Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà nội Thuỳ Linh đi đến bên người Đỗ Hà, nắm tay Đỗ Hà đau lòng nói:
"Đứa nhỏ, vất vả cho con."

Bà thật không ngờ hiện tại có thể đứng ra dĩ nhiên là cháu dâu còn chưa bước vào cửa này. Bất quá, xem khí thế đàm phán vừa rồi của Đỗ Hà cùng những người đó, thực không phải đứa nhỏ nhà bình thường, bên cạnh Thuỳ Linh có người như vậy cũng tốt, cũng đáng giá vui mừng. Chính là, Thuỳ Linh bây giờ còn nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh...

"Bà nội, con không sao, đây là việc con phải làm."

Một nụ cười thản nhiên, nếu Thuỳ Linh đem nàng mang về đại trạch Lương gia, như vậy hiện tại nàng chính là một phần tử Lương gia, nàng nên gánh vác, nàng sẽ không nhún nhường. Con đường về sau có lẽ rất khó đi, nhưng đây là con đường nàng chọn lựa, nàng sẽ cố gắng kiên cường tiêu sái mà bước đi.

"Tiểu Hà, tuy rằng hôm nay con tạm thời đẩy lùi bọn họ, nhưng ông nghĩ bọn họ sẽ không cam tâm như vậy, tiểu Linh như bây giờ, Lương gia... Lương gia kế tiếp phải nhờ vào con, ngày mai lúc vào công ty phải cẩn thận hết thảy. Tiểu Khánh Linh, ngày mai con đi cùng chị dâu mình, tuy là nói con chưa từng tiếp xúc qua, nhưng thân là người Lương gia, không thể để cho người khác xem thường. Tận lực giúp chị dâu con đứng vững ở công ty. Ông nội với bà nội con tuy già rồi, nhưng cũng không thể để cho người khác khi dễ Lương gia chúng ta."

Ông nội đầu tiên là áy náy nói với Đỗ Hà, sau lại phân phó cho Khánh Linh.

Đỗ Hà cùng Khánh Linh đều gật đầu, Lương gia vốn con nối dòng điêu linh, nay Thuỳ Linh lại nằm viện, thật sự là họa vô đơn chí, lão nhân gia rất là đau lòng. Đỗ Hà cùng Khánh đều hiểu được. Gia đình này về sau đều phải dựa vào hai người họ.

"Ông nội, bà nội, hai người yên tâm, con với chị dâu nhất định sẽ đem công ty chỉnh đốn lại."
Khánh Linh cam đoan.

"Có gì giải quyết không được thì trở lại thương lượng với ông bà nội, nếu có thể liên lạc được với ba mẹ con, cũng phải thương lượng cùng bọn họ. Các con hai người cũng vậy, ông phỏng chừng bọn họ sẽ khi dễ việc các con không quen công ty. Tiểu Khánh Linh, ông xem ra vẫn nên để chú Lê của con tìm vài vệ sĩ đi."

Thuỳ Linh biến thành như vậy, ông nội cũng lo lắng cho an toàn của Đỗ Hà với Khánh Linh.

Hiện tại Đỗ Hà bị lôi ra phía trước, đương nhiên trở thành Thuỳ Linh điểm để mọi người chỉ trích, nếu Đỗ Hà vì Lương gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lão nhân hắn làm sao công đạo với Thuỳ Linh ? Mặc kệ thế nào, hiện tại hắn phải cam đoan an toàn cho Đỗ Hà, nếu Đỗ Hà với Khánh Linh bị chút gì, Lương gia liền thật sự xong rồi.

"Ông nội, không cần, hiện tại bọn họ không có để con với chị dâu vào mắt, vẫn là người không được việc gì, bọn họ căn bản vốn không có đem con cùng chị dâu đặt trong lòng. Thật ra như vậy cũng tốt, bọn họ càng coi thường chúng ta, chúng ta càng có cơ hội đánh một kích thật mạnh. Kỳ thật ông nội, con đã nói cùng chú Lê, để hắn phái người âm thầm bảo vệ chúng con, chúng con không có việc gì. Ông bà nội yên tâm đi."

Có một số việc không cần ông nội nói, Khánh Linh đã sớm an bài.

"Vậy là tốt rồi, ông với bà con cũng mệt mỏi, trước đi nghỉ ngơi, con với chị dâu con thương lượng tốt một chút, chuẩn bị một ít, ngày mai đi công ty nhậm chức. Tiểu Hà, tiểu Linh ở đó bây giờ không cần con đi canh giữ, ông phái người tới chăm sóc tiểu Linh, Lương gia hiện tại..."
Ông nội không nói gì thêm nữa, chỉ là thở dài một hơi.

"Ông nội, con biết nên làm thế nào, ông với bà đi nghỉ trước đi."

Đỗ Hà gật đầu, nàng đương nhiên biết hiện tại quan trọng nhất chính là đem tinh lực đặt lên Lương thị, nếu có chút sai lầm, toàn bộ Lương gia đều hủy trên tay nàng. Đột nhiên Đỗ Hà cảm thấy trên vai mình nặng vô cùng. Nàng khẽ cắn môi, đem tươi cười kiên nghị lên khuôn mặt, vì Thuỳ Linh, nàng cũng muốn tiếp tục chống đỡ.

Đợi ông bà nội đi rồi, Đỗ Hà với Khánh Linh cùng nhau đến thư phòng, vẻ mặt hai người đều hết sức nghiêm trọng, đều biết tất cả lời nói vừa rồi chỉ là một cái bắt đầu, về sau gặp được gì ai cũng không biết. Có lẽ hai nàng đều có lòng chống lấy Lương thị, nhưng có lòng cũng không nhất định có thể như ý.

Lòng người khó lường, bên trong công ty, có những người thật lòng vì công ty, lại có những người không chịu tuân thủ quy tắc? Đối với Đỗ Hà mà nói, này hết thảy trước mặt đều là chuyện vô cùng khó khăn. Nếu không thể chuẩn bị tốt cho quan hệ để người trong công ty tín nhiệm, như vậy cho dù nàng là tổng tài, cũng có khả năng bị mất quyền lực.

"Khánh Linh, gọi điện thoại kêu thư ký của Thuỳ Linh đến đây, cũng đem một ít tư liệu quan trọng công ty đến, hôm nay chị phải đem tình huống đại khái trong công ty nắm rõ, còn có ban giám đốc ngày mai..."

Đỗ Hà nói xong, mày gắt gao nhíu lại, thời gian của nàng rất ngắn, nước tới chân mới nhảy là như vầy đi. Thật ra nàng cũng là bị buộc phải ra mặt ngay hôm nay, nếu không đứng ra, như vậy đại quyền Lương thị liền rơi xuống tay người khác. Chính là, sau khi đứng ra, vấn đề phải đối mặt thật sự khiến cho nàng nhức đầu.

"Được, chị dâu, thật ra một ít tư liệu công ty em cũng có, nhưng không được đầy đủ, để em mượn cho chị, có gì không hiểu thật ra có thể hỏi em. Em gọi điện thoại cho thư ký, nàng vẫn là người đi theo bên cạnh chị hai, hẳn là đáng giá tín nhiệm."

Khánh Linh cảm thấy Đỗ Hà quá mức khẩn trương, bất quá, dù sao Đỗ Hà là lần đầu tiên gánh trọng trách nặng như vậy, tâm tình Đỗ Hà nàng có thể lý giải.

"Khánh Linh, em rất hiểu biết công ty?"

Đỗ Hà có chút kinh dị hỏi Khánh Linh. Bất quá lập tức đã nghĩ thông. Kỳ thật để Khánh Linh đứng ra là tốt nhất, càng thêm thuận lý thành chương, nhưng lại để cho nàng đứng ra, nói cách khác Khánh Linh muốn che giấu, dù sao địch trong tối ta ngoài sáng.

Tâm Đỗ Hà buông xuống một nữa, có Khánh Linh là tốt rồi, trừ bỏ Thuỳ Linh ở ngoài, Khánh lInh hẳn là người hiểu biết Lương gia cùng Lương thị nhất, có Khánh Linh giúp đỡ nàng, nàng sẽ không sợ hãi nhiều như vậy.

Nói thật, trong lòng nàng có chút nghĩ mà sợ, nhưng người đó, sự tình hôm nay, nàng trước kia có nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, hôm nay liền như vậy mà đứng ra, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy đặc biệt ngoài ý muốn.

Khánh Linh cười nói:
"Thân là người Lương gia, không phải chỉ biết sống phóng túng mà thôi. Chị dâu, chị cứ lớn mật yên tâm mà làm đi, em sẽ ở bên cạnh duy trì hỗ trợ chị. Chúng ta cùng nhau chờ chị hai trở về."

Hết thảy Lương gia, thoạt nhìn đều là Thuỳ Linh đảm đương, nhưng người trong Lương gia có người nào không là một phần tử Lương thị? Sao có khả năng không hiểu biết Lương thị?

"Ừm, có những lời này của em, chị an tâm. Khánh Linh, đem tư liệu cho chị đi, tốt nhất, có thể cho chị vài phần danh sách, chị muốn biết người nào đáng giá chúng ta tín nhiệm, mà người nào đối với Lương gia chúng ta như hổ rình mồi. Sau đó nói một chút trình tự quản lý công ty, tính cách bọn họ cùng thủ đoạn xử sự, em có thể làm được không?

Từ khi Thuỳ Linh gặp chuyện không may tới nay, Đỗ Hà cũng cảm giác được âm u ở La thị, chỉ cần nắm chắc trong lòng, nàng có thể phòng ngừa để không xảy ra. Chính là cái gọi biết người biết ta, bách chiến bách thắng.

Đầu tiên Đỗ Hà phân tích tình huống cơ bản trong công ty, sau đó là nhân sự công ty, nàng muốn chính mình phải nắm được tất cả trong thời gian ngắn nhất, nếu không nàng đoạt lại vị trí tổng tài cũng là tranh không.

"Không thành vấn đề, chị dâu, tư liệu các loại để em sửa sang lại rồi đưa chị. Chị dâu, đột nhiên em cảm thấy, về sau có chị, em càng thêm không cần để ý chuyện Lương thị, hahaa..."

Khánh Linh nở nụ cười, nguyên bản không khí khẩn trương nghiêm túc bị một câu của Khánh Linh tiêu tán đi.

Nhìn thấy khuôn mặt tự tin của Khánh Linh, Đỗ Hà tựa hồ nhìn thấy được tự tin giống như Thuỳ Linh. Lúc Thuỳ Linh làm việc, cũng là tràn đầy tự tin như vậy... Thuỳ Linh... Đỗ Hà lại nhớ tới Thuỳ Linh, nhớ thời điểm Thuỳ Linh ở bên cạnh nàng, nhớ tới Thuỳ Linh từng nói bảo vệ nàng, muốn nuôi dưỡng nàng, nhưng nay...

"Chị dâu, em thấy chị vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, em quay về sửa sang lại một chút rồi đem đến đây, có lẽ ở đây có một ít về chuyện công ty, chị dâu có thể tìm xem xem, en đi về trước. Chị dâu, thật ra không cần nghĩ nhiều, kí lai chi tắc an chi*, tin tưởng em, cũng tin tưởng chị hai."

(*tương tự Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng (Một câu trong Luận ngữ, Họ đã đến rồi, tất phải làm cho họ được an ổn, sau còn mang nghĩa Mình đã đến (một nơi nào đó) rồi, thì phải bình tâm/an tâm/ bình tĩnh lại).

Khánh Linh hướng Đỗ Hà cười cười.

Đỗ Hà cũng nở nụ cười, gật gật đầu, kí lai chi tắc an chi. Những lời này của Khánh Linh rất đúng, hiện tại quả thật không phải thời điểm loạn tưởng, mà hẳn là chuẩn bị cho ứng chiến ngày mai. Tư liệu công ty... Đỗ Hà nhớ rõ sau khi nàng tiến vào đại trạch Lương gia, Thuỳ Linh cơ bản rất đúng giờ tan tầm, nhưng luôn đem công việc mang về, nói cách khác, trong thư phòng nhất định có một ít tư liệu gì đó về công ty. Nghĩ như thế, Đỗ Hà bắt đầu ở thư phòng Thuỳ Linh tìm kiếm.

Thuỳ Linh nhìn thấy Đỗ Hà đã bắt đầu hành động, khóe miệng không khỏi kéo ra một cái, lộ ra một tia tươi cười không dễ thấy, sau đó lui thân ra khỏi phòng. Đem toàn bộ không gian lưu lại cho Đỗ Hà.

Đỗ Hà càng tìm càng giật mình, trong ngăn kéo Thuỳ Linh thật sự tìm được rất nhiều tư liệu về Lương thị, còn có một phần danh sách, một phần này vừa rồi nàng nghĩ muốn Khánh Linh cung cấp. Này... Này dường như là Thuỳ Linh chuẩn bị sớm cho nàng, Thuỳ Linh sớm biết có chuyện hôm nay, cho nên liền chuẩn bị thật tốt?

Đỗ Hà mở ra một phần văn kiện ghi rõ ràng, trong lòng chấn động, kích động không thôi. Thuỳ Linh, Thuỳ Linh đã đem tất cả an bài thật tốt. Thuỳ Linh biết nàng sẽ đứng ra, Thuỳ Linh biết nàng sẽ tới thư phòng cho nên đã sớm chuẩn bị tốt.

Đỗ Hà đem tư liệu gắt gao nắm trong tay, một ít này không chỉ là Thuỳ Linh an bày cho nàng, càng nhiều là tín nhiệm Thuỳ Linh đối với nàng. Nếu nàng là một người bụng dạ khó lường, chỉ cần có mấy thứ này trong tay, Lương thị không vài ngày liền đổi chủ. Nàng thật không ngờ Thuỳ Linh tin tưởng nàng nhiều như vậy. Tâm Đỗ Hà tràn đầy cảm động, cũng âm thầm thề, phải giúp Thuỳ Linh quản lý Lương thị thật tốt.

Đỗ Hà nhìn mỗi một văn kiện, Thuỳ Linh cẩn thận phân loại thật tốt cho nàng, trên cơ bản đều đã ghi rõ, Đỗ Hà rất nhanh liền đem trạng huống công ty nắm giữ ở trong tay. Còn có một ít nàng xem không hiểu, nàng lưu sang một bên, chờ Khánh Linh tới để Khánh Linh thuyết mình cho nàng.

Ước chừng qua hai giờ, Đỗ Hà luôn luôn ở tại thư phòng xem văn kiện, thẳng cho đến khi Khánh Linh bưng một ly cà phê tới cho nàng nàng mới hồi phục lại tinh thần. Khánh Linh đem sửa sang lại tư liệu của mình rồi giao vào tay Đỗ Hà, Đỗ Hà tiếp nhận, mở ra nhìn trong chốc lát, càng xem lại càng giật mình, văn kiện Khánh Linh đưa cho nàng, không trùng hợp phần nào với của Thuỳ Linh lưu lại, hẳn là bổ sung cho Thuỳ Linh.

Đỗ Hà không khỏi mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Khánh Linh, Thuỳ Linh cùng Khánh Linh, nhất định có bí mật không thể cho ai biết!

"Chị dâu, chị đừng nhìn em như vậy, cái kia... Cái kia thật ra là chị hai đã sớm kêu em chuẩn bị."
Khánh Linh có chút sợ hãi nhìn về phía Đỗ Hà, ăn ngay nói thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro