Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Duy Minh nhìn thấy thái độ Đỗ Hà rất nghiêm túc, cũng hiểu được Đỗ Hà không hay nói giỡn. Không khỏi ngồi lại vị trị của mình, nhưng cảm thấy có chút bất khả tư nghị, Đỗ Hà cứ như thế làm tổng tài Lương thị, Lương thị là một tập đoàn lớn cỡ nào, Thuỳ Linh cứ như vậy tặng cho Đỗ Hà sao?

Tuy rằng đều đã bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng có vẻ Đỗ Hà so với hắn tốt hơn rất nhiều. Này hết thảy đều là Thuỳ Linh ban cho đi. Đỗ Hà thật sự một chỗ cùng Thuỳ Linh ? Duy Minh cảm thấy có chút buồn cười, đúng là cảnh còn người mất.

"Lần trước thật xin lỗi, tôi thật không phải cố ý. Tôi cũng không nghĩ đến..."

Mấy tháng không thấy, nhưng Duy Minh đối với chuyện mình tổn thương Đỗ Hà vẫn chưa thể tiêu tan, hiện tại nhìn thấy Đỗ Hà, đã muốn giải thích một phen, cho dù biết đã không còn ý nghĩa gì, nhưng hắn quả thật thật sự từng yêu Đỗ Hà.

"Trương tiên sinh, muốn tôi nhắc lại lần nữa không? Tôi hôm nay tới nói chuyện hợp tác, không nói việc tư. Hơn nữa, chuyện quá khứ đã qua rồi, nên quên cứ để mình quên, bây giờ còn nghĩ chỉ là vô ích mà thôi."

Ngữ khí Đỗ Hà có chút lãnh đạm, hiện tại nàng không muốn cùng Duy Minh đàm luận chuyện quá khứ, đặc biệt thời điểm còn có người ngoài ngồi đây.

Huống hồ, chuyện quá khứ đã qua, hiện tại mỗi người đều có cuộc sống mới, tốt nhất không nên can thiệp vào đúng không? Lúc này đây nàng lựa chọn bước vào chỗ này bởi vì nàng bây giờ là tổng tài Lương thị, trên người gánh trọng trách hưng suy của Lương gia, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không bước vào nơi đây nửa bước.

Nếu Thuỳ Linh biết hôm nay nàng tới gặp Duy Minh, Thuỳ Linh phỏng chừng sẽ không hợp tác nữa, hoặc là yêu cầu công ty đối phương thay đổi người. Đỗ Hà thiệt tình không muốn cùng quá khứ có khúc mắc gì, chỉ là bóng ma lẫn nhau mà thôi, không cần phải đi chạm vào.

"Đỗ Hà, có cần phải vậy không? Cho dù chúng ta ly hôn, nhưng mà gặp mặt vẫn là bạn mà. Hơn nữa tôi cũng không dây dưa quá đáng, em không muốn, tôi cũng đã buông tay. Tôi đối với chính mình cũng cảm thấy hối hận tự trách, chẳng lẽ chúng ta ngay cả cơ hội làm bạn cũng không có sao?"

Duy Minh nhìn nét mặt tỏa sáng trước mắt của Đỗ Hà, so với trước kia càng thêm mê người, nhưng hắn cũng không dám đường đột giai nhân, chỉ có thể tìm một ít làm cớ, có lẽ về sau vẫn còn cơ hội.

"Trương tiên sinh, xem ra anh không muốn đàm luận chuyện công ty, như vậy xin thứ lỗi cho tôi thất lỗi không thể tiếp tục."

Đỗ Hà cười nhẹ, sau đó đứng lên. Có một số cố nhân có thể kết giao, như Mai Phương, bởi vì Mai Phương biết cái gì là chừng mực, cái gì biết khó mà lui, cái gì là không thể cưỡng cầu. Nhưng có một số cố nhân không thể kết giao, như Duy Minh, vừa thấy chỉ biết hắn còn chưa chết tâm. Đỗ Hà biết, Thuỳ Linh tuyệt đối không muốn nàng có bất cứ chuyện gì lại xuất hiện cùng Duy Minh. Nàng không muốn Thuỳ Linh vì nàng lại không vui.

Triệu bí thư bên người Đỗ Hà nổi lên hứng thú, chưa đi tới đã thấy Đỗ Hà muốn cáo từ, ai... tò mò ghê nha. Chồng cũ của Đỗ tổng, tình địch của Lương tổng, nhưng mà Đỗ tổng thật là lãnh đạm, Trương tiên sinh kia bộ dáng cũng không tệ lắm, có vẻ đối với Đỗ tổng cũng thật si tình. Buổi sáng là tình địch Đỗ tổng, hiện tại là tình địch Lương tổng, đầu Triệu bí thư không tự chủ được bắt đầu méo mó.

"Đỗ Hà, tôi cũng không nói là không bàn chuyện hợp tác, được rồi, hiện tại chúng ta liền đàm luận hợp tác. Thật ra lúc này tôi đang thay thế Lê Khánh Minh đến, hạng mục cụ thể tôi cũng không rõ ràng, em cùng thư ký Trần nói đi."

Duy Minh nhìn thấy Đỗ Hà muốn đi, nhanh chóng đem đề tài quay lại.

Đỗ Hà liền cảm thấy kỳ quái tại sao Duy Minh lại xuất hiện ở trong này, thì ra là thay thế Lê Khánh Minh. Đỗ Hà trong đầu căng thẳng, dường như cảm giác được có chút không thích hợp, Duy Minh xuất hiện có phải hay không quá mức trùng hợp đi? Nếu chính mình đoán đúng, như vậy chuyện kế tiếp...

Quả nhiên không ngoài Đỗ Hà sở liệu, hai công ty hợp tác giằng co không ít, M.Y đột nhiên nâng giá ban đầu lên cao một ít, mà một ít này tuy rằng không có vượt qua năng lực thừa nhận của Lương thị, nhưng lại đề nghị có chút quá phận.

Đỗ Hà trong lòng hiểu được, lúc này đây xem ra vẫn không thể đồng ý. Rõ ràng thời điểm Thuỳ Linh đàm luận đã nói thật tốt, nhưng hiện tại lại đột nhiên thay đổi, trong lòng Đỗ Hà nổi lên một nghi ngờ.

"Đỗ tổng, xem ra tôi còn phải về cùng ông chủ chúng tôi thương lượng lại, vì vậy tôi chưa thể ra quyết định, hy vọng chúng ta hẹn gặp lại lần sau."
Nói chuyện thật lâu sau, thư ký đối phương cảm thấy nói không nổi nữa.

"Được rồi, vậy làm phiền thư ký Trần trở về cùng Heo đổng thương lượng, có quyết định gì thì liên lạc với tôi."

Tuy trên mặt Đỗ Hà lộ vẻ tươi cười nhưng tâm đã muốn lạnh đến cực điểm. Duy Minh làm sao đến nói chuyện kinh doanh? Hoàn toàn chính là ngồi xem phong cảnh, tất cả hạng mục đều là nàng cùng Trần bí thư nói. Này Duy Minh không phải thay thế Lê Khánh Minh, mà là có người cố ý an bài tới đây.

Đỗ Hà cảm giác được độc thủ sau lưng kia đã muốn hướng tới người nàng. Khánh Linh rời khỏi Lương gia, ba mẹ Thuỳ Linh ở nước ngoài chưa về, Thuỳ Linh nằm trên giường, ông bà Thuỳ Linh tuổi tác đã cao, hiện tại Lương gia cũng chỉ có một mình nàng khác họ chống đỡ, cho nên hiện tại là thời cơ tốt nhất để động vào Lương gia.

"Được, Đỗ tổng, như vậy tôi đây về trước. Đỗ tổng gặp lại sau."
Trần bí thư hướng Đỗ Hà cáo từ.

"Gặp lại sau." Đỗ Hà đối mặt mỉm cười đáp lại.

"Đỗ Hà..."

Duy Minh biết đàm luận đã xong, cho nên nhanh miệng gọi lại Đỗ Hà, nhưng mà không biết có thể nói cái gì, hắn chỉ là muốn gọi mà thôi.

Vừa rồi nhìn đến bộ dáng làm việc của Đỗ Hà, khiến cho hắn thấy được mặt khác của Đỗ Hà, hắn chưa bao giờ kiến thức được mặt khác này. Duy Minh ở bên cạnh nhìn đến ngây người, hắn không nghĩ qua Đỗ Hà còn có một mặt mê người như vậy, mọi người thường nói nữ nhân khi làm việc là đẹp nhất, quả nhiên lời này một chút cũng không giả.

Đỗ Hà làm tổng tài Lương thị, lúc nàng đàm luận việc nàng có bản lĩnh thì không thể khiến nàng phải lùi lại. Duy Minh cảm thấy Thuỳ Linh quả thật đã cho Đỗ Hà một vũ đài thật vô cùng tốt.

"Trương tiên sinh, công ty tôi còn có chuyện phải đi trước, tạm biệt."

Đỗ Hà không thèm để ý tới Duy Minh, dẫn Triệu bí thư bước đi, lưu lại Duy Minh cùng Trần bí thư sửng sờ ở nơi đó.

"Triệu bí thư, cô đem xe của tôi về công ty, tôi còn có chuyện, hôm nay sẽ không về công ty."

Đỗ Hà nhìn nhìn thời gian, cảm thấy vẫn còn sớm, nàng nhớ rõ Thuỳ Linh đi gặp Phương Nhi, không biết đã trở về chưa, hiện tại nàng muốn nói cho Thuỳ Linh biết chuyện Duy Minh, nhưng có Triệu bí thư ở đây không tiện.

"Vâng, Đỗ tổng."

Triệu bí thư lĩnh mệnh. Tuy rằng nàng có chút việc tư muốn hỏi Đỗ Hà, nhưng bây giờ là thời gian làm việc, Lương tổng không thích thời gian làm việc lại đi hỏi việc tư, cũng giống như Đỗ tổng, quả nhiên là một đôi. Cho nên Triệu bí thư ngoan ngoãn đem xe Đỗ Hà quay về công ty.

Đỗ Hà thấy Triệu bí thư đi rồi mới lấy ra điện thoại gọi cho Thuỳ Linh.
"Em đang ở đâu, chị có chút việc muốn nói với em."

Đỗ Hà đã có thói quen lúc gọi điện cho Thuỳ Linh ân cần thăm hỏi này nọ đều giảm đi. Nàng thích phần trực tiếp này cùng Thuỳ Linh, có việc thì nói có. Chính là mong nhớ lẫn nhau, cũng nói thẳng rằng mong nhớ.

"Chị ngẩng đầu, nhìn lên tầng thứ năm. Đến đây đi, em ở chỗ này chờ chị, Quini phòng 01."

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm Thuỳ Linh.

Đỗ Hà thật không ngờ còn có chuyện khéo như vậy, thì ra Thuỳ Linh ngồi tại nhà hàng của nhà nàng, Đỗ Hà thu hồi điện thoại. Sau đó ngẩng đầu nhìn theo phương hướng Thuỳ Linh, có chút phản quang không thấy rõ người bên trong, nhưng nàng tựa hồ cảm giác được ánh mắt Thuỳ Linh, khóe miệng không khỏi giơ lên. Sau đó hướng phương hướng kia đi đến.

Đi vào Quini, Đỗ Hà nói số phòng, sau đó còn có người phục vụ dẫn nàng đến phòng 01. Tiến vào phòng, Đỗ Hà liền nhìn thấy ngồi đối diện Thuỳ Linh là nữ tử thần sắc có chút ảm đạm. Đỗ Hà nghĩ, nữ tử kia hẳn là Nguyễn Phương Nhi, người Khánh Linh thích.

Thuỳ Linh nhìn thấy Đỗ Hà tiến vào, nhanh chóng đứng dậy đi qua đón, giúp Đỗ Hà kéo ghế dựa ra, tiếp nhận túi xách trong tay Đỗ Hà để xuống, lại giúp Đỗ Hà lấy cà phê nàng gọi đưa tới trước mặt Đỗ Hà, tất cả động tác đều thông thuận như vậy mà Đỗ Hà vẫn mỉm cười nhìn nàng, Thuỳ Linh luôn đối nàng thân mật như vậy.

Hết thảy chuẩn bị tốt Thuỳ Linh mới đứng lên giới thiệu Đỗ Hà cùng Phương Nhi.

"Đỗ Hà, đây là người trong lòng Khánh Linh, Nguyễn Phương Nhi. Phương Nhi, đây là chị dâu Khánh Linh, vợ của tôi Đỗ Thị Hà. Em cũng có thể giống như Khánh Linh kêu nàng chị dâu, haha..."
Thời điểm Thuỳ Linh nói Đỗ Hà là vợ cô, trên mặt lộ ra vô hạn tự hào.

"Chị dâu."'

Trên mặt Phương Nhi có chút ửng đỏ kêu lên. Nàng thật không ngờ hôm nay không chỉ gặp được chị hai Khánh Linh, ngay cả người yêu chị Thuỳ Linh cũng gặp được. Vừa rồi một loạt động tác Thuỳ Linh vì Đỗ Hà nàng đều thấy trong mắt, lúc điện thoại kia được tiếp một khắc, thần sắc Thuỳ Linh tất cả đều trở nên thật nhu hòa, giống như đã cẩn thận chuẩn bị trước, đối với Đỗ Hà là thật sự săn sóc vô cùng, điều này làm cho Phương Nhi hâm mộ không thôi. nhớ tới Khánh Linh không từ mà biệt, trong lòng Phương Nhi liền ảm đạm.

"Phương Nhi, tôi cũng gọi em như vậy nha, tất cả đều là người một nhà, không cần khách khí."

Đỗ Hà nhìn nữ tử trước mặt, hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Diện mạo thật đẹp, mặc dù không thể so với Thuỳ Linh, Khánh Linh xuất chúng, nhưng là có khí chất đặc biệt, tuy trên mặt mang vài phần thẹn thùng, nhưng nhìn ra được là một người kiên nghị, dưới đáy lòng Đỗ Hà thầm khen Khánh Linh ánh mắt thật tốt.

"Được."

Phương Nhi cũng không nhăn nhó, xem ra không chỉ có Thuỳ Linh, ngay cả Đỗ Hà cũng là người khiến nàng theo không kịp, nhưng đều là người dễ dàng ở cùng. Có lẽ bởi vì các nàng là người nhà Khánh Linh, Phương Nhi cũng có cảm giác thân thiết. Tuy rằng Khánh Linh không từ mà biệt, nhưng người nhà Khánh Linh vẫn thực quan tâm nàng.

"Thuỳ Linh vừa rồi cùng Phương Nhi nói  gì sao? Khánh Linh ra nước ngoài..."

Đỗ Hà cũng biết Khánh Linh xuất ngoại không có nói cho Phương Nhi, phỏng chừng khiến cho Phương Nhi khổ sở. Thuỳ Linh hôm nay hẹn Phương Nhi ra đây là thay Khánh Linh giải thích đi, cũng nghĩ cấp Phương Nhi một phương thuốc an thần, Phương Nhi không cần trách móc Khánh Linh, đi là vì chuẩn bị tương lai cho các nàng.

"Chị Thuỳ Linh vừa rồi có nói với em, Khánh Linh có tính toán của Khánh Linh, em không lạ gì."

Phương Nhi ảm đạm nở nụ cười. Nàng không trách, Khánh Linh có quyết định chính mình, nàng chỉ giận Khánh Linh không từ mà biệt.

"Em ấy vì luyến tiếc em cho nên mới không nói với em. Nhiều nhất là hai năm, để em ấy ra ngoài xông pha một lần đi, em ấy nói nên vì em mà đỉnh thiên lập địa, em ấy muốn trở về cho em một lời hứa."
Đỗ Hà giúp Khánh Linh giải thích.

Lương gia có Thuỳ Linh, Thuỳ Linh hy vọng che chở Khánh Linh, mà Khánh Linh quan tâm Thuỳ Linh, cho nên Khánh Linh vẫn luôn âm thầm trợ giúp Thuỳ Linh, cũng bởi vậy mà Khánh Linh không có thành tựu của chính mình. Nay, Khánh Linh vừa lúc có cớ để rời đi Lương gia. Đỗ Hà không hy vọng Phương Nhi cùng Khánh Linh trong lúc đó lại có khúc mắc gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro