Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe xong lời Thuỳ Linh nói, trên mặt Duy Minh xuất hiện vài phần xấu hổ, kỳ thật hắn giải thích không chỉ muốn Đỗ Hà nghe, còn muốn Thuỳ Linh nghe được, dù sao Thuỳ Linh còn là đối tượng hắn muốn theo đuổi, hắn không muốn khi Thuỳ Linh còn chưa truy được tới tay lại phá hỏng ấn tượng với hắn. Bất quá, nhìn bộ dạng Thuỳ Linh hẳn là không để ý chuyện như vậy, dù sao nơi của Thuỳ Linh vẫn là hỗn loạn.

"Này... Thuỳ Linh..."

Duy Minh đem ý nghĩ trong lòng nói cho Thuỳ Linh nghe, nhưng ngẫm lại bây giờ còn chưa phải thời điểm, hiện tại trọng yếu là để cho Đỗ Hà nghe được lời giải thích của hắn. Bây giờ nếu làm Thuỳ Linh mất hứng, phỏng chừng Thuỳ Linh xoay người bước đi, đến lúc đó hắn muốn khóc cũng không kịp.

"Chuyện gì?"
Thuỳ Linh tựa lưng vào ghế, có chút lười biếng hỏi.

"Thuỳ Linh, hiện tại quan hệ của em với Đỗ Hà tốt nhất, hẳn là sẽ nghe lời em, em giúp tôi nói với cô ấy đi. Tôi thật sự không phải cố ý, bảo cô ấy tha thứ cho tôi được không? Em giúp tôi một chút."
Duy Minh hạ xuống tôn nghiêm nam nhân cầu xin Thuỳ Linh.

Đỗ Hà không chịu nghe hắn giải thích mà trực tiếp chiến tranh lạnh khiến cho hắn vô cùng bất lực. Hiện tại chỉ có thể từ nơi Thuỳ Linh tìm đường đột phá.

"Trương tiên sinh, tôi dường như có nhớ một việc."
Thuỳ Linh liếc nhìn Duy Minh, sau đó bày ra bộ dáng suy tư giống như cố gắng nhớ lại việc gì đó.

Duy Minh nhìn thấy bộ dáng Thuỳ Linh, tất nhiên là cảm nhận được chuyện Thuỳ Linh nhớ là một chuyện rất quan trọng, hắn cũng không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ là khẩn trương cùng mong mỏi nhìn Thuỳ Linh, có lẽ đợi Thuỳ Linh nhớ ra là có thể tìm đường đột phá cho Đỗ Hà cùng hắn. Thế nhưng Thuỳ Linh tựa hồ suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra được.

Chân mày còn thường xuyên nhíu lại làm cho hắn nhìn đến nỗi trong lòng cũng gắt gao co lại vào nhau. Biểu tình của Duy Minh hoàn toàn rơi vào trong mắt Thuỳ Linh, cô muốn cười nhưng là vẫn nhịn, trên mặt vẫn là bộ dáng suy tư khổ não. Qua một hồi lâu Thuỳ Linh mới thở dài.

"Trương tiên sinh, tôi nhớ rõ trước đây anh có nói với tôi một việc. Anh muốn để cho Đỗ Hà nhìn thấy hình ảnh không nên thấy, anh cảm thấy dựa vào tính tình của cô ấy sẽ tha thứ cho anh sao?"
Thuỳ Linh nói mơ mơ hồ hồ tựa như chỉ có một ý tứ, nhưng tựa hồ cũng có rất nhiều ý tứ.

Trước đây nói cùng cô? Duy Minh nháy mắt ngây ngẩn cả người. Lời này của Thuỳ Linh... là ý tứ gì? Trước đây cùng cô nói cái gì? Hắn biết nếu để cho Đỗ Hà nhìn thấy hình ảnh hắn lên giường cùng nữ nhân, dựa vào tính tình Đỗ Hà sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn, hơn nữa có khả năng vĩnh viễn cũng không tha thứ.

Đỗ Hà... Thuỳ Linh... trong lòng Duy Minh bỗng dưng động đậy, hắn có chút kích động nhưng ngay lập tức thấy thật đồi bại. Hắn đại khái biết ý tứ Thuỳ Linh. Ý Thuỳ Linh chỉ việc hắn từng thổ lộ với cô, mà Thuỳ Linh bảo Đỗ Hà không tha thứ là nói cho hắn biết, để cho hắn buông tha Đỗ Hà sau đó Thuỳ Linh sẽ chấp nhận hắn.

Buông tha cho Đỗ Hà, hắn làm được sao? Không có khả năng! Hắn muốn Thuỳ Linh, nhưng hắn cũng không buông ra Đỗ Hà.

Duy Minh biết, cùng một chỗ với Thuỳ Linh, Thuỳ Linh sẽ là một tình nhân rất tốt, nhưng sẽ không là một người vợ tốt, Thuỳ Linh yêu nghiệt khiến cho người ta không có cảm giác an toàn, vậy nên Thuỳ Linh chỉ thích hợp để hắn chinh phục. Mà Đỗ Hà lại bất đồng, Đỗ Hà tuyệt đối trăm phần trăm đủ tư cách làm phu nhân, là một người vợ tốt.

Hắn có thể ở bên ngoài chơi đùa cùng nữ nhân khác nhưng sẽ không đùa giỡn với Đỗ Hà, hắn thực sự cần Đỗ Hà. Hắn không nghĩ gia đình hiện tại bị hắn phá hư, hắn không muốn rời khỏi Đỗ Hà. Hắn cũng không thể để Đỗ Hà bỏ đi, rời xa Đỗ Hà hắn không biết sẽ phải sống như thế nào.

Như từ hôm qua cho tới bây giờ, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới đều trống không, lạnh lẽo. Trước kia Đỗ Hà thường đi công tác, nhưng vẫn còn đó ngôi nhà của hai người, Đỗ Hà sẽ cho hắn một cái ngày về, trong lòng hắn sẽ có nhớ nhung, tưởng niệm, hắn không quản Đỗ Hà ra ngoài bao lâu đều sẽ trở về bên cạnh hắn.

Nhưng bây giờ, Đỗ Hà xoay người đi khiến cho hắn cảm thấy run sợ. Hắn cảm nhận được lần quay đi này đem hắn đá ra khỏi thế giới của nàng, đem cánh cửa thế giới của nàng đóng lại, mà hắn chỉ có thể bị cách ly bên ngoài, cho nên hắn sợ hãi, hắn bối rối.

Tình nhân, có thể chậm rãi phát triển, nhưng còn vợ lại chỉ có một. Trên thế giới chỉ có một Đỗ Hà, Duy Minh biết ngoại trừ Đỗ Hà không ai có thể khiến hắn mong muốn lấy về nhà làm vợ. Duy Minh biết ý tứ Thuỳ Linh, dù vậy hắn cũng không thể đáp ứng Thuỳ Linh.

"Thuỳ Linh, quan hệ của em cùng Đỗ Hà không phải rất tốt sao?"

"Tôi cùng cô ấy quan hệ đúng là tốt, nhưng nếu để tôi nói bây giờ có phải thời cơ tốt không? Anh sẽ làm như thế nào?"
Thuỳ Linh cười, thản nhiên nhưng không cách nào che giấu nụ cười quyến rũ.

"Thuỳ Linh, tôi thích em, rất thích, đây là sự thật tôi không thể phủ nhận, nhưng Đỗ Hà là vợ của tôi, thì vẫn sẽ là vợ của tôi, tôi sẽ không buông tay cô ấy."
Bỗng dưng Duy Minh kiên định nói. Thuỳ Linh quả thật rất hấp dẫn người, nhưng vẫn không thể so với vị trí Đỗ Hà trong lòng hắn.

"Haha, xem ra tôi nhất định phải thất vọng rồi."
Thuỳ Linh có chút thất vọng nhún vai.

Thuỳ Linh đem tách cà phê thả lại trên bàn, sau đó làm bộ dáng muốn đứng lên. Tuy rằng cô không giải thích rõ ràng, nhưng cô tin ý tứ trong lời nói cũng đủ cho Duy Minh không gian tự do tưởng tượng, bình thường người tự cho là thông minh thường sẽ đem lời nói của người khác cắt câu lấy nghĩa, hình như Duy Minh cũng là dạng này.

Nhìn thấy Thuỳ Linh phải đi, Duy Minh rất nhanh đứng dậy kêu lên: "Thuỳ Linh."

Còn chưa nói xong hắn sao có thể để Thuỳ Linh cứ như vậy mà đi? Hôm nay nếu Thuỳ Linh đi mất, về sau khó có cơ hội cho hắn hàn huyên cùng Thuỳ Linh, mà quan hệ của hắn với Đỗ Hà sẽ không thể hòa hảo lại được.

"Trương tiên sinh, có vẻ chuyện của anh, tôi lực bất tòng tâm, anh phải biết tôi cũng không có tâm tư mà giúp anh, đúng không? Anh sẽ không ép buộc tôi chứ?"

Không có gì bất ngờ khi nghe được Duy Minh quát to, khóe miệng Thuỳ Linh lơ đãng gợi lên một độ cong, cô lại ngồi xuống. Đúng là cô chỉ làm bộ dáng muốn đi thôi, diễn còn chưa diễn xong, cô sao có thể bỏ đi được đây?

Duy Minh cũng hiểu được chính mình hình như có chút ép buộc, nhưng hắn cũng không thể cố kị được nhiều như vậy, hiện tại có thể giúp hắn chỉ có Thuỳ Linh, nếu Thuỳ Linh không hỗ trợ, vậy hắn cùng Đỗ Hà thật sự cuối cùng chỉ có thể từng bước tách ra. Hắn chỉ có thể đánh cược một phen, tuy rằng hắn biết dù có đánh cược cũng không thể thắng nổi.

"Thuỳ Linh, em hãy nghe tôi nói, thật ra em với Đỗ Hà quan hệ tốt như vậy, em có nghĩ tới chuyện hai người có thể cùng nhau... trở thành chị em tốt, tuy hai mà một, có thể chung sống cùng nhau. Thuỳ Linh, nếu là em, tôi nghĩ Đỗ Hà cô ấy sẽ không để ý, em..."
Mặc dù có chút khó mở miệng, ấp a ấp úng một hồi, Duy Minh rốt cuộc vẫn đem lời trong lòng nói ra.

Đây là ý tưởng cho tới nay của hắn, hiện tại quan hệ của Đỗ Hà cùng Thuỳ Linh đã rất tốt, mà hiện tại là thời điểm hắn cần Thuỳ Linh giúp, vừa rồi hình như Thuỳ Linh cũng tỏ thái độ, tỏ vẻ nguyện ý chấp nhận hắn, nếu vậy hắn cố gắng một phen, xem xem Thuỳ Linh có thể hay không nhìn đến hắn, nhìn đến Đỗ Hà, đem quan hệ ba người biến thành hài hòa thêm.

Chỉ cần Thuỳ Linh đáp ứng hắn, sau đó khai thông Đỗ Hà, nếu Thuỳ Linh đáp ứng chính là làm ít công to. Hiện tại Đỗ Hà hình như chỉ tín nhiệm Thuỳ Linh... Duy Minh có chút không yên nhìn Thuỳ Linh, cho chính mình một cỗ dũng khí.

"Thuỳ Linh, chỉ cần em đáp ứng tôi, ba người chúng ta, em cùng Đỗ Hà vẫn là bạn như cũ, thậm chí quan hệ còn tiến thêm một bước, mà tôi với em, cũng có thể bên nhau, gia đình của tôi cùng Đỗ Hà sẽ không có ảnh hưởng gì. Ba người, không tốt sao?"
Duy Minh nói xong, không khỏi nuốt nước miếng, khẩn trương, thật là khẩn trương.

Duy Minh cảm thấy đây là kết cục tốt nhất hắn có thể nghĩ ra, nếu Thuỳ Linh đáp ứng, Thuỳ Linh lại có thể thuyết phục Đỗ Hà, chuyện ngày hôm qua lại tính là gì đâu? Thuỳ Linh đối với chuyện tình như vậy hẳn là nhìn quen rồi, hẳn là có biện pháp thuyết phục Đỗ Hà.

Duy Minh biết, hôm nay hắn đặt tiền cược rất lớn trên người Thuỳ Linh, thắng, hắn sẽ là nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ, mà hắn cũng sẽ làm cho Đỗ Hà cùng Thuỳ Linh trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ. Nhưng nếu thua...

Thuỳ Linh không nói gì, chỉ là im lặng lắng nghe, một bộ dáng có chút đăm chiêu, cô biết cô càng không nói một lời, Duy Minh càng khẩn trương, càng bất an, nhưng cô còn muốn nhìn thấy bộ dáng chờ mong lại sợ hãi như bây giờ của Duy Minh.

Mà lời Duy Minh nói khiến cho cô không khỏi cười lạnh trong lòng, cô còn không biết trên đời cô thế nhưng còn có cực phẩm nam nhân giống như này, bây giờ là cổ đại sao? Hắn muốn chế độ chung chồng? Có phải rất buồn cười hay không?

Thuỳ Linh bất động thanh sắc, bộ dáng hiện tại của Duy Minh cùng lời hắn nói, quả thực là Tiểu Sửu giữa đám kiệt xuất nhân tài. Thuỳ Linh đột nhiên cảm thấy nên mặc kệ Duy Minh, cười lạnh cũng được cười khinh miệt cũng tốt, đều là một loại lãng phí, Duy Minh hoàn toàn không xứng để cho cô tốn cảm xúc mà cười. Ý nghĩ duy nhất của nàng hiện tại là rời đi nơi này, ngồi chung với Duy Minh cô cảm thấy dơ bẩn, không khí chung quanh cô đều bị làm ô nhiễm.

Ba người hài hòa cùng nhau? Mệt Duy Minh có thể nghĩ ra. Hắn cũng được học cao đẳng đi? Hắn cũng lớn lên từ chủ nghĩa xã hội, khoa học hài hòa xã hội đi? Thuỳ Linh nhìn thế nào đều cảm thấy hắn là từ hành tinh mà đến vậy? Chẳng lẽ là từ cổ đại xuyên qua? Đỗ Hà trước kia sao lại coi trọng người như vậy?

Đừng nói cô thích là nữ nhân, thích là đỗ Hà, cho dù ngay từ đầu cô có hảo cảm với Duy Minh, nhưng nghe được lời Spduy Minh nói rồi, cô nghĩ cô chỉ biết so với hiện tại càng kịch liệt phản ứng, phỏng chừng sẽ đem đồ ăn sáng ói ra hết. Tin tưởng nữ nhân nào nghe được lời Duy Minh nói đều muốn đem đồ ăn trên bàn kia đổ lên đầu hắn.

Thuỳ Linh thật để trong lòng, không có biện pháp, cô thật sự bị ghê tởm chịu không nỏi, nếu còn tiếp tục ở đây thật sự không đảm bảo được cô sẽ lãng phí đồ ăn sáng. Bữa sáng tình của cô cùng Đỗ Hà, thiệt là không muốn lãng phí.

"Trương tiên sinh, tôi muốn hỏi anh một câu, không phải anh hay xem Nhật Bản mao phiến chứ?"
Thuỳ Linh đột nhiên hỏi một câu.

Duy Minh thật không ngờ Thuỳ Linh lại hỏi như vậy, sửng sốt một chút, nói: "Sao?"

"Nhật Bản mao phiến không phải thường có threesome sao?"
Thuỳ Linh dám khẳng định Duy Minh sẽ có loại ý tưởng này nọ xem từ cái kia.

"Tôi... không có."
Duy Minh hoảng hốt, rất nhanh giải thích. Cho dù xem cũng không thể thừa nhận cùng Thuỳ Linh phải không?

"Trương tiên sinh, tôi còn muốn nói với anh một câu: Anh còn thật là muốn nhiều hơn."
Nhìn phản ứng Duy Minh, Thuỳ Linh cảm thấy mình đoán đúng rồi.

Thuỳ Linh nói xong đứng dậy rời đi, cô một khắc cũng không nghĩ ngồi lại. Thuỳ Linh cảm giác chính mình bị coi thường, cô cần gì nói chuyện cùng Duy Minh, cô đây không phải tự tìm ghê tởm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro