Part 25 - 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25

Thời điểm khi Trịnh Duẫn Hạo rời giường đi đến phòng khách, sinh ra một loại hạnh phúc làm cho hắn cảm thấy vô cùng lỗi giác, Kim Tại Tá ngồi ở trên bàn cơm uống sữa, mà Kim Tại Trung ở đối diện đang mặc tạp dề chiên trứng, không biết đang làm chuyện gì buồn cười, vẻ mặt cười đến thoải mái, Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy đây chính là cuộc sống hắn muốn. Nhưng khoảnh khắc tốt đẹp lại ngay tại hình ảnh Kim Tại Trung nhìn thấy hắn liền tan biến .

"Trịnh tổng rốt cục cũng thức dậy a." Kim Tại Trung biểu tình lãnh đạm cấp tốc thuyết minh tâm tình cậu đang vô cùng khó chịu.

"Ừm, tối hôm qua cám ơn em và tiểu Tá."

"Hừ, dùng khổ nhục kế cũng không biết ngượng."

"Tại Trung, anh cũng muốn một cái trứng chiên như vậy." Trịnh Duẫn Hạo tự giác đi đến bên cạnh Kim Tại Tá ngồi xuống.

"Thật có lỗi, trong nhà không còn trứng nữa. Trịnh tổng muốn ăn bữa sáng thì hãy quẹo trái năm thước, đển nhà hàng tự mình giải quyết đi."

"Tại Trung ~ dạ dày của anh còn đau." Trải qua chuyện tối hôm qua, Trịnh Duẫn Hạo cho ra kết luận, Kim Tại Trung vẫn còn đau lòng vì hắn, nhận lỗi thì sao chứ? Chỉ cần có thể ôm được mỹ nhân về, biện pháp gì không thể dùng? Cái quan trọng nhất chính là kết quả!

"Trung Trung, không cần tùy hứng ." Kim Tại Tá đối với Trịnh Duẫn Hạo chung quy mà nói vẫn không hề bài xích, không biết vì cái gì, còn có chút cảm giác quen thuộc, có lẽ nguyên nhân là vì diện mạo tương tự? Thấy Kim Tại Trung có chút cố tình gây sự, Kim Tại Tá vẫn là quyết định giúp Trịnh Duẫn Hạo một phen, dù sao tổng tài của Yun's nếu có thể hài hòa ở với nhau thì đối với KIM cũng rất có lợn.

Trịnh Duẫn Hạo cũng không biết trong lòng Kim Tại Tá nho nhỏ lại ôm tâm tư nhiều như vậy, thấy nhóc mở miệng nói giúp mình, chỉ làm cho hảo cảm của hắn đối với Kim Tại Tá càng thêm sâu, bày ra một bộ dáng ông chú tốt, sờ sờ cái đầu nhỏ của nhóc: "Vẫn là tiểu Tá tốt, Tại Trung, em giáo dục con không tồi, rất giống với anh lúc nhỏ." Một câu lại thành công làm cho Kim Tại Trung mặt đen ba phần, giống em gái anh!

"Tiểu Tá? Hừ, con tôi với anh rất quen thuộc hả, nhanh lên ăn rồi cút đi." Kim Tại Trung đem trứng chiên đã muốn cháy xém đặt trước mặt hắn, Trịnh Duẫn Hạo nháy nháy mi, quả nhiên Kim Tại Trung sẽ không chiều theo ý hắn, bất quá cũng may trứng chiên này không có bỏ thêm ớt nên cũng có thể ăn vào miệng được.

Kim Tại Trung đang muốn ngồi xuống ăn bữa sáng, chuông cửa vang lên, kỳ quái nghĩ Trầm Xương Mân lần này động tác như thế nào lại nhanh như vậy? Mang theo nghi vấn mở cửa, Kim Tại Trung còn chưa thấy rõ người trước mặt đã bị tông một cái choáng váng mặt mày.

"Tiểu Tại Tuấn. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Em rốt cục đã trở lại. . . . . . Hữu Thiên học trưởng rất nhớ em. . . . . ." Phác Hữu Thiên ôm cứng người Kim Tại Trung, giống như một con gấu.

Kim Tại Trung trên mặt hiện ra vô số hắc tuyến, trực tiếp nhấc chân đem Phác Hữu Thiên đá văng, Phác Hữu Thiên không kịp phản ứng, trực tiếp ở trên mặt đất lăn hai vòng, còn muốn làm không rõ tình huống trước mắt.

"Vì sao anh ta lại tới đây!" Kim Tại Trung căm tức nhìn Trịnh Duẫn Hạo, tới một người không đủ còn muốn gọi giúp đỡ sao? !

"Anh kêu nó đem hợp đồng tới." Trịnh Duẫn Hạo sờ sờ cái mũi.

"Trịnh Duẫn Hạo, vài năm không gặp, anh già cả lú lẫn sao, hợp đồng tôi sẽ không ký, nhà của tôi cũng không phải ai muốn tới thì tới. Hai người các anh lập tức cút khỏi nhà tôi Lập tức!"

Thấy Kim Tại Trung lửa giận lớn như vậy, Phác Hữu Thiên có chút tim đập nhanh, kỳ quái nghĩ hai ngày nay Trịnh Duẫn Hạo chẳng lẽ còn chưa thu phục được? Tuy rằng biết Kim Tại Trung hiện giờ tính cách biến hóa rất lớn, bất quá sự biến đổi này cũng quá. . . . . . Phác Hữu Thiên đưa cho Trịnh Duẫn Hạo một ánh mắt xin giúp đỡ, nhưng Trịnh Duẫn Hạo hiển nhiên chính mình cũng lực bất tòng tâm.

"Ha hả, tiểu Tại Tuấn, nhiều năm không gặp như vậy, tôi là Hữu Thiên học trưởng a, không nhớ rõ tôi hả?" Phác Hữu Thiên cười nịnh nọt.

"Tôi là Kim Tại Trung, không phải Hàn Tại Tuấn." Kim Tại Trung lạnh lùng nói.

"Ách, Tại Trung a, cậu là không phải đối với tôi cùng Duẫn Hạo có hiểu lầm gì a?" Kim Tại Trung cũng không đáp lời chỉ khoanh hai tay nhìn hắn, Phác Hữu Thiên bị ánh mắt của cậu làm cho cứng người, lời nói tiếp theo cũng không biết nên nói như thế nào, nhìn đến Kim Tại Tá ở trên bàn ăn ăn bữa sáng, liền cứng ngắc mà nói sang chuyện khác, cũng không nghĩ lại chạm đến kíp nổ của Kim Tại Trung: "A, đứa nhỏ này là con của cậu sao? Bộ dạng rất giống cậu với Duẫn Hạo, các người khi nào thì. . . . . ."

"Đúng không, tôi cũng nghĩ là rất giống, tiểu Tá, nhóc có thể thật sự là con chú cũng nên." Trịnh Duẫn Hạo không biết sống chết đột nhiên chen vào nói, Kim Tại Tá không nói gì, Kim Tại Trung mặt lại hoàn toàn biến đen.

"Giống em gái anh! Trịnh Duẫn Hạo lập tức mang theo trợ lý nhiều chuyện của anh cút." Không để ý Kim Tại Tá còn ở hiện trường, Kim Tại Trung bạo phát.

"Ca, sáng sớm cửa như thế nào lại không đóng, ơ, Phác trợ lý sao anh lại tới đây? Ách, Trịnh tổng anh cũng đến a. Tại Trung ca, các người đây là. . . . . ." Sáng sớm bị Kim Tại Trung CALL Trầm Xương Mân vội vàng tới, lại nhìn thấy hai người ngoài dự kiến, càng kỳ quái chính là trên người Trịnh Duẫn Hạo mặc, ách, cư nhiên là quần áo của mình để ở nhà Tại Trung. . . . . . Không khí như thế nào quỷ dị như vậy?

"HI, Trầm trợ lý, tôi là đến đưa hợp đồng." Phác Hữu Thiên biết chính mình đạp trúng mìn, vội vàng tìm cho mình một đường lui, thuận tiện lệch vị trí đứng ở bên cạnh Trầm Xương Mân.

"Hợp đồng?" Trầm Xương Mân quay đầu nhìn Kim Tại Trung, kỳ quái, không phải không hợp tác sao?

"Chú Xương Mân, chú tới rồi. Ăn bữa sáng không? Nếu chưa ăn gì thì trước lại đây ăn sáng đi." Kim Tại Trung còn chưa kịp trả lời Trầm Xương Mân, Kim Tại Tá một câu lại cải biến vận mệnh, quả nhiên Kim Tại Tá vĩnh viễn là tồn tại bình tĩnh nhất, cũng là tồn tại duy nhất có thể thay đổi được tình hình. . . . . .

26

Bởi vì một câu của Kim Tại Tá, chiến hỏa sắp bùng nổ dễ dàng bình ổn, biến thành năm người cùng nhau ngồi ở trên bàn cơm dùng cơm. Bởi vì Trầm Xương Mân đã đến, Kim Tại Trung lại làm thêm hai cái bánh sandwich, nhưng đều cho vào đĩa ăn của Trầm Xương Mân, đó là bữa sáng chuẩn bị trước cho y.

Trịnh Duẫn Hạo cùng Phác Hữu Thiên có chút đố kỵ mà nhìn chằm chằm Trầm Xương Mân, nhớ đến năm đó tiểu Tại Tuấn luôn chuẩn bị cho mình mỗi ngày hai phần cơm hộp, hiện tại lại lưu lạc đến nông nỗi này, đối lập với miếng trứng cháy xém trông vô cùng thê thảm trên đĩa của mình, quả thực là trực tiếp từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Trịnh Duẫn Hạo cùng Phác Hữu Thiên tầm mắt sắc bén, khiến cho Trầm Xương Mân không thể bỏ qua."A, Trịnh tổng với Phác trợ lý cũng muốn ăn sandwich sao?" Trầm Xương Mân đem đĩa của mình hướng về phía Trịnh Duẫn Hạo và Phác Hữu Thiên bên kia đẩy đi, sandwich Kim Tại Trung đã cắt thành những khối nhỏ, muốn chia cũng dễ dàng.

Trịnh Duẫn Hạo cùng Phác Hữu Thiên muốn thò tay, lại bị Kim Tại Trung nhìn như vô tình nhưng kì thực là đang nghiến răng trừng mắt nhìn, ngoan ngoãn ăn trứng chiên của mình, Kim Tại Trung vừa lòng mà dương dương tự đắc khóe miệng: "Xương Mân a, hai ngày nay cậu vất vả , ăn nhiều một chút, không đủ ca lại làm cho cậu." Một câu ôn nhu hòa ái làm cho Trịnh Duẫn Hạo bóp cổ tay, làm cho Phác Hữu Thiên ủy khuất, làm cho Trầm Xương Mân thụ sủng nhược kinh, làm cho Kim Tại Tá không nói được gì. Bữa sáng trong bầu không khí quỷ dị, làm cho Trịnh Duẫn Hạo, Phác Hữu Thiên cùng Trầm Xương Mân đều có chút nếm không ra hương vị.

Nếm qua bữa sáng, Trịnh Duẫn Hạo cùng Phác Hữu Thiên rốt cục bị Kim Tại Trung không lưu tình chút nào đuổi ra khỏi cửa, mà Kim Tại Trung mang theo Kim Tại Tá cùng Trầm Xương Mân hất mặt mà đi, lưu cho hai người bọn họ một chuỗi bực bội dài dằng dặc.

"Duẫn Hạo, xem ra phải đánh thật lâu dài . Tiểu Tại Tuấn rất có khí thế từ nhược thụ biến thành cường công." Phác Hữu Thiên nhìn Kim Tại Trung lái Lamborghini kiên quyết rời đi, có một loại cảm khái, "Chọn xe cũng khí phách đắt đỏ như vậy."

"Cường công? Kể chuyện cười gì vậy, tôi rất nhanh sẽ làm cho cậu ấy ngoan ngoãn nằm ở dưới thân mình, mặc kệ cậu ấy là Hàn Tại Tuấn hay là Kim Tại Trung, đều chỉ có thể là người của Trịnh Duẫn Hạo tôi." Trịnh Duẫn Hạo lạnh nhạt nói, hoàn toàn đã không còn ôn nhu như lúc ở nhà Kim Tại Trung, xoa một quyền trên mặt vừa rồi lại bị Kim Tại Trung đánh, một phải một trái hai khối đen tím, cái này có thể xem như đối xứng , ở trên cái mặt lạnh kia của Trịnh Duẫn Hạo, có chút hương vị buồn cười nói không nên lời.

"Đi thôi, tôi mang cậu đi thoa chút thuốc, vết bầm sẽ không còn nữa. May mắn tôi vừa rồi tránh kịp, bằng không khuôn mặt này sẽ bị hủy giống như cậu, tôi cuối cùng xem như cũng hiểu vì cái gì mỗi lần cậu gặp tiểu Tại Tuấn xong trên mặt liền có nhiều hơn một một khối bầm đen, thật sự là tự thân rước khổ a." Phác Hữu Thiên nhớ tới bộ dáng siêu bạo lực vừa rồi kia của Kim Tại Trung, trong lòng phát lạnh, nếu không phải chính mình trốn mau, trên mặt hiện tại cũng khẳng định sẽ bị thương, đáng tiếc tuy rằng tránh thoát nhưng lại thực không hình tượng mà ở trên mặt đất lăn hai vòng, sáng sớm chính mình đã muốn ở trong nhà cậu ấy lăn bốn vòng! Nhưng mà còn tốt hơn phải đem cái mặt bầm đen đi ra đường, Phác Hữu Thiên nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo biểu tình thống khổ mà xoa chỗ bị bầm, trong lòng âm thầm cũng có chút đồng tình.

"Xương Mân, tôi bảo cậu chuẩn bị vài thứ cậu làm xong chưa?" Kim Tại Trung đem Kim Tại Tá đặt ở văn phòng của mình, kéo Trầm Xương Mân đến một bên nói.

"Ân, ở trong này. Nhưng mà ca, người của chính phủ bên kia không dễ chọc, nếu bị phát hiện, hậu quả. . . . . ." Trầm Xương Mân từ trong túi quần lấy ra một gói đồ.

"Tôi biết, tôi sẽ cẩn thận không cho đám cáo già đó phát hiện. Ngày hôm qua đàm phán với Thôi thị đã bị Trịnh Duẫn Hạo phá hủy, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta." Kim Tại Trung từ trong tay Trầm Xương Mân tiếp nhận gói đồ kia nhìn cũng không nhìn liền bỏ vào túi của mình.

"Ca, bằng không hay là để em thay anh đi đi." Trầm Xương Mân vẫn thực lo lắng.

"Cậu đi thay tôi thì sẽ tốt hơn sao, lão nhân kia coi trọng là tôi không phải cậu, cậu không thể đi." Kim Tại Trung không chút khách khí quăng cái xem thường, "Yên tâm, anh của cậu rất bình tĩnh, cậu nhớ rõ trước tiên đem người an bài cho tốt chờ tôi gọi đến."

"Em đã liên hệ tốt rồi, nhưng mà. . . . . ."

"Được rồi, không có nhưng mà. Xác định thời gian chỗ khách sạn một lần nữa, chờ tôi đưa cáo già kia vào sẽ gọi điện thoại." Kim Tại Trung vỗ vỗ bả vai Trầm Xương Mân, xoay người quay về văn phòng.

"Được." Trầm Xương Mân nhìn thấy bóng dáng Kim Tại Trung, vô cùng hy vọng lần này Trịnh Duẫn Hạo có thể lại ngăn cậu lại.

"Trung Trung, chúng ta giữa trưa không trở về nhà ăn cơm sao?" Kim Tại Tá ngồi ở trên sô pha ôm IPAD của mình, thấy Kim Tại Trung trở về đầu nâng nâng lên.

"Ừ, ba đã gọi đồ ăn bên ngoài, là cửa hàng con thích nhất. Còn có lẩu hải sản con thích nhất nha!" Kim Tại Trung cười nói.

"Cũng không bằng đồ ăn mình làm, cao hứng như vậy để làm chi." Kim Tại Tá vẫn là thích nhất mình cùng Kim Tại Trung ở nhà nấu cơm.

" Dĩ nhiên, tay nghề của lão ba đương nhiên không dễ dàng lấn át a. Còn có, tiểu Tá a, lão ba buổi tối có một bữa tiệc, con buổi tối cùng Xương Mân đi ăn, sau đó nó sẽ đưa con về nhà, một mình con ở nhà phải ngoan ngoãn nha." Kim Tại Trung ngồi xuống bên cạnh Kim Tại Tá, sờ sờ đầu nhóc.

"Dạ được, vậy ba trở về sớm một chút, uống ít rượu thôi, buổi tối kêu chú Xương Mân đưa ba về."

"Yên tâm đi. Lão ba biết, yên tâm." Ôi, còn không biết buổi tối có trở về hay không, con trai, lão ba đêm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải làm xong việc này.

"Ân, Trung Trung, ba gọi thư kí Phác đem dự án sắp tới đưa con xem thử đi." Kim Tại Tá đóng lại bảng biểu báo cáo tài vụ.

". . . . . . Con trai, ba đưa con đến văn phòng không phải bắt con làm công. Con đừng. . . . . ." Kim Tại Trung đỡ trán, năm tuổi có thể xem qua đã hiểu, tiếp qua hai năm, vị trí tổng tài của cậu thực sự có thể đưa luôn cho nhóc ."Được rồi được rồi, thật sự là chịu không nổi con. . . . . ." Chống lại đôi mắt nhỏ cực kỳ lanh lợi của Kim Tại Tá, Kim Tại Trung vẫn quyết định đầu hàng, quên đi, coi như nhóc lúc nhỏ là một người có vận mệnh làm lụng vất vả.

27

Tay Kim Tại Trung đút vào trong túi quần nắm chặt, bọc thuốc bột nhỏ kia cũng bị niết đến thay đổi hình dạng, hít sâu một hơi, Kim Tại Trung bước vào phòng đã đặt sẵn, đây là lần đầu tiên cậu quyết định cúi đầu như thế, tuy rằng cũng đã có chuẩn bị, nhưng lúc này tâm tình lại ngũ vị tạp trần[hoảng loạn], nhưng cậu biết, thế giới này nguyên bản chính là cá lớn nuốt cá bé, người có quyền có tiền muốn làm cái gì lại không được, đem kẻ yếu đùa bỡn ở trong tay vốn chính là lạc thú của bọn họ.

Trong sương phòng vài vị lãnh đajo gần như đã uống xong một trận, Kim Tại Trung nhìn như thong dong mà đi đến bên cạnh Vương cục trưởng ngồi xuống, vừa ngồi vào liền tự giác rót rượu tự phạt, mấy lão nhân sớm đối với cậu thèm thuồng đã lâu, lúc này cậu ngồi ở bên cạnh Vương cục trưởng, mấy kẻ tiểu nhân cấp dưới cũng chỉ có thể ở xa nhìn mà nuốt nuốt nước miếng, Vương cục trưởng trên mặt một bộ tươi cười chính trực, cái tay ở dưới bàn đã sớm không an phận mà sờ lên đùi Kim Tại Trung, Kim Tại Trung sống chết chịu đựng không đem cái tay già nua kia ném ra, chỉ hy vọng tốc chiến tốc thắng. Rốt cục, rượu qua năm lần, mọi người mới có xu thế bỏ cuộc, mặc kệ đêm nay có bao nhiêu người coi trọng Kim Tại Trung, lúc này Vương cục trưởng đang ở đây, tất cả mọi người đều tự giác xếp phía sau, cho nên, thời điểm Kim Tại Trung cười nói chính mình sẽ đưa Vương cục trưởng trở về, vài vị khác đều lộ ra biểu cảm có chút không cam lòng.

Kim Tại Trung giúp đỡ Vương cụ trưởng có chút say có chút không rõ đi lên phòng ở trên lầu, lúc này Vương cục trưởng đã muốn say mèm, thân thể vốn béo lúc này giống như một trái banh, Kim Tại Trung hận không thể đem gã ném xuống đất để cho để tự gã bò lên lầu.

"Ha hả, ực, Kim, Kim Tại Trung, hừ, thật sự nghĩ mình là trinh tiết liệt phụ [phụ nữ trong trắng cương trực], ta, ta đã nói có một ngày, cậu, cậu chắc chắn phải tới cầu ta, cầu ta." Vương cục trưởng ở một bên bảy đạp tám xoay, một bên ngửa đầu tựa tiếu phi tiếu mà nhìn vào Kim Tại Trung, vẻ mặt bóng loáng trơn nhẵn làm cho Kim Tại Trung gần như muốn phun ra, không trả lời Vương cục trưởng, Kim Tại Trung còn nhanh hơn tốc độ đem người đưa tới trong phòng.

"Vương cục, ngài uống say, trước uống ly nước giải rượu, Tại Trung đi trước tắm rửa một cái, lập tức đi ra." Kim Tại Trung xoay người rót ly nước, không dấu vết mà đem thuốc bột toàn bộ đổ vào, hận không thể trực tiếp đem tên già mập mạp đáng chết này độc thuốc cho chết càng tốt.

"Được, được, cậu mau, ực! Mau một chút." Vương cục trưởng tiếp nhận ly nước, còn không quên sờ Kim Tại Trung một phen.

Kim Tại Trung đi vào phòng tắm, hung hăng mà đem chính mình tẩy một lần, cho đến khi cảm giác trên người không còn hương vị của lão già mập mạp kia nữa mới mặc áo tắm đi ra ngoài, thấy lão già mập đã muốn té xỉu trên mặt đất, đi qua dùng chân đá hai cái, không tỉnh, Kim Tại Trung ngoéo ... khóe miệng một cái gọi cho Trầm Xương Mân kêu y nhanh đem người tới.

"Shit! Kim Tại Trung em chờ đó cho tôi!" Nghe xong điện thoại báo cáo của cấp dưới, Trịnh Duẫn Hạo hung hăng đấm vào tay lái một cái, lập tức quay đầu chạy tới PRINCE. Buổi chiều vốn muốn đi gặp Kim Tại Trung , lại bởi vì có việc đột xuất, cho nên mới gọi người đến trông chừng Kim Tại Trung, chính mình cùng Phác Hữu Thiên đi ra ngoài, không nghĩ tới, chỉ một chút thời gian như vậy, Kim Tại Trung lại đi tìm tới đám cáo già của chính phủ! Trịnh Duẫn Hạo tức giận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức đem Kim Tại Trung ăn sạch vào bụng, hảo hảo giáo huấn một phen.

Phác Hữu Thiên ngồi ở vị trí phó lái còn chưa làm rõ tình huống, vội vàng kéo tay vịn để phòng ngừa chính mình lại bị vứt bay ra, thấy Trịnh Duẫn Hạo mặt đen giống như than Phác Hữu Thiên biết sự tình thật sự rất nghiêm trọng, trong lòng yên lặng cầu nguyện, tiểu Tại Trung cậu tự mình cầu phúc đi .

Nghe được tiếng đập cửa, Kim Tại Trung mặt nhăn mày nhíu, Trầm Xương Mân gõ cửa sao lại gây âm thanh lớn như vậy, âm thầm nghĩ sẽ không phải là người khác chứ, quả nhiên mở cửa, Trịnh Duẫn Hạo trên mặt tràn ngập tức giận hiện ra, Kim Tại Trung phản xạ có điều kiện muốn đóng cửa lại, mà khi Trịnh Duẫn Hạo nhìn đến Kim Tại Trung một thân áo tắm, ngực mở rộng như tố cáo, nhìn vào bên trong hoàn toàn trần trụi, như lửa cháy đổ thêm dầu, không hề tốn ca-lo ngăn cửa lại, tiến lên muốn đem Kim Tại Trung tha đi.

"Anh làm gì! Trịnh Duẫn Hạo, anh dừng tay cho tôi, hỗn đản." Kim Tại Trung ra sức phản kháng, đáng tiếc mặc áo tắm chân lại đi dép lê làm sao là đối thủ của Trịnh Duẫn Hạo, huống chi Trịnh Duẫn Hạo hiện tại cơn tức lại bùng phát tới tột điểm, xuống tay một chút cũng không lưu tình.

"Kim Tại Trung, em phạm quy, tôi hôm nay sẽ nói cho em, em là người của ai! Ngay cả cái loại già xụ này em cũng muốn, nó còn có thể ngạnh lên sao? Thỏa mãn em sao?" Dễ dàng đem tay Kim Tại Trung chế trụ, dùng cà- vạt của mình đem hai tay Kim Tại Trung trói lại một chỗ, liền đem cậu khiên lên vai.

"Đồ điên, anh là cái gì, anh tránh tôi xa một chút. Muốn ai thỏa mãn là chuyện của tôi, buông ra!" Trịnh Duẫn Hạo ngôn ngữ thô lỗ lại làm cho Kim Tại Trung bốc hỏa.

Cho nên khi Trầm Xương Mân mang theo một MB treo đầu dê bán thịt chó mặc áo tắm giống với Kim Tại Trung tới khách sạn thì thấy cảnh tượng Kim Tại Trung nổi giận đùng đùng bị Trịnh Duẫn Hạo khiên trên vai.

"Tại Trung ca, anh không sao chứ!" Trầm Xương Mân vội vàng muốn lên trước hỗ trợ.

"Tôi không sao, trước đem người đưa tới phòng an bài tốt đi, sau đó trở về trông tiểu Tá, tôi cùng Trịnh Duẫn Hạo tự mình giải quyết! Thao, Trịnh Duẫn Hạo, anh thả tôi xuống." Kim Tại Trung liều mạng trừng mắt dùng hai chân còn có thể cử động, Trịnh Duẫn Hạo bàn tay to vung lên, chân Kim Tại Trung cũng mất đi cơ hội giãy dụa.

28

Mở ra phòng tổng thống mình thường dùng, Trịnh Duẫn Hạo hung hăng mà đem Kim Tại Trung quẳng ở trên giường, tuy rằng giường rất mềm, nhưng lại thình lình bị người thô lỗ ném như vậy vẫn có chút đau, Kim Tại Trung kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh chóng xoay người muốn đứng lên, đáng tiếc hai tay bị trói chặt, hành động vẫn chậm đi rất nhiều, thân vừa chuyển, đã bị Trịnh Duẫn Hạo đè lên.

Trịnh Duẫn Hạo trên mặt phẫn nộ còn chưa tiêu hết, biểu tình sắc bén giận dữ như vậy Kim Tại Trung chưa bao giờ gặp qua, làm cho Kim Tại Trung không khỏi thầm nghĩ, đêm nay xem ra sẽ không đơn giản để trốn thoát.

"Trịnh, Trịnh Duẫn Hạo, anh muốn làm gì! Nhanh buông ra!"

"Buông em? Buông ra để em lại quay về leo lên giường với cái lão già chế tiệt kia? Hừ, Kim Tại Trung, tôi không nghĩ tới em cư nhiên sẽ biến thành như vậy, cũng đúng, KIM trong hai năm ngắn ngủi, có thể hỗn loạn đến loại trình độ này, khẳng định cũng vì em đem mình đi bán." Trịnh Duẫn Hạo một tay lôi áo tắm trên người Kim Tại Trung, thấy trên người Kim Tại Trung sạch sẽ cũng không có các dấu hôn như hắn dự đoán, vết nhéo, xem ra bọn họ còn chưa bắt đầu, nhưng khi tưởng tượng nếu chính mình đến chậm một bước, Kim Tại Trung liền. . . . . . Trịnh Duẫn Hạo không dám suy nghĩ tiếp, trực tiếp thò người ra lấp kín đôi môi Kim Tại Trung, sức hôn ào ạt đổ xuống, mang theo hương vị trừng phạt, đầu lưỡi của Trịnh Duẫn Hạo ở trong khoang miệng cậu đấu đá lung tung, thậm chí ngay cả khe hở để hô hấp cũng không chịu cho cậu, đôi môi cũng bị Trịnh Duẫn Hạo ép tới phát đau, Kim Tại Trung liều mạng lắc lắc thân mình giãy dụa, Trịnh Duẫn Hạo lại dùng 200% khí lực áp chế lại, Kim Tại Trung căn bản không phải đối thủ của Trịnh Duẫn Hạo, rất nhanh liền đuối sức, cảm giác được khí lực phản kháng của Kim Tại Trung càng ngày càng yếu, Trịnh Duẫn Hạo mới buông ra đôi môi cậu.

Bị ngôn ngữ Trịnh Duẫn Hạo vũ nhục tức giận cơ hồ muốn sôi lên, thật vất vả được buông ra, liền bất chấp hình tượng mà loạn đá loạn đánh. Nhưng Trịnh Duẫn Hạo hiển nhiên không cho cậu có cơ hội đào thoát.

"Tại Trung, nhiều năm trôi qua, phản ứng của em vẫn giống như trước đây, nói cho anh biết, em chỉ có anh, chỉ có anh."Trịnh Duẫn Hạo một tay ở trước ngực Kim Tại Trung tàn sát bừa bãi, một tay kia kéo xuống quần lót của cậu, cầm hạ thân cậu, Trịnh Duẫn Hạo công phu trên tay rất cao, không bao lâu, hạ thân Kim Tại Trung ở ngay tại trong tay Trịnh Duẫn Hạo liền tước vũ khí đầu hàng.

"Hừ, anh nghĩ cái gì vậy, lão tử dựa vào cái gì chỉ có thể có một mình anh." Kim Tại Trung mở to miệng thở dốc, hận không thể đem Trịnh Duẫn Hạo từ trên người mình đạp xuống, nhưng Trịnh Duẫn Hạo còn gắt gao đè ép cậu, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn hận mà ngăn cản Trịnh Duẫn Hạo, đáng tiếc, Trịnh Duẫn Hạo hoàn toàn làm như không thấy, nghe thấy lời nói thẹn quá thành giận của cậu, hắn lại khẳng định Kim Tại Trung mấy năm nay cũng không có xằng bậy.

Thấy Kim Tại Trung không hề giãy dụa, Trịnh Duẫn Hạo mới buông ra áp chế đối với cậu, đứng dậy cởi quần áo của mình, phía sau chính là để chờ Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo vừa động thân, Kim Tại Trung liền nhảy dựng lên, không chút do dự hướng hạ thân Trịnh Duẫn Hạo đá tới, may mắn Trịnh Duẫn Hạo phản ứng đúng lúc chuyển thân, Kim Tại Trung một cước này chỉ đá tới bụng Trịnh Duẫn Hạo, Trịnh Duẫn Hạo ôm bụng, cau mày, cú đá này hung ác đến mười phần, may mắn vừa rồi tránh kịp, bằng không hạnh phúc của nửa thân dưới liền bị đoạt mất, "Kim Tại Trung! Em điên rồi sao? Muốn phế chồng mình? !"

Kim Tại Trung không nhìn Trịnh Duẫn Hạo hồ ngôn loạn ngữ, thấy đá trật, cũng không tiếp tục, một bên nhanh chóng thối lui đến cửa, một bên dùng răng nanh cởi ra cà vạt đang cột ở hai tay, vì cái gì lại buộc thành nút chết, thấy Trịnh Duẫn Hạo đã muốn từng bước tới gần, Kim Tại Trung dứt khoác trước không gỡ cà- vạt, hai tay trực tiếp đi mở cửa, đáng tiếc đây là phòng tổng thống nên muốn mở cửa từ bên trong cũng phải xoát thẻ, mà cái thẻ kia, vừa rồi bị Trịnh Duẫn Hạo thuận tay đặt ở trên bàn, tầm mắt Kim Tại Trung hướng tới trên bàn nhìn lại, Trịnh Duẫn Hạo phát hiện ý đồ của cậu, trực tiếp đem thẻ xoát phòng cầm lấy ném tới một góc, cũng không biết đã bay đi đâu.

"Tại Trung, không nên chạy trốn, đêm nay em không chạy thoát được đâu, anh sẽ giúp em ôn lại lần đầu tiên." Trịnh Duẫn Hạo một bên hướng về phía Kim Tại Trung đi đến, một bên cởi bỏ quần áo, rất nhanh liền trần như nhộng mà đứng ở trước mặt Kim Tại Trung.

"Cái rắm, tôi nói cho anh biết Trịnh Duẫn Hạo, anh hôm nay nếu dám dùng sức mạnh, tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời." Kim Tại Trung một bên hướng về bên cạnh lui, một bên ngăn cản Trịnh Duẫn Hạo tới gần mình.

"Sáu năm trước em đột nhiên mất tích đã khiến anh hối hận đến bây giờ, anh sẽ không tiếp tục làm loại chuyện khiến mình hối hận nữa, Tại Trung, em còn yêu anh, không cần phải hết lần này đến lần khác lừa mình dối người." Trịnh Duẫn Hạo từng bước tới gần, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm, Kim Tại Trung có thể nhìn đến dục vọng trắng trợn bên trong.

"A! Thao!" Không chú ý đã bị ép đến bên giường, không ... không ... lưu ý đã bị vấp chân giường trực tiếp ngã lên, Trịnh Duẫn Hạo thuận thế đè xuống, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về thân thể Kim Tại Trung, tình thế lại giống như lúc nãy, nhưng ác liệt hơn chính là lúc này Trịnh Duẫn Hạo trần như nhộng, mà chính mình áo tắm lại mở lớn, quần lót cũng sớm bị gỡ bỏ, bên dưới cũng không có cái gì khác nhau . Trịnh Duẫn Hạo dùng hạ thân ngẩng cao của mình ma xát Kim Tại Trung, Kim Tại Trung có thể cảm giác được trên người Trịnh Duẫn Hạo phát ra một loại hormone đang ăn mòn đại não cậu, chẳng lẽ hôm nay thật sự sẽ bị Trịnh Duẫn Hạo áp sao? Không, tuyệt đối không được!

————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro