng vội mà quyết định. Hơn nữa, Phúc là người tốt.

"Phúc, anh ấy đã đợi chị lâu lắm. Chị trước đây không nhìn thấy được chờ đợi như vậy là có bao nhiêu kiên nhẫn cùng nỗ lực. Đến khi bản thân nếm được mùi vị chờ đợi, mới biết được khổ trong đó là như thế nào. Chị cũng không nên nhẫn tâm nữa, đúng không?"

"Chị như vậy không phải là ép buộc mình sao?"

"Không phải, chị không ép buộc mình, chị tình nguyện. Tình nguyện chấp nhận, tình nguyện buông bỏ. Em biết không, không phải sự chờ đợi nào cũng tốt."

Phương nghe được ẩn ý của Ngọc, trong lòng dâng lên một phen ê ẩm. Nàng cũng từng nói với Ngọc không cần trông đợi gì ở mình, hiện tại Ngọc đã nhận ra sao? Nhưng cũng không nên bóng gió nói cho nàng biết như thế.

Hẳn là không phải là con gái thì sẽ hiểu được tâm tư của con gái

"Có lúc không làm gì cả, chỉ chờ đợi thôi cũng là một chuyện vô đạo đức." đôi mắt Ngọc phủ một tầng sương mỏng, không ai biết nàng lần nữa buông xuống cảm tình thật lòng của nàng là có bao nhiêu đau đớn. Nàng không có nhiều bạn, càng không có bạn thân. Nàng không cùng ai chia sẻ, chỉ chính nàng gặm nhấm lấy cái khổ kia "Kết quả mà bản thân mình chờ đợi lại chính là chuyện tan vỡ của một người khác, rõ ràng vô đạo đức đúng không? Cho nên không nên đợi, cũng không có tư cách đợi chờ một chuyện như vậy."

Ngọc hấp hấp mũi "Vốn không thể được chung sống cùng với người mình thương, thì cùng người thương mình đã là hạnh phúc nhất rồi, đúng không?"

Ngọc nói không sai, Phương lẩm nhẩm lại lời của Ngọc, nghe được Ngọc hỏi mình, Phương nhẹ gật đầu. Nhưng bản thân nàng biết, nếu được cùng người mình thương thì sẽ hạnh phúc hơn.

"Em còn chưa chúc mừng cho chị" Ngọc dừng xe, quay mặt sang Phương, nhoẻn miệng cười.

Phương không dè dặt nữa mà ôm lấy Ngọc "Chị nhất định sẽ hạnh phúc."

"Em cũng vậy"

Nước mắt xoạt ra lặng lẽ rơi xuống, là buông tay, là tiếc nuối, cũng là chúc phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bachhop