Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đỗ tổng, đây là văn kiện cần ngài ký, mời ngài xem qua."
Trong văn phòng, thư ký Triệu đưa cho Đỗ Hà một phần văn kiện.

"Được, cảm ơn."

Đỗ Hà nhận văn kiện nhìn một chút, tư liệu Thuỳ Linh cho nàng xem qua nội dung có liên quan tới một phần văn kiện này, nàng nhìn một chút đã biết làm thế nào. Cầm lên cây bút ký xuống tên nàng, lại giao về tay thư ký Triệu. Thư ký Triệu này đúng là một người đáng tín nhiệm, hiệu suất làm việc rất cao, Đỗ Hà thích hiệu suất làm việc của người này.

"Đỗ tổng, nếu không còn việc gì nữa, tôi có thể tan làm hay không?"

Đỗ Hà nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã đến thời gian tan làm, ngày đầu tiên đi làm cứ như vậy trôi qua. Đã xử lý được một chút chuyện đơn giản, cũng quen thuộc các vận trình trong công ty, vẫn chưa gặp được phiền toái nào quá lớn, có lẽ là bão táp đêm qua đi. Đỗ Hà luôn cảm thấy ngày hôm nay trôi qua có chút quá mức thuận lợi.

"Được, cô tan làm đi." Đỗ Hà cười đáp lại.

"Cám ơn Đỗ tổng, như vậy hiện tại là thời gian tan làm, không được nói chuyện công sự, Đỗ tổng không ngại tôi hỏi một vấn đề cá nhân chứ?"

Thư ký Triệu ôm văn kiện đã được Đỗ Hà ký, sau đó dùng ngón tay đẩy kính mắt của mình, mang theo vài phần tà mị nhìn về phía Đỗ Hà.

Đỗ Hà hứng thú nhìn thư ký Triệu, thư ký Triệu không tính là đại mỹ nữ, nhưng đeo kính mắt thật ra có được vài phần hương vị quý phái của tiểu thư khuê các, tổng thể để cho người ta có cảm giác rất thoải mái. Đỗ Hà đối với vị thư ký này còn chưa hiểu biết nhiều, nhưng vị này có thể đi theo Thuỳ Linh lâu như vậy, phỏng chừng không thể chỉ nhìn mặt ngoài của nàng được.

Ở cạnh Thuỳ Linh lâu như vậy không trải qua tẩy rửa là không có khả năng. Phương thức đặt câu hỏi của Triệu bí thư bất giác cũng khiến cho Đỗ Hà phản cảm. Nàng rất hứng thú vấn đề cá nhân Triệu bí thư định hỏi.

Đỗ Hà gật gật đầu, nói:
"Vấn đề gì? Nếu không phải vấn đề quá riêng tư, tôi có thể trả lời cho cô."

"Đỗ tổng thật sự là cùng Lương tổng..."

"Người yêu. Tôi thật sự là người yêu Lương tổng."

Lúc Triệu bí thư còn chưa nói xong Đỗ Hà liền thản nhiên nói, nàng còn tưởng vấn đề gì quá tư nhân, nguyên lai là chuyện này. Người trong công ty không phải đã đồn ầm rồi sao? Chẳng lẽ còn giả bộ? Đỗ Hà cười, nàng không nghĩ tới Triệu bí thư cũng muốn bà tám quan hệ của nàng với Thuỳ Linh.

"A, thì ra đều là sự thật, Đỗ tổng, tôi thật sự rất cảm kích cô, rốt cuộc có người chịu thu Lương tổng chúng tôi. Đỗ tổng, tôi rất biết ơn cô, khóc không dừng được luôn..."
Triệu bí thư hận không thể nâng Đỗ Hà lên, hung hăng cảm kích một phen.

Đỗ Hà không khỏi co rút khóe miệng, sao có cảm giác Thuỳ Linh giống như ôn dịch, nàng chịu thu Thuỳ Linh giống như trị khỏi ôn dịch cho Triệu bí thư? Không phải chứ? Chẳng lẽ Thuỳ Linh mang đến bóng ma tâm lý cho vị bí thư này?

Nếu không như thế nào khiến cho Triệu bí thư thành bộ dạng này? Đỗ Hà giương mắt nhìn Triệu bí thư, xem ra đúng là rất mang ơn nàng, trong ánh mắt quả thật lóe ra nước mắt, không phải chứ? Đỗ Hà nói thầm trong lòng.

"Haha, cái kia, Triệu bí thư, nói rõ hơn được không?"

Không rõ Triệu bí thư vì sao có phản ứng này, Đỗ Hà hỏi ra tiếng. Có phải Thuỳ Linh gây họa cho vị bí thư này? Hẳn là không phải đâu? Trong lòng Đỗ Hà đã muốn đem tất cả khả năng có thể đều tính một lần, nhưng vẫn không thể nghĩ ra nguyên nhân.

"Đỗ tổng, Lương tổng chúng tôi bộ dáng khuynh quốc khuynh thành, độc thân, có tiền có thế, cô không biết có bao nhiêu nam nhân nữ nhân như hổ rình mồi đối với cô ấy, mỗi ngày đều đưa hoa với quà tới, bao vây lấy tôi. Mỗi ngày đều gọi điện thoại hẹn gặp. Tôi còn phải tìm các loại lý do mà từ chối. Mỗi lần tan làm Lương tổng đều vung lên tay áo, một đám mây cũng không mang theo, đáng thương tôi làm việc tốt cho cô ấy. Socola cái gì, đồng nghiệp nữ công ty chúng tôi bây giờ vừa thấy đều muốn nôn, nói là tai họa Lương tổng để cho các nàng, cân nặng thẳng tắp tăng lên. Dì quét rác mỗi ngày đều thầm oán, không có việc gì đem nhiều hoa như vậy bỏ thùng rác làm chi, mỗi một vấn đề đều khiến tôi nhức đầu. Đỗ tổng, cô chính là cứu tinh của tôi, cô chính là nữ thần xinh đẹp nhất trên thế giới này, tôi đại diện cho toàn bộ nữ đồng nghiệp trong công ty cùng dì quét rác cảm ơn cô!"

Triệu bí thư lại một phen mang ơn, thật sự đem Đỗ Hà trở thành đấng cứu tinh.

"Phải không?"
Khóe miệng Đỗ Hà lại run rẩy lần nữa. Thuỳ Linh có vẻ như một năm bốn mùa đều tràn ra hoa đào nha.

Triệu bí thư lại còn gật đầu thật mạnh, đúng vậy, tuyệt đối tuyệt đối là sự thật. Hiện tại Lương tổng cùng Đỗ tổng, hơn nữa còn là hai nữ nhân, thân phận Đỗ tổng được công bố, đám nam nhân này đều chết tâm đi? Triệu bí thư cảm thấy công việc của nàng vô cùng khó khăn, chỉ việc xử lý hoa đào của Lương tổng đã phải cố hết sức, Lương tổng bọn họ rất thu hút người.

Tuy rằng bình thường Lương tổng luôn tương đối nhẹ nhàng mềm mỏng, nhưng một thân yêu nghiệt kia, quả thật là khiến cho đám nam nhân tre già măng mọc. Triệu bí thư vẫn luôn mong có người chịu thu lấy Lương tổng bọn họ, không cần lại hại bọn họ phải chia sẻ hoa nhỏ cỏ nhỏ của Lương tổng. Rốt cuộc, trời cao không phụ người khổ tâm, Đỗ tổng xuất hiện.

Đỗ Hà cười cười, nụ cười kia khiến cho Triệu bí thư nhất thời có cảm giác lông tóc dựng đứng.

"Đỗ tổng, tôi cảm kích ngài cho dù viết trường thiên mười vạn chữ cùng vô pháp biểu đạt, tôi chúc ngài cùng Lương tổng luôn luôn tốt đẹp, trăm năm hảo hợp. Tan làm, tôi bây giờ phải đi rồi ha."
Triệu bí thư nói xong nhanh chóng chạy mất, nàng như thế nào cảm thấy khí tràng trên người Đỗ tổng biến hóa vậy...

Đỗ Hà đợi Triệu bí thư đi rồi cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, cắn chặt răng phun ra chữ: "Thuỳ Linh."

"Chị dâu, tan tầm, trở về rồi."
Lúc này Khánh Linh gõ cửa tiến vào.

Đỗ Hà nhanh chóng đổi sang nụ cười khác, sau đó dọn dẹp mọi thứ cùng Khánh Linh trở về nhà.

"Thuỳ Linh, hôm nay chị ở văn phòng nhận được mấy bó lớn mân côi kiều diễm ướt át."

Về đến nhà, Đỗ Hà nhớ tới lời Triệu bí thư nói, trong lòng giống như bị cái gì đè nặng, cực kì không thoải mái.

"Gì? Ngày đầu tiên đi làm chị đã được tặng hoa? Lại là mân côi? Người nào không có mắt dám để ý chị? Chị nói cho em biết, dám để ý vợ em, thật là không muốn sống, bọn họ không biết chị là vợ của Thuỳ Linh sao? Thế mà còn dám quang minh chính đại tặng hoa như vậy, có phải thật sự khi dễ Thuỳ Linh em nằm trên giường bệnh hay không?"
Vừa nghe Đỗ Hà nhận được hoa, Thuỳ Linh không bình tĩnh được.

Đỗ Hà mới ra ngoài một ngày mà thôi đã nhận được mân côi, trời, Đỗ Hà so với tưởng tượng của cô còn thu hút người hơn. Thuỳ Linh nghĩ rằng cô vẫn không nên để Đỗ Hà đi ra ngoài, cô quyết định sau khi chuyện Lương gia kết thúc, liền đem Đỗ Hà giấu đi ngay. Mới ra ngoài có một ngày liền hấp dẫn người khác, nếu tiếp tục thả ra vậy còn cao bao nhiêu?

Đỗ Hà nhìn Thuỳ Linh không bình tĩnh, đảo cặp mắt trắng liếc Thuỳ Linh.

"Hoa này không phải tặng cho chị, là tặng em."

"Hả? À, như vậy à, em còn nghĩ tới người không có mắt dám để ý chị. Cái kia à, chị kêu cấp dưới tiểu Triệu đem đi là được, cô ấy có kinh nghiệp xử lý."

Vừa nghe tới không phải tặng cho Đỗ Hà, tâm Thuỳ Linh mới thả xuống. Hoa mỗi ngày cô nhận được đã thấy mà không thể trách rồi, mặc kệ là ở Lương thị tổng bộ hay là chi nhánh tổng bộ. Bất quá việc này cô không có hỏi tới, tất cả đều giao cho Triệu bí thư xử lý. Triệu bí thư vẫn luôn làm tốt, cô không phải phiền lòng với mấy cuộc hẹn này.

"Hình như có rất nhiều người xếp hàng tặng hoa cho em, có để ý người nào hay không? Muốn hay không chị xem xét hẹn một bữa cơm lãng mạn như phim điện ảnh cho em?"
Đỗ Hà cười như không cười nhìn Thuỳ Linh.

Thuỳ Linh nhất thời rùng mình, hình như có vấn đề, Đỗ Hà dùng giọng điệu kỳ quái này nói chuyện?

"Cái kia... Hà, chị sẽ không cho rằng em cùng đám người nhàm chán này có gì chứ? Thiên địa chứng giám thiên địa chứng giám, Thuỳ Linh em ngay cả bọn họ là ai, đưa cái gì cũng còn không biết, trừ xã giao trên công việc, cái khác em đều giao cho Triệu bí thư xử lý, không tin chị có thể hỏi Triệu bí thư, Hà, chị không được nghi ngờ em, em chỉ tốt với một mình chị... Hà, không phải là chị đang ghen chứ?"

Thuỳ Linh vừa lắc đầu, vừa tổng kết chỗ dị thường của Đỗ Hà. Bất quá cái gì cô cũng không có làm, Đỗ Hà ghen làm gì nha? Này không phải mạc danh kỳ diệu sao?

Khụ khụ, thật ra chuyện ghen tuông này rất nhiều nữ nhân đều là mạc danh kỳ diệu. Đỗ Hà cũng không hiểu được vì sao thấy mấy bó hoa người khác tặng Thuỳ Linh trong lòng nàng liền không thư thái? Khẳng định là do yêu nghiệt Thuỳ Linh thu hút người khác, cho nên tất cả đều là lỗi của Thuỳ Linh.

Thuỳ Linh giải thích, nhưng Đỗ Hà chỉ nhìn cô cái gì cũng không nói. Thuỳ Linh cười cười, cô biết Đỗ Hà là vì để ý đến cô, Đỗ Hà tiến vào môi trường làm việc của cô càng thêm xâm nhập vào cuộc sống của cô, cho nên cũng trở nên quan tâm, lo lắng cho cô.

Thuỳ Linh đem Đỗ Hà ôm vào lòng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, cô cười nói với Đỗ Hà: "Hà, chị tự tin một chút được không? Chị biết rõ Thuỳ Linh ngoại trừ yêu thích chị còn có thể thích người khác sao? Nếu thích người khác đã sớm thích, sẽ không hao hết tâm tư mà câu dẫn chị về. Haha..."

Thuỳ Linh cảm thấy khôn khéo như Đỗ Hà lại vờ ngớ ngẩn, nhìn thấy có nhiều người theo đuổi cô mà bắt đầu dao động không tự tin.

Đỗ Hà rúc vào lòng Thuỳ Linh, nàng đúng là không tự tin. Nàng không chỉ là một nữ nhân, còn là nữ nhân đã từng kết hôn, dù cho Thuỳ Linh lựa chọn thế nào dường như nàng cũng không phải là thích hợp nhất.

Thuỳ Linh vĩ đại như vậy, lại có nhiều người theo đuổi cô như vậy, Thuỳ Linh có rất nhiều lựa chọn, nàng... Đỗ Hà nghĩ không nổi nữa. Từ khi cùng Duy Minh tách ra, nàng cảm thấy nàng chỉ còn có Thuỳ Linh, nếu mất đi Thuỳ Linh, nàng không biết nàng còn lại gì...

"Chị là đứa ngốc."

Nhìn thấy Đỗ Hà không nói lời nào, Thuỳ Linh chỉ biết cô lại đoán trúng tâm tư Đỗ Hà. Đỗ Hà tuy rằng ở cạnh cô nhưng trong lòng vẫn luôn có khúc mắc, Thuỳ Linh hiểu rất rõ. Nhưng mà cho đến bây giờ Đỗ Hà còn không hiểu được cảm tình mình đối với nàng sao?

"Hà, chị muốn em làm thế nào mới không suy nghĩ lung tung nữa đây?"
Thuỳ Linh hôn mái tóc Đỗ Hà, vô hạn cưng chiều.

"Chị muốn đem em giấu đi."
Đỗ Hà từ từ mở miệng.

"Hahaha..."

Nghe xong lời Đỗ Hà nói Thuỳ Linh không khỏi phá lên cười. Đỗ Hà lúc này thật đáng yêu, cô sao lại không muốn đem Đỗ Hà giấu đi?

"Về sau có cơ hội, chúng ta cùng nhau trốn đi, chỉ có hai người chúng ta, có được không?"
Thuỳ Linh cười nói.

Nghe được lời này Thuỳ Linh, Đỗ Hà mới nở nụ cười, ngẩng đầu che lại môi Thuỳ Linh, nàng thích câu này của Thuỳ Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro