Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Hà nhìn văn kiện trên tay nháy mắt trầm mặc, lật một tờ nhìn thật lâu mới mở ra trang thứ hai. Đỗ Hà cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn
Khánh Linh trước mắt nàng. Hạng mục này giao Khánh Linh xử lý, nhưng hiện tại nội dung cơ bản của hạng mục bị thay đổi hoàn toàn, sớm định ra nguồn tài chính đầu tư lại bị lãng phí.

"Khánh Linh."

Đỗ Hà không biết phải nói gì với Khánh Linh, nếu không bị người khác lừa vào tròng, Khánh Linh sao lại phạm sai lầm như thế? Văn kiện trước đó tầng tầng thông qua vậy mà khi tới tay Khánh Linh lại xảy ra vấn đề, người sáng suốt đều biết trong này có kỳ quái, lỗi này đã định trên lưng Khánh Linh rồi. Nàng đã nghĩ những người đó sẽ xuống tay với nàng, thật không ngờ lại đem Khánh Linh từ bên cạnh nàng đẩy ra trước tiên.

"Haha, chị dâu, xem ra em không thể ở công ty giúp chị, nhưng không có vấn đề gì, như vậy có lẽ cũng tốt."

Khánh Linh cười cười, không có kinh ngạc hay là sợ hãi ảo não.

Cô sao không biết hạng mục bị người động thủ tay chân? Chẳng qua cô tương kế tựu kế mà thôi, cô ở trong mắt người khác là một kẻ vô dụng mang họ Lương, Lương gia nhị tiểu thư. Chỉ cần cô không còn bên người Đỗ Hà, Đỗ Hà sẽ tứ cố vô thân, như vậy đối phó Đỗ Hà càng thêm dễ dàng.

Chuyện này không chỉ có cô, Thuỳ Linh cũng đã sớm nghĩ đến, mà cô thật ra là tương kế tựu kế. Những người đó muốn đem cô trừ bỏ từ bên cạnh Đỗ Hà, không cho cô xuất hiện ở công ty vậy thì cô sẽ không xuất hiện.

"Khánh Linh."

Đỗ Hà vẫn không biết phải nói gì hơn, nàng không thể nghĩ ra biện pháp để cứu vãn, cho dù có biện pháp tin rằng Khánh Linh cũng không lưu lại. Bởi vì đó là kế hoạch của Khánh Linh với Thuỳ Linh, nhưng mà... Nếu Khánh Linh thật sự rời khỏi công ty, một mình nàng ở công ty không biết có thể kéo Lương thị dậy nổi không.

Tuy rằng hiện tại nàng là tổng tài Lương thị, nhưng có nhiều chuyện đều do Thuỳ Linh cùng Khánh Linh ngầm xử lý, nàng chỉ là mang danh tổng tài thôi. Có Khánh Linh ở công ty, mọi chuyện đều có thể cùng Khánh Linh thương lượng mà tiến hành. Nhưng bây giờ Khánh Linh phải đối mặt với việc rời khỏi công ty.

Đây là cái bẫy người khác đã sớm sắp đặt, chỉ chờ Khánh Linh tự mình nhảy vào, mà Khánh Linh với Thuỳ Linh tính tình như nhau, rõ ràng biết là bẫy vẫn mỉm cười nhảy vào. Đỗ Hà không biết hai người họ tự tin cái gì. Chuyện Khánh Linh phỏng chừng đã phải cho ra quyết định.

"Chị dâu, đừng do dự, giải quyết việc này là tốt rồi, đây là để cho bọn họ xem, đối với chúng ta không có gì tổn thất, chị chỉ cần tiếp tục làm tốt chức tổng tài của mình thôi. Mà em cũng nên đi mở rộng sự nghiệp của chính mình. Nhưng em cùng chị hai đều sẽ ngầm giúp chị. Những người giấu đầu lòi đuôi sớm muộn cũng bị lộ ra. Nếu em không ở công ty, bọn họ sẽ lớn gan hơn nữa, càng thêm làn càn, đến lúc đó mới tốt để chị hai bắt lấy nhược điểm của bọn họ. Chính là chị dâu, về sau ở công ty chị thậm chí sẽ bị ủy khuất, chị cần cẩn thận một chút, cạm bẫy giống em về sau phỏng chừng là chỗ nào cũng có, không cẩn thận một cái liền rơi vào bẫy bọn họ."

Khánh Linh lắc đầu nở nụ cười, những người đó tự cho là thông mình trộm long chuyển phượng, bọn họ cũng không dự đoán là 'đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu'*, tiết mục trình diễn này, càng chơi đùa càng vui, chỉ tiếc tạm thời cô không thể xem.

(*bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau.)

"Khánh Linh, bây giờ em còn cười được."
Đỗ Hà không khỏi trừng mắt Khánh Linh.

Chờ một chút nàng nhất định phải ra thông báo, nội dung phía trên là Khánh Linh bởi vì không phụ trách công việc, quyết sách sai lầm làm cho công ty bị tổn thất mấy trăm vạn đơn đặt hàng, công ty quyết định xử phạt Khánh Linh bằng cách sa thải để bồi thường tất cả tổn thất của công ty.

Bây giờ nàng là tổng tài, đối với nhân viên phạm sai lầm phải xử phạt, Khánh Linh chính là phát đại bác đầu tiên của nàng. Những người đó thật sự tốn nhiều tâm tư, để cho nàng tự làm suy yếu thực lực của mình, đem Khánh Linh đuổi ra khỏi công ty, tàn nhẫn!

"Chị dâu, chị phải làm theo. Đây chẳng qua là diễn một phần mà thôi, có gì mà cười không được đâu. Chị cứ yên tâm đi. Mọi chuyện phía sau liền giao cho chị với chị hai, nói thật, chị dâu, về sau có chị ở đây, em sẽ không nhọc lòng vì chị hai nữa. Chị dâu, em cùng chị hai đã thương lượng rất tốt rồi, vài ngày nữa em sẽ ra nước ngoài, chị hai cho em thời gian hai năm để đi làm một chuyện, em hy vọng sau khi em trở về, Lương gia chúng ta sẽ có một không khí mới."
Khánh Linh cười nói, sự kiện này vừa lúc cho cô một cái cớ rời khỏi Lương thị, rời khỏi Lương gia.

"Khánh Linh, vì sao phải ra nước ngoài, chị hai muốn em đi làm gì?"

Lương gia như bây giờ, Đỗ Hà không rõ vì sao Khánh Linh còn muốn rời đi, cho dù Khánh Linh rời khỏi Lương thị cũng có thể ngốc ở Lương gia mà giúp nàng mà. Nhưng tại sao Khánh Linh muốn ra nước ngoài đây? Thuỳ Linh lại an bày Khánh Linh lui xuống để làm gì? Vì sao Thuỳ Linh không nói cho nàng biết?

Quan hệ của nàng với Khánh Linh rất tốt, đột nhiên Khánh Linh rời khỏi, trong lòng Đỗ Hà có chút khổ sở. Cùng Khánh Linh làm việc Đỗ Hà cảm thấy rất nhẹ nhàng, nhưng một khi nghĩ đến Khánh Linh không chỉ rời khỏi Lương thị, mà còn muốn ra nước ngoài, Đỗ Hà liền che dấu không được phần khổ sở kia.

"Chị dâu, em không muốn làm Lương gia nhị tiểu thư không biết việc gì, cũng đến thời điểm em phải đi làm việc của mình. Hai năm, hai năm mà thôi, tuy rằng em không thể giống chị hai đỉnh thiên lập địa, nhưng ít nhất em phải có sự nghiệp của chính mình. Trước kia Lương thị chỉ có chị hai, em cùng với ba mẹ, còn có ông bà nội đều không yên tâm, cho nên em vẫn chưa dám đi ra ngoài. Nhưng hiện tại tốt rồi, có chị dâu rồi, chị hai không còn một người chiến đấu hăng hái nữa, em cũng không còn phải lo lắng. Lúc này em rời đi, người ngoài sẽ cho rằng Lương gia nhị tiểu thư bởi vì quyết sách sai lầm mà khiến cho Lương thị tổn thất thật lớn, đến nỗi không dám ở Lương gia mà phải trốn ra nước ngoài. Haha, chị dâu, chị cảm thấy cớ này có đủ vang dội hay không?"
Khánh Linh cười nói.

Trước kia cô quả thật lo lắng một mình Thuỳ Linh chống đỡ Lương gia, cho nên cô luôn ầm thầm chuẩn bị, nếu có một ngày Thuỳ Linh mệt mỏi cô có thể nhận lấy. Bất quá bây giờ không cần nữa, có Đỗ Hà ở đây, cho dù Thuỳ Linh có mệt mỏi cũng không cần Khánh Linh cô, mà là Đỗ Hà. Khánh Linh nhìn Đỗ Hà, tảng đá lớn trong lòng đã thả xuống được.

Đỗ Hà từ ghế làm việc đứng lên, vòng qua cái bàn đi đến trước mặt Khánh Linh, cho Khánh Linh một cái ôm nói: "Được rồi, mặc kệ em làm gì, đều phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để cho chị và chị em lo lắng. Chị chờ em thành công trở về. Chị dâu đáp ứng em, nhất định sẽ giúp chị em quản lý tốt Lương thị, em cứ yên tâm mà đi."

Nguyên lai, tồn tại của Thuỳ Linh và sự xuất hiện của nàng vô tình tạo ra áp lực lớn cho Khánh Linh, Khánh Linh mặc dù luôn âm thầm chuẩn bị nhưng vẫn không có sự nghiệp chân chính. Khánh Linh nói muốn có sự nghiệp của chính mình, muốn chính mình đỉnh thiên lập địa, sau này thề non hẹn biển với người nào đó nữa.

Đỗ Hà nhìn em gái của chồng trước mặt, nếu quản lý Lương thị là Khánh Linh chứ không phải Thuỳ Linh, như vậy Khánh Linh cũng sẽ như Thuỳ Linh không chút do dự liền đem Phương Nhi về nhà ra mắt. Nếu Thuỳ Linh không có Lương thị, nàng cũng sẽ xông đi tìm một mảnh thiên địa mới dám cùng cô ra mắt đi. Lương gia hai chị em giống như khuôn đúc, đều là người vì yêu mà phấn đấu.

"Ừm, cảm ơn chị dâu." Khánh Linh ôm lại Đỗ Hà.

"Kỳ thật, chị cảm thấy em sẽ không dùng thời gian dài như vậy, chị có dự cảm rất nhanh em sẽ trở lại, em tin hay không?"

Đỗ Hà buông ra Khánh Linh, hướng về phía Khánh Linh trừng mắt nhìn. Năng lực làm việc của Khánh Linh không kém so với Thuỳ Linh, tuy là Khánh Linh nói mình phải đi ra ngoài xông pha, nhưng Thuỳ Linh có thể để cho Khánh Linh ra ngoài lăn lộn sao? Khánh Linh rời khỏi, khẳng định có Lương gia làm hậu thuẫn, phải có một phần sự nghiệp mang theo, cũng không khó, bảo thời gian hai năm, có lẽ dùng không tới.

"Haha, có lẽ."
Khánh Linh phá lên cười.

Khánh Linh phụ giúp Đỗ Hà quay lại ghế làm việc, sau đó lại nói giỡn.

"Chị dâu, bây giờ viết thông báo đi, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, người bên ban giám đốc kia đã muốn quyết định đúng không? Hiện tại chỉ chờ chị ra thông báo mà thôi. Em đi dọn dẹp một chút, xem ra em thực không thích hợp đứng ở Lương thị, chị xem, em tới chưa được một tháng đã bị đuổi đi."

"Không phải chỉ là thông báo thôi sao? Gấp cái gì? Chẳng lẽ em gấp rút muốn rời công ty như vậy, rời khỏi chị dâu?"

Khánh Linh hay nói giỡn, Đỗ Hà cũng nổi lên vui đùa theo, khổ sở vừa rồi nháy mắt trở thành hư không. Khánh Linh phải đi làm việc cô muốn làm, mà cô đứng ở Lương thị cũng phải làm việc cô muốn làm.

"Nói thật nha, có chị dâu ở Lương thị, quả thật em có chút gấp rút. Hahaa..."
Khánh Linh cũng không che dấu, thẳng tắp nói ra.

"Em đó!"

Đỗ Hà trừng mắt liếc Khánh Linh, cũng không thể nề hà, chỉ có thể nhường Khánh Linh rời đi trước. Khánh Linh có con đường Khánh Linh muốn đi, có trách nhiệm cô muốn gánh vác, làm chị dâu của cô, Đỗ Hà chỉ có thể toàn lực ủng hộ Khánh Linh. Nàng thiệt tình hy vọng Khánh Linh có thể thành công trở về, sau đó cũng mang về một nửa hạnh phúc của cô.

Có lẽ mình được hạnh phúc, cũng hy vọng thân nhân mình đều hạnh phúc đi. Nhìn Khánh Linh rời khỏi văn phòng của nàng, Đỗ Hà cảm thấy giờ phút này nàng đặc biệt nhớ Thuỳ Linh. Nhìn thấy tạm thời không có việc gì phải làm, Đỗ Hà lấy di động, gọi tới số mới.

"Làm sao vậy? Có phải nhớ em hay không? Hay là có sự tình gì giải quyết không được?"

Điện thoại rất nhanh chuyển được, đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm Thuỳ Linh.

"Ừm, không có việc gì, chỉ là nhớ em sau đó liền gọi."

Đỗ Hà không phủ nhận cũng không ngượng ngùng. Nàng chính là nhớ Thuỳ Linh, đặc biệt nhớ. Nàng lúc này muốn Thuỳ Linh ở bên cạnh, để nàng tựa vào lòng Thuỳ Linh, cùng nhau hưởng thụ sự yên tĩnh.

"Em cũng nhớ chị."
Thuỳ Linh không chút nào ngượng ngùng trả lời.

"Thuỳ Linh, Khánh Linh muốn xuất ngoại, em nhẫn tâm để một mình em ấy đi ra ngoài sao?"

"Em ấy có cuộc sống của mình, có con đường mình muốn đi, em không thể cản trở, cũng không muốn cản trở, việc duy nhất em có thể làm là ủng hộ. Đây là con đường em ấy lựa chọn. Em vẫn rất muốn che chở Khánh Linh, nhưng em biết em ấy có đôi cánh riêng mình, có khoảng trời mà mình hướng tới, em không thể để Khánh Linh núp dưới cánh chim em cả đời. Mấy năm nay em ấy ở phía sau làm gì cho em, em đều rõ ràng, bây giờ cũng là lúc để cho em ấy đi tìm bầu trời của mình rồi."

Âm thanh thở dài của Thuỳ Linh từ đầu kia điện thoại truyền đến.

Đỗ Hà nghe, trong lòng cũng thở dài, thật ra mọi người trong Lương gia đều yêu thương lẫn nhau, tuy rằng không nói nhưng vẫn vì nhau mà làm việc, trong lòng mọi người đều rõ ràng.

"Thuỳ Linh, Khánh Linh sẽ hạnh phúc, sẽ hạnh phúc giống như chúng ta, em nói có phải hay không?"

Đỗ Hà nói với điện thoại, mặc kệ là Thuỳ Linh hay Khánh Linh, đều sẽ hạnh phúc, bởi vì cả hai đều là người dũng cảm.

"Ừm, em ấy sẽ hạnh phúc giống như chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro