Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muốn chị đi cùng em không?"
Lúc Thuỳ Linh sắp rời cửa Đỗ Hà gọi Thuỳ Linh lại.

Thuỳ Linh nói muốn đi nói chuyện cùng Duy Minh nhưng nàng lo lắng để cho một mình Thuỳ Linh đi. Xem bộ dáng thản nhiên bình thường của Thuỳ Linh, không biết có phải hay không thật sự có thể nắm trong tay. Có phải Thuỳ Linh có mưu kế gì hay không? Tuy rằng Đỗ Hà không hỏi ngoài miệng, nhưng vẫn không nhịn được tò mò trong lòng.

"Thân ái, chị có thể dùng chiêu 'Vây Ngụy cứu Triệu'* này?"

(*Tránh nơi địch mạnh nhất, đánh vào hiểm yếu khiến địch phải rút về.)

Thuỳ Linh quay đầu cười với Đỗ Hà, lo lắng của Đỗ Hà cô hiểu được, bất quá, trên tay cô không có ba phần lợi thế cô sẽ đi tìm Duy Minh sao?

Thuỳ Linh nhìn Đỗ Hà khẩn trương trước mình, cô thầm hạ quyết tâm, nhất định phải giúp Đỗ Hà đem chuyện này làm thỏa đáng, âm mưu quỷ kế không từ thủ đoạn nào, cô không ngại.

"Vây Ngụy cứu Triệu?"

Đỗ Hà không hiểu lắm, bây giờ Thuỳ Linh dùng chiêu này như thế nào đây? Chiêu này đối mặt với tình hình hiện tại có vẻ không thích hợp lắm? Tập kích phía sau cứ điểm địch nhân khiến cho tiến công của địch lui lại? Phía sau Duy Minh ? Đỗ Hà nghĩ ra sao cũng nghĩ không được Thuỳ Linh dùng "Vây Ngụy cứu Triệu" làm phương pháp vây lấy rồi cứu lấy như thế nào.

"Trên tay em có phải có nhược điểm của Duy Minh hay không?"
Đỗ Hà cau mày hỏi.

"Hà, chị có thể đừng thông minh như vậy chứ. Xì, không có cảm giác thành tựu gì cả. Hà, em bị đả kích, chị phải cứu lại tâm hồn bé nhỏ của em..."

Thuỳ Linh kêu rên. Vốn định hoàn thành trở về rồi mới khoe với Đỗ Hà, chỉ không ngờ Đỗ Hà lại thông minh như vậy, Thuỳ Linh bị đả kích thật mạnh.

"Thật là có?"
Đỗ Hà trực tiếp bỏ qua Thuỳ Linh đang kêu rên.

Kỳ thật nàng có thể nghĩ đến cũng nhờ việc nọ mà thôi, không nghĩ tới trên tay Thuỳ Linh thật sự có nhược điểm của Duy Minh. Thuỳ Linh là muốn dựa vào nhược điểm này khiến cho Duy Minh ly hôn cùng nàng. Tuy có vẻ không sáng lạn gì nhưng cũng là một cái biện pháp.

Khó trách Thuỳ Linh không chịu để nàng cùng đi, muốn đem nàng bỏ qua một bên chính mình đi gánh vác cái ác danh kia? Nghĩ đến trong lòng Đỗ Hà một trận cảm động. Ngươi nói, Thuỳ Linh sao lại ngốc như vậy, chỉ vì nàng mà làm chuyện uy hiếp người.

Thuỳ Linh nhún nhún vai, kim chủ đại nhân nhà cô quá thông minh, ngay cả cái này cũng có thể nghĩ tới.

"Giao cho em đi, ở nhà chờ em, không được nghĩ loạn."

Thuỳ Linh ôm cổ Đỗ Hà, sau đó buông ra xoay người rời cửa. Hiện tại không phải thời điểm làm cho Đỗ Hà cảm động, cô đem sự tình giải quyết xong xuôi rồi trở về làm cho Đỗ Hà cảm động một lần là đủ.

Đỗ Hà gật gật đầu. Nếu Thuỳ Linh làm chút việc vì nàng, nàng không thể ngăn cản, bởi vì đó là tình yêu của Thuỳ Linh đối với nàng, nàng có thể làm chính là chờ Thuỳ Linh trở lại. Nhưng mà trên tay Thuỳ Linh có nhược điểm gì của Duy Minh đây?

Có thể trực tiếp gây rối sau lưng Duy Minh ? Hình như Thuỳ Linh với Duy Minh tiếp xúc cũng không có nhiều đi? Như cũ là một phòng được bao, vẫn là Duy Minh tới trước. Thời điểm Thuỳ Linh đi vào phát hiện Duy Minh tiều tụy hơn, mang theo nồng đậm hơi thở sa sút, râu ria trên mặt khiến cho nguyên bản khuôn mặt tuấn dật của hắn trở nên suy sụp.

Có thể biết được hai ngày nay hắn trải qua không tốt. Bất quá, đây không phải là phạm vi Thuỳ Linh quan tâm, không phải nàng đến đây để quan tâm Duy Minh.

"Thuỳ Linh, Đỗ Hà chưa tới sao?"

Duy Minh nhìn về phía cửa, chỉ có một mình Thuỳ Linh vào đây, hắn thất vọng rồi, hắn nghĩ đến Đỗ Hà sẽ đến nói chuyện cùng hắn, nhưng hiện tại ngay cả mặt mũi Đỗ Hà cũng không thấy. Tâm hắn, có chút cảm giác đau.

Những lời hôm qua hắn không cố ý, lúc ấy hắn thấy mình giải thích nhiều như vậy nhưng Đỗ Hà một chút phản ứng cũng không có mà còn cố chấp kiên trì muốn cùng hắn ly hôn, bất kể năng lực của hắn. Đỗ Hà cùng Thuỳ Linh đi rồi hắn liền hối hận. Cho nên hôm nay hắn mới chờ đợi Đỗ Hà có thể đến nói rõ với hắn, nhưng thật không ngờ chỉ có một mình Thuỳ Linh đến đây.

"Thật có lỗi, hôm nay hẹn người tới chỉ có một mình Thuỳ Linh tôi, Đỗ Hà không biết, bởi vì có chút việc tôi muốn nói cùng anh, mà những lời này không nên để cho Đỗ Hà biết được. Anh cũng biết, hiện tại quan hệ của tôi với Đỗ Hà rất tốt, có một số việc tôi không muốn cô ấy biết, không muốn cô ấy lại bị tổn thương."

Thuỳ Linh dùng ngữ khí nghiêm túc nói. Đây là lần đầu tiên nói chuyện nghiêm túc trước mặt Duy Minh, khiến cho bầu không khí xung quanh nháy mắt cũng nghiêm túc lên.

Duy Minh nghe lời Thuỳ Linh nói, cảm thấy Thuỳ Linh hẳn là có chuyện trọng đại muốn nói với hắn, hắn ngồi đối diện Thuỳ Linh, hai tay đặt lên bàn, mười ngón gắt gao nắm lấy nhau, cả người suy sụp tản ra vài phần ẩn nhẫn. Hắn thận trọng hướng Thuỳ Linh gật đầu, ý bảo Thuỳ Linh tiếp tục nói.

Nhìn thấy bộ dáng Duy Minh, Thuỳ Linh trong lòng trộm cười, nguyên lai cô hành động thật đúng là không sai, câu nói đầu tiên đã khiến Duy Minh vừa khẩn trương vừa thận trọng. Thuỳ Linh tiếp tục làm bộ dáng như thật.

"Trương tiên sinh, anh thành thật nói cho tôi biết, anh rốt cuộc có đồng ý ly hôn với Đỗ Hà hay không?"

"Không!"

Thái độ Duy Minh rất là kiên quyết, mặc kệ thế nào hắn cũng không thể cùng Đỗ Hà ly hôn, tuy rằng ngày hôm qua lời hắn nói có nặng một chút, nhưng hắn nói đều là sự thật, Đỗ Hà không có thể khiến hắn thỏa mãn, nhưng việc này cũng không đại biểu hắn sẽ cùng Đỗ Hà ly hôn.

Trừ Đỗ Hà không thể thỏa mãn, phương diện kia hắn có thể ra ngoài, Đỗ Hà là một thê tử đủ tư cách đến không thể đủ tư cách hơn nữa, hắn không có khả năng cùng Đỗ Hà ly hôn. Đỗ Hà không thể bởi vì một lần hắn ngoài ý muốn mà có ý định ly hôn.

"Trương tiên sinh, kỳ thật lần này tôi đến là muốn khuyên anh và Đỗ Hà ly hôn."
Thuỳ Linh nói thẳng ra mục đích hôm nay.

"Không có khả năng! Nếu cô vì việc này mà đến, tôi không có gì để nói. Muốn ly hôn cũng là chuyện giữa tôi và Đỗ Hà, không tới phiên cô nói. Cô kêu Đỗ Hà tới gặp tôi, có cái gì chúng ta giáp mặt nói rõ ràng, còn có, mời cô nói cho nàng, tôi Trương Duy Minh, không thể cùng Đỗ Hà ly hôn!"

Duy Minh vừa nghe đến lời Thuỳ Linh nói, nhất thời nổi giận, ly hôn, nghĩ cũng đừng nghĩ! Tuy rằng hắn có ý với Thuỳ Linh, nhưng Thuỳ Linh khiến cho hắn với Đỗ Hà ly hôn, hắn làm không được.

"Trương tiên sinh, cần gì giận dữ vậy, tôi còn chưa nói xong anh liền nổi giận, khó trách Đỗ Hà chịu không nổi anh. Trước tiên tôi cho anh xem cái này, sau đó anh còn muốn nghe hay không lời tôi khuyên."

Thuỳ Linh thản nhiên nở nụ cười, tiếp theo từ trong túi xách lấy ra một bao văn kiện đưa tới trước mặt Duy Minh, tiện đà rót cho mình một ly trà, uống một ngụm trà, nhuận nhuận cổ họng, tiếp theo phải ra vẻ một chút.

Duy Minh tiếp nhận gì đó từ Thuỳ Linh, hoài nghi nhìn Thuỳ Linh liếc mắt một cái, trong lòng phỏng đoán xem bao văn kiện là gì, xem bộ dáng thản nhiên của Thuỳ Linh, Duy Minh cảm thấy bao to đó nhất định không phải cái gì tốt.

Thật ra cho tới bây giờ hắn còn không biết tâm tình Thuỳ Linh rốt cuộc là gì, thật sự cùng Đỗ Hà là bạn tốt đứng bên cạnh Đỗ Hà ? Hay là đang đùa giỡn hắn, muốn cho gia đình hắn vỡ tan? Hắn từng hướng Thuỳ Linh tỏ thái độ, nhưng Thuỳ Linh cũng chỉ trả lại cho hắn một câu "Anh còn muốn nhiều hơn", không có gì khác.

Kỳ thật, Thuỳ Linh hiện tại và hắn cùng Đỗ Hà lúc này, đảm đương một nhân vật thế nào? Chẳng lẽ thuần túy chỉ là bạn của Đỗ Hà mà thôi? Duy Minh thật cẩn thận đem túi giấy mở ra, nhưng thứ bên trong nháy mắt làm cho hắn hóa đá.

Thuỳ Linh sao lại có mấy thứ này? Duy Minh lập tức lâm vào khiến sợ. Không thể, mấy thứ này có từ lúc nào? Hơn nữa, làm sao xuất hiện trong tay Thuỳ Linh ? Mấy thứ này Đỗ Hà có thấy qua chưa?

Duy Ninh lập tức hoảng loạn, hắn rất muốn bật một ngọn lửa đem mấy thứ này đốt hết. Nhưng hắn vẫn hạ xuống tất cả xúc động, mang theo ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Thuỳ Linh, Thuỳ Linh cho hắn thứ này nhất định có mục đích, mà mục đích chân chính của Thuỳ Linh là cái gì đây? Hắn chờ Thuỳ Linh thuyết minh cho hắn biết.

"Trương tiên sinh, thấy rõ chưa. Bên trong còn có một cái USB, nội dung tôi chưa xem qua, tôi chỉ biết nội dung nhất định rất phấn khích. Là một số chị em chỗ của tôi có bạn ở chỗ khác lục lọi ra, sau đó chia sẻ đến chỗ của tôi, có người nhìn ra chính là anh, cho nên kêu tôi nhìn xem, nhưng tôi không thấy. Đỗ Hà nói phi lễ chớ nhìn. Ảnh chụp là các nàng nhàm chán rửa ra đem đùa, trên đó không có ngày chụp, nhưng là một văn kiện lớn, có vẻ, mỗi một trang đều có thể tìm được chữ kí của anh. Nếu dựa theo ngày trên đó, tôi nghĩ anh hẳn là có thể đối ứng ra được ngày chụp đi? Haha, tôi còn thật không ngờ Trương tiên sinh anh nguyên lai tinh lực tràn đầy như vậy. Thời gian đi thăm tiểu thư này nọ cùng thời gian Đỗ Hà đi công tác thật ăn khớp. Hình như đem các tiểu thư này đều làm cho mất hồn, chị em này của tôi còn nói bạn các nàng đối với anh vừa yêu lại vừa hận nha, còn lải nhải nói anh thời gian quá ít, cho nên mới đem quá trình anh cùng bọn họ chụp được, nói là thời gian còn quay lại hay không. Xem xem, bên trong hình như là ngày mới nhất, có vẻ là ngày đó tôi cùng Đỗ Hà nhìn thấy hình ảnh động lòng người, anh nhìn kỹ một chút, thật chụp không có lỗi đâu, anh nói xem sao lại có nhiều nữ nhân như vậy nhớ thương đến anh vậy chứ?"

Thuỳ Linh một bộ dáng khó hiểu nhìn Duy Minh.

Duy Minh gắt gao nắm hai tay thành quyền, ảnh chụp đều là ảnh hắn cùng nữ nhân khác nhau trên giường. Lúc Đỗ Hà đi công tác, chậm thì ba bốn ngày, lâu nữa là có hơn một tuần, phương diện kia hắn muốn tương đương hơn người, không có biện pháp chỉ có thể ra ngoài giải quyết.

Nhưng mà thật không ngờ thế nhưng sẽ bị chụp. Hơn nữa, ảnh chụp còn xuất hiện trên tay Thuỳ Linh. Văn kiện này đều là thời điểm hắn trả tiền ghi lại, còn có chữ kí của hắn... USB hiện tại hắn xem chưa được, nhưng hắn tin cùng cái này không sai biệt lắm. Rốt cuộc là loại người nào lại chụp hình hắn nhiều như vậy?

"Cái này có từ đâu?"
Trương Duy Minh đè thấp âm thanh nhưng có thể nghe ra hắn phi thường phẫn nộ.

"Có người đưa đến văn phòng tôi."
Thuỳ Linh thành thật trả lời. Cái này quả thật có người đưa tới văn phòng cô, bất quá, cô cũng không có nói là chính cô phái người đi thăm dò, sau đó an bài riêng mà có được.

"Người nào?"

Duy Minh cắn răng, là loại người nào cố ý chỉnh hắn? Ảnh chụp này chụp rất có kỹ thuật, chụp ra đều là hắn, mà mặt nữ nhân lại nhìn không được, chỉ nhìn ra không cùng một người, không cùng phòng... Vì cái gì ảnh chụp của hắn lại đưa đến văn phòng Thuỳ Linh ? Chuyện này cùng Thuỳ Linh có quan hệ gì?

"Nếu tôi nói tôi không biết, anh tin chứ?"

Thuỳ Linh cười nói, nhìn trên mặt Duy Minh biến hóa một trận xanh một trận trắng, cô vô cùng thích. Nói cái gì mà mấy ngày hôm trước chỉ là một lần ngoài ý muốn, ha, nhìn ảnh chụp này xem thì biết hắn là một lão cao thủ, nếu lúc trước không phải có ảnh chụp này, cô cũng sẽ không nghĩ đến sắp xếp cô 08 đi trình diễn tiết mục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro